14. Two people

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quỷ có thực, ma cũng có thực... Chúng sống giữa chúng ta, và đôi khi chúng giành phần thắng...

Stephen KING

...


Những phân tử rực rỡ sắc màu nhảy múa trong luồng sáng.

Những cánh cửa chóp bằng gỗ mở hé để lọt vào vài tia nắng. Bar shisha phát ra âm thanh ro ro. Mùi thơm nồng của cam, của chà là và quả phỉ phảng phất trong căn phòng chính nơi khách hàng ngồi rải rác đang uể oải hút shisha hoặc nhai rau ráu món bánh hạnh nhân vị hoa cam.

Alice và Gabriel lặng thinh ngồi đối diện với nhau. Một chàng trai lại gần bàn của họ để tiếp thêm trà bạc hà. Một lượt phục vụ kiểu Maroc, bằng cách cẩn thận nhấc ấm trà lên thật cao rồi mới rót để tạo thành một vành bọt nơi bề mặt.

Hai khuỷu tay Gabriel chống lên mặt bàn, hai bàn tay đan vào nhau, đỡ dưới cằm. Gương mặt anh sắt lại. Giờ phút giải thích đã đến.

- Dấu vân tay thu được trên xi lanh thuộc về Erik Vaughn, tôi nhầm chăng?

- Làm thế nào anh biết được tên hắn?

- Đối tượng tôi đang truy đuổi ở Ai Len cũng chính là hắn.

Alice nhìn anh chăm chú không rời mắt.

- Tại sao lại ở Ai Len?

- Đó là một câu chuyện dài. Cách đây mười ngày, đội FBI của Boston được cảnh sát bang Maine cấp báo về một vụ giết người có nhiều yếu tố bất thường xảy ra trong quận Cumberland. Tôi là người được cử xuống hiện trường vụ án cùng người đồng sự, đặc vụ Thomas Krieg.

- Nạn nhân là ai vậy? Alice hỏi.

- Elizabeth Hardy, ba mươi mốt tuổi, một nữ y tá làm việc tại bệnh viện Sebago Cottage. Bị sát hại tại nhà riêng, bị siết cổ...

-... bằng một đôi tất da chân ni lông, Alice đoán.

Keyne gật đầu xác nhận.

Tim Alice đập dồn, nhưng cô cố gắng chế ngự cảm xúc. Có lẽ là cùng một cung cách như Vaughn, nhưng cùng một phương thức tiến hành không có nghĩa là hai vụ án có chung kẻ thủ ác.

- Sau vụ sát hại, Keyne nói tiếp, chúng tôi đã truy cập cơ sở dữ liệu Vicap nhưng không thành công. Tôi không nên nói cho cô biết chuyện này, nhưng các hacker của chúng tôi cũng có khả năng xâm nhập cơ sở dữ liệu của lực lượng cảnh sát châu Âu: mạng Viclas của Đức, mạng Salvac của Pháp...

- Tôi hy vọng anh đang đùa?

- Đừng chơi trò sợ sệt thế chứ, trong cơn khủng hoảng thì chẳng phải dùng mọi phương cách để đạt mục đích sao, anh né tránh. Tóm lại, chính vì thế mà tôi dò đến loạt vụ sát hại và tấn công do Erik Vaughn tiến hành tại Paris từ tháng Mười một 2010 đến tháng Mười một 2011.

- Và anh đã thiết lập mối liên hệ sao?

- Tôi đã yêu cầu được gặp để bàn bạc với sếp cô, đội trưởng đội Hình sự.

- Mathilde Taillandier ư?

- Tuần sau tôi phải sang Paris gặp cô ta nhưng trước tiên tôi đã sang Ai Len. Việc truy cập các cơ sở dữ liệu quốc tế đã giúp tôi biết về một vụ sát hại khác diễn ra tại Dublin cách đây tám tháng.

- Cùng một kiểu nạn nhân, cùng một cách thức tiến hành ư?

- Mary McCarthy, hai mươi tư tuổi, sinh viên năm thứ ba tại đại học Trinity. Bị siết cổ trong phòng ký túc bằng đôi tất da chân.

- Và anh nghĩ thủ phạm là Vaughn?

- Đó là lẽ hiển nhiên, phải không nào?

- Không.

- Chúng ta đã mất dấu Vaughn tại Paris khi hắn tấn công cô. Kể từ đó, hắn chỉ là một bóng ma. Cảnh sát Pháp đã không có chút tiến triển nào trong cuộc điều tra này.

- Vậy thì sao?

- Tôi sẽ chia sẻ với cô suy nghĩ của cá nhân tôi nhé. Vaughn là một kẻ sát nhân tắc kè hoa, có khả năng thay đổi danh tính mỗi khi cảm thấy bị đe dọa. Tôi nghĩ hắn đã rời Paris từ lâu, đã dừng chân tại Ai Len và hiện đang ở Mỹ.

- Toàn bộ chuyện này là bởi vì anh đang phụ trách hai vụ giết người tương tự về cách thức tiến hành thôi sao?

- Giống y hệt, Keyne chữa lại.

- Rốt cuộc, Vaughn đâu phải tên sát nhân đầu tiên siết cổ các nạn nhân bằng một đôi tất ni lông!

- Đừng chơi trò giả ngốc, Schäfer: Vaughn đã giết tất cả những phụ nữ này bằng đồ lót của nạn nhân kế trước. Chính điều đó làm nên đặc trưng trong cách hành động của hắn. Cô thừa biết điều đó còn gì!

- Còn nạn nhân của các anh ở Boston bị siết cổ bằng thứ gì?

- Một đôi tất da chân màu hồng pha hắng. Chính xác đôi tất nữ sinh viên Ai Len mang vào hôm bị sát hại!

- Các anh nóng vội quá đấy. Tên sát nhân các anh truy đuổi tại Ai Len hoặc ở Mỹ chỉ đơn giản là một kẻ bắt chước. Một kẻ tòng phạm, một kẻ thế thân, một dạng fan hâm mộ tỉ mỉ thể hiện lại những tội ác của hắn.

- Một copycat [1], thế chứ gì? Tối nào chúng ta chẳng thấy bọn đó trong các xê ri phim truyền hình, nhưng mười lăm năm làm nghề này, tôi chưa từng gặp thể loại đó. Trên thực tế, thể loại đó không tồn tại.

- Dĩ nhiên là có chứ! Sát thủ Zodiac của New York, vụ Hance...

Anh giơ tay lên để ngắt lời cô.

- Toàn những trường họp đã xảy ra từ ba mươi năm về trước, chỉ còn tồn tại trong các tập giáo trình về tội phạm học...

Alice không buông tha anh.

- Tôi cứ nghĩ FBI hơi nghiêm ngặt hơn kia. Các anh luôn cắm đầu cắm cổ lao vào những cái bẫy mà thiên hạ giăng ra sao?

Gabriel nổi cáu.

- Nghe này, tôi đã muốn nghĩ cho cô, Alice, nhưng nếu cô muốn một bằng chứng không thể chối cãi, tôi vẫn có để đưa ra.

- Ra thế đấy?

- Cô biết cô gái người Ai Len đi loại tất da chân nào không?

- Nói cho tôi biết đi.

- Một đôi tất da chân đăng ten dành cho phụ nữ có thai, với các họa tiết da rắn màu xanh lục. Đôi tất mà cô mang cách đây đã hai năm khi Vaughn suýt thì giết chết cô.

Im lặng. Tiết lộ này khiến cô lạnh sống lưng. Cảnh sát chưa bao giờ tiết lộ chi tiết này với báo chí. Làm thế nào một kẻ bắt chước lại có thể biết được nhãn mác và những dấu hiệu bề ngoài của đôi tất cô mang?

Cô day day thái dương.

- Được rồi, OK, cứ cho là vậy đi. Anh tính làm gì?

- Tôi nghĩ Vaughn đã tập hợp chúng ta lại để thách thức chúng ta. Và việc tìm ra một trong những dấu vân tay của hắn đã củng cố thêm cho phân tích này của tôi. Trước hết là cô: nữ cảnh sát Pháp biết về hắn rõ hơn ai hết vì đã kiên trì truy đuổi hắn. Cô, người đã bị hắn cướp mất sinh mạng đứa con sắp chào đời. Cô, với cơn giận dữ và lòng căm hận vẫn dành cho hắn. Sau đó là tôi: đặc vụ FBI phụ trách điều tra và đã lần ra dấu vết hắn tại Mỹ. Hai cảnh sát chống lại hắn. Hai cảnh sát quyết tâm tóm gọn hắn, nhưng cũng là hai cảnh sát có điểm yếu riêng và tật xấu riêng, bỗng nhiên hoán đổi vị trí từ kẻ đi săn thành con mồi bị săn đuổi.

Alice cân nhắc khả năng này với một cảm giác kinh hãi xen lẫn phấn khích. Viễn cảnh này có gì đó ghê rợn.

- Dù Vaughn có đứng đằng sau những vụ giết hại này hay không thì dĩ nhiên hắn cũng có một đệ tử hoặc một kẻ thế thân, cô khẳng định. Tối qua, anh còn đang ở Dublin còn tôi ở Paris. Bằng cách này hay cách khác, hắn phải đưa chúng ta lên một chiếc máy bay, và gã này không có biệt tài phân thân.

- Về điểm này thì tôi nhất trí với cô.

Alice đưa hai tay lên ôm đầu. Vụ việc đã có bước chuyển biến bất ngờ, từ vài giờ nay, nó khiến những sang chấn tâm lý và những đau đớn mà nhiều năm nay cô phải mất nhiều công chống đỡ quay trở lại.

- Có điều này khiến tôi băn khoăn, Keyne: tại sao anh lại chờ đến tận lúc này mới tiết lộ cho tôi biết danh tính của anh?

- Bởi vì tôi cũng phải tìm hiểu thêm về cô, về mức độ liên quan và những động cơ của cô. Nhất là tôi cũng cần thu thập đủ thông tin để tránh việc Văn phòng rút tôi khỏi cuộc điều tra. Vả lại, xin nói riêng để cô biết, tôi ghét hơn hết thảy việc bị hạ nhục, và riêng trong vụ này, tôi đã bị gạt chẳng khác nào một gã khờ...

- Nhưng tại sao anh lại bịa ra với tôi nhân vật nhạc công chuyên thể loại jazz đó?

- Ngay lúc đó tôi chỉ nghĩ được có thế. Tôi luôn yêu thích nhạc jazz và Kenny, bạn thân nhất của tôi, đúng là nhạc công chơi saxaphone.

- Giờ thì anh định thế nào?

- Đầu tiên, chúng ta ghé qua phòng thí nghiệm huyết học pháp y của Upper East Side để nhờ bên đó phân tích mẫu máu thu được trên áo sơ mi của cô. FBI thường xuyên làm việc với cơ sở này. Họ tính phí đắt ghê gớm, nhưng trang thiết bị và nhân lực của họ thì hết sức hiệu quả. Ta có thể nhờ họ mà thu được một lý lịch di truyền trích ngang trong vòng hai giờ đồng hồ.

- Ý hay đấy. Tiếp đó thì sao?

- Chúng ta lái xe về Boston, chúng ta cùng nhất trí, chúng ta sẽ gặp FBI và kể cho họ nghe toàn bộ những gì chúng ta biết, cầu xin để họ không rút tôi khỏi cuộc điều tra này.

Cô nhìn Gabriel và nhận thấy nét mặt anh đã thay đổi kể từ khi tiết lộ danh tính thật. Nét hân hoan vui nhộn của chàng nhạc công jazz đã nhường chỗ cho vẻ nghiêm trang của chàng cảnh sát. Một ánh mắt u ám hơn, những đường nét cứng rắn hơn, một gương mặt đầy lo âu. Như thể họ vừa làm quen với nhau lần nữa.

- Tôi đi theo anh, cô đồng ý. Nhưng với một điều kiện: một khi tới Boston, tôi muốn được cùng điều tra.

- Chuyện này không thuộc thẩm quyền của tôi, cô thừa biết mà.

- Một cách chính thức hay không chính thức thì chứng ta cũng thành một đội rồi: anh đã tiết lộ cho tôi những thông tín anh nắm được và tôi cũng thế. Nếu không, tới đây chúng ta đường ai nấy đi và vĩnh biệt mảnh áo sơ mi dính máu. Tùy anh lựa chọn.

Gabriel rút một điếu từ bao thuốc dở lấy từ chiếc Honda. Anh châm thuốc rồi bồn chồn rít vài hơi để có thời gian cân nhắc.

Alice liếc nhìn anh. Giờ thì cô đả nhìn nhận anh như một người thân thuộc: một cảnh sát toàn tâm toàn ý với công việc, sẵn sàng làm tất cả để giữ quyền điều tra. Một cảnh sát hẳn đã trải qua nhiều đêm thức trắng để đặt mình vào vị hí của những tên tội phạm hòng thấu hiểu động cơ phạm tội của chúng. Một cảnh sát coi việc bắt giữ những kẻ sát nhân như một điều gì đó thiêng liêng.

Anh rút chùm chìa khóa của chiếc Shelby ra rồi đặt lên bàn.

- Nhất trí, chúng ta đi thôi, anh vừa xác nhận vừa dập tắt điếu thuốc trong một chiếc cốc nhỏ.

...

[1] Tiếng Anh trong nguyên bản: kẻ bắt chước mù quáng. (Chú thích của người dịch).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro