10. Những dấu vân tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kẻ thù của bạn chính là người thầy hay nhất.

Lão Tử

...

Alice và Gabriel len lỏi giữa những du khách trên sân trước của tòa nhà General Motors nằm ở góc đại lộ Năm giao phố 59.

Mặc theo kiểu lính chì, hai nhân viên gác cửa của FAO Schwartz đang cười tươi chào đón khách ghé thăm cơ sở cũ kỹ tại New York này.

Trong cửa hàng đồ chơi lớn nhất Manhattan này, khách hàng đã chật như nêm. Dành hầu hết toàn bộ diện tích để bày thú nhồi bông, tầng trệt tái hiện một rạp xiếc với những con thú nhồi bông kích cỡ to như thật đang tẩu thoát: sư tử gầm, hổ đang nhảy qua vòng lửa, voi đang chở trên lưng ba chú khỉ mặc đồng phục hầu phòng. Xa hơn là một không gian tái hiện nội thất một phòng trẻ sơ sinh. Cải trang thành các nữ y tá, các nữ nhân viên bế trên tay những búp bê sơ sinh má phình giống y như thật đến mức dễ gây nhầm lẫn.

- Rốt cuộc cô sẽ nói cho tôi biết chúng ta đang làm gì ở đây chứ? Gabriel ca thán.

Alice lờ đi câu hỏi rồi bước lên thang cuốn. Trong khi cô gái rảo bước như chạy ngang qua tầng nhà thì anh chàng chơi nhạc jazz lại thẩn thơ dạo khắp nơi, quan sát lũ trẻ với vẻ thích thú ra mặt. Lũ trẻ đang nhảy nhót trên các phím của một cây dương cầm khổng lồ được gắn ngay trên sàn, những đứa khác đòi bố mẹ chụp cho ảnh đứng canh các nhân vật trong phim Star Wars được dựng mô hình bằng Lego và cao tầm hai mét. Những đứa khác nữa đang xem màn trình diễn rối kiểu Muppet Show.

Vẫn theo gót Alice, Gabriel lùng sục trong những gian hàng, tự cho phép mình quay trở lại tuổi ấu thơ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi: những bức tượng khủng long cỡ nhỏ, những bộ ghép hình năm nghìn mảnh hiệu Ravensburger, Playmobil, những chiếc ô tô nhỏ bằng kim loại, những toa tàu điện, những vòng đua mê cung.

Một thiên đường đích thực cho lũ trẻ.

Trong khu hóa trang, anh đeo một bộ ria giả kiểu Groucho Marx, đội mũ Indiana Jones rồi tới gặp Alice trong gian hàng "giáo dục và khoa học". Cô cảnh sát đang hết sức tập trung, kiên nhẫn xem xét các hộp đồ chơi: kính hiển vi, kính viễn vọng, hộp dụng cụ cho nhà hóa học, bộ xương nhựa với các cơ quan nội tạng ở đúng vị trí, vân vân...

- Nếu tình cờ cô tìm thấy một chiếc roi...

Cô ngước lên Gabriel rồi nhìn mớ phục trang lố lăng anh khoác trên người với vẻ rụng rời.

- Anh không bao giờ ngừng làm trò hề hả Keyne?

- Tôi có thể giúp cô bằng cách nào đây?

- Thôi bỏ đi, cô nạt anh.

Phật ý, anh bỏ ra xa rồi lát sau quay lại.

- Tôi dám cá đây là thứ cô tìm, anh vừa nói vừa chỉ cho cô xem một hộp các tông minh họa bằng bức ảnh chụp một xê ri phim truyền hình nổi tiếng.

Thoạt tiên cô liếc qua món đồ chơi anh đưa với vẻ lơ đễnh - Bạn cũng thế, đóng vai các Chuyên gia, bộ dụng cụ nhập môn cảnh sát pháp y, 29,99 đô - rồi vội cầm lấy chiếc hộp để nhìn kỹ những thứ có bên trong: cuộn dây chăng màu vàng để bảo vệ hiện trường vụ án, kính lúp, thẻ cảnh sát điều tra, băng dính, thạch cao để lấy dấu chân, túi nhỏ đựng mẫu vật, phấn đen, bút từ...

- Quả đúng là thứ chúng ta cần, cô kinh ngạc thừa nhận.

Để thanh toán món đồ chơi này, Alice đứng vào hàng người dài đang chờ trước quầy thu ngân tầng hai. Chỉ đến khi lại đi thang cuốn xuống tầng trệt cô mới nhìn thấy Gabriel. Anh chàng nhạc công chơi jazz đã đổi chiếc mũ phớt Indiana Jones lấy chiếc mũ cao vành của ảo thuật gia Mandrake. Khoác lên mình chiếc áo choàng đen, anh đang biểu diễn các trò ảo thuật trước một công chúng có độ tuổi trung bình không quá sáu tuổi. Alice quan sát anh vài giây, vừa bối rối vừa ngưỡng mộ trước gã đàn ông kỳ lạ này. Anh lôi từ trong mũ ra đủ loại thú bông: nào thỏ, nào chim đỗ quyên, nào mèo con, nào chuột nhún, nào hổ con... với vẻ khéo léo và niềm vui thích thấy rõ.

Tuy thế, ánh mắt khoan dung của cô chẳng mấy chốc đã mờ đi. Sự xuất hiện của lũ trẻ đối với Alice vẫn khó lòng mà chịu đựng nổi, nó nhắc cô nhớ rằng cô sẽ không bao giờ được cho con trai mình bú sữa, sẽ không bao giờ được đưa cậu bé tới trường, tới sân bóng đá hoặc sàn đấu judo, cô sẽ không bao giờ được dạy cậu bé tự vệ và đương đầu với thê giới.

Cô chớp mắt liên hồi để giấu đi những giọt lệ đang dâng trào nơi khóe mắt rồi tiến vài bước về phía Gabriel.

- Thôi làm trò hề đi nào, Keyne! cô vừa ra lệnh vừa kéo tay anh. Tôi nhắc để anh nhớ rằng cảnh sát đang truy lùng chúng ta đấy!

Bằng một động tác khoáng đạt, "ảo thuật gia" cởi chiếc áo choàng ra rồi cất chiếc mũ cao vành lên giá đựng đồ giả trang.

- Mandrake tạm biệt các bạn nhỏ! anh vừa nói vừa quỳ gối chào trong tiếng cười và tiếng vỗ tay của lũ trẻ.

* * *

Nằm trên đại lộ Madison, đằng sau nhà thờ St Patrick, Cà phê Pergolese là một trong những quán diner cổ nhất của Manhattan. Vói những chiếc bàn foocmica và những băng ghế màu xanh lục khiến khung cảnh trông như những năm 1960. Nhìn từ bên ngoài, quán bình dân này trông chẳng ra vẻ gì, nhưng nó thết đãi lượng khách quen đông đảo những món xa lát giòn, những chiếc hamburger thơm ngon, món trứng Benedict hoặc món thịt bò hun khói pastrami dùng với dầu nấm củ.

Paolo Mancuso, ông chủ quán, đích thân bê ra một chiếc khay đựng những đồ ăn mà cô gái nói giọng Pháp và người bạn trai đi cùng vừa gọi: hai suất lobster rolls[1], hai suất khoai chiên homemade và hai chai bia Budweiser.

Đồ ăn vừa được mang ra, Gabriel đã lao vào đánh chén và bốc một nắm khoai chiên: chúng giòn tan và được ưóp muối vừa đủ.

Ngồi đối diện anh, Alice bằng lòng với vài miếng sandwich trước khi dọn chỗ trên bàn. Cô đặt chiếc túi dết ra trước mặt rồi vớ lấy cái túi nhỏ tìm thấy trong va li. Cô dùng một tờ khăn giấy thận trọng lót quanh xi lanh để lấy nó ra khỏi chiếc hộp da, rồi bắt đầu vào việc.

Xé xong lớp vỏ nhựa của bộ đồ chơi cảnh sát pháp y, cô lấy ra phấn, chổi lông và một chiếc túi đựng mẫu vật.

- Cô có ý thức được rằng đó chỉ là những món đồ chơi đơn giản không? anh chàng nhạc công dè bỉu.

- Thế này là đủ rồi.

Sau khi dùng khăn ướt lau tay, Alice kiểm tra chất lượng của mỗi thứ đồ dùng. Phấn đen được làm từ các bon và những phân tử sắt nhỏ li ti thừa sức làm nên chuyện. Cô nhúng đầu chổi từ vào chiếc lọ nhỏ đựng phấn rồi phết lên trục xi lanh. Phấn bám vào axít amin mà những lỗ trên phần da đã từng tiếp xúc với bề mặt nhựa tron láng để lại rồi dần dần làm hiện lên nhiều dấu vân tay rõ nét. Alice dùng móng tay búng nhẹ vào xi lanh để lượng phấn dư thừa rơi xuống. Cô kiểm tra từng dấu vàn tay, rõ ràng là mới lưu lại gần đây. Một trong số đó đặc biệt nổi bật: dấu vân tay gần như đầy đủ của một ngón trỏ hoặc một ngón giữa.

- Cắt cho tôi một mẩu băng dính, cô yêu cầu.

Gabriel vớ lấy cuộn băng dính.

- Cỡ nào?

- Dài dài một chút. Mà nhớ chú ý không lại làm hỏng bề mặt dính đấy!

Cô nhận lấy mẩu băng dính rồi dán đè lên dấu vân tay đó, chú ý để không tạo thành nhũng bọt khí bên trong. Rồi cô gỡ miếng băng dính ra để cố định dấu vân tay, vớ lấy miếng lót ly quảng cáo để bên dưới cốc bia, lật mặt dưới lên rồi dán mẩu băng dính lên bề mặt bìa để hắng. Cố dùng ngón cái ấn mạnh đê chuyển dấu vân tay lên mặt bìa.

Khi cô gỡ mẩu băng dính ra, một dấu vân tay màu đen rõ ràng hiện lên trên bề mặt màu trắng của miếng lót ly. Alice nheo mắt kiểm tra độ chằng chịt của những đường vân. Những đường nét và chỏm chồng lên nhau vẽ nên cùng một mẫu hình riêng biệt: những dấu vân tay dạng vòm cầu, ngắt quãng bởi một một vết sẹo nhỏ xíu hình chữ thập.

Cô đưa kết quả cho Gabriel xem và hài lòng nhét tấm lót ly vào một túi ni lông nhỏ.

- Đồng ý, trông đẹp lắm, anh thừa nhận, nhưng dấu vân tay đó thì giúp được gì cho chúng ta? cần phải scan được dấu vân tay đó, và nhất là nhập nó vào một hệ thống cơ sở dữ liệu chứ, phải không?

Alice nhấm vài miếng khoai chiên rồi nói to lên suy nghĩ của mình:

- Căn hộ của bạn anh ở khu Queens...

- Thì sao?

- Có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy ở đó một chiếc máy tính kết nối mạng Internet.

- Internet, có lẽ thế. Nhưng nếu anh ấy có máy vi tính, đó có lẽ là một chiếc laptop và anh ấy đã mang theo sang Tokyo. Vậy nên, đừng quá tin tưởng vào giả thiết đó...

Nỗi thất vọng hiển hiện trên gương mặt cô gái.

- Chúng ta đến đó bằng cách nào nhỉ? Taxi, tàu điện ngầm, tàu hỏa...

Gabriel ngước nhìn lên.

Trên mảng tường phía trên bàn nơi họ đang ngồi, giữa những bức ảnh chụp chủ quán cùng nhiều nhân vật nổi tiếng, anh nhìn thấy một tấm bản đồ cũ của thành phố được ghim vào tấm bảng gỗ bần.

- Chúng ta đang ở cạnh ga Grand Central, anh vừa nói vừa chỉ lên bản đồ.

Ga Grand Central... Alice vẫn nhớ nhà ga rộng mênh mông này, Seymour đã giúp cô khám phá nó trong một chuyến họ đi New York. Cậu bạn cùng đội đã đưa cô tới thưởng thức món sò và tôm hùm tại bar Oyster, một nhà hàng hải sản nổi tiếng với phòng ăn rộng lớn có mái vòm đặt dưới tầng hầm. Hồi tưởng lại chuyến đi lần đó, tâm trí cô bỗng nảy ra một ý tưởng bất ngờ. Cô nhìn bản đồ; Gabriel nói đúng: ga Grand Central chỉ cách quán diner này chưa đến hai dãy nhà.

- Chúng ta đi nào! cô vừa nói vừa rời khỏi chỗ ngồi.

- Cái gì, đã đi rồi sao? Chúng ta không dùng món tráng miệng hả? Cô đã nhìn thấy món bánh cheesecake của họ rồi mà!

- Anh làm tôi cáu rồi đấy, Keyne.

* * *

Họ bước vào bên trong nhà ga qua cổng nằm ở góc đại lộ Công viên giao phố 42 rồi ùa ra đại sảnh chính rộng mênh mông nơi các quầy bán vé và các máy bán vé tự động nối tiếp nhau.

Chính giữa sảnh nhô lên văn phòng cung cấp thông tin, chiếc đồng hồ trứ danh với bốn mặt khắc độ bằng đồng và ngọc mắt mèo dùng làm điểm hẹn hò cho các cặp tình nhân đã từ hơn một trăm năm nay.

Mặc dù không ở đó để đóng vai du khách, Alice vẫn không ngăn nổi mình nhìn ngắm nơi này với vẻ ngưỡng mộ.

Dĩ nhiên rồi, chẳng có điểm gì chung với ga Bắc hoặc ga Saint-Lazare hết, cô cảnh sát trẻ nghĩ vậy trong lúc ngẩng đầu lên. Một luồng ánh sáng mùa thu, dịu nhẹ và khiến người ta thư thái, đang tuôn qua những ô kính lớn lắp ở hai bên và nhuộm đại sảnh bằng sắc vàng và đất son.

Dưới mái vòm thênh thang cao gần bốn mươi mét, hàng nghìn vì sao vẽ trên trần đem lại cảm giác như đang đứng dưới bầu trời đầy sao của một đêm yên bình. Chinh tại đây Cary Grant đã bỏ trốn tới Chicago trong bộ phim Thần Chết theo chân, cũng chính tại đây De Niro gặp gỡ Meryl Streep trong phim Phải lòng.

- Theo tôi nào, cô ra lệnh bằng giọng đủ to để át đi âm thanh huyên náo xung quanh.

Cô rẽ đám đông với Gabriel theo sát để leo các bậc thang dẫn tới ban công phía Đông của Main Concourse. Từ vị trí này của tầng hai, ta có thể nhìn bao quát toàn bộ đại sảnh, lúc này dường như còn đồ sộ hơn nữa.

Chính trong khung cảnh hoành tráng này, gần như lộ thiên, một hãng tin học lớn đã mở chi nhánh bán hàng. Alice luồn lách giữa những chiếc bàn gỗ sáng màu trên đó trung bày các sản phẩm mới nhất của hãng: điện thoại, máy nghe nhạc kỹ thuật số, máy tính, máy tính bảng. Mặc dù được lắp đặt thiết bị chống trộm nhưng phần lớn các thiết bị này đều dành cho khách hàng mặc sức dùng thử. Các khách tham quan cửa hàng - phần lớn là khách du lịch - đang kiểm tra hòm thư điện tử, lướt mạng hoặc nghe nhạc trên tai nghe high-tech.

Cần phải hành động thật nhanh; vẫn có cảnh sát và nhân viên an ninh ở khắp nơi. Alice không để mình bị phát hiện bởi đông đảo các nhân viên bán hàng mặc áo phông đỏ đang tỏa đi khắp không gian trưng bày rồi tiến lại gần một trong những bàn giới thiệu sản phẩm mới.

Cô chìa chiếc túi dết cho Gabriel.

- Lấy cho tôi tấm lót ly, cô ra lệnh.

Trong khi anh lúi húi làm theo, cô nhấn một nút trên bàn phím của chiếc MacBook Pro giống hệt chiếc cô đang sử dụng tại nhà. Bằng một cú nhấp chuột, cô khởi động một chương trình cho phép kích hoạt chiếc camera gắn phía trên màn hình, rồi nhận lấy tấm lót ly Gabriel đưa cho. Vừa đứng đối diện màn hình máy tính, cô vừa liên tiếp chụp chính diện dấu vân tay. Với sự giúp đỡ của phần mềm chỉnh sửa tích họp sẵn trên máy tính, cô chỉnh độ tương phản và độ sáng để có được bức ảnh rõ nét nhất, rồi cô truy cập vào hòm thư điện tử cá nhân.

- Anh lo vụ mua vé cho chúng ta nhé? cô đề nghị. Cô chờ cho Gabriel đi xa về hướng các quầy bán vé tự động rồi mới bắt đầu soạn một bức thư gửi cho Seymour. Vì đang vội nên cô lướt nhanh các ngón tay trên bàn phím.

Tới: Seymour Lombart

Chủ đề: Help

Từ: Alice Schäfer

Seymour,

Tôi cần sự giúp đỡ của cậu hơn bao giờ hết. Trong vòng chưa đầy một giờ nữa, tôi sẽ thử gọi cho cậu, nhưng từ giờ đến lúc đó, cậu nhất định phải tăng tốc trong việc điều tra nhé.

1. Cậu đã tiếp cận đuợc các camera giám sát ờ bãi đậu xe và các sân bay chưa?

2. Cậu đã tìm ra ô tô của tôi chua? Đã lần đuợc ra điện thoại di động của tôi chưa? Đã tra cứu những giao dịch gần đây nhất trên tài khoản ngân hàng của tôi chưa?

3. Các điều tra về Gabriel Keỵne cậu tiến hành đến đâu rồi?

4. Tôi gửi kèm ở đây bức ảnh một dấu vân tay. Cậu có thể chuyển gấp nó sang FAED được không?

Tôi trông cậy cà vào cậu.

Bạn cậu,

Alice.

____

Chú thích: [1] Bánh mì kẹp xúc xích nóng dùng kèm xa lát tôm hùm. (Chú thích cùa tác giả)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro