CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Úy Nhiên học xong liền gọi cho Phùng Việt, chỉ có ở trên đường về, cậu mới có thể không kiêng nể gì nói chuyện.
"Mày hôn hắn cũng không phản kháng, hai người đều đã đi đến bước này, hắn còn không chịu cùng mày yêu đương, hắn không phải đầu óc có vấn đề thì chính là muốn câu cá với mày." Phùng Việt không nghĩ tới tình trường của Kiều Úy Nhiên lại nhấp nhô như vậy.
Kiều Úy Nhiên lẩm bẩm: "Chính là cậu ấy không phải loại người chân đạp nhiều thuyền... Mày nếu gặp qua... Liền sẽ không nói như vậy..."
Phùng Việt trợn trắng mắt: "Xem ra mày càng có khuynh hướng nghĩ đầu óc hắn có vấn đề."
"Mày đừng nói cậu ấy như vậy..."
Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Phùng Việt nghe Kiều Úy Nhiên bênh vực người của mình như vậy liền có chút tức giận, ra một chủ ý ngu ngốc: "Bằng không như vậy đi, mày thử với người khác xem sao, ký túc xá tao có một học trưởng là 1, tuy không thể sánh bằng sinh viên ban thể dục nhưng cũng rất soái. Hai người cứ gặp nhau thử, thấy soái ca không chừng mày sẽ đối với hắn mất cảm giác."
"Mày có thể nói đàng hoàng thì nói đàng hoàng! Không đàng hoàng tao cúp máy.''
Xong chuyện, Phùng Việt kêu rên một tiếng: "Xong rồi, xem ra mày đổ thật rồi, ngay cả soái ca cũng không kích thích được mày. Mày cùng Đàm Xung không ở bên nhau chỉ sợ là không thể xong chuyện."
"Kỳ thật tao cũng từng nghĩ tới, cậu ấy rõ ràng biết tao thích cậu ấy, nếu có ý tứ với tao, khẳng đinh đã nói thẳng. Cậu ấy hiện tại cái gì cũng không nói, có phải cậu ấy không thích tao không?"
Phùng Việt thật sự không thể hiểu được, vì cái gì người lớn lên càng đẹp, ở mặt tình cảm lại càng không tự tin, càng dễ tự hạ thấp bản thân, đem chính mình đặt thật sự thấp.
"Bảo bối đừng như vậy được không, nhưng tao thấy trái dưa ngốc Đàm Xung này, có thể thật sự như mày nói, hắn vẫn luôn cho mình là thẳng nam, kết quả không nghĩ tới lại gặp mày, tình cảm vô pháp khống chế, chỉ tạm thời không thể tiếp thu sự thật mình là cong thôi." Phùng Việt dừng một chút, lại nhịn không được tạt nước lạnh Kiều Úy Nhiên: "Chỉ có phim truyền hình mới diễn như vậy, hắn khả năng cao là muốn cùng mày lên giường, cùng mày xác định quan hệ chính là cái hắn không muốn phụ trách."
Kiều Úy Nhiên trợn trắng mắt ngay lập tức. Trong điện thoại không có thanh âm, Phùng VIệt cho rằng chính mình chọc tới chỗ đau của cậu, đang muốn an ủi, không nghĩ tới Kiều Úy Nhiên lại thiếu mắt nhìn như vậy: "Kia lên giường cũng có thể nha..."
"Tao thấy mày điên không nhẹ, tao tình nguyện đi ăn chơi cờ bạc gái gú, cũng không muốn ăn khổ tình yêu, cái thằng Đàm Xung kia rốt cuộc hạ cổ gì cho mày vậy, chõ đó của hắn rất lớn hay là thời gian rất lâu?"
Nội dung câu chuyện kế tiếp dần dần bị biến chất, từ trên giường bay đến lớn bao nhiêu lâu bao nhiêu. Thời gian vui sướng trôi qua rất nhanh, Kiều Úy Nhiên thu hồi tươi cười đứng ở cửa ký túc xá: "Tao đến phòng rồi, cúp trước nha."
Kiều Úy Nhiên đẩy cửa đi vào, Vương Kỳ đúng lúc từ WC đi ra, phòng không có người khác. Loại tình huống này nếu là phòng ký túc khác, nhiều ít cũng sẽ hỏi thăm một câu.
Nhưng ở phòng cậu, câu không quan tâm, cũng không tới lượt cậu quan tâm. Buổi sáng chưa ngủ đủ đã bị đánh thức, buổi chiều học xong còn rất mệt, cậu không lên tiếng bò lên giường, tính toán cùng Đàm Xung nhắn một tin liền đi ngủ.
Huấn luyện thể năng xong, Đàm Xung cùng Tống Tuân đứng ở một bên nghỉ ngơi. Điện thoại Đàm Xung vừa vặn nhận được tin nhắn, là Kiều Úy Nhiên gửi đến nhãn dán, một con mèo nhỏ chớp mắt, nhìn rất vô tội, Kiều Úy Nhiên gửi nhãn dán mỗi ngày đều không mang theo cảm xúc tiêu cực.
Nguyên bản Đàm Xung không phải là dạng người sẽ xài nhãn dán, dưới dẫn dắt của Kiều Úy Nhiên, hắn cũng lưu trữ không ít nhãn dán. Hắn gửi lại một cái nhãn dán Kiều Úy Nhiên hay dùng.
Đàm Xung đang chờ trả lời, liền nghe Tống Tuân từ từ nói: "Mày nói chuyện cùng ai vậy? Còn cười đến ghê tởm như vậy?"
Đàm Xung mờ mịt ngẩng đầu: "Tao cười sao?"
"Cười nha." Ánh mắt Tống Tuân ở điện thoại cùng mặt Đàm Xung quét qua quét lại: "Có phải em gái ở phòng thay đồ kia không?"
Chính là vậy, chỉ là người ta không phải em gái. Đàm Xung không đáp lại, Tống Tuân coi như hắn cam chịu.
"Không phải nha, hai người đã quen nhau bao lâu, tao thấy mày gần đây rất hay ôm điện thoại, là nói chuyện cùng cô ấy sao?"
Đàm Xung tiếp tục trầm mặc, lần im lặng này không thể nghi ngờ là thừa nhận.
"Sáng nay hại mì thịt bò của tao nguội ngắt, có phải hay không bởi cô ấy?"
Đàm Xung: "..."
Tống Tuân nổi giận: "Mày đưa bánh kem, đưa đồ ăn sáng, mày đối với người ta tốt như vậy, tao đối với bạn gái còn chưa ân cần như vậy, còn nói với tao là không yêu đương?"
"Tao đối với cậu ấy rất tốt sao?" Lần này đến lượt Đàm Xung hoang mang. Người khác nhờ hắn mua cơm hắn cũng mua, bánh kem cũng là vừa lúc cho Kiều Úy Nhiên mà thôi.
Tống Tuân thật sự sợ con gái người ta coi đứa nhỏ nhà mình là lốp xe dự phòng, hắn còn chưa thấy qua em gái nào có thể cùng Đàm Xung quá một buổi tối: "Không phải... Chính mày không biết đó chứ? Mày là lốp xe dự phòng của người ta sao? Hay là như thế nào?"
Đàm Xung tuy chưa từng làm lốp xe dự phòng bao giờ, nhưng cũng biết lốp xe dự phòng mag ý gì: "Không có."
"Vậy tao hỏi mày, mày có thích cô ấy không? Thích cứ việc nói thẳng, trước đay em gái nào cũng bị mày chọc tức đến bỏ đi, cô này lâu như vậy, tao xem mày lần này thật sự bị hấp dẫn rồi."
Tống Tuân một câu một câu đem Đàm Xung hỏi ngốc, hắn không nghĩ tới mình đối với Kiều Úy Nhiên như thế có được không, cũng không nghĩ tới mình có thích cậu không. Lúc Kiều Úy Nhiên bày tỏ, hắn trong đầu chỉ có hai suy nghĩ.
Một là cảm thấy Kiều Úy Nhiên lớn lên đẹp như vậy sao có thể thích hắn, hai là hắn không nghĩ bản thân là cong.
"Sao không nói lời nào, giờ còn ngượng ngùng xoắn xuýt. Bằng không như vậy đi, cuối tuần này mày gọi cô ấy tới, tao kêu bạn gái của tao, chúng ta đi cắm trại. Nếu cô ấy đồng ý với mày, hơn phân nửa là có ý với mày."
Kiều Úy Nhiên đối với hắn đúng là có ý tứ này, không cần xác định, Đàm Xung đều biết.
"Haizz, lại thất thần, vội chết tao, mày cọ tới cọ lui cái dạng này, em gái tới tay đều bay mất." Tống Tuân một phen đoạt lấy điện thoại của Đàm Xung, bị hình nền khung trò chuyện dọa cho nhảy dựng: "Mẹ kiếp, hai bọn mày đã hôn nhau, mày còn đem chứng cứ bày ra thế này lại nói với tao là không yêu đương, má, cái chuyện yêu đương này là xác định rồi."
Tống Tuân một bên ồn ào, một bên nhắn tin cho Kiều Uý Nhiên: "Cuối tuần này cùng đi cắm trại đi."
Kiều Úy Nhiên đang mơ màng sắp ngủ, nhìn thấy tin nhắn này nháy mắt tỉnh táo tinh thần, đây là lần đầu tiên Đàm Xung mời cậu: "Được nha."
Tống Tuân đem điện thoại nhét vào tay Đàm Xung: "Trả lời nhanh như vậy, rõ ràng chính là đối với mày có ý tứ kia, không cần cảm ơn tao, tao là hiệp sĩ áo choàng ẩn danh."
Đàm Xung mặt vô biểu tình mà nhìn cậu ta một cái, lại nhìn Kiều Úy Nhiên mới gửi tới nhãn dán vui mừng xoay vòng vòng, chỉ có thể tránh ra chỗ khác nhắn lại. Không nghĩ tới Kiều Úy Nhiên liên tiếp gửi đến vài tin.
"Chúng ta tính đi đâu?"
"Cắm trại có phải hay không tính qua đêm?"
"Chỉ có tôi và cậu sao? Có người khác không?"
Ba tin nhắn lại thêm ba nhãn dán lăn lộn, có thể thấy được Kiều Úy Nhiên rất kích động.
Đàm Xung tính giải thích, lời tới bên miệng lại nghẹn trở về: "Cậu rất muốn đi sao?"
Kiều Úy Nhiên không nhận ra ý tứ trong lời nói của Đàm Xung, đầu óc bị hưng phấn đến hôn mê: "Rất muốn nha." Đàm Xung mời cậu, cậu khẳng định muốn đi.
Đàm Xung không tính hắt nước lạnh cậu: "Được."
Kiều Úy Nhiên mấy ngày nay rất hưng phấn, luôn tóm Đàm Xung hỏi đông hỏi tây. Đàm Xung chỉ nói có bạn học của hắn đi cùng, cuối tuần cùng họ đi là được, hắn cũng không rõ vị trí lắm.
Thứ bảy hôm đó, Đàm Xung cùng Tống Tuân đến trước. Lúc hai người đang nói chuyện, bạn gái của Tống Tuân, Phương Lộ Lộ mang theo đồ vật tới, đến liền đến đi, phía sau còn theo hai em gái.
Tống Tuân bước tới trước một bước, lôi kéo tay Phương Lộ Lộ, cậu ta dùng ánh mắt ý chỉ hai em gái phía sau: "Hai bạn ấy là ai vậy?"
Phương Lộ Lộ cổ quái liếc cậu ta: "Không phải anh nói lần cắm trại này là để giải quyết tên Đàm Xung độc thân này sao?"
"Giải quyết cũng không phải giải quyết như vậy, Đàm Xung đã có bạn gái, này không phải kiếm thêm phiền sao?"
Tống Tuân "chậc" một tiếng, trước mặt con gái nhà người ta cũng không dám lớn tiếng, xấu hổ mà cười cười. Cậu ta quay đầu đè thấp giọng nói với Đàm Xung: "Xong rồi, Lộ Lộ em ấy hiểu nhầm ý tứ tao..."
"Cậu ấy tới..." Đàm Xung không nghe xong lời Tống Tuân nói, KIều Úy Nhiên đã đi qua.
Ánh mắt mọi người đều quá mức nóng bỏng, Kiều Úy Nhiên mang theo balo đứng khựng tại chỗ. Tuy rằng Đàm Xung có nói là đi cùng bạn học nhưng Kiều Úy Nhiên không nghĩ lại nhiều người như vậy.
Hơn nữa đều không phải người quen, cậu một đường đều duy trì nụ cười cứng đờ, đi đến bên cạnh Đàm Xung: "Nhiều người như vậy..."
"Ừm, đi thôi."
Tống Tuân buông tay, tình huống gì thế này, bạn gái Đàm Xung đâu rồi? Phương Lộ Lộ cũng trắng mắt liếc bạn trai, nói cái gì lại cái gì đâu không.
Phương Lộ Lộ mang đến hai cô gái, một gọi là Tiểu Như, một người khác kêu Khương Phù.
Một hàng sáu người ngồi xe bus, cuối tuần nên người đi xe rất đông, Tống Tuân ngồi cùng Phương Lộ Lộ, Kiều Úy Nhiên vốn tính ngồi cùng Đàm Xung nhưng Khương Phù bỗng nhiên mở miệng nói: "Kiều Úy Nhiên, tôi có thể ngồi bên cửa sổ được không? Tôi bị say xe."
Kiều Úy Nhiên vội vàng nhường chỗ, các vị trí còn lại đều là rải rác. Cố tình TIểu Như còn đem chỗ ngồi nhường cho Đàm Xung, không cho hắn cơ hội cự tuyệt đã trực tiếp tìm vị trí khác ngồi xuống.
Chỉ là chỗ ngồi mà thôi, Kiều Úy Nhiên cũng không nghĩ tranh giành với người khác. Cuối cùng một bác gái rất nhiệt tình: "Cậu nhóc, chỗ này trống này."
Kiều Úy Nhiên thịnh tình không thể từ chối, gục đầu ngồi xuống chỗ cuối cùng.
Cậu cùng Đàm Xung ở giữa cách vài vị trí, ngay cả một cánh tay Đàm Xung cũng nhìn không thấy. Ở cùng trên một cái xe mà nhắn tin thì có chút vô nghĩa, Đàm Xung cũng chẳng quay đầu lại liếc cậu một cái, thật vô lương tâm.
Tối qua quá kích động, Kiều Úy Nhiên không ngủ được, lúc này trên xe bus lắc lư, thêm vào tâm tình cũng không tốt, không được một lát cậu đã ngủ rồi.
Đàm Xung mới vừa ngồi xuống, Khương Phù đã hỏi phương thức liên hệ, lại lải nhải muốn về sau thường xuyên cùng nhau đi chơi các thứ linh tinh. Hắn không nghiêm túc nghe, chờ khi Khương Phù im lặng, mới quay đầu nhìn xung quanh.
Xe bus không có điều hòa, Kiều Úy Nhiên ôm balo, khuôn mặt nhỏ ngủ đến đỏ bừng, đầu gật gà gật gù, thân thể co vào chỗ ngồi, áo thun bị kéo lên một đoạn, lộ ra vùng eo trắng noãn.
Đàm Xung quay đầu lại nghĩ thầm, tướng ngủ này của Kiều Úy Nhiên, nếu xe có phanh gấp cso hay không cậu sẽ bị ngã xuống.
Sự thật chứng minh hắn lo lắng quá mức, Kiều Úy Nhiên ngủ một đường, mãi đến cuối trạm còn phải có người đánh thức cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro