PHIÊN NGOẠI CP PHỤ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phùng Việt còn chưa qua được bóng ma thất tình trung, La Chính Vận tên này lại liên tiếp làm phiền điện thoại cậu, lão nam nhân làm phiền làm cậu trở tay không kịp.
Tin nhắn của La Chính Vận giống như chuồn chuồn lướt nước, ngẫu nhiên liên hệ Phùng Việt một chút, nội dung cũng là thăm hỏi sáng trưa chiều rất khô khan, không làm nổi chút gợn sóng nào.
Chỉ là mặc kệ thái độ Phùng Việt như thế nào, đối phương ôn hòa cùng khiêm tốn không giảm, đây mới là cái làm Phùng Việt bực bội nhất.
Nói khó chơi thì cũng không hẳn là khó chơi, nhưng lại vứt đi không được.
Rốt cuộc có một ngày,khi nhận được tin nhắn hỏ thăm của La Chính Vận, cậu kìm nén không được, gọi điện thoại qua, nổi giận đùng đùng chất vấn: "Anh rốt cuộc muốn làm sao?"
La Chính Vận nhận được Phùng Việt điện thoại còn có chút giật mình, tạm dừng một lát, nói chuyện trước sau như một mang theo ý cười: "Tôi có cuộc họp ở phụ cận trường cậu, sau khi tan cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
"Anh sao lại biết trường học của tôi?" Riêng tư bị người ta nhòm ngó, Phùng Việt mơ hồ cảm thấy lão nam nhân này không bình dị gần gũi như vậy, rất giống là hạng biến thái.
Không ngờ La Chính Vận lại nói: "Chính cậu nói cho tôi, chuyện sau khi uống say cậu không nhớ rõ?"
Phùng Việt sờ sờ mũi, cảm thấy xấu hổ vì đã chửi bới La Chính Vận. Nhưng nghĩ lại, mình uống say rốt cuộc nói với hắn những chuyện gì?
"Gặp mặt đi, tôi ở cổng trường chờ cậu." La Chính Vận người này nhìn thì rất có thân thiện, nhưng mang theo một cỗ cảm giác áp bách mạc danh, tỷ như hiện tại, dùng là câu cầu khiến lại làm  Phùng Việt liền có chút không sao từ chối được.
La Chính Vận tự mình lái xe tới, đứng ở ven đường chờ Phùng Việt, còn đặc biệt thân sĩ mà mở cửa xe cho cậu.
Người trẻ tuổi bọn họ chẳng bao giờ chú ý như vậy, Phùng Việt còn chưa hưởng qua loại đãi ngộ ngộ này, nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh. Nguyên bản đối với La Chính Vận ấn tượng cũng không tồi, hành động này càng làm hình tượng  hắn ở trong lòng thêm cao lớn vài phần. Quả nhiên đối với người khác khiêm tốn một chút, chỉ có tốt chứ không hỏng chuyện.
La Chính Vận dẫn cậu đến một nhà nhà ăn Trung Quốc phụ cận, lúc gọi món cùng Phùng Việt nói vài câu: "Tôi cũng là lần đầu tiên tới, cậu có không ăn được cái gì không?"
Phùng Việt lắc đầu, loại cảm giác được người khác chăm lo hết kỳ thật thật rất tuyệt, có chút bị dắt mũi đi nhưng sẽ không làm người bài xích. Khả năng đây là mị lực độc đáo của nhân sĩ thành thục trong xã hội.
Trong lúc chờ cơm, hai người cũng không có lặng thinh, chủ yếu là La Chính Vận không có im lặng, hắn có thể không ngừng tìm đề tài nói chuyện phiếm cùng Phùng Việt .
"Cậu là sinh viên khoa Âm nhạc, tôi nhớ không lầm chứ?"
Phùng Việt đang uống nước, trên tay ngừng lại, ánh mắt đề phòng mà nhìn La Chính Vận.
La Chính Vận mang theo một thân chính khí: "Cậu uống say đã nói với tôi, không nhớ rõ?"
"Tôi nói với anh những chuyện gì?" Phùng Việt khâm phục ròi, chính mình uống say sao có thể một chút tâm phòng bị người khác đều không có như vậy.
La Chính Vận suy nghĩ một phen: "Nói không ít, cậu muốn tôi giúp cậu nhớ lại sao?"
"Dừng lại." Phùng Việt ngăn hắn lại: "Không cần."
Cậu đã không nhớ rõ những chuyện phát sinh đêm đó, có thể thấy được say nghiêm trọng đến có bao nhiêu, cũng có thể tự đoán được chính mình uống rượu rượu vào chơi điên đến mức nào.
La Chính Vận không nhanh không chậm mà rót trà cho chính hắn: "Cậu không muốn biết tôi biết bao nhiêu chuyện của cậu sao?"
Một câu dẫm ngay vào cái chân đau của Phùng Việt, lòng hiếu kỳ của con người quá nặng, cậu không phản bác đại biểu đồng ý với lời hắn nói.
La Chính Vận thấy cậu không có ý muốn ngừng, tiếp tục nói: "Cậu còn nhớ rõ cậu lên đài hát không?"
Phùng Việt đồng tử bằng mắt thường có thể thấy được phóng đại, La Chính Vận lập tức giải thích: "Hát khá tốt, không mất mặt."
Này còn không bằng không nói, quả thực là vẽ rắn thêm chân, Phùng Việt nhấp cái ly bên cạnh, rũ mắt nhìn ly trà: "Anh muốn làm gì thì nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng."
La Chính Vận gật gật đầu: "Cậu muốn tôi theo đuổi, tôi đây không phải đang theo đuổi sao?"
"Khụ khụ…" Phùng Việt thiếu chút nữa từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, nước trà sặc vào trong cổ.
Ho đến kinh thiên động địa, La Chính Vận vội vàng đứng dậy, ngồi bên người thuận khí cho cậu: "Sao lại không cẩn thận như vậy."
Phùng Việt né tay La Chính Vận, che cổ lại: "Tôi khi nào… Khụ… Muốn anh theo đuổi tôi?"
Hai người bọn họ hiện tại khoảng cách rất gần, La Chính Vận một tay đặt trên chỗ dựa  lưng của Phùng Việt, một bàn tay để trên bàn, cứng rắn mà đem người nhốt trong lồng ngực.
"Ừm…" Đến lúc này, La Chính Vận nói chuyện vẫn đâu vào đấy: "Cậu lại không chịu để tôi giúp nhớ lại một chút chuyện xảy ra buổi tối hôm đó."
Phùng Việt chỉ có thể căng da đầu đáp: "Vậy anh kể đi."
Buổi tối hôm đó, lúc Phùng Việt uống rượu giải sầu trong một góc, La Chính Vận liền chú ý tới cậu. Sau khi Phùng Việt uống đến say khướt lại lung lay đi lên sân khấu, hát một bài tiếng Anh La Chín Vận chưa từng nghe qua.
Giọng Phùng Việt rất trong, không phải rất đặc biệt, chỉ là có thể làm người đang ầm ĩ trong  quán bar bình tĩnh xuống.
Bạch Phi ngồi một bên mở miệng nói: "Không chịu qua tổn thương tình cảm, hát không ra hương vị như vậy, lão La tao thấy mày nhìn chằm chằm cậ ta đã nửa ngày rồi, nếu không mày đi qua chào hỏi người ta một câu?"
La Chính Vận bất đắc dĩ mà lắc đầu, Phùng Việt nhìn quá nhỏ, hai người bọn họ… Không quá thích hợp.
Nguyên bản cho rằng này chỉ là một nhạc đệm nhỏ, nhưng lúc Phùng Việt hát xong ca từ trên đài đi xuống liền có người tiến lên tiếp cận, không ngừng lại gần, còn động tay động chân. Phùng Việt giãy giụa không có kết quả, La Chính Vận có chút ngồi không yên, hắn từ trong đám người đem Phùng Việt mang ra.
Phùng Việt mềm như bông mà dựa vào trong ngực hắn, ngửa đầu nhìn quai hàm hắn: "Anh..."
"La Chính Vận, tôi muốn làm quen với cậu."
Bạch Phi cười lạnh một tiếng, trong lòng phun tào, nam nhân quả nhiên đều háo sắc, nhanh chóng cho hai người không gian riêng, nói với người bên cạnh một câu liền tránh đi.
"Cái gì?" Quán bar rất ồn, Phùng Việt choáng váng vô pháp tập trung nghe hắn nói: "Anh nói cái gì?"
La Chính Vận vừa mới cúi đầu, Phùng Việt liền duỗi tay ôm lấy cổ hắn. Hai người cách rất gần, hô hấp nóng ẩm hỗn loạn mùi rượu, chỉ nghe mà người đều muốn say.
"Tôi nói." La Chính Vận quay đầu đi, tiến đến bên tai Phùng Việt: "Tôi là La Chính Vận, muốn làm quen với cậu. "
Phùng Việt buông tay ngồi ngay ngắn, híp mắt đánh giá La Chính Vận, sau một lúc lâu mới dùng ngón trỏ chọc gương mặt của mình, hỏi: "Anh muốn làm quen với tôi? Anh… Anh có phải hay không muốn đ** tôi?"
Đ** cái từ này quá thô tục, quá trắng trợn, nhưng lại vô cùng hàm súc vô pháp biểu đạt đúng chỗ hơn như vậy, cho nên La Chính Vận không có phản bác.
Phùng Việt không tự chủ được vuốt mặt La Chính Vận, chính mình nghiêm túc ngắm bộ dáng hắn: "Anh lớn lên rất đẹp trai."
Không chờ La Chính Vận mở miệng, cậu lại mang theo khóc nức nở nói: "Anh theo đuổi tôi đi… Theo đuổi tôi…"
Giọng Phùng Việt nhão dính dính, có chút đáng thương, như là đang năn nỉ La Chính Vận.
La Chính Vận đem người chỉnh lại, có chút bất đắc dĩ, ôn nhu hỏi: "Vì sao một hai phải là tôi theo đuổi cậu?"
"Vì sao không theo đuổi tôi?" Phùng Việt thút tha thút thít nức nở, nước mắt lưng tròng: "Vì sao không ai theo đuổi tôi nha… Đều là tôi theo đuôi người khác, còn phải bị người… Bị người hức hức… Bị người ta đá… Hức hức…”
Kế tiếp Phùng Việt đã ngấm cồn, mồm miệng càng thêm không rõ, La Chính Vận chỉ là đơn giản biết một chút chuyện của Phùng Việt. Phùng Việt bị đàn anh đá, đàn anh là song tính, nói vớiP cậu hắn ta vẫn thích con gái hơn.
Phùng Việt ôm cánh tay, yên lặng nghe La Chính Vận kể lại, uống rượu thật sự là mất mặt, loại chuyện này, cậu sao có thể nói hết với một người xa lạ.
Ngoài chuyện bị người đá, cậu vì sao lại mặt dày vô sỉ yêu cầu người khác theo đuổi chứ, cũng quá không biết xấu hổ.
Cho nên, hành động của  La Chính Vận mấy ngày qua, đều là bởi một câu cả mình sao? Quá buồn cười.
"Tôi uống say… Nói hươu nói vượn, anh không cần thật sự…" Đã qua mất mặt, Phùng Việt theo bản năng muốn chạy trốn, một khắc cũng không muốn ở lại đây.
La Chính Vận đại khái là nhìn ra ý đồ của cậu, một tay đem người đè lại: "Tôi nghiêm túc."
"Cái gì?" Phùng Việt thiếu chút nữa cắn lưỡi.
"Tôi nói tôi nghiêm túc." La Chính Vận câu chữ rõ ràng lặp lại một lần: "Hơn nữa, cậu cũng không có từ chối tôi không phải sao?"
Phùng Việt kinh ngạc mở miệng, hắn là ỷ vào lớn tuổi, tự cảm thấy bản thân tốt đẹp sao? Cậu không từ chối khi nào? Cậu rõ ràng cái gì đều không biết có được khônh?
"Cậu không có cho tôi vào danh sách đen, còn trả lời tin nhắn của tôi, đây chình  là đồng ý tôi theo đuổi." La Chính Vận dùng câu trần thuật, như đã dự đoán trước, cực kỳ khẳng định.
Là chút ý tứ như vậy, nhưng bị La Chính Vận không lưu tình mà nói ra, Phùng Vệt liền tránh không được muốn phủ nhận.
"Tôi không có."
La Chính Vận ngắt lời: "Cậu đừng vội phủ nhận, nói như thế nào cũng là tôi theo đuổi cậu, cậu không cần phải mâu thuẫn như vậy."
Cùng nhân sĩ xã hội nói chuyện là chịu áp bách như vậy sao? Phùng Việt thẳng eo, muốn kiên cường một chút: "Đúng thì thế nào? Anh theo đuổi người khác mà thái độ thế này sao?"
La Chính Vận cười cười, hắn không lên tiếng liền trở nên có chút hùng hổ doạ người. Hắn theo thói quen nghề nghiệp thu liễm lại: "Này thì không phải, chỉ là tôi không thích vòng đi vòng lại đánh đố. Muốn làm quen với cậu, phải có hành động, không thể vẫn luôn làm bạn bè cùng cậu đi, đặc biệt là đối đãi với người trẻ tuổi như cậu phải chủ động một chút, không có sai đi?"
Đối phương dù cho có muôn vàn lý do, Phùng Việt vẫn không tin:"Tôi muốn anh theo đuổi anh liền theo đuổi, anh một chút chủ kiến cũng không có sao? Anh cũng không khỏi quá kỳ quái đi?"
Phùng Việt rất tự mình hiểu lấy, cậu không phải loại làm người nhìn thoáng qua liền không quên được, loại chuyện nhất kiến chung tình này phát sinh ở trên người cậu xác suất quá nhỏ.
"Nói như thế nào nhỉ?" Thái độ La Chính Vận nói chuyện cùng biểu tình vĩnh viễn chân thành như vậy, rất có tính thuyết phục lực: "Bộ dạng ở trên đài ca hát của cậu rất mê người, rất làm người động tâm, thực hấp dẫn, làm tôi có xúc động làm quen với cậu."
Lời kịch phim thần tượng đều buồn nôn muốn chết, từ trong miệng La Chính Vận nói ra phá lệ mà khiến cậu ngại ngùng thay hắn.
"Anh..." Phùng Việt đỏ mặt.
Người trẻ tuổi luôn thể hiện tình cảm lộ liễu trên mặt, người lớn tuổi khi biểu đạt tình cảm lại tương đối phong phú, lúc hai người va chạm, tình cảm vĩnh viễn so tính càng tốt hơn.
"Người lớn tuổi giấu  không được tâm sự, chê cười rồi." Dứt lời, La Chính Vận duỗi tay xoa xoa cái đầu sắp bốc khói này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro