CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên xe lúc đi về, có rất nhiều chỗ trống, Kiều Úy Nhiên vẫn tìm một góc ngồi xuống.
"Máy bay yểm trợ" cái từ này vẫn luôn ở trong đầu cậu, có vứt cũng không đi. Tuy rằng ngay từ đầu Đàm Xung đã nói với cậu sẽ có bạn học đi cùng, nhưng nhiều con gái như vậy xác thật ngoài dự tính của Kiều Úy Nhiên.
Người khác không đề cập, Kiều Úy Nhiên còn sẽ ngây thơ cho rằng Đàm Xung muốn mời hắn đi chơi. Nhưng theo lời Tiểu Như vừa nói, Kiều Úy Nhiên suy nghĩ, cậu có phải hay không thật sự chính là "máy bay yểm trợ."
Kiều Úy Nhiên vừa nghĩ đến Đàm Xung biết cậu thích hắn, sẽ không ác liệt như vậy, nhưng một bên lại đặc biệt tiêu cực nghĩ, Đàm Xung có phỉa hay không dùng phương thức này để nói cho cậu, hắn thật sự không thích con trai.
Đàm Xung không biết cách cự tuyệt, người khác cần hắn giúp, hắn gần như chẳng phân biệt đối tượng.
Tưởng tượng như vậy, Kiều Úy Nhiên cũng không có hưởng qua đối đãi đặc biệt gì của Đàm Xung.
Nếu Đàm Xung thích cậu, hai người họ sớm nên đã ở bên nhau, mà không phải như hiện tại, người kia trong lòng nghĩ cái gì, đều phải dựa vào dự đoán.
Đàm Xung quay đầu lại nhìn Kiều Úy Nhiên, lại ngồi vào góc , lần này cậu không ngủ, chỉ là gục đầu xuống ngẩn ngơ, bộ dáng mềm như bông gọi người muốn xoa đầu cậu.
Đàm Xung đang muốn đứng dậy đổi đến chỗ bên cạnh Kiều Úy Nhiên, đầu vai liền trầm xuống, hắn nghiêng đầu qua nhìn, là Khương Phù dựa đầu vao vai hắn.
Hắn muốn đem đầu Khương Phù chỉnh lại, mới vừa đưa tay liền nghe Khương Phù nhỏ giọng: "Đàm Xung, cậu cảm thấy tôi thế nào?"
Đàm Xung mượn cơ hội tránh ra: "Khá tốt." Mới ở chung hai ngày, Đàm Xung cũng chỉ là khách khí.
Khương Phù vẫn nắm mãi không buông: "Chúng ta có thể hẹn hò thử được không?"
"Không thể." Đàm Xung buột miệng thốt ra, hắn cảm thấy quay cuồng vì lời thốt ra.
Khương Phù không nghĩ tới Đàm Xung lại cự tuyệt quyết đoán như vậy, thậm chí không hề do dự dù chỉ một giây.
Mặt mũi con gái đều bị mất hết, Khương Phù nhấp miệng nửa ngày mới lên tiếng hỏi: "Tôi có thể hỏi tại sao không? Cậu không thích tôi?"
Vì sao? Khương Phù xuất hiện đã đột nhiên, hỏi hắn loại vấn đề này, càng làm hắn trở tay không  kịp.
Thấy Đàm Xung không đáp, Khương Phù tiếp tục truy vấn: "Vậy cậu thích ai?"
Đàm Xung không quay đầu lại, nhìn chằm chằm hàng ghế cuối: "Xin lỗi."
Câu "Xin lỗi" này hàm nghĩa thông cảm quá nhiều, một là cự tuyệt Khương Phù, hai là đối với người mình thích, không thể nói ra.
Khương Phù trầm mặc một lúc, nói thêm: "Không quan hệ, dù sao cậu hiện tại cũng không có đối tượng, chúng ta còn có thể tiếp tục ở chung. Cậu cũng không cần trả lời tôi sớm, tôi cảm thấy cậu rất tốt, rất tốt..."
Đàm Xung không có nghiêm túc nghe, hắn rất muốn biết, Kiều Úy Nhiên vì cái gì lại thích hắn?
Về đến trường sau, bọn họ lại cùng đi ăn. Lúc chia tay trời cũng đã tối, Tống Tuân lôi Đàm Xung cùng hộ tống mấy nữ sinh đến dưới lầu. Năm người lúc đứng chung, Kiều Úy Nhiên có cảm giác như bị cô lập, cậu vung vẩy balo: "Tôi về ký túc xá trước đây, tạm biệt."
Cảm giác bị vứt bỏ quá mức mãnh liệt, Kiều Úy Nhiên càng đi càng nhanh, không ai đuổi theo cậu nhưng Kiều Úy Nhiên chỉ là không muốn để Đàm Xung nhận ra cậu là đang chạy trối chết.
Về đến phòng ký túc xá, cửa đang khóa.
Cậu lấy chìa khóa trong balo, vặn một lúc đều không được, cửa là khóa từ bên trong.
"Mở cửa!" Kiều Úy Nhiên đập vài cái, bên trong không có tiếng đáp lại. Mọi người đều khi dễ cậu, cậu không làm điều gì xấu, dựa vào cái gì khi dễ cậu.
Hỏa khí tích lũy trong lòng đã lâu, trong một khắc này bùng lên mạnh mẽ, Kiều Úy Nhiên dùng nắm đấm đập vài cái lên cửa: "Mở cửa!"
"Bọn mày dựa vào cái gì khóa cửa! Ký túc xá không phải nhà bọn mày, mở cửa..." Kiều Úy Nhiên ấm ức muốn chết, nhưng cậu một khi sốt ruột, nước mắt so với bực tức càng nhiều hơn.
Cậu thật vô dụng, nếu có chút bản lĩnh, liền cứ như vậy một chân đá văng cửa, đánh bọn họ đến kêu oa oa, làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt.
Nhưng cậu không có, Kiều Úy Nhiên chỉ có thể ngồi xổm ở cửa bực bội.
Kiều Úy Nhiên lúc gần đi bóng dáng có chút cô đơn, Đàm Xung muốn đuổi theo lại bị Tống Tuân túm chặt lại.
Tống Tuân cũng không có ý khác, cậu ta tính chờ những người khác đi sẽ hỏi Đàm Xung một chút, cũng không để ý cảm xúc của Kiều Úy Nhiên.
Kiều Úy Nhiên đã đi, mấy nữ sinh cũng đưa về ký túc, Tống Tuân rốt cuộc không nín được.
"Mày, mày, mày cùng Kiều Úy Nhiên sao lại thế này?" Rốt cuộc khi nói ra được, Tống Tuân có chút cà lăm: "Tao, tao cũng không nhìn ra mày là... Mày là cong nha?"
Cong thẳng cái gì, Đàm xung không nói chuyện.
Tống Tuân phiền không dứt: "Hai bọn mày ở bên nhau?"
"Không có."
"Vậy tính toán khi nào ở bên nhau?"
Đàm Xung: "..."
"Mày không chịu thừa nhận sao? Hai người hôn đều đã hôn..." Tống Tuân như đột nhiên nhớ ra cái gì, đè thấp thanh âm: "Hai người tối qua không phát sinh chuyện gì chứ?"
Đàm Xung cổ quái nhìn hắn, Tống Tuân ngó quanh bốn phía, lén lút: "Tao không kỳ thị, mày nếu mà nói với tao sớm một chút, tao cũng không đi giúp đỡ lung tung như vậy... Hai người tốt là được rồi, tao còn chưa có gặp qua gay ngoài đời bao giờ đâu... Cậu ta theo đuổi mày hay là mày theo đuổi cậu ta vậy, cho tao biết một chút... Hả?"
Không chờ Tống Tuân nói xong, Đàm Xung đã trực tiếp chạy lấy người.
Kiều Úy Nhiên là người hỉ nộ ái ố (vui, tức giận, yêu, ghét) đều viết hết trên mặt, lúc đi cậu không vui, cười cũng rất miễn cưỡng.
Đàm Xung không có về ký túc xá, xoay người đi vào tòa ký túc khác. Tống Tuân ở phía sau kêu: ''Mày đi đâu đó?"
Ký túc xá của Kiều Úy Nhiên không ở tầng cao, Đàm Xung đi lên rất nhanh, vừa đến chỗ ngoặt liền nhìn thấy một người đeo balo ngồi xổm ở cửa.
"Kiều Úy Nhiên?" Đàm Xung kêu. Kiều Úy Nhiên nghe tiếng ngẩng đầu, đôi mắt hồng, mũi cũng hồng, nước mắt liền ở hốc mắt đảo quanh. Trong nháy mắt nhìn thấy Đàm Xung, nước mắt liền lạch cạch mà rớt xuống.
Đàm Xung ba bước thành hai, đi đến kéo Kiều Úy Nhiên lên, đang muốn hỏi có đem theo chìa khóa hay không thì thấy chìa khóa cắm trong ổ.
Không chờ Đàm Xung hỏi, Kiều Úy Nhiên đã oa oa cáo trạng: ''Bọn họ... Bọn họ khóa cửa... Hức... Mở không ra... Hức..."
Có những người xuất hiện giống như vương tử, tuy không tính là vượt qua mọi chông gai nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa.
Đàm Xung vỗ lưng Kiều Úy Nhiên: "Đừng khóc."
Tống Tuân mỗi tầng đều tìm, rốt cuộc nghe được tiếng khóc của Kiều Úy Nhiên mới thấy hia người. Cậu ta cũng là đầu óc nóng lên mới đi theo, vỗ vỗ đầu: "Như thế nào... Làm sao vậy?"
Dứt lời, Tống Tuân tiến lên lắc lắc chìa khóa: "Khóa trái?"
Sinh viên ban thể dục ở ký túc xá chỉ có đánh nhau cùng phòng bên cạnh, người cùng phòng chưa bao giờ có mâu thuẫn qua.
Tống Tuân chụp hai thanh gỗ: "Cái tật xấu này nha, cùng phòng lại còn cô lập?"
Đại khái là nghe được tiếng người lạ, bên trong có chút động tĩnh, nhưng vẫn không ai ra mở cửa.
Đàm Xung đem Kiều Úy Nhiên kéo ra sau, lễ phép hỏi lại một lần: "Có thể mở cửa không?"
Người bên trong quyết tâm không mở cửa. Không đợi mọi người kịp phản ứng, Đàm Xung một chân đá vào cửa.
Cửa gỗ của ký túc xá vốn chất lượng chẳng ra gì, Đàm Xung đạp khóa cửa bay ra ngoài, cửa gỗ chầm chậm mở ra, lung lay sắp đổ.
Người trong phòng hoảng sợ nhìn cửa gỗ vỡ ra. Thanh âm La Nghị đều đã biến điệu: "Mày... Bọn mày muốn làm gì..."
Kiều Úy Nhiên nháy mắt dừng khóc, bĩu môi không biết làm sao. Đàm Xung kéo cổ cậu: ''Cậu có cái gì muốn mang theo không? Tôi đưa cậu ra ngoài ở."
Tống Tuân ở một bên lập tức cấp huynh đệ chống lưng: "Mày nói bọn tao muốn làm gì sao? Nói bọn mày một đám mở cửa đều điếc hết rồi sao!"
Sinh viên thể dục lớn lên đều cao lớn thô kệch, cánh tay sắp thô bằng đùi Kiều Úy Nhiên, ban văn hóa sợ họ là đương nhiên.
Kiều Úy Nhiên có thể có thứ gì muốn mang, trong đầu cậu trống rỗng, tùy tay nắm vài đồ vật trên bàn, kéo kéo vạt áo Đàm Xung, nhỏ giọng nói: "Không có, chúng ta đi thôi..."
Tình tiết phim truyền hình mới có lại phát sinh trên người mình, Kiều Úy Nhiên vừa thẹn vừa lo, còn có mạc danh kích động cùng sùng bái, tóm lại là ngũ vị tạp trần, một chốc không thể nói rõ được.
Đồ có hư cũng không sao cả, chủ yếu hôm nay cái phòng này nhất định phải vào. Bạn cùng phòng của Kiều Úy Nhiên đúng là quá khi dễ người.
Đàm Xung dẫn Kiều Úy Nhiên từ ký túc xá ra ngoài, để lại một đám run bần bật trong phòng.
Nghe được động tĩnh, mấy phòng bên cạnh sôi nổi mở cửa nhìn. Đàm Xung người này định lực thật sự quá tốt, mặt không đổi sắc từ lối nhỏ rời đi.
Xuống lầu sau, Đàm Xung cùng Tống Tuân nói một tiếng: "Tao hôm nay không về."
Tống Tuân cùng hắn làm cái thủ thế "OK", lại vỗ vỗ vai Kiều Úy Nhiên: "Tôi về trước đây."
Đàm Xung cũng không  mang theo Kiều Úy Nhiên trực tiếp chạy lấy người mà đến chỗ dì quản lý ký túc xá: "Dì ơi, cửa phòng cháu hỏng rồi.''
"Hả?" Dì quản lý cũng sắp đi ngủ: "Phòng nào vậy nha!"
Kiều Úy Nhiên báo số phòng, nghĩ thầm khẳng định sẽ bị báo cho ban kỷ luật, ai ngờ Đàm Xung lại nói: "Cháu đưa dì chút tiền, dì nhờ người đến sửa một chút."
Nói rồi Đàm Xung đưa vài tờ một trăm: "Phiền toái dì đừng báo cho ban kỷ luật, nếu tiền không đủ dì cứ nói."
Thuê người tới sửa cửa hư, dùng ba bốn trăm mua im lặng, Đàm Xung đưa tiền cho dì. Dì thu tiền xong, sắc mặt hòa hoãn xuống, lải nhải: ''Nam sinh bọn cháu tính tình quá táo bạo, cửa đều có thể phá hư."
Đàm Xung không có phản bác: "Cháu hôm nay dẫn cậu ấy ra ngoài ở, sợ cậu ấy bị người cùng phòng bắt nạt."
Trường học bọn họ kiểm tra sĩ số vốn là thùng rỗng kêu to, trên cơ bản không có ai đi kiểm tra, dì quản lý đều mở một con mắt nhắm một con.
Dì vẫy vẫy tay: "Xảy ra vấn đề gì thì chình mình tự phụ trách."
Hai người bọn họ một trước một sau đi qua sân thể dục, Kiều Úy Nhiên ôm balo chạy chậm theo Đàm Xung: "Chúng ta đi đâu nha..."
Đàm Xung nghe được tiếng Kiều Úy Nhiên thở hổn hển mới thả chậm bước chân: "Cửa sau trường."
"Hả? Chúng ta đi thuê phòng sao?" KIều Úy Nhiên nói mà không nghĩ,nói xong liền đỏ mặt.
Đàm Xung không cùng cậu so đo: "Không phải, tới nhà tôi. Chỗ này là ba mẹ tôi cố ý mua, tốt nghiệp xong lại bán đi, chỉ là đã ở ký túc xá quen rồi, ngẫu nhiên sẽ tới."
Kiều Úy Nhiên âm thầm líu lưỡi, thật tốt, có nhà của riêng mình, bực bội liền ra ở, nhưng không hiểu sao cậu cũng nảy ra một ý tưởng kỳ quái.
Ngay lúc Đàm Xung chuẩn bị mở cửa, Kiều Úy Nhiên ở phía sau nói nhỏ: "Vậy cậu có phải hay không cũng mang người khác tới..."
"Cạch" một tiếng, cửa chống trộm được mở ra, trong phòng cũng không có mở đèn, giọng nói trầm thấp của Đàm Xung ở trong bóng tối vang lên: "Không có."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro