11. Bỏ Trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người thứ 3 POV

Ba chàng tải ngã xuống sàn sau khi những buổi luyện tập tàn bạo những tuần qua. Chỉ còn một tuần nữa và họ sẽ phải đứng trên đất vì một cuộc chiến. Art thậm chí không được tự do khi Mew tiếp tục đuổi bắt cậu.

( A/N : đuổi bắt? bạn hiểu ý của tôi phải không )

Tay không khác gì, cậu phải ười câu lạc bộ bóng đá của mình trong một tháng và trở lại sau khi tất cả mọi chuyện được thực hiện. Điều đó khiến cậu phát điên và không chỉ vậy ,cậu cũng phải giữ cảnh giác của mình để bẻ cong Porsche và đóng cột bên trong cậu ấy. Porsche đã quá khó để kiềm chế .

Porsche? Cậu đã rời khỏi cơ thể mình từ rất lâu. Ba trong số họ làm điều đó tốt bằng cách ghi bóng nhưng sự man rợ trong thời gian luyện tập của họ đã làm họ kiệt sức rất nhiều.

“Ai’Tay, Ai’Porsche..” Art vỗ vai họ

“Hửm…?” những người khác mệt mỏi trả lời

“Bỏ trốn đi” Art nói.

Cả hai người bạn của cậu khá choáng váng với câu nói của cậu

“Không phải chúng tớ không muốn điều đó, ai’Art nhưng.. điều đó không khiến chúng ta bị chừng phạt sao? Không chỉ chừng phạt , họ thậm chí còn hành hạ chúng ta bằng đôi chân của chính mình.” Porsche gần như hét lên.

“Tớ biết…nhưng tớ cảm thấy mệt mỏi! tớ không muốn điều này!!!” Art rên rỉ.

“Chúng ta không phải người chơi chính phải không?” Tay nói. Họ đã không vì quá nhiều người chơi trong đội nhưng tất cả họ đều phải luyện tập chăm chỉ vì trong trường hợp sẽ không có đủ người chơi hoặc ai đó bị thương.

“Chúng ta thì không nhưng P’Mew rất khó tính, anh ấy sẽ cho chúng ta vào chơi những phút cuối” Art buồn bã nói.

“Cậu nói đúng..”Porsche thở dài.

Họ dành thời gian nằm đó như một ông già không có sự sống.

“Chúng ta có phải dư thừa?” Art hỏi bầu trời

“Nong? Tại sao các em vẫn ở đây?” Mew thấy họ nằm như một người chết ngay sau khi họ kết thúc buổi tập, không biết anh giữ gì, anh chỉ nhìn chằm chằm vào họ. Anh chắc chắn không nghe thấy những gì họ nói về nên anh quyết định đi lại gần nhưng anh nhận đưuọc những câu hỏi kỳ lạ thực sự từ người vợ đáng yêu của mình…..

Giống như cuộc thi chưa bắt đầu đã kết thúc. Vì vậy, làm thế nào mà họ muốn trở thành dư thừa. Mew nghĩ rằng Art đã nói đùa nhưng khi thấy sự mệt mỏi của ba người này với nhau, anh cảm thấy thương hại nhưng anh không thể làm gì vì anh muốn cho những đứa trẻ này một bài học do sự cố cuối cùng ở bãi biển.

“Hmmm …Cho chúng em một chút thời gian nhé, Phi? Chúng em sẽ rời đi sau khi chúng em hoàn thành.” Art nói.

“Aishhhh…Anh nghĩ chúng ta rời khỏi đây . Thức dậy, về nhà nghỉ ngơi. Ngày mai rất quan trọng , chúng ta cần đầy năng lượng .” Mew nói trong khi đưa Art đứng dậy.

“Hả? Chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày mai?” Porsche hỏi.

Mew để mắt đến tất cả bọn hỏ với ‘Whattttt?’ ánh mắt dò xem.

“Ngày mai!! Trận đấy của chúng ta vào ngày mai!!”

.

.

.

.

.

.

.

.

“GÌ!!!!”

Art POV

NGÀY MAI?!! Không phải tổ chức vào tuần tới? ngày mai là cái quái gì vậy? đây là loại trò đùa khập khiễng nào vậy? tôi gần như ngất đi và tôi có thể thấy Porsche ngã vào Tay.

“Đợi đã , em nghĩ nó sẽ vào tuần tới.”

“Tuần tới? tuần tới là sao? Tuần tới các em sẽ có một học kỳ mới, phải không ? Thôi nào ! Ai nói chúng ta sẽ thi đấu vào tuần tới ? "  Mew nói trong khi cả hai tay khoanh trước ngực.

Anh nheo mắt nhìn tất cả chúng tôi. Ba chúng tôi nhìn nhau và cảm thấy muốn…..

"CHẠY " chúng tôi đồng thanh nói. Chúng tôi lấy túi của chúng tôi và tăng tốc rời khỏi chỗ chúng tôi. Để lại P’Mew một mình thở hổn hểnh. Tôi biết anh ấy sẽ trừng phạt tôi tối nay nhưng bây giờ chúng tôi nên chạy trốn.

Chúng tôi gặp lại nhau tại các điểm thông thường của chsung tôi. Chúng tôi ngồi xuống và xem màn ngắm mặt trời lặn. Hai vợ chồng ngồi cạnh nhau, rúc vào nhau thật ngọt ngào để xem.

Khi chúng tôi chỉ ngồi đó không làm gì, đột nhiên Tay mời chúng tôi tham gia một số hoạt đọng vui chơi để giải tỏa căng thẳng.

Tất cả chúng tôi quyết định đi đến hội chợ không xa trường đại học của chúng tôi. Chúng tôi đã mua nhiều thức ăn. Thực ra chỉ có tôi và Porsche. Tay chỉ giúp chúng tôi mang đồ ăn. Chúng tôi đã đi đến một nơi xa mọi người trên đồi. Chúng ta có thể thấy toàn nhà tỏa sáng dưới màn đêm đầu sao với tất cả lưu lượng xe cộ tấp nập đôi khi như tiếng còi xe.

Chúng tôi chỉ tận hưởng khung cảnh, trò chuyện và ăn hết tất cả các món ăn chúng tôi đã mua. Cho đến khi chúng tôi nghĩ rằng đã quá muộn, chúng tôi về nhà.

Khi tôi về nhà, tôi không thấy P’Mew ở bất cứ đâu nhưng tôi thấy đèn phòng làm việc của anh ấy sáng. Vì vậy, tôi nghĩ rằng anh ấy đang bận, không chào hỏi tôi vào phòng ngủ, lấy đồ ngủ ra và vào trong phòng tắm để tắm.

Tôi làm công việc hằng ngày của tôi. Sau khi xong, tôi ra ngoài và thấy P’Mew đang ngồi đó và hai tay khoanh trước ngực. Đôi mắt nhắm nghiềm như anh cố kìm ném cơn giận.

"  Em đã ở đâu, Nong ?"

Chết tiệt ! anh ấy thất sự giận rồi. Nếu chúng tôi ở cùng nhau, chúng tôi sẽ gọi nhau bất cứ gì ngoài Phi và Nong. Nếu chúng tôi gọi có nghĩa là chúng tôi đang giận hoặc cái gì đó khác, rằng chúng tôi không biết điều gì đó sẽ xảy ra hay không.

" Chỉ đi giải tỏa căng thẳng, đi ngủ thôi. Chúng ta sẽ có một ngày quan trọng vào ngày mai." Tôi nói khi đặt kính lên bàn và trượt xuống chăn. Anh ấy ở yên một lúc nhưng rồi anh ấy nằm xuống và ôm tôi. Hôn lên tóc tôi.

"Nói xin lỗi đi naaaa….ít nhất anh biết những gì em làm. Đừng làm anh lo lắng nữa ". Tôi thở dài , lắng nghe giọng nói dịu dàng của anh ấy luôn làm tôi tan chảy nên tôi quyết đjnh chỉ giải quyết việc này và đi ngủ.

" Xin lỗi, daddy. Em hứa sẽ không làm như vậy nữa "

"Ngoan "anh hôn lên trán tôi và tôi làm tương tự bằng cách hôn lên má anh ấy.

"Chúc ngủ ngon, daddy"

" Chúc ngủ ngon, em yêu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mewart