15. Para bellum

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Para bellum

Si vis pacem, para bellum

Nếu bạn muốn có hòa bình, hãy chuẩn bị tham chiến.

VÉGÈCE

...


Một khối rubic cao hai mươi mét được đặt hên mé Đông của đại lộ số Năm.

Lọt thỏm giữa những tòa nhà của bệnh viện Mount Sinai và bảo tàng thành phố New York, phòng thí nghiệm huyết học pháp y chiếm tầng trên cùng của một tòa nhà cực kỳ hiện đại với mặt tiền trong suốt như pha lê - được tạo thành từ những tấm kính nhiều màu vuông vắn - nhắc nhớ món đồ chơi hình học ba chiều trứ danh.

Gabriel và Alice mất chưa đầy mười lăm phút đã tới ranh giới giữa Upper East Side và Spanish Harlem. Họ may mắn tới vào giờ ăn trưa nên còn nhiều chỗ trống ở bãi đỗ xe. Họ đỗ chiếc Shelby tại một trong những con phố bao quanh khuôn viên bệnh viện và khu ký túc trường Y.

- Cô chờ tôi trong xe, OK?

- Anh đùa chắc? Không có chuyện đó đâu: tôi sẽ đi cùng anh.

- Nhất trí, Gabriel thở dài. Nhưng cô để tôi trình bày nhé. Chính tôi là người điều tra mà, cô rõ rồi chứ?

- Rõ rồi, thưa sếp, cô vừa mở cửa xe vừa giễu cợt.

Anh cũng ra khỏi xe.

- Và chúng ta sẽ không lãng phí thời gian, đồng ý chứ? anh vừa nói vừa nhìn giờ hên chiếc đồng hồ tính phí đỗ xe.

Alice lặng lẽ gật đầu và theo anh vào đại sảnh, rồi vào thang máy. Vào thời điểm này trong ngày, tầng nhà có phòng thí nghiệm gần như vắng tanh. Đằng sau quầy tiếp đón, một cô lễ tân đang ăn nốt món xa lát rau quả tươi đựng trong một chiếc khay nhựa.

Gabriel tự giới thiệu rồi xin gặp Éliane Pelletier, phó giám đốc phòng thí nghiệm.

- Là người Pháp sao? Alice ngạc nhiên khi thấy cách phát âm cái tên này nghe quen quen.

- Không, dân Quebec. Mà tôi báo trước, bà ấy hơi đặc biệt đấy nhé, anh vừa nhướng mày vừa thổ lộ.

- Nghĩa là sao?

- Tôi sẽ để cô tự khám phá.

Éliane Pelletier lập tức xuất hiện phía cuối hành lang:

- Gaby, bạn thân mến, cậu đến giới thiệu với tối vợ sắp cưới hả?! từ xa bà đã kêu lên với Gabriel.

Đó là một người phụ nữ thấp nhưng đẫy đà với mái tóc hoa râm cắt ngắn. Bà đeo cặp kính gọng vuông, mặc chiếc áo blu trắng phanh cúc để lộ chiếc áo màu đen dài rộng bên trong. Khuôn mặt tròn vo và dịu dàng gọi nhớ khuôn mặt của một cô búp bê Nga.

- Tôi mừng khi thấy rốt cuộc cậu cũng kết hôn, bà vừa ôm hôn Gabriel vừa trêu anh.

Anh kiềm chế hết mức để không hùa theo trò đùa.

- Éliane, xin giới thiệu đây là đại úy Schäfer thuộc đội Hình sự Paris.

- Xin chào người đẹp, bà thốt lên rồi ôm chầm lấy Alice. Những người Pháp tệ hại, đi nào!

Họ theo bà vào phòng làm việc.

- Thời gian của chúng tôi khá eo hẹp, Éliane ạ. Bà có thể tiến hành phân tích ADN từ một mẫu máu được không? Phòng thí nghiệm chỗ chúng tôi quá tải rồi.

Alice lấy từ trong túi dết ra mảnh vải xé từ áo sơ mi của cô rồi đưa nó cho người phụ nữ dân Quebec.

- Tôi sẽ phân công một chuyên viên sinh vật học phụ hách vụ này, bà hứa rồi cầm lấy chiếc túi nhỏ đựng mẫu vật. Chính xác thì cậu tìm cái gì?

- Một mẫu gien có thể dùng được. Bà có thể làm thật nhanh không?

- Kết quả sau sáu giờ, cậu thấy được chưa? bà đề xuất trong lúc chỉnh lại kính.

- Bà đùa hay sao?

- Tôi có thể sử dụng các que dò mini và bằng cách ấy giảm thời gian tách ADN cũng như độ khuếch đại của nó, nhưng muốn vậy, cậu phải trả nhiều tiền hơn...

- Bà cứ làm càng nhanh càng tốt. Ngay khi có kết quả, hãy gửi cho Thomas Krieg kèm theo hóa đơn. Tôi muốn gọi cho Thomas để báo trước cho cậu ta. Tôi sử dụng điện thoại cố định này nhé?

- Cứ tự nhiên như ờ nhà, Gaby. Tôi sẽ bắt tay vào việc ngay đây.

Bà đi khỏi, để hai người họ lại với nhau trong văn phòng.

- Số điện thoại di động của cô thế nào nhỉ? Nếu cô không phiền, tôi muốn cho Thomas số điện thoại của cồ để cậu ấy có thể dễ dàng liên lạc với chúng ta.

Alice gật đầu rồi ghi số điện thoại mới của mình ra một tờ giấy nhớ đang vất vưởng trên mặt bàn.

Trong khi Gabriel gọi cho người đồng sự, Alice bỏ ra ngoài hành lang. Cô mở điện thoại, bấm số gọi cho bố, nhưng lại gặp phải tin nhắn tự động trên hộp thư thoại của ông.

"Alain Schäfer. Không rảnh ngay lúc này. Để lại lời nhắn sau tiếng bíp", một giọng cục cằn của người không hề biết đến trau chuốt yêu cầu.

- Bố à, là con, Alice đây. Nhận được tin nhắn bố thu xếp gọi lại cho con ngay nhé. Việc khẩn cấp. Hết sức khẩn cấp ạ.

Cô tắt máy. Suy nghĩ vài giây rồi quyết định gọi lại cho Seymour.

- Vẫn là tôi đây.

- Khỉ thật, tôi đang lo ngay ngáy đây. Chị nói chuyện với Keyne chưa?

- Rồi, anh ta nói mình là đặc vụ FBI, chi nhánh Boston.

- Chị đùa hay sao? Gã này đang gạt chị đấy, Alice!

- Cậu có thể thử xác minh, nhưng tôi nghĩ lần này anh ta nói thật. Anh ta đang điều tra một vụ giết người có nhiều điểm tương đồng với những vụ Erik Vaughn tiến hành.

- Tôi sẽ gọi cho Sharman, cái gã ở Washington mà chúng ta đã giúp trong vụ Petreus xem sao.

- Cảm ơn Seymour. Cậu vẫn ở văn phòng hả? Tôi vẫn còn một việc muốn nhờ cậu đây.

Anh chàng cảnh sát Paris không thể nén một tiếng thở dài.

- Alice à, từ sáng tới giờ tôi chỉ làm toàn những việc chị nhờ thôi mà!

- Tôi muốn cậu lấy xe rồi...

- Bây giờ sao? Không được đâu. Tôi có việc phải giải quyết tới tận 23 giờ kia!

Cô lờ đi lời phản đối của Seymour.

- Cậu đi theo đường cao tốc phía Đông tới Metz rồi tiếp tục lái tới Sarreguemines nhé.

- Alice à, quãng đường đó dài ít nhất 350 cây số đó!

Cô không buồn nghe Seymour mà vẫn tiếp tục:

- Có một nhà máy đường cũ được cải dụng, giữa Sarreguemines và Sarrebourg. Tôi không biết nó nằm chính xác ở đâu, nhưng cậu hãy nhờ Castelli xác định vị trí của nó: hẳn là vùng đó không có nhiều nhà máy như thế đâu.

- Tôi đã nói là không rồi mà, Alice!

- Cậu nhớ mang theo đèn pin, một cây kìm to và gậy phát quang. Lúc nào xuống tới đó cậu gọi cho tôi nhé. Tôi muốn cậu xác minh một việc.

- Cả đi lẫn về sẽ mất tới tám giờ đường đó!

- Nếu không phải chuyện quan trọng tôi sẽ không nhờ cậu làm đâu. Hãy làm chuyện này vì tình bạn giữa chúng ta! cô nài nỉ. Tôi chỉ có thể tin ở cậu thôi, khỉ thật!

Ở đầu dây bên kia, Seymour cảm nhận được nỗi khổ sở của bạn mình, cậu liền đầu hàng.

- ít nhất chị củng phải nói tôi sẽ tìm thấy cái gì chứ, cậu ta thở dài.

- Một cái xác, tôi hy vọng thế. 

* * *

Đường đi.

Tốc độ.

Cảnh vật lướt qua.

Tiếng gầm rú của động cơ V8.

Trên radio tự động đang phát ra giọng nói muôn thuở của Otis Redding.

Một máy đếm vòng to đùng được ghép vào giữa bảng điều khiển kiểu cổ.

Và những ánh phản chiếu màu hổ phách và mật ong của mái tóc Alice.

Họ đã rời Manhattan từ lúc 14 giờ, mài mòn mặt đường suốt gần hai giờ qua, băng qua phần lớn địa phận Connecticut: thoạt tiên là đường cao tốc liên bang 95 chạy dọc bờ biển, rồi đường 91 ngược lên phía Bắc. Dòng xe cộ thông thoáng, con đường tràn ngập nắng, hai bên đường mọc lên khi thì lãnh sam, khi thì bạch quả, cây du và sồi trắng.

Tâm trí mải nghĩ ngợi vẩn vơ, suốt cả quãng đường họ hầu như không trò chuyện. Mỗi người nghiền ngẫm những nỗi băn khoăn của riêng mình.

Chiếc Shelby GT lao đi như một mũi tên. Ngồi sau vô lăng, Gabriel hình dung trong một khoảnh khắc ngắn ngủi bản thân mình trong vai một chàng trai sống ở thập niên 1960, hãnh diện với chiếc Mustang, vừa chở bạn gái đi xem bộ phim mới nhất của Steve McQueen vừa nghe những ca khúc đỉnh của Roy Orbison hoặc của nhóm Everly Brothers và e ngại đợt quân dịch tiếp theo rất có thể sẽ đưa mình đến Việt Nam.

Anh quay sang Alice. Gương mặt mang nét rắn rỏi và không thể hiện cảm xúc gì, cô đang mải miết suy nghĩ, bàn tay nắm chặt điện thoại vì đang chờ một cuộc gọi. Với chiếc áo vest vải thô, gương mặt sáng, đôi gò má cao và mái tóc buộc gọn ra sau, từ cô toát ra một vẻ đẹp hoang dại, như một chiến binh. Đó là lẽ dĩ nhiên: Alice Schäfer đang chiến đấu. Nhưng đằng sau những đường nét cứng rắn của cô, đôi lúc có thể thấy thấp thoáng một người phụ nữ khác, dịu dàng hơn và đằm thắm hơn.

Anh tự hỏi vậy thì trước kia cô trông như thế nào. Trước tấn thảm kịch ấy. Tươi cười, nhẹ nhàng, hạnh phúc? Nếu tình cờ gặp cô trên đường phố Paris, có lẽ nào anh sẽ phải lòng một phụ nữ như thế? Có lẽ nào anh sẽ bắt chuyện với cô? Có lẽ nào cô sẽ nhìn anh? Anh thầm hình dung ra cảnh tượng đó, nhấm nháp thú vui được kéo dài suy nghĩ vẩn vơ đó.

Rồi, trên radio ô tô, The Clash, U2 và Eminem thay thế Otis Redding. Phép mầu gián đoạn. Tạm biệt những năm 1960 cùng những khúc lãng mạn lạc đề. Quay trở về với thực tại.

Gabriel nheo mắt và hạ tấm che xuống để chống chói.

Một cú liếc nữa vào kính chiếu hậu để rồi bắt gặp ánh mắt Alice đang buộc lại tóc.

- Đường mới là thứ ta cần nhìn, Keyne ạ.

- Tồi muốn cô giải thích giúp chuyện này...

Anh chưa vội nói hết câu. Cô vẫn không rời mắt khỏi mắt anh trong gương.

- Làm thế nào cô có thể chắc chắn rằng các dấu vân tay trên xi lanh không phải là dấu vân tay của Vaughn?

Cô nhún vai vẻ khó chịu.

- Tôi đã nói với anh rồi, đó chỉ là giả thiết thôi. Không phải khẳng định chắc chắn.

- Cô đừng giễu tôi: trong khi tất cả các manh mối chúng ta có trong tay đều buộc tội hắn thì cô lại chưa một lần nào tin vào sự hiện diện của Erik Vaughn tại Mỹ. Tôi đã tích lũy được hàng nghìn giờ hỏi cung. Tôi biết khi nào một ai đó nói dối tôi, và đó chính là điều cô đang làm lúc này.

Cô chống chế yếu ớt.

- Chẳng điều gì cho phép anh...

- Tôi xin báo để cô biết tôi chính là cảnh sát duy nhất được phép điều tra vụ này! anh cao giọng ngắt lời cô. Tôi đã cư xử lịch thiệp với cô, tôi đã tiết lộ cho cô biết tất cả những thông tin mình có được trong khi chẳng có điều gì buộc tôi phải làm vậy.

Cô thở dài. Anh nói tiếp:

- Cô đã yêu cầu được cùng điều tra với tôi và nhờ tôi nói giúp với cấp trên của tôi để được gia nhập nhóm điều tra. Tốt thôi, tôi chấp nhận, ngay cả khi vì chuyện đó tôi sẽ tự đặt độ tín cậy của mình lên bàn cân. Nhưng một khi đã là đồng sự thì chúng ta phải chia sẻ với nhau mọi thứ, OK?

Cô gật đầu. Đây chính là thể loại diễn văn mà cô yêu thích.

- Vậy thì tôi đặt lại câu hỏi với cô nhé, Alice: làm thế nào cô có thể chắc chắn rằng những dấu vân tay thu được trên xi lanh không phải dấu vân tay của Vaughn?

Cô day day thái dương rồi hít thở một hơi thật sâu trước khi thổ lộ:

- Bởi vì Vaughn đã chết rồi, Keyne ạ. Vaughn đã chết từ lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro