12. Free Jazz

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống là một tình trạng chiến tranh.

SÉNÈQUE

...


Nghẹt lại bởi nước trong bồn tắm, tiếng chuông điện thoại phải mất một lúc mới tới được tai Alice. Cô gái giật mình ngoi lên mặt nước. Cô vớ lấy chiếc khăn tắm rồi quấn nó quanh người, vồ lấy điện thoại di động.

- Schäfer xin nghe, cô nhận cuộc gọi rồi xưng danh.

- Alice hả? Tôi đây.

- Seymour! Rốt cuộc cậu cũng gọi lại.

- Chị ổn chứ?

- Ổn, nhưng tôi cần thông tin từ cậu để tiến hành điều tra tiếp. Cậu đã tìm ra manh mối gì chưa?

- Tôi nhận được dấu vân tay chị gửi rồi. Chị làm tốt lắm. Tôi nghĩ có thể sử dụng kết quả đó. Tôi đã nhờ Savignon. Cậu ấy đang chuyển nó cho FAED. Khoảng nửa giờ nữa ta sẽ có kết quả.

- OK. Cậu có tin gì khác không? Các camera giám sát ở bãi đỗ xe thì sao?

- Tôi đã ghé đồn cảnh sát Franklin-Roosevelt và xem qua các băng ghi hình nhưng không thấy được gì nhiều nhặn. Xe của chị vào bãi đỗ lúc 20 giờ 12 rồi rời khỏi đó lúc 0 giờ 17.

- Tôi có xuất hiện trên đoạn băng không?

- Không, không thực sự nhìn rõ chị...

Đen thế chứ!

- Lúc rời khỏi bãi đỗ tôi vẫn chỉ có một mình chứ? Tôi có phải người cầm lái không?

- Không thể chắc chắn chuyện đó được. Camera đã ghi lại được biển số xe của chị, nhưng bên trong xe thì tối om.

- Mẹ kiếp, không thể thế được! Cậu đã cố gắng chỉnh lại hình ảnh cho nét hơn rồi chứ?

- Rồi, nhưng không thấy gì hết. Chất lượng máy quay chỗ họ lỏm lắm. Và tôi muốn báo cho chị biết luôn, tôi không thu thập được gì ở các sân bay. Nếu không bắt được quả tang hoặc có ủy thác theo yêu cầu thì không thể truy cập cơ sở dữ liệu hay hình ảnh của họ. Chuyện thực sự sẽ đơn giản hơn nếu chúng ta báo cho Taillandier...

- Tuyệt đối không được làm vậy. Cậu đã hỏi các bạn gái của tôi chưa?

- Rồi, cả ba người. Chị đã uống rất nhiều, Alice ạ. Họ đã phát lo vì chị. Malika và Karine đã đề nghị đưa chị về, nhưng chị không muốn nghe gì hết...

- Hãy nói tôi nghe cậu có tin khác đi, Seymour...

- Được, tôi đã giữ tin tốt lành để thông báo sau cùng. Chị đang ở một mình chứ?

- Đúng vậy, sao cậu lại hỏi thế?

- Chuyện này liên quan đến người đàn ông đi cùng chị, Gabriel Keyne... Castelli đã tìm hiểu về anh ta. Không có bất cứ một dấu vết nào, ở bất cứ đâu, về một nhạc công dương cầm thể loại jazz mang tên đó.

- Tôi đã không nói rằng đó là Ray Charles hay Michel Legrand đâu nhé. Nếu anh ta có một lượng khán giả bí mật thì âu cũng là chuyện thường nếu...

- Nghe này, chị biết Castelli rồi đấy. Đó là nhân viên tư liệu giỏi nhất đội Hình sự. Nếu có thông tin gì đó, cậu ấy hẳn đã tìm ra, chị thừa biết vậy mà. Đằng này lại không có gì hết. Tuyệt nhiên không! Có đến hàng chục Gabriel Keyne, nhưng không có nhạc công nào mang tên này, không xuất hiện trên Internet, cũng chẳng xuất hiện trong giới chơi jazz nghiệp dư. Mà chị nghe cho kỹ nhé, vì đó chưa phải thông tin thú vị nhất...

Seymour ngưng lại giữa chừng như để câu nói tạo được ấn tượng bất ngờ.

Nói mau nào, chết tiệt!

- Rõ ràng chị bảo tôi rằng anh ta tự nhận đã chơi nhạc hên sân khấu câu lạc bộ Brown Sugar tại Dublin tối qua phải không? cậu ta hỏi.

- Anh ta bảo tôi như thê đấy.

- Vậy mà không phải thế đâu nhé. Castelli đã gọi cho chủ câu lạc bộ: tối hôm qua tại Sugar Club là đêm nhạc salsa, mambo và cha-cha-cha. Những người duy nhất xuất hiện trên sân khấu là thành viên một ban nhạc Cuba vừa bay từ La Havana sang nội trong buổi sáng.

Alice kinh ngạc không thể tin nổi vào tai mình. Cô bất giác thấy mình đang tìm những lý do giải thích để bào chữa cho Gabriel: có lẽ anh ta sử dụng nghệ danh để biểu diễn trên sân khấu? Có lẽ anh ta chơi trong một ban nhạc nào đó? Có lẽ...

- Tôi không biết gã đàn ông đó thực sự là ai, Seymour nói tiếp. Tôi đang tiếp tục tìm hiểu, nhưng trong lúc chờ đợi chúng tôi truy ra danh tính thực của anh ta, chị nên cảnh giác.

Cô ngắt máy và ngồi lặng đi một lát. Không, các giả thiết của cô không có cơ sở. Cô để bản thân bị gạt như một con nhóc mới vào nghề. Cô không đủ cảnh giác nên để Keyne nói dối ngay từ lúc mới gặp.

Nhưng vì lý do gì mới được chứ?

Cô mặc lại quần áo thật nhanh rồi gom đồ đạc cất vào túi xách. Giờ thì cô cảm thấy nỗi sợ hãi choán lấy mình. Tim đập thình thịch, cô xuống thang gác, tay lăm lăm khẩu súng.

- Keyne? cô vừa tiến vào phòng khách vừa gọi to.

Cô men sát tường và rón rén tiến tới tận bếp, tay nắm chặt báng súng. Không có gì hết, căn hộ thông tầng trống trơn.

Trên bàn, ở vị trí dễ thấy gần chai rượu vang, cô nhìn thấy một lời nhắn viết vội trên mặt sau phong bì:

Alice,

Tôi đã tìm ra chiếc xe, nhưng bình xăng đã gần cạn sạch.

Tôi đi đổ đầy bình xăng.

Tôi chờ cô trong quán bar Shisha ở đầu phố nhé.

P.S: Hy vọng cô thích các loại bánh ngọt phương Đông.

Gabriel

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro