CHƯƠNG 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Kiều Úy Nhiên đang trong kỳ thực tập, Đàm Xung đã tiếp quản sản nghiệp thuỷ sản nhà hắn. Kiều Úy Nhiên thực tập là đi cửa sau, làm phiên dịch ở công ty của bạn trai.
Một ngày sa đọa của Kiều Úy Nhiên bắt đầu từ lúc rời giường.
Ông chủ còn dậy trước cậ. Ngay lúc cậu còn đang khò khè ngủ nướng, ông chủ đã rời giường mặc quần áo rửa mặt, thuận tay còn đem cháo ninh từ tối qua bày ra.
Trở lại phòng, ông chủ mở ra đèn ở đầu giường, ôm lấy nửa người trên Kiều Úy Nhiên, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cậu: "Tỉnh nào bảo bảo."
Kiều Úy Nhiên không kiên nhẫn mà trở mình, trong miệng  không rõ chữ lải nha lải nhải.
Ông chủ trực tiếp đem người từ trong chăn kéo ra, một đường khiêng vào phòng tắm.
Lấy kem đánh răng xong, ấn mở bàn chải đánh răng điện, cuối cùng đem bàn chải đánh răng nhét vào trong tay Kiều Úy Nhiên. Kiều Úy Nhiên nhắm hai mắt đánh răng, một bên đánh một bên hừ hừ.
Đánh răng xong, ông chủ lại cần cù hầu hạ Kiều Úy Nhiên rửa mặt. Rửa mặt xong Kiều Úy Nhiên vẫn còn chưa tỉnh táo, ghé vào vai ông chủ phát ra tiếng lầm bầm.
Sau đó cậu lại bị ông chủ khiêng trở lại phòng ngủ thay quần áo. Cởi áo ngủ ra, trên đùi Kiều Úy Nhiên đầy ứ vết thâm cùng dấu hôn, còn có hình bàn tay Đàm Xung… Dấu răng hắn cắn ra, có thể thấy được tình hình chiến đấu tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt.
Đêm qua bị ông chủ "tàn nhẫn" chà đạp một đêm, hôm nay còn phải tiếp tục đi làm, quả thực rất vô nhân tính.
Cháo thơm ngọt đặt tới trước mặt Kiều Úy Nhiên, cậu ngửi ngửi, vẫn không mở nổi mắt: "Hừm hừm..."
Ông chủ ngầm hiểu, múc một muỗng, thổi nguội rồi đưa tới bên miệng cậu: "Há mồm."
Kiều Úy Nhiên nghe lời, ngậm một muỗng cháo ở trong miệng, cũng không nuốt xuống. Ông chủ ở một bên cẩn thận "dạy dỗ": "Nuốt xuống đi."
Ăn cơm còn phải để ông chủ tự mình đút, thật sự đúng là hận không thể để ông chủ nhai nát lại đút cho cậu.
Ăn xong bữa sáng, Kiều Úy Nhiên cho tới bây giờ còn chưa giẫm chân xuống đất lại bị ông chủ bế lên ghế phụ, mơ màng ngủ một đường. Chờ lúc xe ngừng ở bãi đỗ xe của công ty, ông chủ không thể lại tiếp tục nhân nhượng cậu nữa.
"Đến rồi, bảo bảo."
Kiều Úy Nhiên thở ngắn than dài mà mở to mắt, nhìn hầm đỗ xe xám xịt, lại nhìn mặt ông chủ, nói chuyện không qua đại não: "Anh về sau mang bao đi, em cảm thấy anh vẫn chưa rửa sạch sẽ."
Ông chủ vừa nghe, duỗi tay liền muốn cởi quần Kiều Úy Nhiên: "Anh nhìn xem."
Hắn sợ Kiều Úy Nhiên tiêu chảy, Kiều Úy Nhiên lại sợ hắn chơi lưu manh, mềm như bông đè lại khóa quần: "Anh làm gì đó, đang ở bên ngoài đâu, anh đừng chơi lưu manh."
Sợ ông chủ lại nhào lên, Kiều Úy Nhiên tự mình hiểu lấy, biết bản thân không phải đối thủ của hắn, vội mở cửa xuống xe.
Công ty cũng không có hợp tác với nước ngoài bao nhiêu, công việc của Kiều Úy Nhiên rất nhàn, nhưng cố tình ông chủ thích tìm ngược, thường thường kêu cậu sao chép mấy cái bảng số liệu vô dụng đem lên văn phòng.
Kiều Úy Nhiên bỏ bảng số liệu xuống đã muốn rời đi, nhưng ông chủ lại kêu cậu đem cửa đóng lại.
Đại khái là cậu lúc trước xem quá nhiều play văn phòng, cửa vừa đóng, chính mình đã có cảm giác.
"Lại đây." Ông chủ quả nhiên là một tay che trời, thực tập sinh nhỏ nhoi như Kiều Úy Nhiên chỉ có thể sợ sệt nghe lời.
Đứng ở bên người ông chủ, cậu xoắn ngón tay: "Anh muốn làm sao? Anh không phải là muốn dùng quy tắc với em đi, em bán nghệ không bán thân, liền tính anh là ông chủ cũng không thể cưỡng bách em."
Lúc trước đang còn đi học, biểu diễn quá nhiều, Kiều Úy Nhiên nhập diễn  rất nhanh.
Ông chủ: "..."
"Ông chủ anh đừng như vậy, nếu như bị đồng nghiệp nhìn thấy, em về sau sao có thể gặp người? Đồng nghiệp đều đã truyền tai nhau em đi cửa sau, ông chủ anh không cần lại khó xử em."
Ông chủ không dao động: "Em vốn dĩ chính là đi cửa sau."
"Anh nói bao dưỡng?"
Ông chủ: "Anh cái gì cũng chưa nói."
Kiều Úy Nhiên hoàn toàn không cần ông chủ diễn cùng, một người cậu là có thể diễn: "Bao dưỡng cũng không được, anh quá vũ nhục người khác rồi. Đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn là có thể muốn làm gì thì làm, em không phải loại người như anh nghĩ."
Ông chủ không nói một lời mà đem người kéo lại, đặt cậu ngồi trên đùi, hắn đã quen Kiều Úy Nhiên nổi điên: "Chờ lát nữa muốn ăn cái gì?"
"Hức hức…" Kiều Úy Nhiên hoàn toàn nhập vai: "Chính là bản chứng minh thực tập của em còn ở trên tay anh, anh muốn dùng nó uy hiếp em."
Kiều Úy Nhiên ghé vào trên vai ông chủ: "Anh muốn em làm thế nào, làm tình nhân bí mật của anh sao? Hay chỉ là món đồ chơi bị người đùa bỡn?"
"Em không nói anh liền tùy tiện chọn." Ông chủ cũng rất có bản lĩnh, một chút cũng không diễn.
Kiều Úy Nhiên tay chân không thành thật mà vuốt cơ ngực ông chủ: "Anh muốn em bồi anh chơi văn phòng play thế nào, cùng ông chủ ba ngày hai đêm, có đạo cụ đều phải dùng ở trên người em sao. Anh muốn em làm tiểu sủng vật duy nhất của anh đúng không?”
Ông chủ nắm cằm Kiều Úy Nhiên, lông mày nhíu lại với nhau: "Em khi nào thì xem mấy cái lung tung rối loạn đó?"
"Anh đừng có oan uổng người khác, em không xem, đều là trước đây xem. Em hiện tại làm gì có thời giờ xem."  Lâu lâu lại bị lăn lộn, đều đã thực tiễn rồi, căn bản không rảnh học tập lý luận nữa.
Kiều Úy Nhiên đang diễn đến vô pháp tự kềm chế, ông chủ vừa bày ra bộ dáng hưng sư vấn tội, cậu lập tức thoát diễn, sợ bị ấn xuống tét mông.
Đàm Xung giận muốn hỏng mất, sủng cậu là một chuyện, động thủ cũng là thật, chẳng qua động động một hồi liền đổi chỗ khác động.
Cậu ôm cổ Đàm Xung, nhanh chân nịnh nọt một phen: "Anh mặc tây trang như thế nào lại đẹp trai như vậy nha, mê chết em."
Đàm Xung rất ăn bộ dạng này của cậu, nhưng hắn cũng không phải dạng dăm ba câu là có thể lừa gạt qua chuyện: "Đạo cụ cái gì?"
"Ai nha, anh làm gì nha!" Kiều Úy Nhiên cũng biết chính mình không thể mở miệng được, bởi vì Đàm Xung sẽ làm thật.
"Hửm?" Đàm Xung làm một bộ bá đạo tổng tài, còn không quên véo mông Kiều Úy Nhiên.
Kiều Úy Nhiên ăn đau thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Em không cùng anh chơi… Anh đừng có mơ!"
Một cái của Đàm Xung cậu liền chịu được đủ, còn chơi đạo cụ cái gì.
"Em không chơi với anh, muốn cùng ai chơi?" Lại bắt đầu không nói lý.
Kiều Úy Nhiên nắm tai Đàm Xung: "Anh thật phiền phức! Em đã nói em không phải loại người như vậy."
"Vậy chứng minh thực tập của em đừng nghĩ có."
Kiều Úy Nhiên kinh hãi: "Anh… Lấy việc công làm việc tư!"
"Đúng vậy."
Đúng cái gì mà đúng, ngữ khí đương nhiên thế này là làm sao.
Mặt Kiều Úy Nhiên đỏ lên: "Là mấy thứ như trứng rung..."
Đàm Xung lấy điện thoại ra bắt đầu tìm tòi, vừa bấm tìm kiếm đã che trời lấp đất nhảy ra một đống đồ chơi tình lữ.
Kiều Úy Nhiên chưa dùng qua bao giờ, cậu cũng tò mò, duỗi cổ đi xem, chỉ vào món đồ chơi trên màn hình, không sợ chết mà nói một câu: "Hình như lớn hơn của anh."
Đàm Xung đang mua một bộ quần áo, chuyển khoản xong mới tìm Kiều Úy Nhiên tính sổ: "Em vừa mới nói cái gì?"
Kiều Úy Nhiên vừa nhát gan vừa đánh không lại Đàm Xung, chỉ là ngoài miệng rất thích cậy mạnh, bị Đàm Xung bắt được lại sợ: "Em cái gì cũng chưa nói…"
"Cởi quần." Đàm Xung đem cậu ném tới trên ghế, chính mình đứng lên.
Kiều Úy Nhiên che mông lại: "Anh muốn phạt em sao?"
Đàm Xung lười cùng cậu vô nghĩa, đem người kéo lại, cởi quần.
Đêm qua đại khái làm tàn nhẫn quá, Kiều Úy Nhiên mông vừa hồng vừa sưng. Đàm Xung từ trong ngăn kéo lấy ra một ống thuốc mỡ, thay cậu bôi thuốc.
"Đau không?" Đàm Xung ôm cậu thấp giọng hỏi.
"Anh không cần giả bộ quan tâm, mỗi lần làm xong rồi mới đến hỏi em." Kiều Úy Nhiên dẩu môi oán giận.
Đàm Xung hôn hôn cổ cậu: "Lần sau anh sẽ chú ý."
******************
Tác giả muốn nói:
Có phiên ngoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro