CÂU CHUYỆN 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùng 2, tui đi nội xong là về nhà, không ghé ổng bởi ổng nói đi trực xong là đi nhậu nhà bạn ổng luôn. Năm nay lớn nên lì xì thất thu, mọi năm thì được mùa mất giá, năm nay thì mất mùa được giá. Thôi lớn rồi. Tui về nhà thì cha mẹ với thằng Bo em tui cũng đang ở nhà, cha tui thì xỉn nằm bẹp xuống sàn gạch bông, mẹ thì đang xem tv, thằng Bo thì chơi đồ chơi, chọi chiếc xe tải ầm ầm, vừa thấy tui về là nó chọi chiếc xe cái bộp lạch bạch chạy ra ôm chân tui

- hai...hai

Ui ẩm nó lên, ui thằng này quậy bà cố luôn, quạt thì quậy chứ không có khóc, đánh nó cũng mếu thôi chứ không khóc, chỉ chọc nó là nó mới rơm rớm, thằng này tính tự ái cao lắm, không biết giống ai nữa

- ui cục vàng của hai, cưng quá

Tui hun nó vào má chóc chóc, nó cũng hun lại tui chóc chóc rồi cười hí hắc. Má tui ngồi xem tv rồi ngó ra, xong lại quay lại tv

- chịu về rồi đó hả, nó đâu rồi

- ai?

- ông tám

- đi nhậu rồi, lâu lâu thả cho bữa đi chơi chứ đeo hoài ha

Tui thả thằng Bo xuống tính lấy nước uống mà nó không chịu, nên tui ẵm nó xuống bếp luôn, rồi trở lên tui thả nó xuống rồi ngồi chơi với nó

- tao hông hiểu sao tụi bây được vậy đó?

- không được thì cũng được rồi chứ sao giờ

Tui không thèm dòm mà ngồi chơi xe tải với thằng Bo.

Chuyện của tui với ổng thì cha mẹ tui biết luôn rồi. Đó là hồi cuối năm 2016, lúc này tui đang học đại học, cha mẹ tui biết chuyện của tui với ổng, nói thật chứ đó là khoảng thời gia đen tối nhất kể từ khi tui ra đời, bạn biết không, cha tui biết chuyện thì trầm ngâm, nhưng bình tĩnh, còn mẹ tui vốn nóng tính, nên trút lên mình tui hết, rồi nhốt tui trong nhà, bảo lưu kết quả tại trường, suốt 3 tháng tui chỉ nhốt mình trong phòng, không bước chân ra khỏi cửa, không nói chuyện với ai, giống như trầm cảm, tự kỷ vậy đó, phải nói đây là khoảng thời gian cực kỳ khủng hoảng của tui, tuần đầu tiên tui nói chứ tui khóc đến nổi mà xỉu luôn, xỉu xong rồi dậy khóc tiếp, hết khóc thì tui đập phá, đập hết mọi thứ trong phòng luôn, đập hết rồi thì như trầm cảm, nói thật chứ tui không dám nghĩ lại khoảng thời gian đen tối, 3 tháng đối diện với căn phòng 4 bức tường, không gặp ổng, không nói chuyện với ai. Ổng thường xuyên qua nhà tui, ngày nào cũng qua, ổng xin gặp tui nhưng mà cha mẹ tui không cho, lúc này tui không để ý đến gì cả, giống như một kẻ tâm thần vậy đó. Nói chung là KINH KHỦNG. Cứ tưởng mình cứ như vậy mãi nhưng cuối cùng tui cũng thoát ra được, ổng lên phòng lôi tui xuống để nói chuyện với cha mẹ tui. Nhưng mà thật sự không dễ để lôi một kẻ tự kỷ thoát khỏi chổ trú ẩn của mình. Ổng kéo không được tui ra mới hét

- em làm cái gì vậy, em cứ như vậy thì để anh chết em mới tỉnh phải không?

Ổng như vậy tui mới chịu ra khỏi, xuống dưới nói chuyện với cha tui:

- thôi thì mọi chuyện đã ra nông nổi này rồi cũng không biết làm sao, thấy thằng Tí cứ như cái bóng, vật vờ vậy anh cũng xót lắm. Thôi thì...

- tụi bây... - mẹ tui chen vào

- em để anh nói chuyện

- thôi thì anh cũng muốn con mình như lúc trước, con mình mang nặng đẻ đau, rứt ruột sinh ra, ai mà không muốn nó nguyên vẹn lành lặn, sống một đời hạnh phúc, chuyện mấy tháng trước anh chị làm cũng vì muốn thằng Tí, cũng như em thoát khỏi cái này để sau này sống hạnh phúc mà thôi, nhưng không ngờ thằng Tí lại ra nhue thế này, anh mới biết mình sai rồi...

- nói như vậy là...

- để anh nói, anh không phản đối nhưng không có nghĩa là anh chấp nhận đâu, chuyện này thì anh chị rất khó chấp nhận, cần một khoảng thời gian dài lận em, nhưng suy cho cùng thì cũng muốn con mình hạnh phúc mà em, coi như anh mắt nhắm mắt mở cho 2 đứa muốn làm gì thì làm

Ổng khóc rồi, khóc mà trên môi nở nụ cười, cười hạnh phúc, nước mắt ngắn dài thi nhau mà chảy,

- em cảm ơn anh

- nhưng mà chuyện này cũng không phải là tốt đẹp gì, anh hy vọng là không ai biết chuyện này ngoài những người ở đây, giấu được bao lâu cứ giấu

- dạ em biết rồi, cảm ơn anh

- anh vẫn hy vọng là 2 đứa sẽ trở lại con đường cũ, chứ đừng như vậy, khổ lắm em à, nếu không trở lại được thì cứ thương yêu nhau, đừng làm khổ nhau biết chưa.

- ...

- còn thằng Tí, cha muốn con chú tâm vào chuyện học của mình, còn 2 năm mấy nữa, ra trường rồi muốn làm gì làm

2 người nói nhiều lắm, mẹ tui thì không nói gì, nhưng mà tui chỉ nhớ được bao nhiêu đây thôi vì cũng hơn năm rồi, lúc đó đầu óc tui trống rỗng hà, ổng phải đem tui đi bác sĩ tâm lý để chữa hết cả tháng thì tui mới trở lại như xưa, bởi không quá nặng. Tới bây giờ thì 2 đứa tui thoải mái khi ở nhà rồi, bà con cô bác thì không ai biết hết, cứ tưởng như cậu cưng cháu, cháu thương cậu vậy thôi, nhưng như vậy với tui là được rồi. Cha tui nói lúc biết chuyện cha tui sốc lắm, đã như vậy rồi mà còn với cậu 8 của mình nữa, nhưng cha cũng tìm hiểu và cố gắng chấp nhận, gay go nhất là mẹ tui, tính như một người đàn ông cứng đầu vậy đó, cha phải tốn thời gian để khuyên má tui.

Tui đang ngồi chơi với thằng Bo, cái gì nó cũng chọi ầm ầm, thì nghe tiếng ổng

- Tí ơi, mở cửa cho anh Tí ơi

Tui ra mở cửa cho ổng ủi chiếc xe vào.

- nay không đi chơi hả bà

- đi mới về nè, về cho thằng chả ngủ, bị mấy ông anh mày giết nên nằm bẹp rồi, còn mày, nghe nói là đi nhậu mà

- thì đi, nhưng nhớ người yêu không có hứng nên về nè

- tao không hiểu sao tụi bây được vậy luôn đó - má tui thở dài, liếc 2 đứa tui

- thì không được cũng được rồi chứ biết sao giờ - ổng trả lời y chang tui hồi nãy

- ông thần của tao cũng nói y chang mày đó

Rồi ổng sáp lại chỗ tui với thằng Bo đang chơi, nó thấy ổng nó cười khúc khích, nó cũng đeo ổng dữ lắm, xong rồi ổng lại ổng khều cha tui

- dậy nhậu anh Ba, có khách mà nằm bẹp vậy đó hả ông

- hê hê... Xỉn... Nghỉ gòi... Tự xử nhen đồng chí... - cha tui cười hề hề, cà nhựa cà nhựa, xỉn quá trời quá đất mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro