CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàm Xung nhìn chằm chằm màn hình điện thoại phát ngốc, hắn không có chú ý đến trên người Kiều Úy Nhiên có mùi thế nào. Chỉ là Kiều Úy Nhiên đột nhiên hỏi, trong đầu hắn nháy mắt nhảy ra một suy nghĩ, Kiều Úy Nhiên trên người tựa hồ luôn mang theo chút mùi thơm ngọt.
Điện thoại lại có thêm tin nhắn, là Kiều Úy Nhiên phát nhãn dán, một con mèo nhỏ đang nghiêng đầu nháy mắt, liên tục nhảy ra hai chữ "Ân ân?" .
Mỗi cái nhãn dán giống như đều là Kiều Úy Nhiên chân thật biểu tình, có chút... Đáng yêu...
Đàm Xung trả lời lại: "Không ngửi được."
"Có thể là do tôi vừa tắm xong."
Tin nhắn chuyển xong, tiếp theo là một tin nhắn thoại. Đàm Xung chậm chạp không có buông ra ngón tay đè màn hình, thẳng đến trên lưng đã có môt tầng mồ hôi mỏng, hắn mới dần dần thả lỏng.
Thanh âm của Kiều Úy Nhiên vẫn mềm mại như vậy: "Lần sau cậu lại gần chút nữa là có thể ngửi thấy rồi."
Kiều Úy Nhiên ở ký túc cũng không quá thuận tiện phát tin nhắn thoại, khinh thanh tế ngữ(ăn nói nhỏ nhẹ), mõi một chữ phải cực kỳ rõ ràng, như là cùng Đàm Xung thì thầm, tao(dâm) đến mức lỗ tai Đàm Xung ngứa ngáy khó chịu.
Đàm Xung kéo kéo áo thun trên người, trời càng lúc càng nóng.
Ngày hôm sau đi học, Kiều Úy Nhiên mang theo chuyển phát nhanh hôm qua đến lớp học. Đây là tiết chuyên ngành, chỉ có người trong khoa bọn họ.
Mấy nữ sinh thấy Kiều Úy Nhiên đã lập tức lại gần: " Tiểu Kiều, nhanh lên nhanh lên!"
Kiều Úy Nhiên một bên đem đồ vật phân chia, một bên hỏi: "Lão sư còn chưa tới sao?"
Trong đám, một nữ sinh than thở: "Có một tin xấu, lúc nãy lão sư đã tới rồi, hơn nữa còn giao cho chúng ta một nhiệm vụ. Chúng ta phải tự phân chia nhóm, sau đó mỗi tổ thảo luận kịch bản, tự biên tự diễn, lần biểu diễn này chiếm 50% thành tích cuối kỳ."
Kiều Úy Nhiên thống hổ hầm hừ: "Như thế nào lại là biểu diễn chứ, học kỳ này chúng ta đều đã biểu diễn bao nhiêu lần, không biết còn tưởng rằng chúng ta là khoa Điện ảnh đâu!"
Cũng không biết tật xấu của giáo sư khoa Anh từ đâu mà có, sách giáo khoa muốn diễn, tác phẩm nổi danh muốn diễn, thoát ly sách vở, hiện tại lại muốn bọn họ chính mình biên soạn kịch bản.
Nữ sinh vỗ vai cậu an ủi: "Tiểu Kiều, cậu theo bọn này một tổ nha, cậu phụ trách viết kịch bản."
"Tôi không muốn viết kịch bản..." Kiều Úy Nhiên giơ tay kháng nghị.
Nữ sinh cùng tổ dứt khoát buông tay: "Vậy cậu còn một lựa chọn, chính là diễn vai nữ chính, cậu muốn diễn nữ chính không? Vẫn là muốn viết kịch bản?"
Kiều Úy Nhiên há miệng thở dốc, từ bỏ giãy giụa: "Tôi vẫn là viết kịch bản đi..."
Nhóm nữ sinh có chút thất vọng: "Chúng ta còn tưởng cậu sẽ đóng vai nữ chính cơ."
Diễn nữ chính rất ngốc đó, Kiều Úy Nhiên sẽ không làm, viết kịch bản cùng lắm là đem các câu chuyện xưa hỗn tạp với nhau, cuối cùng chuyển thành tiếng Anh. So sánh hai cái, vẫn là làm biên kịch tốt hơn.
Hôm nay chỉ có buổi sáng có tiết, quan trọng nhất là, lũ bạn cùng phòng hôm nay đầy tiết. Nói cách khác, thẳng đến 9 giờ, cậu có thể một mình ở ký túc xá.
Sau khi xem nhiều câu chuyện tinh yêu, đã có chút ít linh cảm. Bắt đầu viết, sau khi xong phần bối cảnh chuyện xưa, cậu cảm thấy vẫn cần tìm người trao đổi thêm về cốt truyện.
Kỳ thật trong lòng cậu đều hiểu rõ, bản thân chính là đang kiếm cớ để nói chuyện với Đàm Xung.
"Cậu đang làm gi?"
Đàm Xung đang chuẩn bị đi chơi bóng rổ với bạn cùng phòng. Lúc di động rung, hắn theo bản năng mà sững sờ tại chỗ, hẳn là tin nhắn của... Kiều Úy Nhiên.
Quả nhiên.
Ba chữ đi chơi bóng còn chưa kịp chuyển đi, tin nhắn của Kiều Úy Nhiên đã đến: "Chuyên ngành bọn tôi lại làm tiết biểu diễn, còn phải chính mình biên soạn kịch bản. Tôi là lần đầu tiên làm việc này. Cậu bây giờ có thời gian nghe tôi kể chuyện không?"
"Đi mau nào Đàm Xung." Bạn cùng phòng đã ở cửa thúc giục, ngón tay Đàm Xung nhấn vài cái trên màn hình.
"Bọn mày đi đi...Tao, không đi."
"Hả? Mày lại làm sao?"
Đàm Xung lại lui thêm một bước: "Tao có chút việc."
Chờ bọn họ đều đi rồi, Đàm Xung mới nhắn lại: "Có."
Kiều Úy Nhiên thật cao hứng, ngay lập tức hồi lại nhãn dán xoay vòng vòng, lại muốn nhiều hơn: "Tôi có thể gọi cho cậu không?"
"Có thể."
Hai người bọn họ rõ ràng đều đã gặp mặt, cũng đã nghe qua thanh âm của nhau, vậy mà khi Đàm Xung trả lời "Có thể.", tim Kiều Úy Nhiên vẫn đập nhanh vài nhịp.
Chờ đợi kết nối cũng không lâu, một hai giây. Tại nháy mắt khi kết nối thành công, Kiều Úy Nhiên rõ ràng cảm thấy trái tim thắt lại, ép tới mức giọng nói đều không phát ra được.
"A..." Vì không để bản thân thất thố như lần trước, Kiều Úy Nhiên tận lực ép thanh âm đến mức thấp nhất.
Giọng nói của Kiều Úy Nhiên, so với thường ngày tựa hồ càng thêm nhỏ nhẹ, có thể là do để gần tai nghe quá, tiếng hít thở mỏng manh cùng ngắn ngủi hít khí, đều thông qua tai nghe bị phóng đại lên rất nhiều lần.
"Ân?" So với Kiều Úy Nhiên mềm mại, giọng Đàm Xung cũng càng thêm trầm thấp, chỉ là lời đáp lại đơn giản đã gõ thẳng vào tim của cậu.
Kiều Úy Nhiên tim đập như trống, nuốt nuốt  nước miếng, không có nói ngay về kịch bản, làm bộ tùy ý: "Cậu không có tiết sao?"
"Không có." Thanh âm bình tĩnh của Đàm Xung truyền qua, không chút nào tiết lộ cảm xúc.
"Nga..." Kiều Úy Nhiên dài giọng: "Vậy sao cậu không đi chơi bóng nha?"
Đam Xung không còn như trước, gần đây liên tục nói dối: "Không người chơi cùng."
May mắn bạn cùng phòng đều đã đi, bằng không Đàm Xung nhất định sẽ phải trả giá lớn vì câu nói này.
Kiều Úy Nhiên theo thói quen ngồi ở trên giường, mặc dù ký túc xá không có ai, cậu cũng sẽ không ngồi ở dưới.
Nói cách khác, Đàm Xung là một mình ở ký túc xá sao?
Kiều Úy Nhiên ôm máy tính ngả người ra sau, dựa vào tường.
Cậu viết kịch bản rất đơn giản, chính là một vị công chúa yêu một người tướng quân, đáng tiếc tướng quân là cái đầu gỗ, một lòng nam chinh bắc chiến, không rảnh bận tâm đến nữ nhi tình trường.
Kiều Úy Nhiên nói xong lại bổ sung: "Tôi còn chưa nghĩ ra kết cục, cậu nói xem, để công chúa chờ tướng quân được không?"
Trong suốt lúc Kiều Úy Nhiên đang nói chuyện, Đàm Xung không hề lên tiếng, thẳng đến khi cậu hỏi hắn, hắn mới thình lình phát biểu: "Không hợp lý."
"Cái gì?" Kiều Úy Nhiên không có nghe rõ.
Đàm Xung nói ra một đoạn, đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết hắn nói dài như vậy: "Hôn sự của công chúa là chuyện nàng không thể tự quyết định, không có khả năng chờ tướng quân lâu như vậy. Hơn nữa, tại sao nàng lại đem lòng yêu tướng quân, ở trong thâm cung, nàng không có cơ hội nhìn thấy tướng quân. Này không hợp lý."
Giọng nói đột nhiên dừng lại. Kiều Úy Nhiên còn đang chìm đắm trong những điểm vô lý của câu chuyện tình yêu này, nghe Đàm Xung phân tích một lượt xong, cậu đúng là không thể phản bác được gì.
Chính mình cùng hắn nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt (chuyện yêu đương) đâu? Hắn lại cùng cậu giảng logic?
Kiều Úy Nhiên muốn giải thích: "Cái kia... Khả năng chính là nàng gặp ở hoàng cung, hoặc đi ra ngoài... Rồi tình cờ nhìn thấy..."
"Công chúa không thể tùy ý xuất nhập hoàng cung, nàng cùng tướng quân trong sinh hoạt không có giao điểm." Đàm Xung bình tĩnh như một cỗ máy.
Kiều Úy Nhiên có chút nói lắp: "Vạn nhất... Công chúa là người tính cách vô cùng hoạt bát, chính mình trốn ra..."
"Người với tính cách như vậy, yên lặng chờ đợi nhiều năm càng không hợp lý."
Kiều Úy Nhiên nghẹn lời, có chút nóng nảy cào cào cái gối bên người.
Đàm Xung không hề cảm thấy cảm xúc biến hóa của cậu, vẫn lạnh lùng: "Tướng quân có thích công chúa sao? Vì sao lại thích? Chỉ thích qua diện mạo? Liền sẽ luôn nhớ thương? Này không quá hợp lý."
"Không thích." Kiều Úy Nhiên cắn chặt khớp hàm, quai hàm đã có chút đau: "Cậu thật không khách khí."
Kiều Úy Nhiên tức chết đi được, trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.
Đàm Xung có phải hay không cảm thấy cậu không hiểu biết? Ngại cậu nông cạn? Ngại cậu thấy sắc nổi lòng tham? Thật sự là cùng tướng quân một cái đức hạnh, đầu gỗ không hiểu phong tình.
Tìm người khác, công chúa cũng không cần chờ.
Kiều Úy Nhiên lạch cạch đánh xong kết cục, tướng quân cuối cùng chết trận, công chúa xa giá (lấy chồng xa) buồn bực không vui, ôm hận mà chết.
Khi kịch bản được đăng lên nhóm, mấy nữ sinh sôi nổi hỏi han: "Tiểu Kiều, cậu làm sao vậy?"
"Tôi còn tưởng Tiểu Kiều sẽ tốt xấu cũng sẽ viết kết cục viên mãn chứ."
"Này cũng quá thảm đi."
Đàm Xung nhìn giao diện nói chuyện phiếm với Kiều Úy Nhiên phát ngốc. Chờ hắn lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, Kiều Úy Nhiên đay là sinh khí sao? Vì cái gì chứ? Hắn đã nói sai câu nào sao?
"Cậu làm sao vậy?" Đàm Xung soạn xong lại xóa đi: "Cậu tức giận?"
Kiều Úy Nhiên phá lệ không có phản hồi tin nhắn của hắn. Đang lúc hắn định gọi điện, từ ngoài cửa truyền đến tiếng bạn cùng phòng.
Đàm Xung đi mở cửa, là Tống Tuân quay lại một mình, "Mày nhanh như vậy đã chơi xong?"
Tống Tuân bất đắc dĩ lắc đầu: "Không chơi, bạn gái tao lại giận dỗi, tao đổi bộ đồ rồi đi tìm em ấy."
"Vì cái gì?" Đàm Xung buột miệng thốt ra, vì sao lại dễ dàng giận dỗi như vậy.
Tống Tuân chậc một tiếng: "Bạn gái giận dỗi có cả mười vạn cái lý do, cụ thể là cái gì tao cũng không nói rõ được, vô pháp nói đạo lý."
"Vì cái gì không thể nói lý? Chuyện không hợp lý không thể nói sao?" Đàm Xung loại này yêu đương ngốc nghếch còn muốn đào bới đến cùng.
Tống Tuân cổ quái nhìn hắn, đổi giày xong, làm một bộ thấm thía: "Mày không hiểu đâu, không hợp lý cũng không thể nói. Chờ khi mày có bạn gái sẽ biết, nói lý là việc không thể làm được."
Tống Tuân thuận miệng hỏi: "Mày không phải còn có việc sao? Như thế nào vẫn còn ở đây?"
"Bây giờ tao đi." Đàm Xung đầu cũng không ngoảnh lại đi khỏi ký túc xá.
Kiều Úy Nhiên một mình hờn dỗi một hồi, tin nhắn Đàm Xung cậu cũng lười đáp. Giận dỗi xong lại cảm thấy bản thân thật không có lập trường. Cậu thích Đàm Xung, cậu có tư cách gì mà hờn dỗi với hắn, hơn nữa giận dỗi cũng chẳng có ích gì, Đàm Xung cũng không tới dỗ cậu.
Không thích, những chữ này vừa nói ra, Kiều Úy Nhiên hiện tại ngay cả tin nhắn cũng không biết có nên trả lời hay không.
Bằng không cứ coi như chưa có chuyện gì phát sinh, bằng không...
"Kiều Úy Nhiên." Cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang, bên ngoài truyền đến tiếng Đàm Xung.
Thân thể Kiều Úy Nhiên phản ứng so với đầu óc còn nhanh hơn, bay nhanh xuống giường, mở cửa ngay mà không cần tự hỏi.
"Cậu... Tới làm gì..."
Biểu tình không giống với thường ngày, giữa mày hơi nhíu, ngữ khí cũng không còn đông cứng như cũ, còn nói không liền mạch: "Tôi... Vừa rồi cảm thấy... Chuyện xưa của cậu rất hợp lý..."
Kiều Úy Nhiên ở trong lòng thét chói tai, Đàm Xung đây là có ý tứ gì? Là vì cậu không trả lời tin nhắn nên đặc biệt tới giải thích.
Cậu nhấp miệng, có điểm làm ra vẻ, cố ý hỏi: "Vì cái gì? Không phải mới vừa nãy cậu còn nói không hợp lý sao?"
Tồn tại tức là hợp lý, Đàm Xung mới vừa học được như vậy, cậu hỏi một đằng hắn vẫn cố trả  lời một nẻo: "Hợp lý."
Cố ý tới một chuyến chỉ để nói như vậy, Kiều Úy Nhiên tâm tình rất tốt, vừa quay đầu đã sửa lại toàn bộ kịch bản, tướng quân không chết, công chúa vẫn là một lòng chờ người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro