1. Ly Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cp gà bông của nhà Hàng Trung hoa tới đây......

---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ba ngày nay, cả Thành phố Đông Thành mua không ngừng, ngày Thư Hân về cơn mua vẫn còn không dứt, toàn bộ thành phố bị mây đen bao phủ giống như tâm trạng hiện tại của Thư Hân vậy.

Đầu tiên là chuyện ẩn hôn bị lộ, sau đó lại thêm chuyện ly hôn, tiểu biên kịch Thư Hân dựa vào chuyện này mà bị bới móc, bởi vì đối tượng ẩn hôn và ly hôn của cô không ai khác chính là Khương Nghiên.

Vậy Khương Nghiên là ai? Nói về thực lực thì cô là ảnh hậu Kim Hoa, mà giải Kim Hoa là giải được đánh giá giải thưởng danh giá nhất trong nghề. Nói đến nhân khí, thì lượng fans của Khương Nghiên có thể so sánh với tiểu hoa đán lưu lượng, cho nên sự việc trên đã làm bẩng nổ cả giới giải trí, đương nhiên sự bẩng nổ ảnh hưởng đến Thư Hân.

Giữa cơn bùng nổ, Thư Hân lại lựa chọn mang con gái trở về nhà mẹ ruột, ngây người ở nhà ba ngày, mỗi ngày nấu cơm chăm sóc cho con gái, nhưng mà mẹ của cô Hứa nữ sĩ chịu không nổi nữa rồi.

"Thư Hân! Con định suy sút đến khi nào hả?" Hứa nữ sĩ tức giận mở cửa phòng Thư Hân, bà thật sự không quen nhìn con gái mình như thế này, ly hôn rồi từ thủ đô chạy về đây trốn tránh.

Cửa mở ra, bà nhìn thấy con gái đang kể chuyện cho cháu gái nghe, trên người ăn mặc một bộ quần áo ngủ rất từ y tiện, tóc tai thì bừ xừ , trong mắt Hứa Vân, bà thấy con gái bà sa đọa, đây không phải là Thư Hân con gái của bà.

Đối với việc mẹ mình mở cửa xông vào, Thư Hân không kinh ngạc, thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn, vẫn tiếp tục kể chuyện cho Vi Sam nghe.

Hứa nữ sĩ nhìn con gái mình không thèm để ý tới bà, bà đang muốn tức giận thì nhìn thấy cô cháu gái nhỏ chạy về phía mình, bao nhiêu tức giận trong lòng bà cũng tiêu mất, mắt thường cũng nhìn ra được sự thay đổi trên mặt của bà, đôi mắt Cười lên còn không thấy con mắt đâu, giọng nói của cháu gái thật mềm mại, trên người còn có mừ i hương sữa, tuy rằng Vi Sam sắp 5 tuổi rồi, nhưng trên người vẫn có mừ i sữa như lúc mới sinh ra. Hứa Vân nhìn cháu gái đang ôm lấy chân mình, đôi mắt to còn chớp chớp với bà, còn làm nũng!

Hứa nữ sĩ bế Vi Sam lên, không thèm so đo với Thư Hân, ôm bé con đến phòng khách dỗ dành.

Thư Hân thở dài nhẹ nhõm, với cái tính cách này của mẹ cô thì chỉ có dì Lâm dịu dàng mới chịu đựng được mà thôi, trách không được ba cô và mẹ không thể ở chung được với nhau, cũng may mắn Sam Sam thông minh, biết được mẹ cô thích cháu gái làm nũng như vậy.

"Tiểu quỷ này... thật là tinh quái mà." Thư Hân thở dài, thật ra cô cũng không biết đứa bé này tính cách giống ai? Tính cách của cô thì có chút trầm, còn Khương Nghiên... tính cách của cô ấy quá lạnh lùng, mà cũng không đúng, lỡ đâu chỉ có đối với cô thì Khương Nghiên mới lãnh đạm như vậy? Càng nghĩ càng thấy hợp lý, lúc còn đi học, cô có nghe mọi người nói Khương Nữ Thần của cô hình như là người dịu dàng, rất hiểu lòng người, lại thân thiện.

Nhưng mà, đâu phải như vậy! Sau khi cô tiếp xúc trực tiếp mới biết được, Khương Nghiên đối xử với cô thật lãnh đạm, cho nên vẫn do cô chủ động, không từ thủ đoạn mà đeo bám người ta.

"A...thật là..." Thư Hân vén mấy cọng tóc vướng víu trước mặt, có chút sửng sốt, từ lúc ly hôn đến chuyện kết hôn và ly hôn bị tung ra cũng đã được một tháng rồi. Tóc cô cũng dài rồi.

"Thư Hân, con đi ra nấu cơm tối đi, dì Lâm của con tối nay sẽ đến ăn tối."

"Được, con ra liền." Hứa Vân nhắc cô mới nhớ, hôm nay, bạn gái của mẹ cô, dì Lâm muốn đến đây ăn cơm.

Hứa Vân và ba của Thư Hân ly hôn vào năm Thư Hân học sơ trung. Nguyên nhân là ba của Thư Hân tìm được chân ái, mà mẹ cô cũng không có dây dưa gì, cho nên hai người thoải mái mà ly hôn với nhau. Ba Thư Hân để lại căn nhà hiện tại cho mẹ con cô, còn đưa tiền tiết kiệm cho mẹ cô nữa, còn công ty của ông ta thì phần lớn đã bị ông ta chuyển đổi qua hình thức khác.

Cho đến khi vị dì Lâm này xuất hiện, thì lúc đó Thư Hân đã học đại học, cũng vào thời gian đó cô cũng vừa mới biết nữ thần Khương Nghiên, đối với tình yêu đầy ảo mộng, vì vậy khi cô hỏi mẹ cô về tình yêu, mẹ cô nói dì Lâm là mối tình đầu của bà, còn chuyện quen biết với ba cô là do thời con gái lầm lỡ, lúc ấy Thư Hân nghe xong như người lạc lối trong sương mù , "Ba con là do mẹ thời con gái lầm lỡ, vậy dì Lâm thì sao, sao lại là mối tình đầu của mẹ?"

Lúc ấy mẹ cô nói, là vì thời thiếu niên vô tri vô giác, bà và dì Lâm là bạn học với nhau, tình cảm của hai người vô cùng tốt, nhưng lúc ấy nhận thức của con người đối với chuyện tình cảm còn mơ hồ, chứ đừng nói gì đến loại tình cảm giữa hai người con gái với nhau, nhưng mà lá gan của dì Lâm rất lớn, vào lúc tốt nghiệp cao trung đã tỏ tình với mẹ cô, đương nhiên là bị cự tuyệt, thậm chí mẹ cô còn sợ hãi, vốn dĩ cả hai người đều muốn đến Phương nam học đại học, Cuối cùng mẹ cô lại đăng ký vào trường đại học ở thành phố Đông Thành, mà dì Lâm vẫn quyết định đi Phương nam.

Về sau, mẹ cô lại quen ba cô, cho nên đoạn tình cảm kia cũng phai nhạt đi, chưa tốt nghiệp đại học, mới 20 tuổi mẹ cô đã có cô, không còn cách nào khác phải kết hôn sinh con, bà một bên chăm sóc cô, một bên hoàn thành việc học, tốt nghiệp xong thì ở nhà làm bà mẹ bỉm sữa, về điểm này, thì cô và mẹ cô rất giống nhau, cô và Khương Nghiên học cùng một trường đại học, cô học ngành biên đạo, sau khi tốt nghiệp cô vào làm biên đạo cho một sân khấu kịch thiếu nhi ở thủ đô hai năm. Tại sao lại chỉ hai năm, đơn giản là vì lúc đó Khương Nghiên sinh Vi Sam, cô từ chức nhà chăm sóc cả lớn lẫn nhỏ, vừa vận có thời gian viết tiểu thuyết, làm một tác giả nho nhỏ.

Tình yêu chính là như vậy, phải có một người trả giá cho đoạn tình cảm này.

"Mẹ, sao dì Lâm còn chưa đến?" Thư Hân làm không ít đồ ăn, có món thịt kho tàu Vi Sam thích, còn có canh xương sườn bí đao dì Lâm thích, còn lại làm mấy món bữa cơm gia đình bình thường, nấu cơm xong cô phát hiện mẹ còn chơi với Vi Sam, mà dì Lâm còn chưa tới, "Dì Lâm của con nói, hôm nay đến trễ một chút, Lâm Tự đã về nước."

"Sao mẹ lại không nói sớm với con, đồ ăn nấu như vậy có thiếu không a?" Thư Hân có chút bực bội, mẹ cô luôn nhu vậy, quên mất mấy cái chuyện thế này. Về Lâm Tự thì nói thật cô không thân, số lần gặp mặt không quá 5 lần, nhỏ hơn cô 5 tuổi, tốt nghiệp đại học chưa đến hai năm, vẫn còn là thiếu nữ.

Hứa Vân đang chơi với cháu gái, nghe được giọng không cao hứng của Thư Hân, quay đầu lại trừng mắt với cô, "Con còn ở đó mà bực bội sao? Hôm nay, người đến là khách của mẹ, còn con ở đây, mới là quấy rầy đó." Nói xong lại tiếp tục chơi với Vi Sam, "Sam Sam , con nhìn mẹ con kìa, giống như cái túi để trút giận không?"

Vi Sam nhìn mẹ mình, lại nhìn bà ngoại, rất nghiêm túc mà gật đầu, sau đó nói với Thư Hân, "Mẹ, mẹ phải chăm sóc cho con và bà ngoại thật tốt, Sam Sam sẽ khen thưởng cho mẹ nha." Nói xong Cười thành tiếng.

Tiếng Cười này nghe vào trong tai Thư Hân, tuyệt đối đang Cười nhạo cô.

Không bao lâu, chuông cửa vang lên, mẹ cô bảo cô đi mở cửa, người ở ngoài cửa chính là dì Lâm và Lâm tự, Lâm Tự vẫn như cũ mặc đồ trẻ trung, quần jean áo hoodie, trên mặt trang điểm nhẹ, nhìn cũng thấy đáng yêu, không giống Thư Hân. Thư Hân, cái người này tính ra cũng không khó coi, cũng đẹp chứ không phải xấu, lại có khí chất, lúc trang điểm ăn diện lên thì khỏi phải bàn, còn lúc tuỳ tiện thì thật là lôi thôi lết thết.

Cho nên, cũng vì vậy mà lúc chuyện ẩn hôn bị tung ra mới bị người ta công kích sao? Cuối cùng cũng phải nói đến Khương Nữ Thần, từ thời đại học Khương Nghiên chính là nữ thần, da trắng xinh đẹp, chân lại dài, lạnh lùng thì đúng là có lạnh lùng thật, dáng người đẹp nhưng lại bị cô ấy che dấu trong lớp quần áo, không phải áo sơ mi quần tây thì là váy liền áo, không hề có chút cẩu thả nào, nút áo vĩnh viễn cài đến cái nút cao nhất, váy liền áo thì là váy dài, cho nên ở trên người còn mang một loại hương vị cấm dục.

"Tiểu Hân Hân ở nhà sao? Lâu rồi không gặp nhau." Người đang nói chính là Lâm Tự, cũng chính là dì Lâm, thực ra dì Lâm và Lâm Tự không giống nhau, trên người dì Lâm có một cảm giác dịu dàng lại thoải mái, lớn lên cũng rất đẹp, tuy rằng bây giờ đã lớn tuổi, nhưng cũng có thể nghĩ ra được người này được thanh xuân chiếu cố như thế nào, nhưng mà Lâm tự thì đáng yêu.

"Vâng, con vừa về được hai ngày, dì Lâm vào đi ạ, còn có Lâm Tự nữa." Thư Hân nghĩ chắc dì Lâm không biết đối tượng kết hôn của cô là Khương Nghiên đi, mà không đúng, hiện tại phải là đối tượng ly hôn.

"Mẹ, dì xinh đẹp và chị gái đáng yêu kia là ai a?"

"Người này... là..." Thư Hân có chút nghẹn, cô nên nói như thế nào với Sam Sam , đây là bạn gái của bà ngoại sao? Vi Sam nghi hoặc, đôi mắt mở to không chớp mắt nhìn hai mẹ con vừa đi vào nha, con bé đang cảm thấy hình như gọi sai rồi.

"Sam Sam , người này con gọi là bà ngoại nha." Hứa Vân chỉ chỉ vào Lâm Từ ng, sau đó chỉ vào Lâm Tự, "Còn người này là dì."

"Con chào bà ngoại, cháu chào dì." Vi Sam ngoan ngoãn chào hai người.

"Đây là con gái của chị Thư Hân sao? Đáng yêu quá a."

Lâm Tự bế Vi Sam lên, nhéo nhéo mặt cô bé, mặt Vi Sam lập tức xụ xuống, cô bé có chút không cao hứng, đột nhiên bị người lạ bế lên còn sờ nắn mặt, thật chán ghét.

"Mẹ ~." Vi Sam uỷ khuất. Lúc này Lâm Từ ng liền biết được có gì đó không đúng, liền đánh nhẹ lên Lâm Tự, "A, thực xin lỗi, con nhìn thấy cô bé đáng yêu quá, hơn nữa vừa nãy còn có chút trông ngóng được nhìn bảo bảo."

Lâm Tự ngượng ngừng thè lưỡi, thả Vi Sam xuống dưới.

"Không sao đâu, con bé có chút ngại." Thư Hân bế Vi Sam lên, sờ sờ gương mặt nhỏ của cô bé. Nghĩ thầm, đứa bé này có chút khôn nhà dại chợ, ở với người nhà thì ỷ lại ăn hiếp mọi người, còn đối với người lại thì có chút túng.

"Đi ăn cơm thôi, không biết Lâm Tự đến, cho nên không biết món ăn có hợp khẩu vị không."

"Không sao, em không có kén ăn. Phiền chị rồi."

Sau khi ăn xong, vài người ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, sẵn tiện chơi đừ a với Vi Sam, Vi Sam cũng không câu nệ giống như lúc nãy, thậm chí còn tự bò vào trong ngực Lâm Tự mà làm nũng, Thư Hân đỡ trán, quả nhiên làm thẹn được một lát, rồi bản tính cũng bại lộ ra.

Lâm Tự hỏi đến công việc của Thư Hân, Thư Hân nói bây giờ cô đang viết tiểu thuyết kiếm tiền, chuyện cơm áo gạo tiền không phải lo, sau đó mẹ cô hỏi công việc của Lâm Tự thế nào? Thư Hân mới biết được, đứa nhỏ này học nhiếp ảnh, sau khi tốt nghiệp thì vào một tòa soạn làm, ngẫu nhiên sẽ kiêm chức làm chỗ khác, mọi người nói đến chuyện công việc của Lâm Tự thì không có điểm dừng, tám chuyện quay chụp hình, mà đại đa số chụp là minh tinh, lúc Thư Hân nghe có chút không thích ứng được, ôm cô con gái nhỏ mà chơi đừ a.

Đột nhiên nghe được tên của Khương Nghiên, là Lâm Tự nói gần đây bên tòa soạn của cô đang dự định hợp tác với Khương Nghiên chụp ảnh bìa, vốn định hợp tác trước tin tức ẩn hôn tung ra, sau lại còn thêm tin ly hôn, còn hiện tại thì nghe nói cùng ảnh hậu quốc tế Kỷ Thần Hi ra vào khách sạn với nhau.

Nghe vậy, Thư Hân không muốn nghe nữa, cô muốn đi vào phòng ngủ, Vi Sam nghe được tên của mẹ nhỏ định chen vào nói, nhưng phát hiện mẹ mình đang ôm chặt lấy cánh tay mình, cho nên có chút uỷ khuất, "Mẹ ~ đau con ~." Thư Hân lúc này mới ý thức được, mình dùng sức hơi mạnh, "Xin lỗi bảo bảo, mẹ khÔng Khương ý." Thư Hân nhanh chóng xin lỗi, dỗ dành Vi Sam.

Mà ba người kia nói chuyện từ việc Khương Nghiên và Kỷ Thần Hi ra vào khách sạn, đến việc Khương Nghiên ở trước cửa khách sạn giận dữ ném tay Kỷ Thần Hi ra, khóc lóc rời đi. Cư dân mạng bây giờ nói Khương Nghiên từ ẩn hôn thêm ly hôn, giờ còn ngoại tình với Kỷ Thần Hi. Lúc trước, Khương Nghiên bị Kỷ Thần Hi vứt bỏ hay ly hôn với cô cũng không có thương tâm như vậy. Đầu óc Thư Hân đều nghĩ đến việc, Kỷ Thần Hi đã trở lại.

Nếu nói Khương Nghiên là nữ thần của Thư Hân.

Thì Kỷ Thần Hi chính là nữ thần của Khương Nghiên, người phụ nữ kia như có ánh hào quang tỏa sáng khắp nơi, gợi cảm mê người, làm cho người trong học viện điện ảnh đều si mê vì cô ta, tôn sừ ng là nữ thần. Mà Thư Hân thì sao, Kỷ Thần Hi là nữ thần của nữ thần của cô, cô vì Khương Nghiên mà điên đảo.

Lúc trước, Kỷ Thần Hi xuất ngoại, cô chính là vào lúc đó, thấy Khương Nghiên hao tổn tinh thần thừa cơ mà nhảy vào.

Cho nên hiện tại, Kỷ Thần Hi lại làm Khương Nghiên thương tâm, cô có thể một lần nữa thừa cơ mà nhảy vào sao sao?

Thư Hân mang Vi Sam trở về lại thủ đô, trước ngày đi mẹ cô nhân lúc Vi Sam ngủ trưa mà dạy dỗ cô, "Nếu ly hôn là sự lựa chọn của con thì chắc lúc đó con cũng đã lựa chọn từ bỏ, còn nếu cảm thấy không từ bỏ được thì nhân lúc còn có thể thì hãy cứu vãn, làm hết sức có thể đi."

Thư Hân không ngờ được mẹ cô có thể nói ra những lời này, chuyện ly hôn ồn ào, náo loạn, người khác có thể không biết được tác giả nhỏ kia là ai, nhưng mẹ cô lại biết rất rõ ràng, từ lúc cô ly hôn đến giờ mẹ cô cũng không hề nhắc đến chuyện ly hôn với cô một lần nào.

Thậm chí, hôm đó, Lâm Tự nhắc đến chuyện của Khương Nghiên, mẹ cô một chút kinh ngạc cũng không có, sau đó cũng không có nói với cô mấy chuyện này.

Trên máy bay, Vi Sam ngủ rồi, cô ôm thân hình nhỏ bé của Vi Sam vào trong người, cô nghĩ thôi thì cứ như vậy đi, cô có Vi Sam, là đứa bé của cô và Khương Nghiên, không cần phải ghen ghét với Kỷ Thần Hi, cái gì mà thừa cơ mà nhập một lần nữa, thôi bỏ đi, cô không làm được, mà Khương Nghiên chắc cũng không cho cô thêm một cơ hội nữa.

Xuống máy bay cô không đành lòng đánh thức Vi Sam, ôm con bé đi lấy hành lý, gọi xe về nhà, về đến nhà đã là 3h chiều, Vi Sam vẫn còn chưa tỉnh, cô nhìn Vi Sam mà phát ngốc. Cô suy nghĩ, vì sao trước kia bản thân lại không có can đảm đề nghị ly hôn sớm hơn?

Đúng, chuyện ly hôn là do Thư Hân đưa ra, cô và Khương Nghiên kết hôn với nhau 7 năm, Khương Nghiên lớn hơn cô một tuổi. Khi đó Khương Nghiên vừa mới tốt nghiệp, đã nhận nữ hai của một bộ phim truyền hình, nhờ vai diễn đó mà được mọi người biết đến, sự nghiệp diễn xuất của cô cũng bắt đầu từ đó, sau đó lại nhận một bộ đóng vai nữ chính, rồi chuyển qua đóng phim điện ảnh, trừ bỏ năm đó cô sinh Vi Sam phải nghỉ ngơi nửa năm thì dường như làm việc không ngừng nghỉ.

Nhưng mà không ai biết được, Thư Hân chưa tốt nghiệp đại học đã kết hôn với Khương Nghiên, sự nghiệp vừa mới bắt đầu, cũng

vì Vi Sam mà dừng lại, làm người phụ nữ phía sau Khương Nghiên.

"Mẹ ơi, con đói." Nghe được giọng nói mềm mại của con gái, Thư Hân từ trong hồi ức tỉnh lại, bế con gái lên.

"Buổi tối, con muốn ăn gì? Mẹ làm cho con ăn." "Mẹ nhỏ sẽ trở về ăn với chúng ta sao ạ?"

Nhìn gương mặt của con gái ngày càng giống Khương Nghiên, cô lại ngây ngốc.

Ấp úng không biết nói sao, "Mẹ nhỏ của con... mẹ ấy rất bận..." Lời nói còn chưa hết thì Vi Sam đã thút thít muốn khóc.

"Vậy, con hỏi mẹ nhỏ của con đi." Thư Hân nói những lời này, không biết tâm tình của bản thân như thế nào nữa, cô muốn gặp Khương Nghiên sao? Không muốn. Các cô đã một tháng rồi không gặp nhau, từ Cục Dân Chính đường ai người nấy đi cũng chưa từng gặp lại.

Nghe mẹ nói như vậy, Vi Sam Cười cong đôi mắt, cầm điện thoại gọi cho Khương Nghiên.

Nhìn thấy gương mặt vui vẻ của con gái, cô lại nghĩ, Sam Sam cũng hơn một tháng rồi chưa gặp Khương Nghiên. Tuy rằng từ lúc mới lọt lòng là cô luôn mang theo đứa nhỏ này bên mình, Sam Sam cũng không thường xuyên được gặp Khương Nghiên, nhưng mà hơn một tháng rồi, cũng có chút lâu.

Chưa chắc Khương Nghiên muốn gặp Sam Sam , lúc tranh quyền nuôi Sam Sam thì Khương Nghiên cũng không có chút ý kiến nào, cô ấy còn không phí một chút sức lực hay lời nói nào để giành quyền nuôi Sam Sam .

"Alo..." Giọng nói lạnh lùng của Khương Nghiên từ trong điện thoại phát ra, ừ vẫn là giọng nói lạnh lùng như vậy. Chẳng qua là từ trước đến nay Sam Sam không cảm giác được.

"Mẹ nhỏ, Sam Sam rất nhớ Mẹ nhỏ, hôm nay mẹ nhỏ sẽ trở về ăn cơm với Sam Sam sao?" Vi Sam làm nũng, Vi Sam ngày càng giống Khương Nghiên, có đôi khi cô nhìn thấy Vi Sam làm nũng cũng sẽ nghĩ... liệu Khương Nghiên cũng sẽ làm nũng như vậy sao?

"Mẹ lớn bảo mẹ nhỏ qua đó ăn cơm sao?"

Vốn dĩ Thư Hân có chút khẩn trương, không biết Khương Nghiên có tới hay không? Nhưng nghe câu nói ấy, cô nhanh chóng lấy lại điện thoại trong tay Vi Sam, "Mẹ giúp con nói chuyện nhé, Sam Sam ngoan." Sờ sờ đầu Vi Sam, xoay người đi ra khỏi cửa phòng.

"Sam Sam không biết chuyện của chúng ta, chị nói vậy không tốt."

"Chị quên mất, thật xin lỗi." Giọng nói của Khương Nghiên nghe ra có chút khách khí, cảm giác xa cách.

"Không có gì, nếu chị có rảnh thì tới, không rảnh thì khỏi, tôi giải thích với Vi Sam là được."

"Có rảnh, chị nhớ Vi Sam." Nói xong liền cúp điện thoại.

"Mẹ nhỏ sẽ đến sao mẹ?" Giọng nói có chút sợ hãi, Vi Sam là một đứa trẻ mẫn cảm, không biết mẹ và mẹ nhỏ ly hôn, nhưng mà con bé đã cảm thấy bản thân không giống với những bạn nhỏ khác ở nhà trẻ. Các bạn nhỏ sẽ có ba mẹ đến đón, hoặc là cả hai mẹ cùng đến đón, nhưng mà chỉ có riêng con bé là được mẹ đón, cho nên con bé nghĩ rằng tình cảm của mẹ và mẹ nhỏ không được tốt lắm.

"Đến, mẹ nhỏ nói nhớ Sam Sam ." Thư Hân đau lòng cho con gái, đem bế con bé lên cao dỗ dành.

"Sam Sam vui không? Mẹ nhỏ muốn đến gặp con đó."

"Haha... rất vui ạ, Sam Sam cũng nhớ mẹ nhỏ." Sam Sam có chút vui vẻ hơn.

"Vậy chúng ta đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nhé." "Dạ."

Hai người bận rộn hơn một tiếng trong nhà bếp, nấu cơm xong, Thư Hân mang theo Vi Sam ngồi trên sô pha chờ Khương Nghiên, sắp đến 6h rồi, Vi Sam chắc chắn là đói bụng rồi, nhưng mà miệng thì vẫn nói là không đói, Thư Hân biết con bé vẫn đang chờ Khương Nghiên.

"Bảo bảo có đói bụng không? Hay chúng ta ăn trước nhé." "Không cần! Con phải đợi mẹ nhỏ!"

"Được, vậy chúng ta..." Lời còn chưa nói xong thì điện thoại của Thư Hân vang lên, là Khương Nghiên.

"Alo, khi nào thì cô đến?"

"Hôm nay, chị không qua được rồi." Giọng nói Khương Nghiên có chút áy náy.

"Đã biết."

"Giúp chị xin lỗi Sam Sam ."

"Đã biết." Sau đó, Thư Hân liền ngắt điện thoại, "Sam Sam , mẹ nhỏ con có việc bận đột xuất, không đến được, mẹ con bảo mẹ..." Thư Hân nhìn thấy hốc mắt đỏ của Vi Sam, sau đó một giọt nước mắt rơi xuống, cô chạy nhanh đi qua ôm lấy Vi Sam.

Thư Hân đau lòng.

Đến bây giờ, cô vẫn thực sự không thể hiểu được, vì sao Khương Nghiên lại muốn sinh Sam Sam ?

Mười năm trước, kết hôn đồng tính đã được cho phép, còn các cô thì bảy năm trước mới kết hôn. Lúc ấy chuyện sinh con đã có thể, những mà cô lại chưa từng nghĩ đến chuyện có con, vì Khương Nghiên rất bận, không có thời gian, mà bản thân cô cũng không muốn. Lúc đó cảm thấy có được Khương Nghiên đã có tất cả, chuyện có con hay không cũng không sao cả.

Nhưng mà chính Khương Nghiên nói với cô rằng cô ấy muốn có một đứa con.

Thư Hân nói: Được.

Thư Hân cho rằng khi có Sam Sam rồi, Khương Nghiên sẽ ở nhà lâu hơn, nhưng chỉ duy nhất một lần mang thai ở nhà hơn nửa năm, còn lại nhanh nhất thì nửa tháng về một lần, lâu thì hai ba tháng, con đều do cô chăm sóc, lại sau lại sau nữa... cũng đã 5 năm qua đi, cô đã nghĩ thông suốt, thời gian hai năm đầu kết hôn, bản thân cô chìm đắm trong hạnh phúc, một người con gái cô theo đuổi lâu như vậy Cuối cùng cũng đã trở thành vợ của cô, không cần Khương Nghiên làm gì hết cô cũng đã cảm thấy hạnh phúc.

Về sau có con, rõ ràng bản thân cô đối với Khương Nghiên lại thay đổi, yêu cầu nhiều hơn, cô muốn Khương Nghiên thường xuyên về nhà, cô muốn Cuộc sống có ba người hạnh phúc vui vẻ bên nhau.

Cho đến ba tháng trước, có một lần Khương Nghiên về nhà, cô phát hiện ra có gì đó không đúng. Đó chính là gương mặt vui vẻ, mỗi lần về nhà trên mặt đang mang theo sự vui vẻ.

Hoá ra là Kỷ Thần Hi đã trở về mà còn liên hệ với nhau. Cô không hiểu.

Vậy bảy năm qua là cái gì hả?

Đối với Khương Nghiên, không là cái gì sao.

Khương Nghiên và Kỷ Thần Hi lại lên hot search.

Từ sau sự kiện ở khách sạn, liền có tin nóng Khương Nghiên và Kỷ Thần Hi ăn cơm hẹn hò với nhau, trong lúc còn đang vừa nói vừa Cười, thì cãi vã trước khách sạn tan rã không vui.

"Khương Nghiên, em và Kỷ Thần Hi đến Cuối cùng là sao?"

Người nói chuyện chính là người đại diện của Khương Nghiên - Lương Mị, cô gần đây thực sự rất đau đầu, chuyện ẩn hôn bị tung ra coi như không sao đi, mà hiện tại dư luận đang nói là ngoại tình cho nên mới ly hôn. Cho nên, cô phải gọi Khương Nghiên đến công ty, phải hỏi cho ra lẽ, Cuối cùng hai người đó có quan hệ gì.

"Oh, không có gì cả, chỉ là bạn bè." Khương Nghiên hững hờ nói, Lương Mị không thể bình tĩnh được.

"Em có biết là gần đây em có bao nhiêu phiên bản không hả?"

"Em biết, nếu không có chuyện gì thì em đi đây, buổi tối phải ăn cơm với Sam Sam ."

Nói xong Khương Nghiên muốn đi.

"Nói cho chị nghe xem, rốt Cuộc gần đây em làm sao vậy hả?" Từ lúc Khương Nghiên xuất đạo đã đi theo Lương Mị, cô hiểu rất rõ tình trạng của Khương Nghiên.

"Không có gì, không phải nói buổi tối muốn ăn cơm cùng Sam Sam sao?" Sắc mặt Khương Nghiên có chút lạnh, tuy rằng cô đi theo Lương Mị từ lúc mới xuất đạo, nhưng cô không thích bị Lương Mị quản quá nhiều.

"Thôi bỏ đi, chị cùng đi với em." Lương Mị bất đắc dĩ, cô là người hiểu rõ tính cách của Khương Nghiên, lúc lạnh lùng thì lạnh lùng thật, nhưng mà lúc ôn nhu lại có thể là cho con người ta đắm chìm trong đó.

Hai người vừa đến bãi đỗ xe thì có một đám người xông đến, đều là phóng viên giải trí.

"Khương Nghiên, xin hỏi nguyên nhân vì sao cô lại ly hôn?" "Là bởi vì Kỷ Thần Hi sao?"

"Cô và Kỷ Thần Hi là mối tình đầu của nhau sao?"

"Xin hỏi, vợ trước của cô là người chen vào mối quan hệ của cô và Kỷ Thần Hi sao?"

"Tình cảm tan vỡ." Khương Nghiên chỉ nói một câu thì đã bỏ lên xe.

Các phóng viên vẫn đi theo cô.

Khương Nghiên đành gọi cho Vi Sam nói rằng cô không có cách nào ăn cơm với Sam Sam .

Sau đó lại nhận được điện thoại của Kỷ Thần Hi, Kỷ Thần Hi hẹn cô ăn tối.

Ngày hôm sau, Thư Hân mới biết được, là Khương Nghiên sợ phóng viên phát hiện cô ấy trở về nhà vợ trước cho nên mới không thể đến ăn cơm với Sam Sam .

Bởi vì lúc cô định ra cửa thì phát hiện phóng viên đã chờ sẵn ở trước cửa nhà cô.

Cô cũng không biết là phóng viên lợi hại như vậy, cô chưa từng lộ diện mà.

"Xin hỏi cô và Ảnh hậu Khương ly hôn là vì ảnh hậu Kỷ sao?"

Thư Hân không chờ phóng viên kế tiếp mở miệng hỏi liền hỏi lại, "Vậy Khương Nghiên nói như thế nào?"

"Tình cảm tan vỡ."

"Không có tình cảm, là tôi thừa cơ mà nhảy vào vậy thôi."

--------------

 - Hai mươi tám tháng chín năm hai không hai bốn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro