...casino ky su

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 38: Kết thúc và khởi đầu mới

Loáng cái mình đã ở chỗ lão J được hơn 1 tháng, cơ thể đã gần như bình phục hoàn toàn. Thấy ở lâu cũng không tiện, mình xin phép quay về nhà để giải quyết những chuyện rắc rối có thể xảy ra trong thời gian mình vắng mặt. Vừa về tới nhà thì thấy cửa bị niêm phong , đi vòng ra đằng sau nhìn vào cửa sổ thì thấy đồ đạc bị xáo trộn, khắp nơi đầy dấu niêm phong của cảnh sát. Thôi xong, kiểu này chắc chắn 100% ông bà già thấy mình mất tích mấy tháng trời, lo qua nên báo cảnh sát rồi đây . Rơi vào hoàn cảnh này mình cảm thấy bế tắc vô cùng, chẳng biết phải giải quyết như thế nào nữa. Cuối cùng đi đến một quyết định gọi điện thoại về nói chuyện với ông bà già trước rồi sẽ đi trình diện police. Cuộc nói chuyện đầu tiên với gia đình sau hơn 3 tháng diễn ra đầy nước mắt, mẹ mình bắt máy vừa nghe thấy giọng mình đã bật khóc nức nở, mình chẳng nghe thấy một lời nói nào cả, tất cả chỉ là tiếng mẹ khóc. Ôi cái thằng con bất hiếu khốn nạn này, chẳng thể hiểu tại sao mình có thể đối xử được với gia đình như thế. Chẳng thà nghe tiếng mắng chửi thậm chí bị đánh đập thậm tệ còn hơn phải nghe tiếng đấng sinh thành nức nở vì mình như thế kia. Lòng chết lặng, từng tiếng nấc của mẹ như vết dao cứa tan nát con tim, ước gì mình chẳng tồn tại trên cõi đời này, như thế mẹ sẽ bớt khổ hơn biết bao nhiêu.

Bố mình giật máy, giọng rất xúc kích động nhưng ko như mẹ mình. Ông gằn lên từng tiếng: “Mày chết ở đâu mấy tháng vừa rồi? Mày có biết gia đình rối tung lên hết vì mày không? Mẹ mày vì mày mà nằm viện hơn tháng nay, vừa về tới nhà tuần trước mày có biết không? Nếu không phải chăm sóc mẹ mày thì tao đã qua đó tìm và lôi cổ mày về rồi. Tao đã báo với cảnh sát khi nào tìm được mày thì cứ gô cổ lại mà tống lên máy bay về VN, tiền tao chi hết. Đồ thằng con bất hiếu…” Ông già làm cho một tràng khiến mình muốn tắt thở, tuy là bất đắc dĩ nhưng dẫu sao tất cả việc xảy ra cội nguồn đều do cách sống ăn chơi của mình mà ra cả, chỉ biết tự trách bản thân mình mà thôi. Đợi ông già trút cơn thịnh nộ xong, mình phịa chuyện gặp tai nạn cùng thằng bạn bị thương rất nặng, hai thằng phải điều trị mất vài tháng mới khỏi. Gia đình thằng bạn khá giàu nên cho hai đứa điều trị tại phòng khám riêng của bác sĩ tư… Giấy chứng nhận thương tích của bác sĩ thì mình nhờ lão J nói ông bác sĩ viết cho theo ý mình. Đặc biệt dấu nhẹm tất cả những tình tiết liên quan tới mafia và hàng trắng, nếu ông già biết được chắc lên tăng sông rồi bay qua giết mình luôn quá.

Khoa môi múa mép cố gắng thuyết phục ông bà già không lôi mình về lại VN, mình muốn cố gắng phấn đâu lại từ đầu, không thể để mọi thứ dở dang như vậy được. Mình còn sự nghiệp trước mắt, còn S đang phấn đấu cật lực và chờ đợi ngày hội ngộ với mình nữa. Nếu bây giờ quay trở về VN xem như mọi thứ trở lại số 0, mình không cam chịu viễn cảnh như thế. Thiết tha van nài ông già cho mình cơ hội để sửa sai, chuộc lại lỗi lầm, cuối cùng thì cũng khiến hai đấng sinh thành siêu lòng. Mình nhẹ nhõm một phần, xem như qua được một của ải khó khăn. Sau đó mình trình diện police, báo rằng đó chỉ là hiểu lầm trong gia đình, ông già cũng gọi qua nói đỡ cho mình nên họ gỡ bỏ lệnh phong tỏ và tìm kiếm mình, cuộc sống dần trở lại nề nếp cũ.

Nói thêm về việc học. Kết quả học tập quá bết bát trong vài năm liền, mình rớt không biết bao nhiêu là môn học, cộng thêm sự vắng mặt của mình trong suốt kỳ học vừa rồi, trường đã quyết định đình chỉ học mình trong vòng 1 năm . Việc học bị đình chỉ, mình chỉ còn biết dựa vào cái công ty của S để lấy xin visa làm việc trong thời gian bị đình chỉ nếu như ko muốn bị tống cổ về nước vì hết hạn visa du học sinh. Thời gian sau đó mình lao đầu vào việc kinh doanh của công ty, học hỏi nhiều thứ hơn chứ không thờ ơ như lúc trước nữa. Tuy nhiên ông trời đôi khi cũng trái khoáy, lúc mình nỗ lực học hỏi và thay đổi thì việc kinh doanh của cty không được thành công lằm, cả thế giới đang bước vào cuộc suy thoái kinh tế khiến tình hình kinh doanh chung của cty rất ảm đạm. Trong giới kinh doanh quảng cáo thì người mẫu rất quan trọng, nếu không có người mẫu độc quyền nổi tiếng thì rất khó cạnh tranh với các cty khác. Mà muôn thuê người mẫu độc quyền nổi tiếng thì quá đắt đỏ, mình quyết định cử vài gà nhà đi thi “NZ next top model” với hi vọng lăng xê được máy em lên để PR cho cty. Kết quả là rớt chỏng chơ , mình đúng kiểu gà mờ, không quen biết, không kinh nghiệm về cái ngành này như S mà cứ lao đầu làm ẩu nên thất bại liên tục. Việc kinh doanh ngày càng bết bát, khách hàng lần lượt quay lưng bắt tay với các cty cạnh tranh khác. Mình đứng trước viễn cảnh đẩy công sức tiền bạc của S vào bờ vực phá sản.

Thời gian đó phải nói là rất suy sụp, trước giờ mình luôn rất lạc quan, ngay cả chuyện sống chết của bản thân cũng không làm mình lo lắng như lúc này. Gánh nặng của việc kinh doanh thất bại một lần nữa đẩy mình vào con đường cờ bạc rượu chè bê bết, lấy cái say để quên đời, đúng kiểu lý luận của những thằng bạc nhược… Cty không có khách hàng, ko có việc gì để làm, mình lại đâm đầu vào cờ bạc, nó giống như một căn bệnh nan y, không thể nào trị dứt được. Có cố gắng lắm thì cũng chỉ có thể đè nén nó được một lúc mà thôi. Đến khi có cơ hội nó lại bùng phát dữ dội hơn và nhấn chìm mình trong cái cảm giác đam mê bên những lá bài. Không có nguồn thu nhập, bản thân lại nghiện ngập bài bạc, cuộc đời lại tiếp tục không lối thoát…

Một buổi sáng thức dậy, nhìn xung quanh mình chỉ toàn là vỏ rượu bia như mọi ngày, cái làm mình sửng sốt nhất là S đang ngồi bên cạnh giường nhìn mình ngủ, mắt ngấn lệ. Trơi ơi, em làm gì ở đây, ở cái chỗ nhơ nhớp như thế này. Mình xấu hổ không biết để đâu cho hết, trước giờ mình cố gắng dấu nhẹm tất cả mọi chuyện bê bết của bản thân với S, nhưng có lẽ tình hình cty như thế kia làm em lo lắng mà quay về chăng? Đối mặt với em trong tình trạng như thế này minh chỉ ước gì có cái lỗ nào đủ to để nhảy xuống lấp lại cho đỡ xấu hổ. Vậy là mình đã làm cho cả hai người phụ nữ quan trong nhất trong đời khóc, mẹ mình và S. Cả hai đều có một điểm chung là vì lo lắng xót xa cho mình mà rơi lệ, một thằng chết dẫm như mình đâu xứng đáng để được như thế .

S ở lại bên mình một thời gian ngắn, tuy nhiên nó giúp mình cân bằng lại rất nhiều. Em khoe những thứ đã đạt được, tuy nó càng khiến mình tủi thân hơn nhưng bù lại càm thấy rất hãnh diện vì người mình yêu, quyết tâm lại dâng trào. Không lẽ một thằng đàn ông lại thua kém người yêu về khoảng phấn đấu như thế, mình không làm chỗ dựa cho S được thì ko lý nào lại dựa dẫm vào em như vậy. Mình hết sức khuyên nhủ S quay trở lại Mỹ, vì một thằng như mình mà làm ảnh hưởng đến sự nghiệp là không đáng. Tính ra em chỉ ở lại bên mình được đúng một tuần nhưng thực sự đã làm thay đổi hoàn toàn con người bạc nhược của mình kể từ lúc đó. S lại ra đi, một lời hứa hẹn từ đáy lòng mình là nếu như không thay đổi được bản thân thì sẽ không bao giờ xứng đáng được nhìn thấy S lần nữa.

Thời gian sau đó, mình giải thể cty theo như thống nhất với S, em đã tin tưởng giao tất cả lại cho mình muôn làm gì thì làm, và mình cũng ko thể phụ lòng em được. Cố gắng thu hồi tối đa những gì có thể, mình gom góp số vốn còn lại mở một tiệm bánh Pizza nho nhỏ, những ngày đầu chỉ có một mình với 1 người phụ việc, mình quần quật đúng nghĩa như chó, từ sáng tới tối không lúc này nghỉ tay, có khi ngủ luôn trong tiệm cho tiết kiệm thời gian. Cho đến bây giờ thì mình đã mở rộng được thành chuỗi cửa hàng, không phải quần quật như trước nữa nhưng những ngày đầu tiên khắc khổ vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí của mình, khiến mình ko bao giờ lơi là dính dáng đến cờ bạc và nhất là cái casino chết tiệt kia nữa.

Quay trở lại thời gian chờ đợi giải thể và rao bán cty quảng cáo, mình có đôi lần qua lại với thằng L và biết được rằng hai anh em nó vẫn đang nghiên cứu cuốn nhật ký bí ẩn kia. Tuy là cuốn nhật ký có vẻ như tiên đoán được các sự việc sắp xảy ra với hai anh em nó, nhưng mọi thư viết rất chung chung, nếu như chưa trải qua thì cũng khó lòng mà biết chính xác được sự việc xảy ra cụ ở thể đâu và như thế nào. Một hôm thằng L với ông J gọi mình qua nhà lão để nhậu, ừ thì đi, ăn nhậu vui vẻ thì mình cũng chẳng từ chối bao giờ. Khi qua đến nơi, sau màn ăn uống bét nhè, đầu óc hơi lâng lâng thì hai anh em nó lại lôi tuột mình vào phòng, mở cuốn nhật ký ra và cho mình xem một trang, trong đó viết như thế này:

“The boy found a map, we need to follow him. A huge treasure is waiting for us in Egypt”

Ờ , nghe hấp dẫn đới, rồi sao? Mình quay qua hỏi hai anh em kia: “Map đâu?”. Thấy hai anh em nó nhìn mình lom lom, “Map đâu?” lão J hỏi ngược lại mình. Map cái củ cải chứ map toàn hỏi cắc cớ giỡn mặt, mình muốn phát cáu với hai anh em dở hơi này. Trong cuốn nhật ký ghi “the boy” thì ai biết ám chỉ người nào đâu. Thằng L bật lại: trong mấy trang trước có ghi the boy tức ám chỉ mày cứu tau lúc đắm thuyền, giờ lại lập lại thì ko phải mày chứ là ai, map của tao đâu??? Đậu moá giỡn dai vl , nó nói cũng co lý nhưng mình lám khỉ gì có cái map nào, mông thì có chứ map thì miễn . Đang xỉn mà bị troll kiểu này chắc chút có quánh nhau quá, mà quánh nhau thì mình… chết chắc với hai ông thần kia hehe. Nói vậy thôi chứ cũng cố lần mò trong cuốn nhật ký xem có gợi ý gì không, tuy nhiên tất cả chỉ có thế, ko còn gợi ý gì thêm về cái map cả. Lôi trong đống đồ lưu niệm ra xem coi có thư gì gợi ý được không, chỉ có mỗi con nhân sư là có chút liên quan đến Ai Cập nên mình cứ cầm con nhân sư bằng vàng mân mê liên tục. Con nhân sư này được điêu khắc khá tinh xảo, bằng vàng đúc nên cũng khá nặng, nhìn quanh thì chẳng thấy có chỗ nào có thể dấu giấy tờ gì được cả. Mình quẳng qua cho hai ông kia coi thì cũng như mình chẳng tìm được gì.

Tiếp tục soi ky một lần nữa, mình nhìn thấy phần tiếp giáp ở phía đuôi của con nhân sư có vẻ không dính khít liền với đít nó . Lấy tay khụi khụi vặn vặn một lúc thì chẳng thấy xi nhê gì, mệt bở hơi tai. Suy nghĩ nát óc một lúc thì chợt nảy ra sáng kiến, bảo lão J kiếm cho mình cái đèn cầy, thắp lên. Giơ đít con nhân sư hơ trên lửa một lúc thì đúng như mình suy nghĩ, cái đuôi từ từ cong lên để lộ ra một cái lỗ (đít). Thì ra cái đuôi làm bằng một loại kim loại khác bọc với vàng ở bên ngoài, khi để tiếp xúc ở nhiệt độ cao thì hai thứ kim loại giãn nở khác nhau sẽ kéo cái đuôi cong lên. Lấy cây nhíp khều khều trong cái lỗ, mình moi ra được một tấm da cuộn tròn, trải ra thì to bằng lòng bàng tay. Trong tấm da vẽ chi chít cấu tạo của một kim tự tháp cùng các lối vào và mổi bật ở giữa kim tự tháp là một phòng có hình vẽ một cái hòm được mạ bằng một lớp vàng rực rỡ.

Thoả mãn với cái khám phá đó, mình ngồi cười sản khoái, HA HA HA… HA HA HA … quay qua nhìn hai anh em nó đắc ý, miệng vẫn còn ngoác ra cười thì thấy hai ông thần đó hết chúi mũi vào cuốn nhật ký rồi ngước lên nhìn mình. HA Ha ha h……a……. HẢ??????? sực nhớ ra trong đó viết là hai lão kia phải theo mình đến Ai Cập, ko lẽ mình phải đi chuyến này nữa sao Dính vào hai anh em này thì toàn là rắc rối, lần nào cũng toàn nguy hiểm đến tính mạng nên mình cũng chẳng ham. Hết thằng L năn nỉ tới lão J hăm doạ, cái mặt mình đần thối ra, chằng biết làm thế nào, thôi thì cũng đang rảnh, làm một chuyến cuối xem sao, biết đâu có kho báu thật thì đổi đời mấy lúc .

Miễn cưỡng đồng ý với một điều kiện lão J phải cho mình mượn cuốn nhật ký để nghiên cứu chi tiết hơn các tình tiết trong đó. Lão cũng đồng ý ko quên dặn mình phải giữ kỹ cẩn thận vì nó là manh mối duy nhất. Đêm hôm đó đọc ngấu nghiến từ đầu cuốn nhật ký, mình mới rõ được vì sao lão V lại có được cái khả năng tiên đoán đáng kinh ngạc như thế…

Chap 39: Nhân quả

Ấn Độ năm 1953,

Khoát trên người một bộ quần áo đầy bụi bặm, chàng trai Victor đã lang bạt gần như khắp mọi ngóc ngách ở châu Mỹ và châu Âu, giờ đây chàng ta đang dồn hết bầu nhiệt huyết hướng về châu Á huyền bí. Điểm dừng chân đầu tiên ở cửa ngõ châu Á mà Victor lựa chọn đó là Ấn Độ. Với tính cách thích khám phá và tìm hiểu những thứ mới mẻ, chàng ta quyết tâm lê bước khắp mọi hang cùng ngõ hẻm để thoã mãn trí tò mò. Điều ấn tượng nhất ở đất nước này đối với chàng là có rất nhiều tôn giáo và tín ngưỡng. Khắp nơi nơi, từ đường phố cho đến những tu viện nguy nga đều có các nhân vật tự xưng là tu sĩ với đủ mọi “chức danh” đức cao vọng trọng. Đương nhiên ở cái nơi vàng thau lẫn lộn, với một nền tảng kiến thức được giáo dục khoa học từ nhỏ, V chẳng mảy may chú ý với các vị “thần thánh” này. Đối với chàng bọn họ chỉ ngang hàng với bọn lừa bịp đường phô ở quê nhà, lừa phỉnh những người nhẹ dạ chỉ để kiếm vài đồng bạc lẻ sống qua ngày mà thôi.

Trong thâm tâm của V, chỉ có những cấu trúc đền đài vĩ đại, những kỳ quan thiên nhiên hùng vĩ hoặc nhân tạo được thiết kế nên bởi các khối óc thông minh xuất chúng. Chàng tôn sùng những giá trị được tạo dựng bởi kiến thức khoa học và khinh thường các yếu tố tâm linh huyền bí. Một tháng trời ròng rã, đa số các danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất của đất nước này đều có dấu chân của chàng bước qua. Ngày cuối cùng theo hành trình của V ở Ân Độ, chàng dừng chân trước ngôi đền Gujrat hùng vỹ nhưng không kém phần thiêng liêng. Sau một vài vòng tham quan, chàng quyết định cất bước rời khỏi đất nước này để hướng xa hơn tới những vùng đất thú vị khác. Đang cất bước, bỗng một tiếng gọi trầm ấm vang lên khiến chàng khựng lại ngay tức khắc “Victor…”. Quay người lại với ánh mắt tò mò, V nhìn thấy một vị tu sĩ ăn mặc không khác mấy với những người chàng đã tiếp xúc trước giờ ở khắp nơi trên đất nước này, những con người tự xưng mình là thần thánh một cõi…

Vị tu sĩ già này có ánh nhìn rất khác lạ, gương mặt già nua nhưng đôi mắt như của thanh niên đang tuổi đôi mươi, vô cùng tinh anh và minh mẫn. V không thể thoát khỏi được ánh mắt hút hồn ấy, từng bước tiến lại gần tìm hiểu vì lý do nào mà người này lại biết và gọi tên mình. Vi tu sỹ già mỉm cười cất tiếng nói ôn tồn bằng thứ tiếng Anh rất sành sõi: “đấng tối cao sai ta đến đây dẫn lối và soi sáng cho cậu”. Ngán ngẩm trước những lời huyễn hoặc tương tự như những thứ chàng đã nghe không biết bao nhiêu lần từ bọn người lừa bịp, V mỉm cười lắc đầu định quay đi. Đột nhiên, chàng cảm thấy một thứ như ma lực dữ dội dâng trào trong cơ thể, đầu muốn đi mà chân không thể nhất bước, cứ vậy chàng đứng như trời trồng trước ánh mắt và nụ cười như khiến con người mụ mị đi của nhà sư già.

Ông ta cất bước, chàng ko hiểu tại sao nhưng vẫn ngoan ngoãn bước đi theo sau như một chú bé chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân. Đến một gian phòng nhỏ của tu viện, ông sư già mời chàng ngồi xuống và cả hai bắt đầu một cuộc nói chuyện vô tiền khoáng hậu, khai sáng cái trí óc trần tục của V giúp chàng mở rộng tầm nhìn hơn về cái thê giới rộng lớn xung quanh. Vị tu sĩ nhìn thẳng vào mắt V, không hỏi bất cứ điều gì và bắt đầu nói. Ông kể rõ vanh vách hoàn cảnh xuất sứ, cha mẹ anh em, những việc V đã trải qua trong quá khứ, từng lời ông nói ra khiến V như quên mất cả chính hơi thở của mình. Chàng cảm thấy choáng ngợp, ko thể nào có một người biết rõ tất cả những thứ về mình như vậy, người này là ai? vì sao ông ta lại nắm rõ về mình như thế? Sao một lúc kể ra vanh vách quá khư của V, nhà như lại nói về dự dịnh và tương lai của V. Thật sự chàng ko tin vào tai mình nữa, người ngôi trước mặt mình chắc chắn có thể đọc được suy nghĩ hoặc nhìn thấu tương lai và quá khứ. Tự khắc từ đáy lòng, như một bản năng tư nhiên, chàng vô thức gập người và quỳ lạy vị tu sĩ, người mà mới trước đây còn bị chàng khinh bỉ, chỉ bằng một vài lời nói đã xoay chuyển hoàn toàn con người vốn ương bướng như V.

Vị tu sĩ già mỉm cười tự giới thiệu mình không phải thần thánh gì cả. Tất cả những gì ông nói ra đều từ kiến thức chiêm tinh học được đúc kết và truyền thụ lại từ hàng ngàn năm về trước. Vị sư già giảng giải rằng con người ai cũng sống trong cõi luân hồi, có chết rồi cũng sẽ có tái sinh, những thứ ta làm trong kiếp trước là nhân thì chúng ta sẽ nhận lại được quả cho những kiếp sau. Tuỳ theo mức độ khác nhau mà sự tái hiện nhân quả cũng ứng hiện vào từng kiếp không giống nhau, giống như ta ném một quả bóng lên cao, tuỳ theo mức độ mạnh nhẹ khác nhau mà nó sẽ rơi ngược trở lại ta nhanh chậm tương ứng. Mỗi cái “nhân” được tạo ra sẽ phản chiếu lên các vì tinh tú, mỗi cá nhân, mỗi hành động xảy ra tại một thời điểm sẽ có sự phản chiếu tương ứng mạnh yếu khác nhau. Sau một thời gian tuỳ vào mức độ nặng nhẹ của cái “nhân” từ kiếp này và có thể cộng dồn từ nhiều kiếp trước nữa, nó sẽ quay lại tạo thành cái “quả” ứng vào chính người đó. Chiêm tinh học là một môn học huyền bí mà người thông thạo có thể “nhìn thấy” hoặc “cảm nhận” được sự phản xạ đó mà dự đoán những sự việc đã xảy ra và sắp xảy ra với từng người cụ thể.

Ở khắp nơi trên thế giới đều có các nhà chiêm tinh học, nhưng người đời gọi họ bằng nhiều tên gọi khác nhau, có thể là phù thủy, thầy bói v..v… nhưng về bản chất họ đều có cùng một lối chiêm nghiệm các vì tinh tú tương tự nhau. Điều này có thể thấy qua sự đúc kết của người phương Đông với các bản lá số tử vi, tuy nhiên người chiêm nghiệm qua các lá số này cũng chỉ cố gắng nắm bắt những cái cốt lõi chung chung bên ngoài, nếu có khả năng tìm tòi và đi sâu học hỏi thì họ mới có thể đạt đến cảnh giới cao hơn nhiều như vị tu sĩ này đây và hàng ngàn nhà thông thái đang ẩn dật khắp các nơi khác trên thế giới. V bị mê hoặc vào từng lời nói của nhà sư già trước mặt, giờ đây đứng trước một khối kiến thức huyền bí mà ông chưa từng biết đến, trí tò mò cộng ước muốn khám phá càng lúc càng thôi thúc ông gắn bó học hỏi nhiều hơn từ vị sư kia. Và thế là ròng rã mười năm tiếp theo, V dần dần không chỉ lãnh ngộ được kiến thức chiêm tinh học uyên bác mà còn thông suốt biết bao nhiêu điều huyền bí khác nữa. Từ giã người thầy mà nhờ cơ duyên ông đã gắn bó suốt mười năm của cuộc đời, V lại tiếp tục cuộc hành trinh khám phá thế giới, mỗi bước chân, mỗi sự việc ông trải qua đều được lưu giữ lại trong cuốn nhật ký của cuộc đời…

Christchurch 21/02/2011;

Hôm nay mình đi gặp một đối tác thương lượng chuyển nhượng lại quyền sở hữu và tất cả tài sản của công ty. Sau môt ngày dài thương lượng mệt mỏi, mình nằm dài ra trong khách sạn, mở tivi xem mà trong đầu vẫn liên tục suy nghĩ về chuyên đi với hai anh em lão J sắp tới. Visa hai người kia thì xong nhanh rồi, chỉ còn mình vì là người VN lai đang du học nên làm visa đi Ai Cập bị khó dễ mất thời gian đủ kiểu, nhiều khi cũng thấy bị phân biệt đối xử như vậy mà tủi thân vô cùng . Cả nhóm đi mà chẳng có mục tiêu gì cụ thể, chỉ dựa vào cuốn nhật ký có các trang ghi rất ngắn gọn, gần như mỗi tháng chỉ có một hai dòng cho những sự kiện đặc biệt và cũng rất mơ hồ khó đoán. Ví dụ như tháng 2 này trong đó chỉ ghi một dòng:

“We feel shaking, our crew member need help”

Quả thật đọc chẳng hiểu nó ám chỉ cái gì cả, càng nghĩ càng mệt, mình lăn ra ngủ mai còn dậy sớm đi thương lượng tiếp . Sáng hôm sau tiêp tục họp hành đến gần trưa, mình tranh thủ chạy qua văn phòng của ông bác sĩ riêng của lão J ở toà nhà CTV. Lão bác sĩ này phải nói là giàu vãi lọ, chắc nghề tay trái là làm bác sĩ riêng cho dân mafia nên tiền nhiều khỏi nói, lão có đến 3 văn phòng ở 3 thành phô lớn nhất NZ là Auckland, Wellington và Christchurch. Tạt ngang qua tầng 4 lấy bản copy cái giấy xác nhận “thương tích” để làm hồ sơ chuyển trường xuống đây với cái lý do sức khoẻ ko tốt nên kết quả học hành trước đây bê bết . Mình định rải hồ sơ xin nhập học ở vài trường khác nhau luôn để có gì ai nhận thì mình vào ngày, khỏi phải đợi 1 năm cấm túc của trường cũ . Cầm tập hồ sơ trên tay đợi thang máy, nhìn đồng hồ gần 1h kém rồi đói bụng rã rời. Vừa bước vào thang máy thì nhận được dt của thằng L hỏi han vụ visa, chắc hai anh em no nóng ruột lắm rồi đây . Thang máy đóng lại, đang chạy o o xuống gần đến tầng trệt thì… RẦM RẦM RẦM… Cả người mình chao đảo ngã lăn quay trong thang máy. Dường như cả tòa nhà đang rung lên dữ dội, điện tắt, thang máy ngừng hoạt động, mình nằm bẹp dí dưới sàn hai tay ôm đầu, nghe rõ tiếng ồn khủng khiếp của gạch đá rơi vỡ. Toà nhà sụp xuống chôn vùi toàn bộ mọi thứ trong đống đổ nát với hàng ngàn tấn gạch đá…

Chap 40: Khởi hành

Động đất, một chuyện xảy ra quá đỗi thường xuyên và bình thường ở NZ. Cũng như các nước quốc đảo ở Thái Bình Dương như Indo, Philippine, Nhật bản… NZ hình thành từ các đợt trồi sụt phun trào của các khe nứt gãy, đáy biển nâng lên tạo thành các nhóm đảo chính và nhỏ. Cả nước NZ nằm trải dài trên vài đường đứt gãy địa chất không ổn định và liên tục có các cơn rung chất xảy ra hằng ngày ở khắp nơi. Tuy nhiên địa chấn mạnh như cái thứ vừa xảy ra là rất hiếm và đa phần tâm chấn nằm ngoài biển. Lần này nó diễn ra rất mạnh, tâm chấn nằm ngay trong đất liền nên mức độ tàn phá khá cao. Cả toà nhà CTV rung lắc mạnh rồi không chịu nổi chấn động đã đổ sụp xuống chôn vùi vô số sinh mạng bên dưới trong cơn rung chấn khinh hoàng.

Nằm kẹt trong thang máy, nghe rõ tiếng gạch đá rơi ầm ầm xung quanh và ngay trên nóc, xung quanh bóng tối đặc quánh không một chút ánh sáng càng kiến nỗi sợ hãi dâng lên gấp trăm ngàn lần. Cơn rung chấn qua đi, tiếng rơi vỡ cũng đã chấm dứt, không thấy bị cục gạch nào bay trúng mình vội dùng hai tay quơ quào xung quanh xác định tình hình xem thang máy có bị đất đá đè sụp chưa, may mắn là xung quanh trống trái, như vậy mình vẫn an toàn trong cái hộp kín này. Móc điện thoại ra thì thấy vẫn có sóng, liền gọi ngay lập tức 111 cho cứu hộ yêu cầu giúp đỡ khẩn cấp. Xác định là mình vẫn còn may mắn hơn khối người giờ này có lẽ đang bị đè bẹp dí dưới hàng ngàn tấn gạch đá, mình chỉ ngồi hi vọng chờ cứu hộ đến có lẽ sẽ thoát.

Xung quanh tối đen, giác quan giờ chỉ còn lại thính giác đang hoạt động hết công suất, vểnh tay lên chờ đợi để nghe ngóng từng tiếng động của đội cứu hộ. Tuy nhiên tất cả những gì dội lại chỉ là các tiếng nổ nhỏ lép bép, chắc là chập điện, nghĩ tới đó mình đứng phắt dậy tránh dựa vào các chỗ kim loại trong thang máy. Nếu như quả thật có chập điện dính vào thang máy, mà mình thì lại không rành về khả năng thiết kế cách điện của hệ thống như thế nào, nhỡ đen nó giật cho phát thì chỉ có giãy bạch bạch rồi nghẻo thôi . Ngồi chờ đợi một lúc thì bắt đầu nghe tiếng người hò hét, cứu hộ đến rồi, mứng quớ, không phải khổ sở trần ai như biết bao nhiêu lần súy chết trước đây, mình mừng thấp thỏm xem như ông bà thương tình đỡ cho ko biết bao nhiêu là kiếp nạn

Nghe tiếng cứu hộ đào bới mãi mà vẫn có vẻ như còn xa tận đâu đâu, mình bắt đầu sốt ruột vô cùng. Dưỡng khí trong thang máy chắc cũng có hạn, không biết nếu bị kẹt như thế này thì dưỡng khí đủ để thở trong bao lâu nữa, đứng chờ đợi mà cứ nhấp nhổm không yên . Bỗng dưng mình cảm giác có cái gì đó ướt ướt rớt xuống đầu, một giọt… hai giọt… tóc tóc tóc… n giọt bắt đầu chảy xuống liên tục Chết mịa rồi, cái thang máy bị hở ở trên đầu, nước ở đâu tràn vô liên tục ngập đầy dưới chân, giờ mà ko chết vì điện giật chắc cũng toi vì ngộp nước Móa, đã sợ chết đuối vãi linh hồn rồi mà sao cứ bị vậy hoài nè trời, ko lẽ kiếp trước lỡ tay nhấn thằng nào chết chìm nên giờ cứ bị quả báo kiểu này liên tục . Đầu óc căng như dây đàn, đã vậy thằng L bắt đầu gọi liên tục hỏi tình hình, dm dt để dùng lúc khẩn cấp chứ đâu phải để tám lúc chết đến đít thế này . Chửi loạn xa rồi cúp máy, gọi lại cho 111 gào lên kể lể tình hình thì họ thông báo đang có cháy lớn ở khu vực toà nhà bị sụp, bắt buộc phải xịt nước chữa lửa hi vọng đẩy nhanh tiến độ cứu hộ. Thôi tèo, bọn nó quyết định hi sinh bỏ mặc mình chết ngộp để đánh đổi cơ hội cứu nhiều người hơn rồi . Đến nước này mình không tự cứu mình được thì chỉ biết bóp trym tự sát để khỏi phải đối mặt cái cảnh chết ngộp…

Dùng hai tay chẹt vô khe cửa thang máy mình nạy mạnh, nó khít quá chặt nên không len được các ngón tay vào giữa hai khe, không có thế nên nạy toạt hết cả móng mà chẳng thể suy chuyển gì. Mà cho dù có nạy ra được chắc có lẽ bên ngoài cũng không có lối thoát, mình đang đi trong hầm thang máy thì bị dừng giữa chừng, có lẽ bên ngoài chỉ là bốn bức vách bao bọc . Cách này không ổn rồi, nước vẫn cứ tiếp tục dâng lên càng lúc càng cao, chẳng mấy chốc đã gần đầu gối, bọn ngoài kia mà xịt nước tầm 30p nữa thôi là mình chết chắc. Chẳng còn thời gian sợ sệt điện giật nữa, nếu có điện rò ra thì đã theo nước chích mình như cá nãy giờ rồi, lựa thế mò mẫm leo tót đứng lên cánh tay vịnh hai bên, mình với được tới cái trần thang máy, cũng may cha me đẻ ra tương đối cao ráo, tay lại dài nên ko gặp khó khăn trong cái khoảng này (tự PR phát ). Theo trí nhớ của mình thì các thang máy hay có các lỗ thông lên trần để tiện việc bảo trì và sữa chửa cap, do đó mình cố gắng hết sức đẩy mạnh vài chỗ trên trần hi vọng nó sẽ thông lên được bên trên. Vì chỗ đứng rất hẹp, không có điểm tựa để bấu víu nên trượt chân té liên tọi, đau điếng nhưng vẫn ngay lập tức lồm cồm bò dậy thử tiếp, bây giờ mỗi giây tiết kiệm là sự sống còn, không có thời gian để than thở.

Sau một hồi loay hoay thì cũng cảm nhận được một góc của thang máy có thể nâng lên được một chút. Tuy nhiên có lẽ vì đất đá rơi đè lên nên mình ko thể nâng nó lên ngay được. Co mình lại, búng như tôm trên tay vịnh, nhảy lên tung chưởng vài lần vào cái chỗ đó mình cảm giác mỗi lần nhảy lên đẩy là nó nhích thêm được một chút, chắc là đất đá rơi lên không nhiều nên có thể cố vài lần nữa là mình đội đước nó lên hẳn luôn. Mỗi lần nhảy lên rồi rớt xuống sàn, mình cảm nhận được mực nước dâng lên rất cao rồi, chẳng mấy chốc mà đã sắp đến eo, nếu không khẩn trương lên, nước dâng cao hơn tí nữa qua ngang tay vịnh thì sẽ trơn trượt và tạo lực cản khiến việc nhảy lên là rất khó khăn thậm chí bất khả thi . Gồng mình làm thêm vài phát nữa, nắp thang máy bật tung, ánh sáng tràn vào khiến mình loá hết cả mắt. Đệt, hoá ra mình ko bị cả toà nhà đè như tưởng tượng, chỉ là nó đổ sụp ngang qua ngay bên cạnh, thang máy của mình là chỗ tiếp giáp giữa phần bị sụp và mảng còn nguyên của toà nhà . Thôi đúng là trong cái rủi có cái may, mình mừng thầm nhảy phóc lên bám vào trần thang máy và leo lên, luồng lách qua vài cục đá rơi rớt xung quanh, mình trèo được ra ngoài, xung quanh là quang cảnh như toà tháp WTC trong vụ 11/09. Cả một phần toà nhà 6 tầng giờ chỉ còn lại là đống gạch vụng, không biết bào nhiêu con người đang nằm dưới đống gạch đá này, liêu có ai may mắn thoát ra như mình ko? Chỉ biết cầu mong và hi vong thương vong sẽ ở mức tối thiểu .

Thoát ra khỏi khu vực đó trong tình trạng không bị trầy xướt gì đúng là một phép màu, và cũng bởi vì không bị thương gì nên nhảy ngoài tránh chỗ cho cứu hộ và cấp cứu dành hết tâm sức làm việc cứu người. Đứng hóng bên ngoài mới thấy cái sự thương tâm của thảm hoạ này, một số người bị kẹt bên trong có lẽ nấp đâu đó dưới gầm bàn liên tục gọi điện ra ngoài cho cứu hộ. Mình đứng gần khu chỉ huy cứu hộ nên nghe rõ mồt một tiếng người trực tiếp nghe điện thoại và chỉ đạo tại hiện trường. Các nạn nân sống sót qua cơn đổ sụp của đất đá giờ đây đang kêu gào trước sự tấn công thiêu đốt của lửa, một số khác lại khổ sở với mực nước cứu hoả đang khiến họ bị ngộp . Quả thực là quá hỗn loạn, lực lượng cứu hộ đang lâm vào tình trạng bế tắc hoàn toàn, cứu ai bây giờ và cứu bằng cách nào? họ vô cùng bối rối. Thảm hoạ qua đi đem theo sinh mạng của 115 người, trong đó có hơn 70 sinh viên quốc tế đang học tiếng anh trong trung tâm ngôn ngữ ở tầng 3 . Thê thảm hơn là có một đoàn học sinh người Nhật hơn 20 chục em vừa qua được hơn 2 ngày, chưa kịp làm gì đã vùi xác nơi đất khách quê người. Một số em còn kịp gọi về khóc lóc với bố mẹ nơi quê nhà trước khi ra đi mãi mãi càng khiến câu chuyện trở nên xé lòng mỗi khi nhắc đến. Mỗi bước chân mình đi qua, lại chứng kiến sự ra đi của biết bao người, nó làm mình cảm thấy sự ưu đãi của ông trời, khiến mình quý trọng cuộc sống hơn bao giờ hết. Mình tự nhủ rằng sự tồn tại của bản thân trên đời cho đến lúc này chắc chắn là phải có một lý do nào đó, phải làm hết sức để cho sự hiện diện của mình có ý nghĩa. Để sau này khi nằm xuống, ta có thể mỉm cười với đời là đã sống và chiến đấu hết mình, và khi ta ra đi sẽ không bao giờ nuối tiếc vì bất cứ thứ gì cả.

Thoát khỏi cái địa ngục đó, mình qua trở về Auckland ngay lập tức. Những kiếp nạn vừa qua tuy liên tục đẩy mình đối mặt với cái chết, nhưng cũng trui rèn tình chịu đựng và khả năng xoay sở của mình rất nhiều. Đến lúc này, mình tự tin là cho dù bất cứ khó khăn thử thách nào, nếu cố gắng hết sức thì mình sẽ vẫn vượt qua được . Vài tuần sau, cầm tấm passport với Visa nhập cảnh Ai Cập trên tay, mình cùng hai anh em lão J, ba người tiến bước vào một cuộc hành trình vô tiền khoáng hậu chỉ với một manh mối đầu tiên duy nhất là dòng chữ ngắn củn trong quyển nhật ký cùng bức phát hoạ nguệt ngoạc khu vực các kim tự tháp:

“Night fall, We shall begin our journey from the top off hidden pyramid”

(Tạm dịch theo yêu cầu của vài bác: “Màn đêm buông xuống, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc hành trình từ đỉnh của ngọn kim tự tháp bị ẩn giấu”)

(Mình không được giữ cuốn nhật ký, lại làm biếng tự vẽ lại cái phát họa nên lấy luôn bức hình vẽ lưu niệm mua tại Ai Cập cho mấy bác dễ hình dung, nó cũng tương tự và thậm chí còn chi tiết hơn bức phát hoạ của lão V)

Chap 41: Kim tự tháp ở đâu?

Với sự phổ biến của Internet, mình không quá khó khăn để tra cứu danh sách các kim tự tháp ở Ai Cập. Thông qua google map, mình xác định chắc chắn những hình vẽ phác thảo trong cuốn nhật ký chính là quần thể kim tự tháp Giza Pyramids nổi tiếng. Sự việc không có gì quá phức tạp, 3 thằng đàn ông hành trang cực kỳ gọn nhẹ với vài ba bộ đồ và một ít dụng cụ cá nhân, trực chỉ thủ đô Cairo mà thẳng tiến . Mình có cái tật từ bé là rất dễ say xe và say máy bay, lúc nhỏ mỗi khi đi xa là y như rằng luôn ói thốc ói tháo. Dần dần cơ thể hình thành được cái phản xạ tự nhiên, mỗi khi lên tàu xe là nhắm mắt ngủ như chết cho đến khi tới nơi thì thôi. Tuy nhiên lần này đầu óc lúc nào cũng hoạt động hết công suất khiến mình ko tài nào ngủ được . Ngồi trên máy bay cứ xem đi xem lại bản phác họa rồi so sánh với các bức hình vệ tin chụp từ google được mình in ra mang theo hi vọng tìm được chút manh mối gì trong đó. Chuyến bay khá dài, cộng thêm trang thái thần kinh luôn căng thẳng nên khi đến Cairo mình ơ phờ xơ xác như thằng nghiện .

Mình và hai anh em lão J rất đơn giản, kiếm đại một cái khách sạn bình thường miễn sao gần quần thể Kim tự tháp Giza nhất để tiện việc đi lại và dò hỏi thông tin. Quẳng hành lý vào phòng kách sạn, cả 3 tức tốc lên đường hướng thẳng khu di tích . Tả sơ qua cho các bác dễ hình dung, quầng thể kim tự tháp Giza nằm trong khu vực sa mạc và được bao quanh bởi khu vực đô thị xung quanh, nó nằm sát vành đai ngăn chặn sa mạc hoá. Từ khách sạn đi đến khu di tích chỉ mất hơn 15p, đóng vai các du khách di lịch bình thường, mình và hai tên kia đi một vòng tìm hiểu sơ hết các cấu trúc bên ngoài của các kim tự tháp. Nói chung quần thể này đã được các nhà khoa học nghiện cứu và khám phá hàng chục năm nay, có lẽ mọi ngóc ngách bí mật của từng kim tự tháp đã được lật tung lên hết rồi, nếu như nói về bí ẩn thì mình ko nghĩ mấy cái cục đá khổng lồ này còn cái gì để mà khám phá nữa cả. Tuy nhiên cả nhóm vẫn mua vé chui vào trong mấy cái hầm mộ bên trong mục đích chính là thoả mãn trí tò mò sẵn tiện quan sát thiết kế bên trong luôn . Ngày đầu tiên trôi qua khá nhanh, tuy chưa có manh mối gì về cái kim tự tháp bí ẩn đề cập trong nhật ký nhưng cả nhóm cũng thu hoạch khá nhiều kiến thức về kiến trúc và cấu tạo của một kim tự tháp.

Thông qua tiếp xúc và tìm hiểu với các hướng dẫn viên, mình biết được rằng các kim tự tháp này chưa được các nhà khoa học khám phá hết hoàn toàn. Bên trong nó vẫn còn rất nhiều bí ẩn, những phòng chứa bí mật chưa thể tiếp cận được cho dù đã sử dụng robot mini len lỏi vào các khe thông khí bên trong. Đến đây thì mình cũng tự đặt ra cho bản thân khá nhiều câu hỏi, tại sao lại cần các khe thông khí bên trong kim tự tháp một khi nó có cấu trúc kín và ko có lối ra vào dành cho con người? Phải chăng có một hệ thống bí ẩn gì đó, một lối vào mà con người có thể thâm nhập và tiếp cận những căn phòng bí mật này, do đó cần phải có dưỡng khí để họ tồn tại? Những câu hỏi không có lời giải thích rõ ràng, bởi vì ngay cả các nhà khoa học với kiến thức uyên bác và máy móc hiện đại nghiên cứu các kim tự tháp này hàng ngày mà vẫn chưa tìm được lời giải thì cho dù mình có cố rặn hết sức với cái mớ suy diễn lý luận suông quả là phí sức.

Ngày thứ hai cả nhóm lại lẩn quẩn quanh cái quần thể đó, hi vọng tìm được chút manh mối nào khả quan hơn. Tuy nhiên vòng vo cũng chỉ là nhiêu đó cái cấu trúc, chẳng thấy chút ánh sáng nào về cái kim tự tháp bí ẩn của lão V đề cập cả . Cái nắng và gió hầm hập của sa mạc làm mình rất mau xuống sức, quyết định về khách sạn dưỡng sức đồng thời suy nghĩ cách khác, mình bỏ mặc hai tên kia cố đấm ăn xôi đi lòng vòng nhưng chả được tích sự gì cả. Quả thật nếu đánh nhau, có hai ông thần kia kê bên thì chẳng ngại bố con thằng nào cả, nhưng đụng tới mấy cái động não thì… . Về khách sạn người ướt đẫm mồ hôi, lao vô tắm phát cho mat lấy tinh thần rồi leo lên bàn bày hết mấy cái dữ liệu mình sưu tập được ra nghiên cứu. Bây giờ manh mối trong tay chỉ có một dòng nhật ký mơ hồ, một bức sơ đồ phác hoạ quần thể kim tự tháp, vài bức hình chụp vệ tin được in ra từ Google map, ngồi vò đầu bức tóc muốn hói luôn mà chẳng nghĩ được gì, ngán ngẩm không thể tả

Miệng liên tục lẩm bẩm hidden pyramid… hidden… hidden…, cái quái gì thế này trong bản phác hoạ rõ ràng số kim tự tháp bằng đúng với số lượng trong hình chụp vệ tinh, nếu có cái nào bị ẩn dấu thì rõ ràng nó không thể hiện trong cái tấm hình vẽ này . Xoay ngang xoay dọc mấy cái tấm hình một lúc, bỗng dưng một ý tưởng lóe lên, hai mắt mình sáng rỡ lao ngay tới cái balo lôi ra cây thước dây đo đo vẽ vẽ vẽ. BINGOOOOOO, mình hét và nhảy cẫng lên sung sướng. Nó đây rồi, cái kim tự tháp bí ẩn chết tiệt làm khổ mình mấy ngày hôm nay giờ đã lồ lộ ngay trên bàn trước mắt mình.

Trước đây đã có lúc mình rất tò mò về công dụng của các kim tự tháp mini nằm cạnh mấy cái to, sau khi mất khá nhiều công sức mày mò cuối cùng thì mình cũng phát hiện công dụng của nó không phải là “chứa đựng” bất cứ thứ gì mà là “định vị” . Khi nối tất cả các đỉnh của các kim tự tháp nhỏ lại, ta sẽ được một hình tam giác khổng lồ, nó chính là cái kim tự tháp bị che dấu như lời cuốn nhật ký đề cập. Các đường nối từ đỉnh các kim tự tháp lớn sẽ tạo nên các góc cạnh định hình rõ ràng hơn, tuy nhiên theo suy nghĩ của mình nó lại thiên về chỉ phương hướng đường đi đến các căn phòng bí mật bên trong các kim tự tháp khổng lồ kia .

Phác họa sơ trong hình vẽ, mình vơ vội cái máy tính, mở google map và phóng to cái hình chụp vệ tinh lên, làm vài thao tác ước lượng đo đạc thì phát hiện giao điểm rơi đúng vào một khu làng nhỏ, có lẽ đã bỏ hoang khá lâu nên bị sa mạc hoá, đất cát phủ đầy . Gọi điện tức tốc kêu hai lão kia về kể lại cái phát kiến vừa khám phá ra, cả nhóm lên kế hoạch tìm hiểu về khu vực làng mạc bị bỏ hoang này…

Cái làng này nó ngay sát cạnh vành đai ngăn cách khu dân cư và sa mạc, chỉ độ chừng 100m. Loanh quanh hỏi các dân cư sinh sông xung quanh thì được các bô lão đầu bạc kể rằng lúc trước nó là một cái làng nhỏ mọc lên xung quanh một cái giếng nước tự nhiên, dân cư cũng khá sung túc. Tuy nhiên từ khi cái giếng bắt đầu can khô dần, nguồn nước cạn kiệt và sa mac bắt đầu xâm lấn mạnh mẽ, con người không chịu nổi sức tấn công của hoang mạc nên đã bỏ làng đi nơi khác sinh sống . Bây giờ chỉ còn lại mấy chục cái nóc nhà bị cát khủ đến nóc và chẳng còn sinh vật nào sinh sống trong đó nữa. Trong bung thấp thỏm về chi tiết cái giếng nước tự nhiên vừa nghe được , mình nhờ bô lão tả sơ về vị trí của nó trong làng rồi cả nhóm tất tả quay lại, trực chỉ hướng ngôi làng bỏ hoang với hi vọng khám phá thêm nhiều manh mối mới của ngọn kim tự tháp bí ẩn kia…

Chap 42: Mạch nước ngầm

Vì ngôi làng đã bỏ hoang khá lâu, các con đường dẫn đến nó đều bị xoá mờ bởi đất cát. Vị trí của nó tuy chỉ cách bờ đê ngăn cách sa mạc với khu dân cư tầm 100m nhưng ko có cách gì đi tắt trực tiếp tới được cả. Phải đi 1 vòng lớn mất khá nhiều thời gian nhưng bù lại được thoả thích ngắm cảnh các khu di tích lăng mộ đã hoặc đang được khai quật. Suy nghĩ trong đầu nếu như lội bộ trong sa mạc dưới cái nắng thiêu đốt thì chẳng khác gì cực hình nên ba người quyết định thuê lạc đà. Mình ngồi chễm chệ trên lưng lạc đà thấy cũng thú vị chẳng thua gì cưỡi ngựa, chỉ khác là nó đi chậm hơn chút thôi . Cả cái khu di tích này được các nhà khoa học gọi là một cái lăng mộ khổng lồ, họ ước đoán có hàng trăm thậm chí hàng ngàn xác ướp đang nằm dưới lòng đất nơi đây. Mình ngồi lạc đà lững thững đi trong sa mạc mà cứ thấy cách vài m là lại có các công trình đào xới nghiêng cứu của các chuyên viên khảo cổ học, nói chung là như một cái ruộng được cày xới kỹ càng chút một .

Vượt qua khỏi các công trình khảo cổ đó một đoạn thì mình đã nhìn thấy xa xa dấu hiệu của ngôi làng đích đến. Miêu tả thì không có gì ấn tưởng cả, nhìn mấy căn nhà bị cát chôn vùi cứ như mấy ụ mối khổng lồ giữa hoang mạc vậy. Cát lấp dầy đến như thế này thì việc dò tìm manh mối chắc hẳn sẽ vô cùng khó khăn đây, ý nghĩ ngán ngẩm bắt đầu phát sinh . Theo miêu tả của mấy bô lão thì cái giếng nằm lọt giữa ngay trung tâm ngôi làng, và bọn mình cũng không gặp quá nhiều khó khăn để xác định khu vực được gọi là “trung tâm” ấy. Nó là một bãi cát trống trải rộng rãi được vây quanh bởi hàng chục “ụ mối”. Mẹ ôi, cái khu vực trung tâm này nó to hơn nửa cái sân bóng đá, mênh mông toàn là cát, biết bắt đầu tìm kiếm từ chỗ nào bây giờ . Theo lẽ là nhóm sẽ chia ra để tìm manh mối cho nhanh, nhưng đứng giữa khoảng không trống trải chỉ có cát và gió như thế này thì mình dẹp luôn cái ý định ấy. Đảo mắt 1 vòng là đủ thấy hết hiện trang xung quanh rồi, có lẽ qua nhiều năm, cát phủ kín một lớp dày che lấp và xoá sạch hết dấu vết sự tồn tại của cái giếng nơi này. Bây giờ cách thức duy nhất chỉ có thể làm để xác định được vị trí chính xác cái giếng là khoang vùng, chia cả khu vực thành các ô nhỏ rồi đào xới như mấy nhà khảo cổ . Với sức của 3 người mà làm cái công việc này chắc sẽ mất cả tháng thậm chí lâu hơn để lật tung cái chỗ này. Việc này quả thực là quá mất thời gian và sức lực, không khả thi chút nào.

Cảm giác lúc này như cầm vàng rồi lại để vàng rơi, tưởng chừng manh mối xuất hiện ra quá rõ ràng rồi, chỉ việc theo dấu nó là xong, ai ngờ đâu cứ mỗi bước chân tiến lên là liên tục vấp phải trở ngại khó khăn . Mình nhảy xuống khỏi lưng con lạc đà, đi vòng vòng cố gắng suy đoán xem căn cứ theo sắp xếp của khu dân cư bao quanh như thế kia thì cái giếng có thể nằm ở khu vực cụ thể nào, nếu như đoán được và khoanh vùng lại chắc chắn sẽ giảm được lượng công việc đào bới tìm kiếm nhiều lần. Đang đứng dòm lay lắt xung quanh thì bỗng dưng thấy con lạc đà nó dúi dúi cái mỏ xuống chỗ cát gần đó, sau đó rứt lên từ trong cát một nhánh lá cây nhai tóp tép . Cái đệt , có cây ở dưới cát à? Mình lao tới bới lên xem xét thì thấy quả thật có một vài nhúm cây dại mọc lẫn trong cát, nếu đứng nhìn từ xa thì rất khó phát hiện vì lá của nó cũng tiệp tiệp với màu của đất cát. Gọi hai người kia tới, đào xới sơ xung quanh thì thấy trong phạm vi chừng 10m vuông có lèo tèo vài nhúm cây phát triển rất bình thường. Mình dự đoán có khả năng ở dưới khu vực này có nước, hai mắt mình sáng rỡ lên, chắc hẳn là cái giếng phải nằm ở ngay đây thôi chứ không chỗ nào khác cả .

Xác định được vị trí cần tìm hiểu, 3 người bắt đầu đào… Nhắc tới cảnh đào xới lúc đó mới thấy ngán ngẩm, ba người chẳng khác gì 3 con dã tràng se cát ngoài biển, đào lên được 10 phần thì lâu lâu gió thổi với cát xung quanh nó sụt xuống ngược lại hết 6-7 phần . Hì hục tới xế chiều, mồ hôi nhễ nhai gần như kiệt sức mà mới chỉ khoét được cái lỗ sâu chừng 3-4m . Trời bắt đầu tối dần và trờ lạnh, cả nhóm lại ko mang theo đèn chiếu sáng và quần áo ấm (ban ngày nóng bỏ bu ra nên chằng ai nghĩ tới chuyện mang theo áo khoát cả ). Do đó quyết định tạm thời dừng ở đây, mọi người kéo nhau về khách sạn, dư là hôm sau sẽ chuẩn bị đồ nghề kỹ càng hơn cho công cuộc đào bới tìm kiếm manh mối. Đinh ninh là mấy cái chuyện đào xới này chằng mất bao nhiêu thời gian, vậy mà bọn mình mất đến cả 3 ngày ròng rã mới khoét được xuống sâu hơn 10m, càng xuống sâu thì càng phải khoét cái lỗ rộng ra đề phòng cát nó ụp xuống chết cả nút, thêm việc vận chuyển đất cát từ dưới đổ lên trên và đất ẩm do có chút nước thấm từ dưới lên nên nặng hơn nhiều làm cho tiên độ càng thêm ì ạch

Đến trưa ngày thứ 3 thì đã chạm được mạch nước ngầm. Đất ở dưới này trở nên rất ẩm, chạm vào là có thể thấy nước dính ướt cả tay. Khoét thêm độ nửa m nữa thì lộ ra một cái hang ngầm . Nói là hang nhưng thực ra nó là mạch nước ngầm âm dưới lòng đất, có lẽ trước đây mạch nước rất lớn, chảy dọc theo cái hang ngầm này và trào lên mặt đất ngay chỗ bọn mình đang đứng tạo thành cái giếng nước tự nhiên. Quan sát kỹ thì thấy cái hang ngầm này không phải do con bàn tay con người tạo nên mà là do thiên nhiên tự hành thành ra, lâu ngày nước ngầm cạn dần nên tạo thành cái khoảng không sâu hun hút bên trong to vửa đủ cho một người đi khom lưng. Cầm đèn rọi vào thì thấy nó vòng vèo chứ không theo một đường thẳng, mình ko quyết định được là có nên đi vào hay không, nhỡ như nó sập xuống một phát xem như bị chôn sống . Mình thì có cái bệnh tâm lý là rất sợ khi đi vào một chỗ gò bó kín bít bùng như địa đạo chẳng hạn. Lúc trước có thử chui xuống địa đạo Củ Chi tham quan, đi tầng 1 thì thấy cũng ko tới nỗi nào, chui xuống tới tầng hai là bắt đầu hoảng loạn tột độ, sợ bị lạc, bị ngộp… . Tuy là có người hướng dẫn đi phía trước nhưng chỉ muốn được thoát lên ngay lập tức. Vậy mà có vài người còn muốn xuống tới tầng 3 dưới cùng, thật là ngưỡng mộ

Hội ý cả nhóm, đi đến kết luận là không mạo hiểm lúc này, có lẽ sẽ quay lại vào ngày hôm sau với sự quẩn bị kỹ càng hơn về lương thực, có thể chuẩn bị cả bình oxi mang theo phòng trường hợp bất trắc bị ngộp bất ngờ. Thu dọn hành trang quay về, tối hôm đó mình không tài nào ngủ được, trong đầu liên tục hiện ra những thắc mắc vân chưa có lời giải thích. Đường hầm ngầm tự nhiên đó ko phải do con người làm, vậy thì nó có liên quan gì đến lối vào kim tự tháp? Có khi nào suy đoán của mình là sai và có một con đường khác nữa? Dằn vặt với các giả thiết, mình vô cùng mệt mỏi và cố gắng chợp mắt một chút để còn có sức cho cuộc khám phá vào ngày hôm sau.

Sáng hôm sau thức dậy, ba người lang thang khắp Cairo tìm mua các vật dụng cần thiết cho chuyến thám hiểm, sắm hết mấy thứ đồ đạc lỉnh kỉnh thôi mà mất hết gần cả ngày. Lão J quyết định sẽ bắt đầu khởi hành vào đêm hôm nay, không khí mát mẻ có lẽ sẽ giúp mọi người bớt mất sức hơn cho chuyến hành trình. Đúng 9h tối hôm đó, cả nhóm đặt bước chân đầu tiên vào cái hang ngầm, lão J đi trước rồi tới thằng L, sau cùng là mình (nhát nhất nên đi sau cùng, có gì chạy trước cho lẹ ), không quên mang theo vài cuộn chỉ, một đầu buộc ở cửa hang, đi đến đâu thì thả ra đến đó đề phòng trường hợp bị lạc thì còn biết đường men theo ngược lại mà thoát ra. Cái hang này hình thành do dòng chảy của nước ngầm nên nó vô cùng vòng vèo, cũng may là đủ to vừa đủ cái tướng hộ pháp của lão J bò lui cui. Cả nhóm tiến rất chậm, nhích từng chút một vào sâu trong lòng đất…

Thời gian trôi qua không biết bao lâu, không khí có vẻ cũng bắt đầu cạn dần nên mình thấy hơi ngộp, trong lòng lo lắng không biết cứ bò như vậy hoài đến khi nào, nếu cư đi sâu hơn nữa vào trong thì nguồn dưỡng khí từ cửa hầm không với tới đủ và khả năng bi ngộp rất cao. Đang lo lăng thì đột nhiên lão J khựng lại, làm mình đâm ngay vào đít thằng L , lách tia nhìn qua khoảng không chật hẹp, mình thấy phía trước là một tảng đá vuông vức chắn ngang đường. Thôi xong, ngõ cụt rồi , lão J làu bàu chửi cầm cây búa phang vào cục đá tiên tọi ra vẻ ức chế. Mình cũng chẳng biết làm sao, nói lão J mô tả kỹ tảng đá xem có dấu hiệu gì đặc biệt không, bỗng dưng ở dưới lòng đất lại có tảng đá to vuông vức như được đục đẽo bởi bàn tay con người thì quả thật là không bình thường chút nào…

Chap 43: Lối vào

Ngõ cụt, con đường men theo mạch nước ngầm tưởng như manh mối duy nhất dẫn đến lối vào kim tự tháp nay lại bị chắn ngang tắt tịt thế này, thật là thất vọng quá đỗi. Tuy nhiên, tảng đá chắn ngang đường kia lại vô tình dẫn đến một manh mối khác, hình dáng vuông vức như được bàn tay đẽo gọt của con người chứng tỏ nó nằm ở đây có một lý do nào đó chăng? Mình rất nóng lòng muôn được quan sát tận mắt phiến đá chắn đường kia nhưng khoảng cách hơi xa, giữa khoảng không chật chội này thì ko nhìn thấy được gì rõ ràng cả. Bảo lão J miêu tả lại càng thêm ức chế, lão miêu tả còn tệ hơn học sinh cấp 1 ở VN học tập làm văn: “Cục đá to, phẳng….” chấm hết . Mợ cái lão tứ chi phát triển này, mình ngán ngẩm quyết định kéo cả nhóm bò ngược lại một quãng nơi đoạn đường ngầm hơi to ra một chút rồi nép sát vào vách cho hai anh em kia bò ra sau để mình lên đầu. Lúc này thì cái tính tò mò nó lấn án sự sợ hãi rồi nên mình chẳng quan tâm đi đầu hay đi đít nữa, cho lão J đi đầu đụng chuyện là tắt tị chỉ tổ ức chế .

Vượt lên đầu, mình bò thoăn thoắt tới chỗ phiến đá hi vọng tìm được manh mối gì khác. Đến nơi sờ mó soi mói một lúc thì quả thật tảng đá này ngoài việc vuông vức một cách đáng kỳ lạ ra thì chằng còn gì đặc biệt nữa cả . Lấy cái xẻng nhỏ xúc xúc xung quanh thì thấy chiều ngang của nó khá to, chắc phải to hơn chiều ngang của cái hang này nhiều. Ở dưới đáy của tẳng đá cho nước trào ra liên tục, tuy ko nhiều, chỉ là một vài khe nước bé tẹo thôi, tuy nhiên cũng gợi ý cho mình được nhiều thứ. Có khả năng là trước đây tảng đá này ko phải nằm ở vị trí này mà là ở trên một tầng đất đá. Lâu ngày mạch nước ngầm vô tình chảy qua nên khiến đất cát xói mòn và xốp hơn nên đá sụp xuống chắn ngang lối nước chảy. Việc này giải thích cho chuyện vì sao mạch nước ngầm đột nhiên cạn dần rồi tắt hẳn dẫn đến việc dân làng phải bỏ xứ mà đi. Nếu giả thiết của mình là đúng, chắc chắn ngay ở trên đầu mình phải có một công trình kiến trúc nhân tạo nào đó, và khả năng rất cao là nó có liên quan đến lối vào kim tự tháp bí ẩn .

Suy luận dẫn mình tới hai lựa chọn, lựa chọn thứ nhất là đào ngược lên trên ngay tại vị trí này. Tuy nhiên nếu như có một cục đá tương tự nằm ngay trên đầu, nó sụp xuống là xem như chết chắc, việc này quá mạo hiểm . Lựa chọn thứ hai là thực hiện các biện pháp thăm dò cẩn thận khác trước khi đưa ra quyết định là đào lên trên hay đào ngang. Mình không thể mạo hiểm hấp tấp để bị chết chẹt vô nghĩa nên bảo cả nhóm quay ngược lại lên trên, mua sắm thêm một vài dụng cụ phụ vụ cho việc thăm dò và sẽ trở lại vào ngày hôm sau. Chậm nhưng chắc, ông bà ta đã dạy từ ngàn năm nay, vả lại cả nhóm không có vấn đề gì nhiều về thời gian nên thong thả mà làm cũng chẳng ảnh hưởng gì. Thế là cả nhóm quay ngược lên trên, lục đục kéo nhau về khách sạn khi trời đã gần sáng, không quên thay đồ trước khi về, không khéo dân nó nhìn thấy mấy thằng người ngợm lấm lem bùn đất tưởng dân đi đào trộm mộ giữa đêm rồi báo cảnh sát thì phiền .

Sáng hôm sau mình và hai anh em kia lại kéo nhau ra chợ tìm mua máy khoan cầm tay, một máy phát điện mini và vài thứ lặt vặt khác. Hì hục cả ngày để vận chuyển mớ đồ đạc mới mua tới địa điểm tập kết sao cho ít bị để ý nhất. Phủ bạt và cát nguỵ trang qua loa, cà nhóm lại quay về khách sạn ngủ lấy sức cho chuyến hành trình tối nay. Đúng 8h tối, đồng hồ réo inh ỏi, ba người bật dậy, chuẩn bị hành trang đầy đủ, tiếp tục cuộc hành trình dang dở đêm hôm qua. 9h, bọn mình đã tới điểm tập kết, set up máy phát điện, phân công lão J đi sau cùng sẽ kéo theo dây điện và cầm mấy thứ đồ lỉnh kỉnh, mình xung phong đi đầu tiến vào đường hầm…

Một lúc sau đã đến dược chỗ tảng đá, lão J chuyền cho mình cái máy khoan và mình bắt đầu thực hiện các mũi khoan thăm dò ngay phía trên đầu. Nếu như khoan lên trên một khoảng mà không thấy chạm vào đá hay thứ gì khác thì cả nhóm sẽ đào ngược lên. Thực hiện mũi khoan đầu, nối các mũi khoang với nhau được khoảng 1,5m thì không thấy chạm vào gì vật gì cả, khoan thêm 2 lỗ khác ở các khu vực bên cạnh vẫn không thấy có thứ gì ở trên. Như vây là trên đầu chỉ có đất và cát, mình mừng thầm quyết định đào ngược lên trên. Đến gia đoạn đào này thì mình lui lại phía sau, để lão J và thằng L đào hê hê . Dự tính của mình là chỉ đào một cái lỗ ngược lên tầm 1-2m nên chắc đất moi ra cũng không nhiều, không phải vận chuyển ra cửa hầm mà cứ trải đều xung quanh là được. Lão J đào rất nhanh, thoăng thoắt loáng một chút mà đã đào được một khoảng không đủ để lão đứng thằng người. Thêm một lúc sau thì chợt nghe tiếng lão la lên mừng rỡ, thì ra J đã chạm tới bức tường đá ở bên trên, bên hông là một khoảng trống hay đúng hơn là một con đường địa đạo được xây dựng bằng đá chạy cắt ngang vuông góc với mạch nước ngầm.

Lão J nhảy tót vào trong địa đạo, sau đó thò tay kéo L và mình lên. Như vậy là đã lọt được vào bện trong kim tự tháp, thật là may mắn vì tảng đá bị sụp xuống tạo nên một khoảng trống giữa bức tường nên cả nhóm mới có cơ hội lọt vào trong, xem như là kiếm được đường tắt để thâm nhập . Lối vào chính thức có lẽ đã bị bít kín hàng nghìn năm về trước nên kiếm ra nó là một vấn đề vô cùng nan giải chắc khó có ai làm được. Địa đạo này rất to, đứng thẳng người mà vẫn không đụng trần, có thể đi lại rất thoải mái. Ba người cầm đèn pin soi suốt con đường, nó là một hầm ngầm dưới lòng đất được bao bọc bởi 4 mặt là đá tảng, giống như một cái hộp đá kín dài vô tận ko biết điểm cuối. Xác định phương hướng, bọn mình quyết định đi dọc theo hướng chỉ về đỉnh của 3 ngọn tháp lớn theo các đường nối trong tấm hình chụp vệ tinh. Đi được một đoạn không xa lắm, mình thấy có điều kỳ lạ là tuy nằm dưới lòng đất nhưng không khí vô cùng thông thoáng, thậm chí đôi lần cảm nhận được có gió lùa qua khoảng không, chắc hẳn là đường hầm này được thông với một nơi nào đó trên mặt đất đây. Cả ba người dừng chân trước một cánh cửa bằng đá to, hai bên có hai cột trụ hình dáng rất là kỳ lạ, hai đầu cột trụ được bo tròn nhìn giống như hột đậu xanh khổng lồ vậy , nối giữa hai cây cột là hai rãnh trũng trên trần và dưới nền bo vừa khít với hai đầu của mấy cây cột đó. Có vẻ như người xưa thiết kế như vậy để dễ bề di chuyển hai cây cột qua lại, nhưng mục đích là để làm gì thì mình chịu thua.

Ngơ ngẩn nhìn một lúc thì cả bọn lại đi tiếp, bước qua cánh cổng đá được khoảng vài m thì mình cảm giác đá một viên đá dưới chân bỗng hụp xuống, ba người hụt chân té lăn quay . Mình kinh hoàng nghĩ tới một viễn cảnh lọt vào một cái bẫy nào đó, đá lăn, tên bắn thịt nát xương tan v..v… Nỗi sợ hãi bao trùm, chỉ biết nằm yên chờ đợi cái chết kéo tới. 5s… 10s… thời gian trôi qua chậm chạp mà chẳng thấy có chuyện gì xảy ra, cả nhóm nhìn nhau ngơ ngác, chắc có lẽ đất dưới chân lâu ngày lún kiến đá sụp xuống khi có lực tác động thôi, mình thở phào nhẹ nhõm . Vừa mới yên tâm bò dậy thì bỗng nhiên cảm thấy… gió. Gió ở đâu kéo tới cực mạnh muốn thổi tung cả nhóm lên không. Vội vã bám víu vào mấy khe đá thì mình chợt nghe một âm thanh rít lên rợn người, sự sợ hãi làm cơ thể dường như bất động trước cái sự kiện khủng khiếp đang từ từ diễn ra trước mắt…

Chap 44: Bản đồ

Gió liên tục rít lên không dứt, cả ba người rất khó khăn để trụ vững trước sức đẩy khủng khiếp cuả không khí. Một âm thanh chói tai rít lên như đâm thẳng vào màn nhĩ của mình khiến nó như muốn vỡ tung . Phía sau lưng, hai cái trụ đá dần dần chuyển động theo chiều ngang di chuyển vào giữa như đang hút vào nhau. Mỗi lần nó nhích được một đoạn là tiếng đá ma sát vào nhau khiến âm thanh kẽo kẹt rơn người vang lên không ngớt. RẦMMMMMMM, tiếng động khô khốc vang lên, hai trụ đá đã chạm vào nhau đóng chặt cánh cửa sau lưng, vậy là cả 3 đã bị nhốt . Mình vô cùng sợ hãi xen lẫn ngạc nhiên, rõ ràng lúc nãy mình đã quan sát khá kỹ hai trụ đá kia, chắc chắn là không có một cái cơ quan nào cả, tại sao bỗng dưng nó lại có thể di chuyển như thế? Một lúc sau thì gió cũng yếu dần rồi dịu hẳn, không còn dữ dội như trước nữa, mình suy nghĩ liệu có mối liên hệ nào kết nối các sự việc vừa xảy ra không? Đương nhiên mình ko tin vào chuyện ma quỷ hay các lời nguyền như trên phim ảnh, người xưa hẳn đã thiết kế một thứ gì đó nhằm răn đe và trừng phạt những kẻ xâm phạm hầm mộ. Tuy nhiên các thứ đó đều có thể giải thích được bằng khoa hoc, mình chắc chắn một điều như thế. Lối quay ngược lại đã bị bịt kín, bây giờ chỉ còn cách tiến lên phía trước, cho hai lão kia đi trước dò đường, mình vừa lẽo đẽo theo sau vừa suy nghĩ về sự kiện vừa xảy ra. Một ánh suy nghĩ chợt loé lên, đúng rồi , lúc trước vô tình có đọc sơ qua một tài liệu về vật lý có đề cập đến hiện tượng này, nó tương tự như một ví dụ mình tóm lược cho các bạn dễ hiểu: khi ta để hai lon nước ngọt rỗng gần nhau rồi kê miệng thổi vào giữa khe hở, đa số mọi người nghĩ hai lon nước sẽ tách ra nhưng ngược lại bọn nó sẽ có xu hướng dính vào nhau. Như vậy là lúc cả nhóm đạp lên viên đá có thể đã kích hoạt một cơ quan nào đó khơi thông luồn không khí từ trên mặt đất, chênh lệch áp suất sẽ khiến không khí ào vào gây nên hiện tượng nó thổi mạnh nhu bão vừa rồi, và tiếp theo là hai viên đá gác cửa sẽ tự động sập lại. Quả là một thiết kế khoa học hết sức tinh vi, mình toát mồ hôi hột không biết rồi sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa đây…

Cả đám đã đi qua cửa vào chính thức của kim tự tháp, từ đây sẽ có thêm một trợ thủ đắc lực là tấm bản đồ tìm được trong người con nhân sư bằng vàng . Tuy nhiên bởi vì lúc đi đào bới , lo sợ nước sẽ làm hư hại bản gốc nên lão J chỉ mang theo một bản chụp photo, hình cũng khá rõ nét nên cũng chẳng khác gì bản chính. Theo tấm bản đổ chỉ dẫn thì từ ngọn của kim tự tháp sẽ chia ra làm 4 ngả rẽ, một trong số đõ sẽ dẫn thẳng đến căn phòng chứa cái hòm bằng vàng nằm ngay trung tâm của ngọn tháp, và cũng chính là mục tiêu ban đầu của chuyến hành trình. Một điều may mắn nữa là căn phòng này có đường dẫn thoát ra khỏi kim tự tháp, chỉ cần đến đó là có thể thoát ra an toàn . Không cần phân vân đắn đo, cả nhóm quyết định trực chỉ hướng của căn phòng trung tâm, bỏ qua hết tất cả những chi tiết còn lại của kim tự tháp. Dẫu sao bọn mình cũng không phải đến đây vì mục đích khảo cổ nên có đi khám phá xung quanh thì cũng chẵng ích lợi gì . Đường đi từ cửa chính đến căn phòng trung tâm càng lúc càng dốc, đâm sâu xuống lòng đất và hẹp dần, thậm chí có lúc phải nằm trườn chứ không đủ khoảng không để bò. Lần này mình quyết định đi dẫn đầu bởi vì mình nhỏ con nhất, có thể luồn lách dễ dàng hơn hai tên kia. Sau một đoạn bò trườn chật hẹp thì đường hầm cũng bắt đầu rộng dần ra được một chút, tuy nhiên tình trạng thiếu dưỡng khi dường như trở nên trầm trọng hơn. Mình với tay lấy mặt nạ kết nối bình oxi mini trong balo đeo sau lưng mang vào mặt để đề phòng bất trắc. Vừa đeo được mặt nạ vào thì đột nhiên cảm thấy phía trước có cái gì động đậy , soi kỹ một lúc thì nhận ra đó là rắn. RẮN, RẮN, RẮNNNNNNNN… một đàn rắn lúc nhúc nhìn sởn gai óc, tuy không to lắm nhưng số lượng thì nhiều khủng khiếp, chắc cũng phải hơn trăm con chen chúc trong khoảng hầm chật hẹp. Và một điều khủng khiếp hơn nữa là dường như bọn nó không có mắt, nhìn thật là kinh dị Chắc có lẽ sống trong không gian mịt mùng không ánh sáng lâu năm nên mắt của bọn chúng bị thái hoá dần và mất hẳn. Cảnh tượng cả trăm con rắn loi nhoi lè lưỡi phì phì khiến mình muốn chết giấc, toàn thân cứng đờ không dám nhúc nhích. Quả thật trước giờ chưa bao giờ có kinh nghiệm đối mặt với rắn, không biết thói quen khi tấn công của chúng là như thế nào, mình chỉ sợ tạo ra tiếng động gây sự chú ý là cả đàn rắn nhào vô mổ thì mình chỉ có nước thành một mớ thịt bầy nhầy chứ trong cái hầm chật hẹp này thì tránh đi đâu cho được .

Tiến thoái lưỡng nan, thằng L bò ngay sau lưng thấy mình cứng đờ không nhúc nhích thì định ngóc đầu lên tiếng hỏi, tuy nhiên vừa nhìn qua vai mình thì có lẽ nó cũng thấy cảnh tượng kinh dị kia. Ngay lập tức quay lại thì thầm với lão J, hai tên này trước giờ sống ở NZ, làm cái khỉ gì biết đến rắn với chả rít, chắc lần đầu tiên nhìn thấy rắn thật ngoài đời, không khéo còn són hơn cả mình, dám ướt quần chứ chả chơi . Lão J nghe thằng L nói lại thì bò giật lùi nhanh vcl , mịe cái tướng khủng long của lão lúc nãy chui xuống dốc còn chật vật vất vả, vậy mà giờ cài số de lên ngược dốc ào ào như xe đua . Âu cũng may, nhờ lão và thằng L rút lui quá lẹ như vậy mà mình cũng an toàn quay ngược lại điểm xuất phát mà không làm động đến cái ổ rắn kinh tởm kia . Lên ngược lại sảnh chính, cả nhóm bàn bạc tìm cách vượt qua đàn rắn kia, không còn lối quay ngược về, bây giờ chỉ có tiến lên hoặc chết rục xương trong lòng đất thôi. Quyết định mạo hiểm một phen, ba người lại chui xuống một lần nữa với một kế hoạch sẵn sàng để đối phó với đàn rắn.

Bò gần đến ổ của bọn nó, mình móc trong balo ra một cái khăn quấn vào một đầu cái xẻng nhỏ, tẩm một chút rượu của lão J mang theo định sẽ dùng lửa đốt để xua đuổi bọn nó. Bò nhẹ nhàng đấn nơi ổ rắn đang nằm, cả ba đeo mặt nạ oxi vào đề phòng khi đốt lửa sẽ cháy hết oxi khiến bị ngộp, mình bắt đầu bật quẹt đốt lửa. Quả thật là rất hồi hộp, nếu như có chuyện gì bất trắc xảy ra thì mình sẽ là người đầu tiên bị thiêu chết trong hầm . Cầm cây xẻng bốc cháy ầm ầm ở một đầu, mình bắt đầu trườn lại chỗ bọn rắn và quơ quơ nhẹ. Hơi nóng ngay lập tức có tác dụng, bọn nó bỏ chạy tán loạn về phía ngược lại, đa phần là rút vào các khe đá hở do đất cát lâu ngày bị sụt. Vậy là đường dã trống, tuy nhiên vì có một vài con chạy sâu vào trong nên mình vẫn vừa trườn vừa cầm cây xẻng đã dập tắt lửa trên tay, đề phòng gặp một ổ rắn nào khác nữa là đốt lên ngay.

Con đường tuy dốc sâu xuống nhưng kỳ lạ là nó càng lúc càng to ra, một lúc sau thì đã rộng có thể vừa cho hai người quỳ gối bò song song, ngồi xổm bò từng bước người cũng đỡ mỏi hơn nhiều. Thêm một đoạn dài tầm 50m nữa thì mình chạm mặt với một hòn đá ?????? Wtf, đá???? Mình tưởng sẽ là cửa ra vào chứ sao lại là đá, trời ơi bản đồ Trung Quốc, đồ giả rồi trời ơi là trời… Đang háo hức mà đụng cục đá làm thất vọng, tim như rớt cái bịch xuống đất ngừng đập mất mấy giây. Bò lại gần quan sát thì thấy hòn đá này nó không giống như mấy hòn đá hai bên vách, có vẻ sù xì hơn nhiều. Có nét gì kỳ lạ, mình cầm cây xẻng đập đập mạnh một lúc thì lớp đất và một lớp bột đá rơi xuống lộ ra một cái chốt vặn hình tròn tương tự như cái nắp bình xăng xe máy ấy. Mừng rỡ, mình hí hửng dùng hai tay lấy hết sức vặn thật mạnh, cái chốt vẫn không di chuyển , hay là lâu ngày quá nên nó bị kẹt chăng? Mình gọi lão J lách qua xoay thử, ông thần này mà không làm no nhúc nhích được thì chẳng ai có thể nữa cả . Vậy mà lụi cụi môt hồi, lão J toát mồ hôi ướt hết cả áo mà vẫn không tài nào xoay chuyển được cái chốt.

Đến lúc này thì mình chắc là còn có một cái gì khác chứ không đơn giản như vậy. Tiếp tục dùng cái xẻng gõ và cào khắp các nơi còn lại của hòn đá thì mình chợt phát hiện hai góc dưới và một điểm ở giữa nằm sát trên cùng của tảng đá bị lõm vào một chút. Lấy con dao nhíp khạy khạy cho lớp bột đá tróc hết ra, cuối cùng lộ ra ba cái lỗ, mỗi lỗ mang một hình khác nhau: con chim, lá cây và xúc xích (hay là hình sơi dây xoắn vào nhau, thời đó chắc chưa có xúc xíc nên chắc là dây đừng đúng hơn ). Ế, mặt mình nghệch ra một lúc, có lẽ phải có các vật này lắp vào ô trống thì mới xoay chuyển được chốt vặn của hòn đá, đúng ra mình phải lường trước được chuyện này. Người xưa đâu có dễ dàng để cho người ngoài tiếp cận được căn phòng cất giấu bí mật của họ như vậy…

Chap 45: Cạm bẫy đầu tiên

Trên phiến đá có 3 lỗ hổng tương ứng với 3 chìa khoá để mở toan căn phòng bí mật kia. Cả nhóm chỉ còn cách với căn phòng đích đến chứa chiếc rương vàng bí ẩn một bức vách. Nó quá cứng và dày để có thể đục xuyên qua bằng búa rìu, phương án dùng thuốc nổ cũng không khả thi bởi vì nếu cho nổ tung cánh cửa trong khoảng không gian chật hẹp này thì chẳng khác nào tư tay chôn vùi lối vào duy nhất đến với “kho báu” . Lại một lần nữa đâm đầu vào ngõ cụt, tuy nhiên lần này lời giải lại theo một logic rất đơn giản. Chắc chắn 3 chìa khoá dẫn đến căn phòng bí mật này nằm ở ba ngọn kim tự tháp khổng lồ trên mặt đất. Cho đến thời điểm bây giờ vẫn còn nhiều bí ẩn, các căn phòng bí mật không lối vào mà các nhà kho học không thể nào tiếp cận được. Mình có một niềm tin chắc chắn rằng con đường dẫn đến các căn phòng đó có xuất phát từ lòng đất, nơi bọn mình đang ráng hết sức để khám phá.

Không còn lựa chọn nào khác, lối thoát duy nhất chỉ nằm ở căn phòng bí mật. Nếu cả nhóm không thể tiếp cận được với các mảnh ghép bí ẩn, các chìa khoá nằm rải rác đâu đó trong các kim tự tháp trên đầu thì xem như ký vào bản án tử hình, chết rục xương trong cái hầm mộ khổng lồ vốn chỉ được dành cho các Pharaoh từ hàng ngàn năm trước . Leo ngược lên lại vị trí xuất phát điểm trong tấm bản đồ, nơi giao nhau của ba con đường định mệnh dẫn đến ba đích đến khác nhau và không biết bao nhiêu cạm bẫy sắp chờ đón bọn mình. Rà soát lại lương thực mang theo, lương khô có thể đủ dùng cho một tuần nếu ăn dè sẻn, tuy nhiên nước uống lại là một vấn đề lớn . Bởi vì mang theo khá nhiều dụng cụ thám hiểm cồng kềnh nên lượng nước mang theo chỉ ở mức tối thiểu đủ dùng trong 2-3 ngày. Nếu như thời gian kẹt lại trong kim tự tháp quá lâu thì chắc chắn sẽ chết, ở nơi như thế này không thể có nguồn cung cấp lương thực và nước uống, đặc biệt càng không thể trông đợi sự giúp đỡ từ người khác .

Đứng trước ngã ba đường, cả nhóm rất phân vân, có nên chia ra làm 3, mỗi người đi một hướng hi vọng sẽ rút ngắn được thời gian? Tuy nhiên kinh nghiệm từ nhiều lần gặp nạn trước đây cho thấy sự đoàn kết là nguồn hi vọng cũng như động lực lớn nhất giúp vượt qua mọi khó khăn. Nếu tách ra thì chẳng khác gì từng chiếc đũa riêng lẻ trong câu chuyện bẻ gãy bó đũa, từng người sẽ dễ dàng gục ngã hơn mà thôi. Hơn nữa mỗi cá nhân đều có điểm mạnh và yếu khác nhau, lão J mạnh mẽ, thằng L nhanh nhẹn và mình có khả năng phán đoán tốt, kết hợp lại tuy làm giảm thời gian khám phá nhưng lại tăng khả năng thành công và sống sót . Cuối cùng cả nhóm thống nhất sẽ đi cùng nhau cho dù biết chắc có khả năng thất bại trong cuộc đua với thời gian. Lướt qua tấm hình chụp vệ tinh kết hợp với đường đi trong bản đồ, lối đi ngắn nhất là đến kim tự tháp Menkaura, kim tự tháp nhỏ nhất trong bộ ba. Không chần chứ, xuất phát sớm chừng nào thì tiết kiệm được thời gian chừng đó, ba ngươi bắt dầu chạy như bay về phía ngả rẽ bên trái, đâm sâu vào màn đêm hun hút không thấy điểm tận cùng…

Theo bản đồ ,nếu muốn đến được Menkaura, bọn mình phải vượt qua ba căn phòng. Trong lòng mình rất lo lắng, không biết liệu các căn phòng này chứa đựng các thứ gì? liệu nó được ngăn chặn bởi chường ngại vật gì không? Cạm bẫy gì sắp chờ đợi cả nhóm?… hàng trăm câu hỏi quay cuồng trong đầu, mình phải chuẩn bị trước cho các tình huống xấu nhất có thể xảy ra bất cứ lúc nào . Di chuyển liên tục ngoằng nghèo trong con đường chật hẹp dưới lòng đất gần 1h đồng hồ, cuối cùng cả nhóm đã đến được cánh cửa của căn phòng đầu tiên. Nó được thiết kế rất đơn giản, lối vào là một đường Zic Zac giống như hình chữ Z, dừng lại quan sát kỹ một lúc xem có khả năng cạm bẫy gì sắp xảy ra không.Ba người mò mẫm từng cm một các phiến đá dưới chân, trên tường và ngay cả trên trần đường hầm, tuyệt đối không có dấu hiệu gì bất thường. Lão J xung phong đi trướcm thận trọng bước vào cánh của của căn phòng đầu tiên, mình đi ngay theo sau để dễ bề quan sát, L bọc hậu. Ngay sau cánh cửa Z là một đường đi bé tẹo chỉ vừa khít một người đi, lão J tiếp tục dò dẫm từng bước một thận trọng tiến về phía trước. Sau gần 30p loanh hoanh thì mình đã phát hiện ra một sự khác thường, cả bọn đã vài lần di ngang qua một ngã 2 hoặc ngã 3, mình đã cẩn thận làm dấu và thả chỉ làm dấu sau mỗi ngã rẽ đề phòng lạc còn có thể quay ngược lại. Tuy nhiên lòng vòng một lúc thì cả nhóm lại quay về đúng chỗ đã xuất phát , chắc chắn đây là một mê cung khổng lồ dưới lòng đất.

Có lúc sự lo lắng xâm chiếm hoàn toàn trí óc, tuy nhiên giờ đây mình có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Có thể đối với người xưa việc vượt qua một mê cung là khó khăn, tuy nhiên với kiến thức hiện đại ngày nay thì nó không có gì quá đặc biệt trong việc thoát ra khỏi một mê cung cả. Mình chỉ cần áp dụng định luật tay trái hoặc tay phải, tức là cứ di chuyển với một bàn tay luôn chạm vào một bên trái hoặc bên phải của bức tường mê cung thì sẽ dễ dàng tìm được lối ra mà không sợ bị lạc . Nhanh chóng áp dụng điều đó, chỉ 30p lòng vòng thì cả nhóm đã thoát ra khỏi căn phòng chướng ngại vật đầu tiên. Như vậy mình đã hình dung được công dụng của các căn phòng trên bản đồ, nó sẽ chứa các thử thách hoặc cạm bẫy nhằm ngăn cản những kẻ tò mò tìm đến phá hoại làm ảnh hưởng đến giấc ngủ ngàn năm của những Pharaoh. Vượt qua chướng ngại đầu tiên khá dễ dàng, lão J lại xông xáo dẫn đoàn chạy băng băng về phía trước hướng đến căn phòng thứ hai.

Trong lòng khá phẩn khởi, chẳng mấy chốc cánh cửa có khắc ký tự ll xuất hiện trước mắt, con số 2 quen thuộc tương tự trong hệ thống số đếm la mã. Căn phòng số hai đã lộ diện, lần này là một cánh cửa bằng đá ngăn cách 3 người với cạm bẫy đang đợi chơ bên trong. Lão J dùng sức đẩy ngang nhưng cái cửa không hề nhúc nhích, mình và L nhảy vào trợ sức vẫn vô ích . Gãi đầu gãi tai tìm xem có manh mối gì không thì thấy mọi thứ vẫn bình thường, kiểm tra các tảng đá xung quanh vẫn ko thấy có thứ gì khác lạ. Mình đi vòng vòng cánh cửa tìm cách đẩy ngược đẩy xuôi một lúc vẫn ko làm nó động dậy được chút nào. Đang bí lù, mình ngồi phệt xuống ngay chỗ cánh cửa, làm một lớp bụi bay lên tung toé lộ ra vài dấu vết ngay dưới cánh cửa mà cả nhóm đã bỏ sót. Trên mặt đá có vài vết trầy theo hình tròn mà trọng tâm nằm ngay chính giữa cánh cửa. Đệt, thì ra là cánh cửa xoay chứ không phải đẩy ngang, làm cả đám hì hục này giờ . Cả ba dùng hết sức đẩy mạnh một bên của cánh cửa khiến nó hơi nhúc nhích một chút. Hò dô ta, làm thêm phát nữa thì cánh cửa run lên rồi bật ra xoay mạnh. Mình mất đà lao thẳng về khoảng không phía trước, hai chân chơi vơi hụt hẫng không có một điểm tựa nào cả, mình cảm giác đang rơi thẳng xuông một cái hố sâu hút mà có lẽ đầy rẫy gai nhọn chờ sẵn bên dưới..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro