CHƯƠNG 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Úy Nhiên nhân khí ngày càng cao trong mảng phát trực tiếp, có càng nhiều người xem chú ý đến cậu, đại bộ phận là con gái, ngẫu nhiên cũng có gay.
Hôm nay Đàm Xung ở trường chơi bóng, Kiều Úy Nhiên một mình ở nhà phát trực tiếp.
Cậu một bên hỗ động cùng người xem, một bên bóc chuyển phát nhanh. Nháy mắt lấy ra đồ nữ, làn đạn liền trở nên náo nhiệt hẳn.
"Tôi chết mất, vẫn luôn xem Tiểu Kiều trang điểm, bây giờ tôi mới biết, Tiểu Kiều có nữ trang."
"Tiểu Kiều vì cái gì không mặc nữ trang phát sóng."
"Cầu Tiểu Kiều mặc nữ trang."
Làn đạn quá mức nhiệt tình, Kiều Úy Nhiên đang muốn giải thích chuyện bạn trai không cho cậu mặc đồ nữ, trong phòng phát sóng đã điên cuồng tặng lễ vật, một người xa lạ trực tiếp nhảy đến đầu bảng.
Kiều Úy Nhiên cầm đồ mà có chút không biết làm sao: "Cảm ơn ông chủ..."
Kỳ thật cậu làm phát trực tiếp càng nhiều là xuất phát từ yêu thích, đem những thứ mình thích hoặc cảm thấy tốt đề cử cho mọi người. Cậu rất ít khi nhận quảng cáo cũng không cưỡng cầu fan phải tặng quà, trong lúc nhất thời nhiều lễ vật như vậy làm cậu không biết phải phản ứng thế nào.
Làn đạn so với ngày thường nhiệt liệt hơn nhiều, mọi người sôi nổi điểm danh vị trí đầu bảng.
Kiều Úy Nhiên không biết nên đối phó loại trường hợp này như thế nào: "Ông chủ... Lần đầu tiên thấy..."
Vẫn không nói chuyện ông chủ đột nhiên đánh chữ: "Có thể cho tôi xem cậu mặc đồ nữ được không?"
Kiều Úy Nhiên rất xấu hổ, ông chủ số một đã lên tiếng, hơn nữa fan còn ồn ào, cậu cũng không có đường lui.
Đại khái thấy Kiều Úy Nhiên nhìn chằm chằm màn hình phát ngốc, ông chủ đầu bảng tưởng quà không đủ, lại bắt đầu spam tặng quà.
Kiều Úy Nhiên luống cuống: "Đừng đừng đừng... Đừng tặng..."
Cậu nhìn đồ nữ trong tay, lại nhìn làn đạn, dù sao Đàm Xung cũng không có nhà, âm thầm mặc hắn cũng không biết, cũng không vi phạm quy định phát trực tiếp.
"Được rồi..." Kiều Úy Nhiên cầm đồ nữ đi vào phòng ngủ.
Bóng đánh được một nửa, Đàm Xung về nhà thấy phòng khách không có người, không thấy Kiều Úy Nhiên đâu, chỉ có điện thoại ở trên bàn trà.
Đây là xong việc còn chưa dọn thiết bị xong? Đàm Xung hướng sô pha đi đến, thấp giọng gọi: "Bảo bảo?"
Dư quang thoáng nhìn, vừa lúc thấy điện thoại vẫn đang mở phát trực tiếp, cố tình ông chủ đầu bảng còn phát làn đạn không biết tốt xấu: "Bạn trai chủ phòng về rồi sao? Tặng nhiều lễ vật như vậy có thể cho phương thức liên hệ hay không?"
"Cậu là ai?"
Đàm Xung không vui lên tiếng hỏi lại, làn đạn hoàn toàn nổ tung rồi, người xem náo nhiệt không bao giờ chê chuyện lớn.
"Chủ phòng có bạn trai."
"Bạn trai chủ phòng đã về."
"Xong rồi xong rồi, hậu cung nổi lửa."
"Trời ơi, anh trai mưa chân thật dài."
"Lâu như vậy, vẫn chưa nhìn được mặt anh trai mưa."
"Anh trai mưa có tình địch."
Không biết sao lại xui xẻo như vậy, Kiều Úy Nhiên đúng lúc mặc nữ trang nhảy từ phòng ngủ ra. Nhìn thấy Đàm Xung cậu sững sờ tại chỗ: "Đàm Xung... Anh về rồi..."
Đàm Xung mặt vô biểu tình, duỗi tay tắt phát trực tiếp.
Kế tiếp là trầm mặc, Kiều Úy Nhiên là lần đầu cảm giác được áp suất thấp trên người Đàm Xung. Cậu chịu không nổi, xong rồi, bước từng bước nhỏ đến bên người Đàm Xung, cuối cùng kéo kéo góc áo hắn: "Anh giận sao?"
Đàm xung đẩy tay Kiều Úy Nhiên ra, vẫn không nói chuyện, đi vào phòng ngủ thay đồ, bỏ lại Kiều Úy Nhiên lẻ loi trong phòng khách.
Kiều Úy Nhiên trong tay trống không, Đàm Xung luôn nhường nhịn cậu mọi chuyện, đừng nói đến nóng giận, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không có. Lần đầu tiên bị Đàm Xung trực tiếp làm ngơ, cậu còn chưa tiếp thu được.
"Đàm Xung..."
Kiều Úy Nhiên đứng ở phòng khách chờ một lúc. Lúc Đàm Xung đi ra, đồng phục trên người đã thay ra.
Đại khái là thời gian thay đồ Đàm Xung đã hơi nguôi giận, chuyện đầu tiên nhắc đến là ăn cơm: "Đi ăn cơm thôi."
Nói xong hắn ra cửa trước, Kiều Úy Nhiên không kịp thay đồ, chỉ có thể mặc đồ nữ nhanh chóng đuổi theo.
Hai người đi thang máy, Đàm Xung chân dài đi nhanh, Kiều Úy Nhiên một đường phải chạy chậm đuổi theo hắn, ngay cả nhỏ giọng oán giận cũng không có.
Thẳng đến nhà ăn của trường Đàm Xung mới mở miệng: "Muốn ăn cái gì? Anh đi mua."
Thích bắt bẻ Kiều Úy Nhiên hôm nay lại học ngoan, nhỏ giọng cẩn thận, không có bắt bẻ: "Cái gì cũng được..."
Kiều Úy Nhiên nhìn theo Đàm Xung, trong lòng có chút hụt hẫng, làm sao lại không nói thẳng với cậu, hoặc là trực tiếp nổi giận. Có phải hay không yêu đã đến đoạn cuối, Đàm Xung đối với cậu không còn quan tâm.
Kiều Úy Nhiên ngồi ở bàn ăn nhìn Đàm Xung xếp hàng, cậu có chút muốn khóc. Quả nhiên sau khi bị Đàm Xung chiều hư liền chịu không nổi một chút uất ức.
Đang lúc Kiều Úy Nhiên thần sắc ảm đạm đáng thương, có hai người quen mắt hướng phía cậu đi tới.
"Tiểu Kiều?" Nữ sinh rất vui, trong mắt tràn đầy kích động cùng tò mò.
Kiều Úy Nhiên giật mình, chậm rãi đứng dậy: "Tiểu Như..."
"Tôi còn tưởng mình nhận nhầm, Tiểu Kiều mặc đồ nữ cũng quá đẹp đi..."
Lúc này lại nghe được người khác khen ngợi, Kiều Úy Nhiên một chút cao hứng cũng không có, đặc biệt bên người Tiểu Như còn đứng một người đáng ghét, Khương Phù.
Khương Phù coi thường Kiều Úy Nhiên đã thành thói quen: "Bất nam bất nữ, thật ghê tởm, có cái gì đẹp."
Kiều Úy Nhiên còn đang đau lòng vì chuyện của Đàm Xung, không có tâm tình tranh cãi cùng người khác. Nhưng Tiểu Như lại khó xử, cô vội vàng hòa giải: "Đẹp nha... Đừng nói như vậy..."
Tiểu Như không hát đệm còn tốt, vừa lên tiếng đã chọc Khương Phù tức giận: "Đồng tính luyến ái liền đủ ghê tởm, còn mặc đồ nữ ra ngoài câu dẫn đàn ông."
Kiều Úy Nhiên nhăn mày, câu câu dẫn đàn ông nào. Đang muốn cùng Khương Phù tranh cãi đôi câu, cậu bị người kéo ra sau, va vào trong lồng ngực người ta.
Theo sau là thanh âm trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: "Em ấy muốn mặc cái gì liền mặc, nếu thấy ghê tởm có thể không nhìn."
Kiều Úy Nhiên quay đầu lại, Đàm Xung đem khay đồ ăn trong tay đặt lên bàn, nói xong ánh mắt vẫn luôn nhìn Kiều Úy Nhiên, không liếc mắt nhìn người khác lấy một cái.
Khương Phù há miệng thở dốc, Đàm Xung đối với cô nàng luôn thực khách khí, vô luận là lần đầu tiên đi ra ngoài chơi, vẫn là sau cùng Kiều Úy Nhiên ở bên nhau, cho nên nàng tự cho rằng, Đàm Xung là người không biết nóng giận.
Huống hồ đồng tính luyến ái một chút cũng không dễ nghe, cô không đoán được Đàm Xung có thể ở trước công chúng che chở Kiều Úy Nhiên như vậy.
Kiều Úy Nhiên chính là một nhóc lanh lợi, lúc này là dễ lên mặt nhất, ỷ vào việc có mặt Đàm Xung, đắc ý mà hướng Khương Phù quơ quơ đầu, chỉ kém vui sướng khi người gặp họa mà nói một câu: "Tôi có người yêu cô không có."
Nhà ăn rất nhiều người, không ít người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, Tiểu Như thấy thế liền lên tiếng xin lỗi, một bên túm Khương Phù rời đi.
Bọn họ đi rồi, Kiều Úy Nhiên cùng Đàm Xung mới ngồi xuống ăn cơm.
Kiều Úy Nhiên không còn khí thế như lúc nãy ỷ thế hiếp người, rốt cuộc Đàm Xung vẫn không lên tiếng, cậu không dám chắc Đàm Xung đã hết giận chưa.
Không có người khác, Kiều Úy Nhiên cũng không xác định Đàm Xung còn cho mình mặt mũi.
Cậu đem đồ không thích ăn đều gắp sang khay Đàm Xung, hắn không còn giận như vậy nữa, không nói gì còn đem đồ Kiều Úy Nhiên thích ăn gắp cho cậu.
Kiều Úy Nhiên thấy mũi cay cay, cậu chính là tuyến lệ rất phát triển, Đàm Xung đối với cậu tốt, cậu không chống đỡ được. Xung quanh người quá nhiều, cậu không muốn người khác nhìn thấy, cúi đầu lùa cơm.
Ăn xong, hai người họ lại cùng về nhà. Thẳng đến trước cửa, Kiều Úy Nhiên một bước vọt đến trước mặt Đàm Xung, chặn đường hắn.
"Đàm Xung... Anh đừng tức giận..." Kiều Úy Nhiên không muốn chiến tranh lạnh, đặc biệt là với Đàm Xung.
Đàm Xung không phản ứng cậu, Kiều Úy Nhiên da mặt dày ôm lấy hắn: "Em biết sai rồi còn không được sao? Không phải em chỉ mặc đồ nữ thôi sao... Huống hồ còn chưa bị người khác nhìn anh đã về..."
Thái độ nhận sai cũng cứ như vậy, Đàm Xung đè lại trán Kiều Úy Nhiên, ép cậu cùng hắn đối diện: "Em lúc trước đã đồng ý với anh, anh không ở, em liền không mặc."
Quá không biết xấu hổ, thế nào lại lợi dụng lúc cậu uống say dụ cậu đồng ý.
Kiều Úy Nhiên giận mà không dám nói gì, chơi xấu dụi đầu vào ngực Đàm Xung: "Em biết rồi... Em lần sau sẽ không như vậy nữa... Vì có người đột nhiên tặng quà cho em... Tặng rất nhiều, em cũng không biết làm sao nên..."
Đàm Xung là người căn bản sẽ không nghe mấy cái cớ đó: "Không có lần sau."
Hắn không cho Kiều Úy Nhiên mặc không phải chỉ có dục vọng chiếm hữu của mình, hắn lo Kiều Úy Nhiên lại bị người như Vương Kỳ theo dõi.
Kiều Úy Nhiên nhảy lên trên người Đàm Xung làm nũng, "Đã biết đã biết."
Đàm Xung một phen đỡ lấy mông Kiều Úy Nhiên, không nặng không nhẹ mà vỗ vỗ.
Đây chỉ là chuyện qua đường, Đàm Xung cũng không so đo vụ ông chủ đầu bảng.
Nhưng mới qua mấy ngày, Kiều Úy Nhiên phát hiện bảng xếp hạng fan của mình có thay đổi. Bảng một người gọi "Bạn tai QWR" bá chiếm. Cậu nhìn ba chữ "QWR" suy nghĩ một lúc mới phản ứng lại là chứ cái đầu tên của mình (Kiều Úy Nhiên 乔蔚然 qiáo wèirán).
Trừ bỏ Đàm Xung thì còn ai?
Kiều Úy Nhiên túm Đàm Xung muốn hỏi rõ ràng, Đàm Xung thẳng thắn thừa nhận, thậm chí còn đúng lý hợp tình, "Là anh."
"Anh làm gì nha... Có tiền không bằng trực tiếp đưa cho em..." Thế nào cũng phải cùng công ty chia hoa hồng.
Đàm Xung không nhanh không chậm nói: "Em không phải nói người khác tặng lễ vật, em liền ngại từ chối sao? Hiện tại anh tặng nhiều nhất, em về sau đều phải nghe anh."
Cái vẻ mặt bá đạo này của Đàm Xung làm Kiều Úy Nhiên vừa yêu vừa hận, cái cảm giác an toàn chết tiệt này làm cậu không thể lên tiếng từ chối.
Cho vài đồng tiền dơ bẩn liền phải bán thân lại bán tâm, cố tình Kiều Úy Nhiên lại ăn bộ dạng này của hắn.
Cậu hướng Đàm Xung hô lớn: "Nghe liền nghe! Có gì đặc biệt hơn người."
Sau đó, Đàm Xung trở thành khách quen ở phòng phát sóng trực tiếp của Kiều Úy Nhiên, lúc có người ở làn đạn muốn chủ phòng phương thức liên hệ, hoặc là yêu cầu chủ phòng mặc nữ trang, Kiều Úy Nhiên đều sẽ yên lặng mà nói một câu: "Tôi nghe theo đại ca đầu bảng, tôi là người của ảnh."
Sau đó trên làn đạn sẽ bay tới đại ca đầu bảng lạnh như băng văn tự: "Không được."
Mặt khác người xem nhịn không được, như thế nào có thể bởi vì một mình hắn liền cắt phúc lợi của mọi người, làn đạn thiếu chút nữa bị lật lên.
"Ngươi rốt cuộc ai a!"
"Cắt phúc lợi của người khác, giống như giết cha mẹ người ta."
"Dựa vào cái gì!"
"Có tiền liền ghê gớm, tôi nếu có tiền nhất định sẽ bao dưỡng Tiểu Kiều."
Làn đạn càng ngày càng kỳ cục, Đàm Xung biểu tình cũng càng ngày càng ngưng trọng, cuối cùng hung tợn mà đánh một chuỗi: "Tôi là bạn trai của em ấy."
"Chậc chậc chậc, ra là anh trai mưa."
"Đây là do lần trước ông chủ đầu bảng tạo cảm giác nguy cơ sao?"
Kiều Úy Nhiên nhìn đến những lời này được ném xuống cho mọi người trong phòng phát sóng xem, tung ta tung tăng mà chạy vào phòng ngủ: "Là do cảm giác nguy cơ sao? Anh ghen tị?"
Đàm Xung đem điện thoại nhét vào dưới gối đầu, trở mình, đưa lưng về phía Kiều Úy Nhiên.
Kiều Úy Nhiên không buông tha, leo lên trên hông Đàm Xung, chất vấn: "Có phải hay không a! Anh đừng giả chết."
Hôm nay phát sóng trực tiếp lại xuất hiện sự cố, người xem đợi trong  phòng phát sóng đã lâu đều không thấy Kiều Úy Nhiên quay lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro