CHƯƠNG 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều hòa trong phòng ngủ mở rất thấp, Kiều Úy Nhiên khóc tới mức ra một thân mồ hôi, Đàm Xung thường trầm giọng an ủi cậu hai câu, càng nhiều hơn là dựa vào hôn môi phân tán lực chú ý của cậu.
Làm tình có tốt đẹp hay không, Kiều Úy Nhiên không nói, nhưng khi Đàm Xung tiến vào thân thể cậu lại ôm hôn, thỏa mãn dục vọng chiếm hữu cùng cảm giác an toàn của cậu.
Cậu không có tư cách nói Đàm Xung ngốc, rốt cuộc bản thân cũng không có nhanh nhạy bao nhiêu. Hai người bọn họ bất quá là hai con nai nghiêng ngả lảo đảo trong sương mù, đều bị mất phương hướng, rồi lại thỏa mãn vì tìm thấy nhau.
Làm xong Kiều Úy Nhiên còn khóc mãi không nín, Đàm Xung chịu thương chịu khó ôm cậu đi tắm rửa sạch sẽ. Kiều Úy Nhiên ủ rũ nằm trong ngực hắn, nhỏ giọng tính toán lỗi đêm nay của Đàm Xung.
Đàm Xung trước sau như cũ trầm ổn, chỉ có động tác vô cùng ôn nhu, hắn đã ở cùng Kiều Úy Nhiên một thời gian, tính cách cậu hắn cũng đã rõ.
Kiều Úy Nhiên không phải người có thể kìm nén tâm sự, vui vẻ khổ sở không vui, cậu đều sẽ nói rõ cho hắn.
Có chút hay dỗi, thời thời khắc khắc đều yêu cầu Đàm Xung dỗ, chính là đặc biệt dễ dỗ, cũng không có tính tình khó chịu gì.
Đàm Xung vẫn luôn cảm thấy Kiều Úy Nhiên thật dễ thương, đại khái chính là ở điểm này, bị Kiều Úy Nhiên yêu cầu, được cậu sùng bái, được cậu đưa vào vị trí trung tâm. Cho nên ngay từ đầu, Đàm Xung liền có sơ hở chồng chất, tạo cơ hội cho Kiều Úy Nhiên đánh úp.
Kiều Úy Nhiên lúc thở dốc cực kỳ có sức hấp dẫn, Đàm Xung cúi đầu hôn cậu một cái: "Ngủ ngon, bảo bảo."
Một đêm này Kiều Úy Nhiên ngủ không ngon lắm, chủ yếu là thân thể không thoải mái, cả người hôn hôn trầm trầm như là có ngàn cân đè trên người.
Bên ngoài mới tờ mờ sáng, Kiều Úy Nhiên mơ mơ màng màng phát ra một tiếng nói mớ, cậu bị trọng lượng trên người hoàn toàn áp tỉnh.
Đàm Xung cứ như vậy vững vàng đè lên người cậu, hô hấp thong thả mà dày nặng, ngủ rất sâu, một chút ý tứ tỉnh lại đều không có.
Kiều Úy Nhiên khẽ hừ một tiếng, bắt lấy khăn trải giường nhăn nhúm, cổ họng ẩn ẩn đau, mở miệng đều đã phá âm: "Đàm Xung..."
Người trên lưng rốt cuộc cũng có động tĩnh, đôi tay ôm chặt eo Kiều Úy Nhiên , đầu hướng cổ cậu cọ cọ, hô hấp nóng ẩm mang theo mùi vị đặc trưng của Đàm Xung.
Đàm Xung càng ôm càng chặt, Kiều Úy Nhiên sắp không nhịn nổi cảm giác muốn tiểu, cậu mềm giọng năn nỉ: "Anh tránh ra... Em muốn đi tiểu..."
Cậu cùng Đàm Xung lần đầu tiên tỉnh dậy cùng nhau, đánh thức cậu không phải cái hôn nồng nhiệt của Đàm Xung, cư nhiên lại là sắp không nhịn nổi mắc tiểu. Quả nhiên ảo tưởng tốt đẹp thế nào đều sẽ bị hiện thực đánh tan.
Đàm Xung thức tỉnh cứ như thú ăn thịt, chưa nhận ra Kiều Úy Nhiên trong ngực, sắc mặt khó chịu như muốn ăn thịt người.
Kiều Úy Nhiên thút tha thút thít oán giận: "Em muốn đi tiểu..."
Nửa người đều bị ép tới mất tri giác, lúc xuống giường đầu gối cũng mềm nhũn, hai chân cậu không thể nào nghe theo sai bảo, may mắn Kiều Úy Nhiên nhanh tay đỡ vách tường, lõa mông đi vào WC.
Lúc đi vội vàng, không rảnh lo bản thân đang trần truồng, lúc ra cũng không để tâm, thật ra là không nhớ đến việc mặc quần áo.
Kiều Úy Nhiên dựa cửa nhìn bên trong, hỏa gia hỏa. Đàm Xung vẻ mặt giống như bị oan ức, không biết xấu hổ đứng bên mép giường chờ cậu, thần sắc có chút mê mang, vừa nhìn là biết còn chưa tỉnh ngủ.
Thấy Kiều Úy Nhiên đứng đó nhìn lén, Đàm Xung gãi tóc, phát ra giọng mũi ý bảo cậu đi qua.
Nghĩ đến hai bọn họ đều đã lên giường, lại còn ngượng ngùng xoắn xuýt như vậy, thật không giống tác phong của mình. Kiều Úy Nhiên bất chấp hết, một đường chạy chậm bổ nhào vào trong ngực Đàm Xung.
Thưởng thức thân thể tốt đẹp này, nên bắt đầu từ sáng sớm.
Đàm Xung ôm người ước lượng, lại lần nữa lăn về trên giường, đôi mắt vừa khép lại liền nghe Kiều Úy Nhiên mơ hồ nói: "Anh nặng muốn chết... Cánh tay đều bị anh đè đến tê."
Đàm Xung muốn trả lời, nhưng quá buồn ngủ, giọng nói phát ra chỉ là tiếng hừ nhỏ.
Kiều Úy Nhiên đi tiểu xong, người cũng tinh thần không ít, đôi tay không quy củ chút nào, sờ ngực người ta, lại sờ sờ cơ bụng, cuối cùng còn luyến tiếc thu tay lại.
Đàm Xung đang mơ màng ngủ có chút chịu không nổi, cái gì cũng được, đừng động tay với tiểu Đàm Xung: "Bảo bảo..."
Thanh âm từ tính khàn khàn tràn đầy bất đắc dĩ cùng cưng chiều, lỗ tai Kiều Úy Nhiên đều muốn mang thai, tai nóng lên, cậu còn làm bộ vô tội: "Sao vậy?"
"Em còn ngủ không?" Đàm Xung nói chuyện thì nói, hai mắt vẫn nhắm chặt.
Kiều Úy Nhiên không muôn ngủ nhưng cũng không muốn tỉnh, chỉ là nhìn Đàm Xung ngủ ngon như vậy, bản thân lại bị nước tiểu nghẹn tỉnh liền không vui.
"Em không ngủ được..." Kiều Úy Nhiên không chỉ nói chuyện, tay còn không an phận sờ ngực Đàm Xung: "Anh hôn em một chút đi. em đều không được anh hôn tỉnh."
Đàm Xung nhắm mắt tìm đúng vị trí môi Kiều Úy Nhiên, hai người dính nị mà hôn một lát, Kiều Úy Nhiên giống như bạch tuộc ôm hắn thân mật.
Hôn môi cảm giác quá ngọt nị, làm cậu luyến tiếc nhả ra.
Hai người lăn qua lăn lại trên giường đến ngực nóng lên, hôn nhau đến mệt mỏi sau lại ôm nhau ngủ.
Toàn bộ ngày cuối tuần, Kiều Úy Nhiên đều không phải xem sắc mặt bạn cùng phòng, cùng Đàm Xung lăn lộn khắp nhà.
Nguyên lai hôn môi thật sự sẽ nghiện, hai người cùng xem TV, cũng không biết ai bắt đầu, xem TV như nhạc nền, vừa lúc có thể che đi tiếng hôn môi. Chờ Kiều Úy Nhiên phản ứng lại, cậu đã bị Đàm Xung lôi kéo đi cày cấy.
Kiều Úy Nhiên cũng không cam chịu yếu thế, đối với cơ bắp của Đàm Xung yêu thích không buông tay. Chơi lưu manh một hồi mới phát hiện, chịu thiệt vĩnh viễn là cậu.
Làm 0 thật sự quá tốt, chỉ cần dẩu mông là có thể hưởng thụ, Kiều Úy Nhiên nếu gân cổ kêu hai tiếng, Đàm Xung lại càng ra sức.
Mới đầu cũng không thoải mái ra sao, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến hưng phấn của Kiều Úy Nhiên. Hai người làm nhiều, độ phù hợp cũng ngày càng cao.
Có Đàm Xung bồi cậu giết thời gian, nửa đời sau khẳng định sung sướng.
Đáng tiếc vui sướng quá ngắn ngủi, hai người bọn họ buổi tối phải về ký túc xá. Lúc Đàm Xung đưa cậu về phòng, trong phòng lại không có người.
Hai người đang ở giai đoạn cảm tình đường mật, tách ra trong một lát đều sẽ canh cánh trong lòng. Kiều Úy Nhiên ôm cổ Đàm Xung, ngồi ở trên bàn, thừa dị bốn bề vắng lặng, cậu làm nũng với Đàm Xung: "Em không muốn anh đi đâu."
Đàm Xung phủ thân mình lên, đôi tay chống lên bàn. Hắn cũng không nghĩ đi, nhưng tình huống không cho phép, ký túc xá không phả nơi hai người có thể thời thời khắc khắc dính cạnh nhau.
Hắn không có giỏi biểu đạt cảm xúc như Kiều Úy Nhiên, thậm chí sẽ xấu hổ khi nói ra, chỉ có thể lúc có lúc không hôn Kiều Úy Nhiên.
Kiều Úy Nhiên là vua nịnh nọt, ôm lấy mặt Đàm Xung: "Anh đẹp trai thật nha." Đại khái là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cậu hiện tại càng nhìn Đàm Xung càng cảm thấy đẹp trai, cái chuyện lớn lên nhìn bình thường như không tồn tại.
Đàm Xung cũng tự hiểu lấy mình, nhưng hắn cũng sẽ phấn đấu quên mình nhào vào bẫy rập lời ngon tiếng ngọt của người yêu.
Hai người quấn quýt khó rời. Nghe thấy tiếng phòng kẽo kẹt một tiếng, Đàm Xung ôm người quay đầu lại, nhìn thấy Vương Kỳ đang sửng sốt.
Vương Kỳ kinh ngạc chỉ thoáng qua, đặc biệt khi nhìn đến Đàm Xung ở đây, hắn ta không nhìn hai người quá nhiều.
Đang thân thiết bị người đánh gãy, Kiều Úy Nhiên giục Đàm Xung mau rời đi, cậu nhéo nhéo cánh tay hắn: "Anh mau về ký túc xá đi."
Cậu không tiếng động mở miệng, dùng khẩu hình nói: "Bạn cùng phòng của em sắp về rồi."
Nhìn theo Đàm Xung ra về, Kiều Úy Nhiên cầm theo đồ ngủ tính đi rửa mặt. Lúc quay người, Vương Kỳ đứng ngay phía sau cậu.
Kiều Úy Nhiên sợ tới mức lui về sau mấy bước, dựa vào cạnh bàn: "Cậu.. Cậu làm gì!"
Mấy ngày nay sống quá mơ màng, chuyện ký túc xá đã sớm bị Kiều Úy Nhiên ném ra sau đầu, ngay cả thần thần bí bí Vương Kỳ cậu cũng không để trong lòng.
Vương Kỳ mắt sáng như đuốc, gắt gao nhìn chằm chằm cổ cậu, hỏi một câu không thể hiểu được: "Mấy ngày nay hai người luôn ở cùng nhau?"
Lần trước hỏi cậu có hay không đang hẹn hò với Đàm Xung, Kiều Úy Nhiên cũng chưa phản ứng hắn ta, lần này cũng vậy.
Vương Kỳ tự trả lời: "Hai người lên giường?"
Ánh mắt này, biểu tình này, như là đang xác định đồ của mình có hay không bị kẻ khác nhúng chàm.
Dục vọng chiếm hữu không thể hiểu nổi làm Kiều Úy Nhiên buồn nôn, đây là chuyện quái gì, Vương Kỳ tính là cái gì? Có tư cách gì chất vấn cậu?
Kiều Úy Nhiên một phen đẩy hắn ra, ôm quần áo trốn vào nhà tắm, đến trước gương nhìn dấu hôn ở cổ.
Nguyên nhân đại khái làm Vương Kỳ khác thường Kiều Úy Nhiên cũng không nghĩ nhiều, bởi bọn La Nghị vừa lúc quay lại ký túc, cậu chỉ có thể trốn vào phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro