CHƯƠNG 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàm Xung cùng Kiều Úy Nhiên ở bên nhau không bao lâu, người trong nhà của hai bên đều đã biết. Nhưng việc học bận rộn, người trong nhà cũng đồng dạng bận rộn, vẫn luôn không có cơ hội gặp mặt nhau, ngẫu nhiên chỉ video call.
Cho nên người nhà Kiều Úy Nhiên muốn nhân dịp nghỉ dài hạn này, cùng Đàm Xung chính thức gặp mặt, thời gian hẹn là trước một ngày kết thúc kỳ nghỉ, không cần Đàm Xung cùng Kiều Úy Nhiên đặc biệt tới đón.
Ba Kiều cùng mẹ Kiều tự mình lái xe tới, thuận tiện còn mang theo chị Kiều Úy Nhiên. Lúc xe dừng lại ở cửa sau trường, thời gian lại không phù hợp lắm, cậu vẫn còn chưa tan học.
Biết Kiều Úy Nhiên hôm nay có tiết, ba người ở trong xe nhất trí gọi điện cho Đàm Xung. Đột nhiên Kiều Hinh Ngữ chỉ vào kính chắn gió, mắt trừng lớn: "Đó có phải Đàm Xung không?"
Lúc trước  chỉ ở bờ biển gặp qua, ba người cẩn thận nhìn kỹ, đúng là không sai: "Hình như đúng vậy."
Đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là có một nữ nhân đang kéo tay Đàm Xung từ tòa nhà đi ra. Nữ nhân tuổi có vẻ cũng không lớn, cùng hắn kéo tay thân mật, lại còn luôn ngửa đầu nói chuyện với hắn, Đàm Xung phản ứng rất bình tĩnh.
"Người bên cạnh Đàm Xung là ai?" Kiều Hinh Ngữ nhíu mày, cùng ba mẹ liếc nhau.
Ba Kiều nói lắp: "Mẹ của nó?"
"Nữ nhân trẻ tuổi như vậy, hơn nữa lớn lên một chút đều không giống nhau, sao có thể là mẹ nó được."
Ba Kiều ba: "Vậy… Chị của nó?"
"Chưa từng nghe Đàm Xung có chị gái."
Ba người ở trong xe nhìn chăm chú bóng dáng hai người Đàm Xung đi xa, mẹ Kiều yên lặng tới một câu: "Hai người nói xem, Tiểu Kiều của chúng ta, có phải hay không bị người ta lừa? Tiểu Đàm nhìn thành thật như vậy…”
"Thành thật cái gì chứ! Người thành thật là không đáng tin nhất! Con biết ngay cái tên này Đàm Xung cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, con đây liền xuống xe đi bắt gian!" Kiều Hinh Ngữ ghét nhất người thành thật, đặc biệt là giả bộ làm người thành thật.
Ba Kiều ngăn cô lại: "Từ từ, hỏi Tiểu Kiều đã, chúng ta đừng đoán mò."
Kiều Úy Nhiên còn đang đi học, Kiều Hinh Ngữ bình tĩnh một chút, chỉ có thể nhắn tin WeChat cho cậu: "Mày cùng Đàm Xung ở cùng một chỗ?"
Người trong nhà hôm nay muốn tới, tâm tư Kiều Úy Nhiên đã sớm không còn đặt trên bài học: "Đúng đúng, mọi người tới rồi sao? Để em kêu Đàm Xung đi xuống đón."
"Đừng đừng đừng, còn chưa có tới. Vậy thường ngày lúc mày không ở nhà, Đàm Xung đều làm gì?"
Kiều Úy Nhiên cổ quái mà nhìn tin nhắn của chị gái: "Anh ấy cũng phải đi học nha, nếu không sẽ đi chơi bóng."
"Kỳ nghỉ lần này, mẹ hay chị gái của nó sẽ đến sao?"
"Không nghe anh ấy nhắc đến, hẳn là không đâu."
Kiều Hinh Ngữ ấn tắt điện thoại, cân nhắc một lúc: "Nữ nhân một thân hàng hiệu vừa mới đi cùng Đàm Xung, hai ngươi nói xem cô ấy có thể hay không là Đàm Xung… Kim chủ?" Hai chữ "Kim chủ" nói đặc biệt nhỏ, vẫn bị ba mẹ nghe được.
"Mẹ liền biết con trai mẹ bị lừa, ở ký túc xá đã chịu đủ khi dễ, tìm bạn trai cũng không đáng tin." Mẹ Kiều kinh ngạc mà che miệng: "Mẹ cũng nghe người khác nói qua, có vài người..."
"Hai ngươi đừng nói hươu nói vượn, chờ lát nữa hỏi một chút không phải được rồi sao, Đàm Xung nhìn không giống loại người này." Căn bản không ai nghe ba Kiều nói chuyện, hai mẹ con bất tri bất giác mà bát quái chuyện người khác vvo cùng hăng say.
Ba Kiều bị làm lơ suy sụp tinh thần ngồi ở ghế lái, thẳng đến lão bà cùng con gái nói tận hứng, mới lại nghĩ tới chuyện của Đàm Xung.
"Cũng phải, ba nói rất đúng, lát nữa phải gặp Đàm Xung hỏi rõ ràng."
Kiều Úy Nhiên vừa tan học liền chạy vội ra cổng sau, thật xa đã nhìn thấy chiếc xe quen mắt. Cậu đi quanh xe nhìn một vòng, đem đầu thò vào ghế lái, quả nhiên là  ba mẹ cậu: "Mọi người sao còn không vào đi?"
Cậu vừa mới dứt lời, đã bị Kiều Hinh Ngữ kéo lên xe: "Mày cùng Đàm Xung gần đây thế nào rồi?"
"Cái gì thế nào rồi?" Kiều Úy Nhiên cổ quái mà nhìn bọn họ, không phải là kiểu vợ chồng già đương nhiên là không biết xấu hổ, hàng đêm sênh ca, cả ngày lẫn đêm, làm gì lại muốn nhìn trộm sinh hoạt tình lữ của cậu nha.
Bộ dạng không tiền đồ này làm Kiều Hinh Ngữ vô cùng đau đớn: "Hắn ta không có dị thường gì chứ?"
"Chị rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Chúng ta vừa nhìn thấy Đàm Xung cùng một nữ nhân tay kéo tay đi ra ngoài."
Trong xe an tĩnh vài giây, Kiều Úy Nhiên xoay chuyển tròng mắt, cậu không tin: "Ba người nhìn lầm rồi đi."
"Sao có thể! Chúng ta lại không phải chưa thấy qua, cả một người sống lớn như vậy, còn có thể nhận sai sao, mày không tin thì hỏi ba mẹ đi." Kiều Hinh Ngữ thề với trời, cô không biết Đàm Xung rốt cuộc cho em trai cô cái mê hồn dược gì, độ tín nhiệm giữa hai người bọn họ cư nhiên có thể cao như vậy.
Nhìn cha mẹ biểu tình khẳng định, Kiều Úy Nhiên bĩu môi suy nghĩ một lát: "Để con gọi cho ảnh."
"Đừng gọi!" Kiều Hinh Ngữ một phen đè lại: "Mày hỏi hắn ta như vậy, hắn khẳng định sẽ không thừa nhận."
"Vậy thì làm sao bây giờ?" Kỳ thật Kiều Úy Nhiên vẫn không tin, gọi điện thoại cũng là vì chứng minh cho người trong nhà thấy Đàm Xung trong sạch mà thôi: "Như vậy đi, con gửi tin nhắn hỏi anh ấy ở đâu."
Đàm Xung trả lời rất nhanh: "Siêu thị phía trước."
Tiếp theo còn gửi thêm một tin: "Tan học rồi sao?"
Kiều Hinh Ngữ có thể là mẫn cảm quá mức: "Hắn ta ngay cả chừng nào mày tan học cũng không biết sao?"
"Chị à, chị đừng vô cớ gây rối." Này rõ ràng chính là thuận miệng hỏi: "Chúng ta trực tiếp đi tìm anh ấy là được."
Siêu thị phụ cận trường học không quá lớn. Vừa vào siêu thị không bao lâu, Kiều Úy Nhiên đã nhìn thấy Đàm Xung đang đi cùng một nữ nhân, khoảng cách giữa hai người rất gần, nhìn bộ dáng vô cùng thân mật.
"Nhìn đi, chúng ta không lừa mày đi?"
Kiều Úy Nhiên nhấp miệng, mặc dù như vậy, cậu cũng muốn nghe Đàm Xung giải thích với mình.
Kiều Úy Nhiên không có nghĩ nhiều, lập tức đi về phía hai người đó. Chưa đi được hai bước, nữ nhân nghiêng mặt nói chuyện cùng Đàm Xung, Kiều Úy Nhiên đứng im tại chỗ, nhỏ giọng nói: "Dì..."
"Ai nha?" Ba mẹ chị gái cùng ngừng lại.
"Mẹ của Đàm Xung…"
Đang muốn mang ba mẹ rời đi trước, không nghĩ tới bị mẹ Đàm Xung vừa vặn nhìn thấy.
"Ủa? Tiểu Kiều tới, ai, chúng ta hai người còn chưa mua xong đây."
Thấy phía sau Kiều Úy Nhiên còn đi theo ba người, mẹ Đàm Xung nở nụ cười mười phần cảm giác thiếu nữ: "Đây là ba mẹ Tiểu Kiều đi, tôi là mẹ của Đàm Xung. Nghe nói mọi người muốn đến, lâm thời quyết định lại đây xem thử, lên đường vội quá, cũng chưa kịp chuẩn chút quà gặp mặt."
Đây cũng quá xấu hổ, quả thực là xấu hổ mẹ mở cửa cho xấu hổ con vào nhà.
Nhìn trưởng bối dần dần hòa hợp, Kiều Úy Nhiên một mình đón nhận phần xấu hổ này.
Mẹ Đàm Xung rất vội, cơm cũng chưa kịp ăn đã phải đi rồi. trước khi đi còn mời một nhà Kiều Úy Nhiên đến nhà dì ấy chơi.
Ba mẹ Kiều Úy Nhiên cũng không ở lại lâu, một phần do không tiện quấy rầy sinh hoạt của đôi  tình nhân nhỏ, chủ yếu là vì đi đường dài, bọn họ không thể ở đây chậm trễ quá nhiều thời giờ.
Người trong nhà, quả nhiên là chướng ngại vật trên con đường tình yêu của cậu mà.
******************
Tác giả muốn nói:
Ngày hôm qua tui ở trên Weibo biên tập ký lục về mấy phần sau, không dài.
Câu chuyện mọi người cảm nhận cũng là tác giả muốn thể hiện, cảm ơn.
Tuyến truyện chính đã viết không sai biệt lắm, khả năng còn một chút phiên ngoại hằng ngày nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro