CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng nhảy nhót đều bị bóng tối che lấp, Kiều Úy Nhiên xoa xoa balo, cả người đều lâng lâng, ngoan ngoãn đi theo Đàm Xung vào trong nhà, nhưng cậu lại không chú ý đến Đàm Xung ngừng lại, đầu va mạnh vào lưng hắn.
"Ui da." Đàm Xung cả người đều cứng, Kiều Úy Nhiên ăn đau kêu một tiếng.
Đàm Xung xoay người bắt lấy tay cậu, liên tục nhìn vào vầng trán đỏ ửng của cậu: "Bị đụng đau?"
"Không có." Trên cổ tay truyền đến cảm giác ấm áp làm Kiều Úy Nhiên có chút tâm viên ý mã.
Đàm Xung nâng cằm Kiều Úy Nhiên, dùng lòng bàn tay vuốt ve trán cậu. Có đau hay không, Kiều Úy Nhiên thật sự không có cảm giác, chỉ cảm thấy từng luồng hơi nóng tập trung về trán.
Đàm Xung biểu tình không có gì biến hóa, chỉ là ánh mắt so với thường ngày càng thêm chuyên chú, thêm vào phần thâm tình.
Kiều Úy Nhiên luyến tiếc dời mắt, thậm chí có chút cầm lòng không đậu mà nuốt nước miếng, lời nói ra không hề trải qua đại não: "Đàm Xung... Cậu sẽ hôn tôi sao?"
Lần này Đàm Xung không có ngay lập tức phủ nhận, chớp chớp mắt, ngực hơi phập phồng, có thể mơ hồ nhìn thấy hắn đang thở dài.
Kiều Úy Nhiên bám mãi không buông, ánh mắt không ngừng lấp lóe: "Đàm Xung... Cậu có hay không dù chỉ một chút... Thích tôi..."
Đàm Xung trầm mặc làm đôi mắt của Kiều Úy Nhiên ảm đạm dần, nụ cười trên mặt cũng đọng lại.
"Không thích sao..." Kiều Úy Nhiên vừa rồi là bị sự xuất hiện của Đàm Xung làm vui đến mức đầu óc mụ mị. Sau khi bình tĩnh lại, nghĩ tới chuyện của Khương Phù, cậu trộm liếc nhìn Đàm Xung: "Tôi... Là máy bay yểm trợ của cậu sao?"
Đàm Xung không hiểu "máy bay yểm trợ" là có ý gì, vẻ mặt lạnh nhạt: "Đi tắm rửa đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Đối phương từ đầu đến cuối đều không đưa ra đáp án xác nhận, Kiều Úy Nhiên thật sự có chút chịu không được, chẳng sợ Đàm Xung nói một câu không có để lừa cậu, cậu cũng sẽ tin. Nhưng Đàm Xung cái gì cũng không nói, cậu không nghĩ đoán, cũng đoán không được, thấu hiểu tâm tư của người khác thật sự quá khó khăn, quá mệt mỏi.
Kiều Úy Nhiên bẻ tay Đàm Xung ra, lui về sau một bước: "Tôi vẫn là... Đến khách sạn một mình thì hơn..."
Kiều Úy Nhiên còn chưa kịp xoay người đã bị Đàm Xung một phen kéo lại, hơi thở nóng bỏng phả vào trên mặt cậu, Đàm Xung thấp giọng hỏi: "Đã trễ thế này, cậu đi đâu tìm khách sạn?"
Khách sạn nơi nào cũng có, làm sao có thể tìm không thấy, nhưng chính tên Đàm Xung trước mắt này, luôn chậm chạp không chịu cho người ta một đáp án chính xác.
"Cậu..." Kiều Úy Nhiên gỡ tay Đàm Xung: "Cậu có phải là tra nam hay không... Tuy rằng tôi thích cậu, cậu không thích tôi, nhưng là không thể luôn... Luôn..."
Luôn cái gì?
Kiều Úy Nhiên nói một nửa lại không nói nữa, là luôn đối xử tốt với cậu sao? Nếu như Đàm Xung không cảm thấy vậy thì sao? Kia cậu cũng quá trơ trẽn.
"Cái gì?" Đàm Xung vẫn vô tội, hắn mờ mịt hỏi lại.
"Tôi biết..." Kiều Úy Nhiên thanh âm nghẹn ngào, ngực tức nghẹn, khó thở: "Cậu không thích... Hức... Không thích tôi cũng không nói... Vì cái gì... Còn muốn đem tôi làm máy bay yểm trợ..."
Đàm Xung nghe xong như lọt vào sương mù, trên tay vẫn túm lấy Kiều Úy Nhiên không buông, cậu vẫn tiếp tục ồn ào.
"Tuy rằng... Hức, tôi thích cậu, cậu... Có thể không thích tôi... Tôi theo đuổi cậu... Cậu cũng có thể không đáp lại tôi...Tôi là cam tâm tình nguyện..." Kiều Úy Nhiên cảm thấy mình thật hèn mọn, càng nói càng cảm thấy Đàm Xung là tra nam không thể sai đi được, nhưng dù hắn là tra nam, cậu vẫn rất thích hắn.
"Nhưng là... Cậu cũng không thể... Lấy tôi làm máy bay yểm trợ... Huống hồ cậu còn trả lời tin nhắn của tôi... Bảo cậu làm gì cậu đều đáp ứng... Tôi luôn cảm thấy chính mình có cơ hội..." Kiều Úy Nhiên tránh không thoát, chỉ có thể siết chặt tay đấm vào vai Đàm Xung: ''Cậu như thế nào lại như ... Cậu buông tôi ra..."
Nắm tay nện vào trên người Đàm Xung đều mềm như bông. Đàm Xung không biết máy bay yểm trợ là cái gì, cũng không hiểu vì sao Kiều Úy Nhiên lại khóc.
Kiều Úy Nhiên khóc rất ấm ức, như thể ai nợ cậu 80 vạn. Đàm Xung không biết mình sai ở đâu, vẫn cảm thấy bản thân dường như đã bắt nạt cậu.
 "Máy bay yểm trợ là cái gì?''
Kiều Úy Nhiên trợn mắt ngừng khóc, Đàm Xung khẳng định là giả ngu với cậu: "Cậu rõ ràng biết tôi thích cậu, cậu hẹn tôi đi chơi còn gọi nữ sinh khác đi cùng, lại còn là nữ sinh có ý với cậu!"
"Không phải tôi rủ họ." Không chờ Kiều Úy Nhiên vui vẻ, Đàm Xung lại bổ sung một câu: "Rủ cậu cũng không phải ý của tôi."
Trong nháy mắt, sắc mặt Kiều Úy Nhiên chuyển từ xanh qua trắng rồi lại chuyển hồng, được rồi, là cậu tự mình đa tình: "Hừm, là tôi tự mình đa tình rồi, tôi biết cậu đối với tôi không có hứng thú..."
Đàm Xung không có thói quen nói dối, hẹn KIều Úy Nhiên xác thật không phải ý của hắn, nhưng là hắn cũng không thích Kiều Úy Nhiên tự quyết định một mình.
"Là Tống Tuân cho rằng cậu là nữ sinh, lấy điện thoại của tôi nhắn tin hẹn cậu, sau đó Phương Lộ Lộ lại hiểu nhầm, gọi thêm hai người Khương Phù."
Đàm Xung nói chuyện rõ ràng, Kiều Úy Nhiên không còn mặt mũi tiếp tục khóc lóc, người ta không có thích cậu, thậm chí không có ý hẹn cậu đi chơi, cậu có lập trường gì để khóc?
"Vậy sao cậu không nói ngay từ đầu?" Trực tiếp nói cho cậu, đừng làm cho cậu vui vẻ không được như này, tại sao có thể bắt nạt người khác như vậy.
Đàm Xung âm thầm hít một hơi thật sâu: "Cậu nói muốn đi nên tôi liền đồng ý."
Lại nữa, Kiều Úy Nhiên đã làm tốt chuẩn bị để trở mặt, Đàm Xung lại bắt đầu phát đường, Kiều Úy tưởng khuyên chính mình phải tỉnh táo.
"Cậu lại muốn... Muốn dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt tôi..." Nói Đàm Xung hoa ngôn xảo ngữ có chút vô nghĩa nhưng Kiều Úy Nhiên không tìm được từ ngữ có thể biểu đạt được nội tâm mình bây giờ.
Đàm Xung nhàn nhạt nói: "Không lừa cậu, đừng khóc."
"Tôi càng muốn khóc!" Kiều Úy Nhiên đúng lý hợp tình đến không thể tin được, rống xong lại tỏ vẻ đáng thương: "Tôi không vui..."
"Đã nhìn ra..." Lại là câu này, làm Kiều Úy Nhiên vừa yêu vừa hận: "Vậy cậu muốn thế nào mới vui?"
Kiều Úy Nhiên bĩu môi liếc mắt nhìn hắn, tại sao lại muốn bố thí tình cảm cho cậu? Kiều Úy Nhiên vẫn là nỗ lực không được: "Tôi muốn làm gì đều có thể sao?"
"Ừm."
Kiều Úy Nhiên dừng khóc hẳn, này không phải là hắn đang tự kiếm rắc rối sao?
Cậu muốn yêu cầu Đàm Xung hẹn hò cùng mình, nhưng nghĩ lại, này lại là cái gì, uy hiếp người khác yêu đương.
Kiều Úy Nhiên dư quang vừa vặn liếc đến bụng Đàm Xung, dưới lớp áo thun như ẩn như hiện hình dáng cơ bắp. Cậu chép miệng một tiếng, nói lắp: "Tôi... Tôi... Có thể sờ cơ bụng của cậu không?"
Đàm Xung không nói hai lời vén áo lên: "Được."
Đường cong cơ bắp căng chặt bại lộ trước mắt Kiều Úy Nhiên, cậu không nhịn được nuốt nước miếng, khó tin nói: "Thật sao?"
Đàm Xung gật đầu, cầm tay Kiều Úy Nhiên kéo tới trên bụng.
Dưới lòng bàn tay truyền đến cảm giác cứng rắn, Kiều Úy Nhiên vươn ngón tay ra chọc chọc cơ bắp rắn chắc, càng chọc oán niệm càng sâu.
Cậu không tin Đàm Xung đối với mình không hề có cảm giác: "Đàm Xung..."
"Hửm?"
"Cậu không muốn cùng tôi yêu đương, có phải hay không chỉ muốn lên giường. lên giường tôi cũng có thể..."
Kiều Úy Nhiên càng nói thanh âm càng nhỏ, bởi vì biểu tình của Đàm Xung không quá thích hợp, cậu ngập ngừng: "Cậu... Làm sao vậy..."
"Cậu cùng người khác cũng như vậy sao?" Như vậy tùy tiện, thuận miệng đã đề cập đến chuyện lên giường.
Kiều Úy Nhiên thiếu chút nữa cắn phải lưỡi: "Tôi... Khi nào cùng người khác như vậy...Rõ ràng...Rõ ràng là cậu, đối với tôi tốt, lại không chịu cùng tôi yêu đương, còn không chịu cự tuyệt tôi..."
"Tôi không nghĩ tới chuyện yêu đương với con trai, cậu hỏi tôi như vậy, tôi chính mình cũng không thể xác định. Nếu tùy tiện đáp ứng cậu, cũng quá không có trách nhiệm hay không."
Dong dong dài dài, thời gian thoáng cái liền qua, hai người giằng co một trận, Kiều Úy Nhiên trước tiên không nhịn được kéo kéo góc áo Đàm Xung: "Lần trước hôn cậu, cậu có phản cảm không?"
Đàm Xung mới vừa lắc đầu, trên môi liền nóng lên, cảm xúc mềm mại làm người ta muốn tránh cũng không nỡ. Kiều Úy Nhiên nhón chân lại hôn hắn một ngụm, hôn liền đỏ mặt hỏi: "Như thế này thì sao?"
Đàm Xung nhấp miệng, sau một lúc mới bất đắc dĩ nói: "Kiều Úy Nhiên..."
"Tôi thực sự rất thích cậu..." Có chút vô pháp tự kiềm chế, cậu dù có vắt óc nghĩ cũng không có biện pháp cùng Đàm Xung tâm ý tương thông.
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng Đàm Xung: "Cậu thích cái gì ở tôi?"
"Có thể là cậu lớn lên đẹp trai, dáng người cũng đẹp... Tôi không biết..." Xác thật Kiều Úy Nhiên không thể trả lời rõ được, Cậu chỉ cảm thấy, Đàm Xung chỗ nào cũng tốt. Những người khác trong mắt cậu đều giống nhau, chỉ có hắn là độc nhất vô nhị.
Đàm Xung bật cười, Kiều Úy Nhiên thấy còn tưởng là Đàm Xung không tin mình, nóng lòng muốn chứng minh lại không biết phải làm sao: "Vậy cậu nói cho tôi biết, tôi làm đến mức nào sẽ làm cậu thấy phiền."
Hôn môi lướt qua không làm Đàm Xung thấy ghê tởm, Kiều Úy Nhiên lá gan lớn hơn hẳn, kiễng chân ôm cổ Đàm Xung, môi lại dán lên lần nữa. Cậu cảm giác được Đàm Xung chần chừ, nhưng vẫn như cũ không né tránh.
Đầu lưỡi phác họa hình dáng môi Đàm Xung, từ khe hở thâm nhập một chút, thẳng đến khi đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi Đàm Xung.
Tiếng nước vang lên trong phòng khách an tĩnh, Kiều Úy Nhiên không cao như Đàm Xung, hôn một lúc cổ chân cũng mỏi, đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa từ trên người Đàm Xung trượt xuống, eo ngay lập tức bị ôm chặt.
Đàm Xung đáp lại cậu, môi hung hăng mút mạnh, vừa nóng vừa trướng, môi cùng môi như gần như xa, trán tựa vào nhau.
Kiều Úy Nhiên thẹn thùng muốn hỏng mất: "Cậu hôn tôi..."
"Kiều Úy Nhiên..." Loại cảm giác này thật kỳ diệu, Đàm Xung không hề thấy chán ghét, ôm Kiều Úy Nhiên còn luyến tiếc buông tay: "Chúng ta thử xem xem..."
Thử như thế nào, Kiều Úy Nhiên không tin vào lỗ tai của mình, cậu muốn nghe Đàm Xung nói rõ ràng: ''Thử xem xem, là cậu đáp ứng cùng tôi yêu đương sao?"
"Ừm." Kiều Úy Nhiên có thể sẽ lại giả vờ ngoan ngoãn, lại từng bước tiếp cận, Đàm Xung tìm không ra lý do để cự tuyệt.
Kiều Úy Nhiên vẫn không tin, cậu sợ Đàm Xung chỉ lấy cớ: "Cậu hiện tại là bạn trai của tôi sao?"
"Ừm." Đàm Xung chưa yêu đương bao giờ, không biết làm bạn trai thế nào, nên làm cái gì, hắn so với Kiều Úy Nhiên càng thêm lo sợ bất an.
Kiều Úy Nhiên bổ nhào vào ngực Đàm Xung, đầu gắt gao dựa vào ngực hắn, bắt đầu hừ hừ.
"Làm sao vậy?" Đàm Xung đụng đụng cậu cũng không chịu ngẩng đầu.
Còn rất đúng lý hợp tình: "Tôi cứ thích hừ hừ..."
Đàm Xung ôm Kiều Úy Nhiên vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như dỗ hài tử giống nhau.
Thẳng đến khi Kiều Úy Nhiên hừ hừ mệt, cậu mới sụt sùi mở miệng: "Tôi muốn tắm."
"Tôi đưa cậu đi."
"Tôi không mang theo quần áo." Vừa rồi kêu cậu mang theo đồ, Kiều Úy Nhiên chỉ lung tung cầm vài thứ, cũng không đem theo quần áo để thay.
Đàm Xung đưa cậu đến phòng tắm, lại từ tủ quần áo lấy ra áo thun của mình.
Lúc đi ra ngoài chơi cũng không mang theo nhiều đồ lót, chờ Kiều Úy Nhiên tắm xong, mặc áo thun của Đàm Xung, ở trong hòng tắm ngắm nghía nửa ngày: "Áo thun của bạn trai.''
Đáng tiếc cậu không mang theo điện thoại, không có cách nào chụp lại. Chờ cậu ngắm nghía đủ rồi, mới đổi cho Đàm Xung vào tắm.
Kiều Úy Nhiên lộ cặp đùi trắng bóc, ngồi ở sofa chờ Đàm Xung, trong tay lạch cạch gửi tin nhắn cho Phùng Việt.
"Tao với hắn ở bên nhau rồi."
Không chờ Phùng Việt đáp lại đã chờ được Đàm Xung ôm chậu đồ đi ra, bên trong là quần áo đã được giặt sạch của cậu.
Kiều Úy Nhiên nhìn chăm chú vào bóng dáng Đàm Xung đang phơi quần áo, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật đảm đang."
Lúc người ta đi đến trước mặt cậu, lại lập tức đổi sắc mặt: "Chúng ta đêm nay ngủ chung sao?"
Đàm Xung "Ừm" một tiếng.
Kiều Úy Nhiên được một tấc lại muốn tiếc một thước: "Vậy cậu có thể ôm tôi được không?"
Lần này Đàm Xung không trả lời, lập tức đi đến bên người Kiều Úy Nhiên, đem người ôm lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro