CHƯƠNG 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người từ hai nơi đồng thời xuất phát, máy bay cũng trước sau hạ cánh. Đàm Xung tới trước, hắn gửi tin nhắn báo cho Kiều Úy Nhiên. Nghỉ hè là thời kỳ cao điểm du lịch, Đàm Xung không đặt được phòng bên cạnh Kiều Úy Nhiên, may mắn còn có thể cùng một tầng.
Đoàn người Kiều Úy Nhiên tới khách sạn, đem đồ đạc để trong phòng rồi nghỉ ngơi một lúc.
Kiều Úy Nhiên nằm ở trên giường, cùng Đàm Xung video call, hai người bọn họ cách nhau  không xa, chỉ có mấy phòng.
"Bằng không…  Bây giờ anh qua đây?" Một bên sợ bị người trong nhà phát hiện, một bên lại muốn thấy Đàm Xung. Kiều Úy Nhiên trong lòng ngứa ngáy, người đều ở ngay mấy cái cách vách vẫn chỉ có thể xem không thể sờ, này không phải muốn mạng người sao?
Hai người ở bên nhau lâu rồi, Kiều Úy Nhiên một chút cũng không rụt rè, một bộ dạng khó nhịn nổi còn thích làm nũng: "Đặc biệt nhớ anh."
Đàm Xung trên màn hình đã đứng dậy, cầm thẻ phòng ra cửa: "Được."
Kiều Úy Nhiên mở cửa, thấy Đàm Xung ở ngoài, một tay đem người kéo vào phòng, thuận thế ấn hắn lên ván cửa, cửa cũng theo đó đóng lại.
Kiều Úy Nhiên treo ở trên người Đàm Xung liền không muốn xuống, kiễng chân hôn hắn.
Trong phòng yên tĩnh là tiếng nước lách sách. Hôn đến mức cầm lòng không được, Đàm Xung đang muốn đem người bế lên giường, cũng không biết Kiều Úy Nhiên lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, đè lại Đàm Xung, không cho hắn lộn xộn.
Đàm Xung vài lần bị đụng vào ván cửa, hắn cũng không cứng rắn cùng Kiều Úy Nhiên, thuận theo để cậu động tay động chân.
Kiều Úy Nhiên gấp gáp muốn chết, hận không thể đem miệng Đàm Xung cắn xuất huyết, cuối cùng thở hồng hộc mà ghé vào ngực hắn.
"Mệt chết em…" Cậu thở dài một hơi: "Anh vừa rồi đến không bị ai nhìn thấy chứ?"
"Không có." Đàm Xung vừa nói, lồng ngực cũng theo đó chấn động.
Kiều Úy Nhiên đặt cằm trên ngực Đàm Xung, ngửa đầu nhìn hầu kết của hắn, nhìn nhìn, cậu nhịn không được cười: "Như thế nào lại giống như yêu đương vụng trộm thế này…"
Đàm Xung không nói gì, là có chút giống như vậy, lén lút.
Ai biết Kiều Úy Nhiên lại thêm một câu: "Khó trách có người thích yêu đương vụng trộm, thật kích thích…"
Nói còn chưa dứt lời, sắc mặt Đàm Xung liền thay đổi, Kiều Úy Nhiên lập tức sửa miệng: "Em không thích, em chỉ thích cùng anh vụng trộm."
Hai người đã mấy ngày nay không gặp, rốt cuộc có thể một chỗ, muốn ôm ôm ấp ấp,  khanh khanh ta ta như thế nào cũng được. Kiều Úy Nhiên da mặt dày kéo kéo quần áo của Đàm Xung, tay rất không thành thật, trực tiếp hướng bên trong quần áo sờ.
"He he." Cậu lấy lòng mà cười với Đàm Xung: "Anh có nhớ em hay không?"
Đàm Xung thuận thế đem người ôm lên, hướng phía giường đi tới: "Nhớ em."
Một câu "Nhớ em" như là ấn mở cái nút kỳ quái nào đó, không nói hai lời, hai người bắt đầu xé mở quần áo đối phương. Mới vừa đem áo Đàm Xung cởi xuống, Kiều Úy Nhiên còn chưa kịp động thủ, liền có người ở gõ cửa.
Cốc cốc cốc vài cái, thiếu chút nữa đem Kiều Úy Nhiên dọa ra quần.
"Kiều Úy Nhiên, mày thay quần bơi đi, chúng ta đi bơi." Chính là giọng Kiều Hinh Ngữ.
Kiều Úy Nhiên một phen che miệng Kiều Úy Nhiên, sợ người bên ngoài nghe thấy động tĩnh: "Em biết rồi, lát em tới."
Quay đầu lại làm vẻ mặt đưa đám với Đàm Xung , đến miệng vịt, không, đến miệng Đàm Xung liền cứ như vậy bay mất.
"Anh đêm nay lại đến phòng em!" Kiều Úy Nhiên hầm hừ mà từ trên giường bò dậy, lấy ra quần bơi, đưa lưng về phía Đàm Xung thay đồ.
Quần bơi sột soạt bị Kiều Úy Nhiên kéo lên, Đàm Xung nhìn một mảng tuyết trắng sau lưng cậu, ánh mắt bắt đầu trở nên thâm thúy: "Em cứ như vậy trần trụi đi ra ngoài?"
Kiều Úy Nhiên quay đầu lại cổ quái nhìn hắn một cái: "Em đâu có trần trụi? Em không phải đang mặc quần bơi sao?"
Trên bờ biển nam không phải đều là trần nửa người trên, mặc quần bơi sao? Ở chỗ này không mặc như vậy mới quái dị.
Tuy rằng lý là như vậy nhưng không ảnh hưởng đến Đàm Xung tính toán chi li, hắn từ hành lý lấy ra một cái áo ba lỗ: "Mặc thêm cái này."
"Anh…"Kiều Úy Nhiên mở miệng muốn phản đối.
Đàm Xung lại thình lình nói: "Anh cũng chỉ mặc quần bơi đi ra ngoài."
"Anh @#¥%…" Kiều Úy Nhiên nhe răng trợn mắt, giựt áo ôm vào ngực: "Không cho! Mặc thì mặc! Còn uy hiếp em!" Cậu hung hăng đẩy Đàm Xung ra, đem áo tròng lên trên người.
Mặc đồ xong, Kiều Úy Nhiên sờ ngực Đàm Xung: "Anh đi cùng em, không được cách xa quá."
Đàm Xung vô cùng nghe lời, trở về  đổi thân quần áo, mặc quần bơi cùng áo ba lỗ liền đi theo phía sau mấy người Kiều Úy Nhiên.
Ở bờ biển thế này, Kiều Úy Nhiên vẫn là coi thường mị lực của dáng người Đàm Xung. Quần bơi thêm áo ba lỗ, cánh tay đùi đều ở bên ngoài, cơ ngực xem đến rõ ràng, người đi ngang qua Đàm Xung đều phải nhìn hắn nhiều thêm mấy cái.
Kiều Úy Nhiên đá đá cát dưới chân, trong lòng một ngàn một vạn lần không vui.
Một bên Kiều Hinh Ngữ liếc mắt nhìn cậu một cái: "Mày làm sao? Đừng có dong dong dài dài, xuống nước nhanh."
Kiều Úy Nhiên có lệ đáp một tiếng, nhân lúc không ai nhìn liền quay đầu lại dùng ánh mắt cảnh cáo Đàm Xung, kêu Đàm Xung "an phận" một chút, không được hái hoa ngắt cỏ.
Cậu đột nhiên cảm thấy loại áo ba lỗ này quá không đứng đắn, dây áo hẹp như vậy, động tác biên độ hơi lớn một chút là có thể nhìn thấy hết. Không chỉ có như thế, đặc biệt là khi dính nước còn trong suốt, nhũ hoa đều nhìn được hình dáng rõ ràng.
Kiều Úy Nhiên cúi đầu nhìn nhìn chính mình, lại nhìn nhìn Đàm Xung, cậu cùng nữ sinh đã so không được còn chưa tính, như thế nào còn không bằng Đàm Xung.
Bất quá người khác xem thì xem, Kiều Úy Nhiên chỉ cần quay đầu lại, ánh mắt Đàm Xung vĩnh viễn đều có thể cùng bắt gặp ánh mắt cậu. Này làm cậu rất đắc ý, như thế nào lại ngoan như vậy nha.
Bờ cát nhiều người, bọn họ sau khi xuống máy bay cũng chưa ăn cơm, chơi trong chốc lát Kiều Hinh Ngữ liền kêu đói bụng. Tìm một nhà hàng hải sản, Đàm Xung cũng đi vào theo, ở cách đó không xa ngồi xuống, vừa lúc có thể cùng Kiều Úy Nhiên mắt đi mày lại.
Kiều Úy Nhiên tay chống ở trên bàn đỡ mặt, hướng Đàm Xung nhướng nhướng lông mày. Thấy cha mẹ cùng chị gái đều chăm chú gọi món, không ai chú ý tới, cậu lại hướng Đàm Xung bĩu bĩu môi.
Biểu tình Đàm Xung vẫn nghiêm túc như cũ, chỉ là ánh mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Kiều Úy Nhiên, nhìn hồi lâu rồi liền muốn cười.
"Kiều Úy Nhiên!" Kiều Hinh Ngữ đem thực đơn để trước mặt Kiều Úy Nhiên, đều không thấy cậu có phản ứng: "Mày lại làm sao nữa?"
Kiều Úy Nhiên run lên, vội vàng cúi đầu: "Không làm gì cả… Mọi người đều gọi xong rồi?"
"Gọi xong rồi, bảo mày gọi mày nửa ngày không phản ứng, mày trúng tà à, còn hướng ai làm mặt quỷ?" Kiều Hinh Ngữ theo Kiều Úy Nhiên ánh mắt nhìn qua, dọc theo đường đi có đến vài bàn.
Đang lúc chị ta suy nghĩ Kiều Úy Nhiên đang xem ai, có một người nam đứng lên, mặt mang mỉm cười đi tới phía bọn họ.
Kiều Úy Nhiên chột dạ không dám ngẩng đầu, chỉ cảm thấy bên người tối lại, đỉnh đầu vang lên một giọng nam xa lạ: "Xin chào."
Kiều Úy Nhiên trước tiên nghiêng đầu nhìn chị mình một cái, Kiều Hinh Ngữ hướng cậu nhướng nhướng lông mày: "Nam nhân mày liếc mắt đưa tình đến kìa."
Nhưng thanh âm này không phải Đàm Xung nha. Kiều Úy Nhiên chậm rãi quay đầu, người nam  gật đầu với cậu, lại lặp một lần: "Xin chào, tôi ngồi ở bàn bên kia. Tôi muốn làm quen với cậu, có thể cho tôi phương thức liên hệ được không?"
******************
Tác giả muốn nói:
Chương sau liền phải gặp mặt ba mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro