CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Úy Nhiên lúc xuống xe vẫn còn mơ hồ, như rối gỗ bị giật dây đi cuối cùng đoàn người. Thẳng đến nông gia nhạc, cậu mới hoàn hồn, cùng bọn Đàm Xung cắm trại.
Đến đây cắm trại hơn phân nửa đều là gia đình, đại đa số ba mẹ đều đem theo con cái. Bọn họ đang cùng ông chủ bàn thuê lều trại, mấy người khách ở bên cạnh xì xào nói chuyện phiếm: "Nhìn trời có vẻ sắp mưa rồi."
Mấy đứa con gái vừa nghe trời mưa là không muốn ở lều trại. Bọn họ không có kinh nghiệm cắm trại, hơn nữa với thời tiết mưa gió, xác thật ở không quá thuận tiện. Lều trại không thuê được, cả bọn tìm ông chủ thuê ba phòng nghỉ.
Vừa nghe thuê ba phòng, Kiều Úy Nhiên liền hăng hái, xem số người, cậu cùng Đàm Xung khẳng định sẽ cùng một phòng. Quả nhiên lúc lên lầu, Đàm Xung quay đầu lại nhìn cậu, Kiều Úy Nhiên lập tức hiểu ý đuổi theo.
Những người khác đều vào phòng cất đồ, Kiều Úy Nhiên rốt cuộc cũng có cơ hội nói chuyện với Đàm Xung. Cậu áp không được nội tâm vui sướng, vô nghĩa hết lời này đến lời khác: "Tôi ngủ cùng phòng với cậu sao?"
"Là giường đôi sao?"
Đàm Xung một bên mở cửa, một bên liếc mắt nhìn cậu. Nhiều lúc thật muốn bổ đầu nhỏ của Kiều Úy Nhiên ra xem bên trong rốt cuộc có những thứ gì.
"Không phải."
HIện thực tàn khốc cùng lời nói lạnh băng của Đàm Xung cũng không tưới tắt nổi vui sướng trong lòng Kiều Úy Nhiên. Cửa mở ra sau, nhìn vào hai cái giường cách nhau không xa, Kiều Úy Nhiên nhịn không được cười trộm.
"Không phải giường đôi cũng không sao, dù sao cũng gần như vậy."
Lần đầu tiên cùng Đàm Xung đi chơi, liền xảy ra kích thích như vậy. Kiều Úy Nhiên ở trong phòng đi đi lại lại, nhìn đông nhìn tây. Chờ có người gõ cửa gọi bọn họ đi nướng BBQ, cậu mới ngừng lại.
Đồ nướng BBQ cùng công cụ đều là nông gia nhạc chuẩn bị. Kiều Úy Nhiên giống cái đuôi nhỏ, dính ở phía sau Đàm Xung, không cách bao nhiêu. Luôn là trong những lúc lơ đãng, có người sáp lại bên người Đàm Xung.
Khương Phù đem xiên nướng trong tay chia cho Đàm Xung, ngồi xuống bên cạnh hắn: "Chờ Tống Tuân đốt than xong là có thể nướng."
Đàm Xung không trả lời, theo bản năng tìm Kiều Úy Nhiên.
Đến khi nhìn thấy cậu, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Ngồi xuống."
Lại không phải bạn nhỏ nhà trẻ, không có đạo lý ai phải ngồi cạnh ai, nhưng Kiều Úy Nhiên vẫn không nhịn được vui sướng trong lòng. Cũng không có ai quy định sinh viên đại học liền không thể như bạn nhỏ nha.
Trong lòng nghĩ như vậy, cậu vẫn giả vờ ngồi xuống bên người Tiểu Như.
Lửa đốt xong, không khí đã có chút nóng lên, Tiểu Như cũng nói nhiều hơn hẳn. Cô hâm mộ nhìn Kiều Úy Nhiên: "Da cậu sao lại tốt như vậy, thường ngày cậu dùng dưỡng da gì vậy?"
Nữ sinh cùng lớp cũng hay lôi kéo Kiều Úy Nhiên hỏi loại vấn đề này. Một khi đề tài này gợi lên, thực mau là có thể thân quen.
"Vậy cậu cho tôi xem da cậu nha." Kiều Úy Nhiên nhìn mặt Tiểu Như: "Vùng tam giác của cậu mụn có vẻ nghiêm trọng, cái tôi đang xài không quá thích hợp với cậu, cậu nhìn xem, cậu..."
Mấy cái mỹ phẩm dưỡng da này, Kiều Úy Nhiên đều đã thuộc như lòng bàn tay. Xiên nướng trong tay cậu cũng không quan tâm, nói với Tiểu Như một tràng dài, không chú ý tới mọi người đều đang nhìn cậu.
Xung quanh chỉ nghe tiếng lách tách của thịt nướng, Kiều Úy Nhiên không nhúc nhích, tròng mắt đảo quanh, lập tức im lặng.
Khương Phù không nhanh không chậm lên tiếng: "Con trai mà đối với mỹ phẩm dưỡng da hiểu biết như vậy, cũng quá nương đi."
Kiều Úy Nhiên xuay người cầm xiên nướng, người ta nói không sai, cậu chính là có chút nương, nhưng ngữ khí của Khương Phù làm cậu rất không thoải mái, rất giống thái độ bạn cùng phòng đối với cậu, có khinh thường, có miệt thị.
Có chuyện gì chứ, cậu như thế này thì kêu nương, nếu mà bọn Đàm Xung cũng là cái loại này, cô ta có phải hay không gọi cha.
Liền một câu không nặng không nhẹ như vậy làm bầu không khí trở nên xấu hổ. Kiều Úy Nhiên đã quen với việc bị người khác châm chọc, mỉa mai, chỉ là khi ở trước mặt Đàm Xung, cậu cảm thấy có chút nam kham, không thể nào ngẩng đầu nổi.
An tĩnh chưa được một lúc, Phương Lộ Lộ nhỏ giọng: "Vậy cậu xem cho tôi được không? Cằm cùng trán của tôi đều mọc mụn, tôi chữa thế nào cũng không hết.''
Nữ sinh chính là như vậy, một bên vì vấn đề da mà phiền não, một bên không hề kiêng dè mà tiếp tục ăn đồ cay, đồ nướng.
Kiều Úy Nhiên không tự tin, thanh âm cũng không lớn như vừa nãy: "Kỳ thật nếu không thức đêm, có thể giải quyết 80% vấn đề của da rồi."
"Này cũng quá khó đi." Phương Lộ Lộ oán giận một tiếng, quay qua cảnh cáo Tống Tuân: "Về sau khi đã qua 10 giờ, anh không được nhắn tin cho em."
Vừa mới xấu hổ cứ như vậy liền tan mất, Kiều Úy Nhiên cũng nhận ra cậu cùng Khương Phù giao lưu không được. Người khác đối với cậu là tốt hay xấu, cậu có thể cảm nhận được.
Nướng khoai tây trong tay một lúc, Tiểu Như lên tiếng nhắc nhở: "Khoai tây hẳn là ăn được rồi."
Kiều Úy Nhiên rắc thêm chút thì là rồi bỏ vào miệng, nhai nhai hai cái lại phun ra: "Còn hơi sống."
Vừa dứt lời, trong chén Kiều Úy Nhiên đã nhiều thêm mấy xiên thịt bò. Đàm Xung không biết từ khi nào đã ở sau lưng cậu: "Ăn cái này."
"Ừm." Kiều Úy Nhiên ngửa đầu nhìn hắn, trong lòng như có cảm xúc không tên quấy phá: "Đàm Xung, lúc về phòng tôi giúp cậu tỉa lông mày đi."
Đàm Xung vẫn luôn là một thằng con trai đến dao tỉa lông mày là cái gì còn không biết, càng đừng nói đến tỉa lông mày. Cũng không có nam sinh ban thể dục cao lớn thô kệch nào sẽ cố ý tỉa tót lông mày, nó mọc như thế nào đều là tùy tâm sở dục (không theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm).
Phương Lộ Lộ cũng xoay đầu Tống Tuân qua: ''Bằng không em cũng tỉa cho anh nha."
Thẳng nam sẽ theo phản xạ lập tức cự tuyệt, giống như Khương Phù nói, rất nương. Trong lúc Tống Tuân vẫn đang dong dài cùng Phương Lộ Lộ, Đàm Xung nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
Kiều Úy Nhiên rất dễ thỏa mãn, chỉ cần dỗ cậu như vậy, bao nhiêu buồn bực vừa nãy đều thành hư không.
Câu thích Đàm Xung, ngay từ đầu chỉ là rung động thoáng qua. Nhưng rung động thoáng qua chỉ là loại cảm xúc sẽ bị hao mòn, ngoại hình đẹp, nhan sắc cao, đều rất nhanh chán.
Thẳng đến khi cậu có cơ hội cùng Đàm Xung ở chung, Đàm Xung mặc dù không thích cậu, cũng sẽ tôn trọng cậu, những sở thích, tính cách. Vô luận là nước hoa vẫn là tỉa lông mày, hắn đều sẽ chấp nhận hết, không có không kiên nhẫn, cũng không có khinh thường, chưa nói qua một câu làm cậu không có đường xuống.
Đàm Xung người này, cho dù làm bằng hữu hay người yêu đều có thể đem lại mười phần cảm giác an toàn cùng ỷ lại.
Nướng BBQ rất tốn thời gian, còn chưa ăn được bao nhiêu, trời đã tối đen, mọi người nói vài câu tạm biệt xong đều từng người trở về phòng. Kiều Úy Nhiên không chịu nổi một thân khói dầu mùi vị, cùng Đàm Xung trước sau chia ra tắm rửa.
Lúc cậu ở trên giường nghịch điện thoại, Đàm Xung vừa lau tóc vừa đi đến bên cạnh cậu.
Kiều Úy Nhiên ngẩng đầu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Không phải nói muốn tỉa lông mày sao?"
Kiều Úy Nhiên lúc đó cũng chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới Đàm Xung lại nhớ rõ như vậy. Cậu nhanh nhẹn từ trên giường bò dậy, móc từ balo ra dao tỉa lông mày, lại đem Đàm Xung ấn ngồi trên giường.
"Cậu ngồi xuống đây."
Kiều Úy Nhiên trang điểm cho người khác kinh nghiệm rất phong phú. Cậu đứng giữa hai chân Đàm Xung, cong lưng, lực đạo trên tay thật nhẹ, hô hấp nhợt nhạt, ánh mắt nhìn Đàm Xung rất nghiêm túc.
Khoảng cách giữa hai người họ so với lúc chụp ảnh càng gần, Đàm Xung có thể tinh tường nhìn rõ lông tơ trên mặt Kiều Úy Nhiên. Đem Kiều Úy Nhiên so với hắn, vừa trắng vừa mềm, lúc không nói lời nào còn có chút thanh lãnh, vừa mở miệng liền ngốc ngốc.
"Cậu đừng không vui." Đàm Xung không đầu không đuôi nói một câu.
Nhưng Kiều Úy Nhiên biết hắn ý chỉ chuyện Khương Phù nói chuyện khó nghe: "Không có không vui."
Thế giới này phân thành hai loại người, một loại có thể tiếp thu cậu là gay, một loại là ngụy trang mình là người trung lập, khi thật sự muốn tiếp cận, họ cũng sẽ biểu hiện ra sự chán ghét.
Người thích cậu chỉ là số ít, cậu cũng chỉ muốn nắm lấy một bộ phận ít người này, giống như cậu đến đây hôm nay với mục đích là vì Đàm Xung, không nhất thiết phải vì một Khương Phù mà không vui.
Kiều Úy Nhiên cậu có thể ở chung phòng với Đàm Xung, buổi tối nói chuyện không cần qua điện thoại, này liền đáng giá.
Kiều Úy Nhiên dùng lược chuốt mày quét quét mặt Đàm Xung, hơi thẹn thùng mà cúi đầu, tay đỡ vai Đàm Xung: "Đàm Xung... Cậu hẹn tôi đi cắm trại cùng... Là có ý gì..."
Giữa âm thanh mưa gió đinh tai nhức óc, Kiều Úy Nhiên hỏi xong liền an tĩnh chờ đợi đáp án của Đàm Xung.
Đàm Xung không nói lời nào, mấy  ngày nay hắn cũng luôn để tay lên ngực tự hỏi, chính mình đối với Kiều Úy Nhiên như vậy được không, rốt cuộc hắn có thích Kiều Úy Nhiên không, chính là đáp án vẫn mơ hồ.
"Tôi..." Đàm Xung mới vừa mở miệng đã bị một trận tiếng gõ cửa cắt ngang.
Từ ngoài cửa truyền đến tiếng Khương Phù: "Đàm Xung, cậu có trong phòng không?"
Kiều Úy Nhiên bĩu môi, từ trước mặt Đàm Xung tránh ra. Đàm Xung mở cửa, đứng ở cửa nói chuyện với Khương Phù. Bên ngoài tiếng mưa quá lớn, Kiều Úy Nhiên không nghe rõ hai người nói gì.
Một lát sau, Đàm Xung hướng cậu nói câu: "Chờ lần sau." liền cùng Khương Phù đi ra ngoài.
Đây mới là chuyện làm Kiều Úy Nhiên buồn bực, lời nói cũng chưa nói xong lại trốn mất. Cậu ôm gối nằm lại trên giường, mí mắt đánh nhau, chưa chờ được Đàm Xung trở về đã ngủ mất.
Ngày hôm sau lúc Kiều Úy Nhiên tỉnh dậy, Đàm Xung đang ở giường bên cạnh hô hấp đều đều. Kiều Úy Nhiên thật muốn đem người xách lên, hảo hảo hỏi một chút tối qua hắn cùng Khương Phù đi đâu.
Kiều Úy Nhiên ở trong lòng tàn nhẫn tra khảo, ghé vào bên giường quyến luyến nhìn Đàm Xung lúc ngủ. Đàm Xung không tính là đẹp, chỉ có thể nói là thuận mắt, nhưng ở trong lòng Kiều Úy Nhiên, hắn rất đẹp trai.
Mãi đến khi Đàm Xung ngủ đủ tỉnh dậy, Kiều Úy Nhiên mới mang vẻ mặt u oán chất vấn hắn: "Cậu tối qua cùng cô ấy đi đâu?"
Vừa mở mắt đã nhìn thấy Kiều Úy Nhiên, Đàm Xung có chút không phản ứng kịp, đầu óc đều là những thứ linh tinh vụn vặt, hắn mở miệng: "Quần áo của mấy cậu ấy đều bị thổi đến phía sau nhà nghỉ, không dám đi nhặt, tôi đi cùng cậu ấy."
"Nga." Kiều Úy Nhiên lòng dạ hẹp hòi: "Vậy cậu trở về khi nào?"
"Nửa tiếng sau."
Bọn họ buổi chiều phải về. Trước khi lên xe, Phương Lộ Lộ cùng Khương Phù đi tính tiền, Kiều Úy Nhiên muốn đi WC, Tiểu Như đi cùng cậu, chỉ còn lại Đàm Xung cùng Tống Tuân hai người ở lại trông hành lý.
Tống Tuân rốt cuộc chờ được cơ hội đem nghi vấn trong lòng hỏi ra: "Em gái mày hẹn như thế nào lại không tới, nhưng cũng may là không tới, tới rồi lại nói không rõ ràng được."
Đàm Xung cùng Tống Tuân nhìn nhau một hồi: "Kiều Úy Nhiên đó."
"Kiều Úy Nhiên là cái em gái kia?" Tống Tuân đầu óc đôi lúc cũng không đủ dùng: "Có ý gì?"
"Kiều Úy Nhiên chính là người cùng tao nhắn tin."
"Vậy em gái đâu?"
"Không có em gái."
"Vậy là tốt rồi." Tống Tuân nhẹ thở phào, không có em gái cũng tốt, bằng không... "Không phải, cậu ta không phải em gái mày hôn cái gì? Mày thích con trai?"
"Tao không thích con trai." Đàm Xung lời nói chỉ nói một nửa, nhưng là có thích Kiều Úy Nhiên hay không, hắn còn chưa nghĩ kỹ.
Tiểu Như là người rất hiền lành, lúc đi ra từ WC, còn câu được câu không nói chuyện với cậu: "Về sau còn có thể đi chơi với nhau nữa nha, nếu Đàm Xung có thể cùng Khương Phù thành đôi, kia cơ hội sẽ càng nhiều."
Kiều Úy Nhiên cho rằng mình nghe nhầm: "Cái gì? Đàm Xung cùng ai thành đôi?"
"Khương Phù nha. Lộ Lộ cố ý giúp Đàm Xung hẹn Khương Phù đi chơi mà." Tiểu Như vỗ vỗ lưng Kiều Úy Nhiên: "Chúng ta chính là... Cái kia gọi là gì nhỉ...Máy bay yểm trợ."
Tiểu Như tự giễu cười cười, không chú ý tới sắc mặt Kiều Úy Nhiên biến hóa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro