18. Đấm móc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Omne ignotum pro terribili.

Mọi hiểm nguy chưa lường hết đều khủng khiếp.

Thành ngữ Latin

...


Bác sĩ Oliver Mitchell là một người đàn ông cao lớn, khỏe mạnh hoạt bát với cái đầu cạo nhẵn thín và đôi lông mày rậm rì vẽ nên hai dấu mũ giao nhau phía trên gốc mũi. Bất chấp vóc dáng khổng lồ và râu tóc đặc biệt như vậy, trông anh vẫn giống một sinh viên vừa ra trường: khuôn mặt tròn xoe như búp bê rạng rỡ với nụ cười trẻ thơ, mặc quần jean và đi giày thể thao cũ, bên trong áo blu là chiếc áo phông in hình ban nhạc rock Ramones.

- Tôi không hiểu rõ lắm câu chuyện về chứng suy tim này, anh nói sau khi mời cô vào phòng chụp X quang.

Alice quyết định chơi bài ngửa.

- Đó chỉ là một lời nói dối để được gặp anh.

- Không gì ngoài mục đích đó sao! Kỳ cục... và táo bạo. Cô là người Pháp đúng không? anh đoán khi nhận ra ngữ điệu.

- Đúng, tôi là đại úy thuộc đội Hình sự Paris.

Gương mặt bác sĩ liền sáng rỡ.

- Thật sao? Số 36 kè Orfèvres? Giống như Jules Maigret?

Alice trọn tròn mắt. Cuộc trò chuyện xoay chuyển theo một hướng thật bất ngờ: nhờ phép mầu nào mà nhân vật chính của tiểu thuyết gia Simenon lại xuất hiện trong một cuộc chuyện trò cùng một bác sĩ chụp X quang hâm mộ thể loại punk rock, trong trung tâm y tế của Greenfield thuộc bang Massachusetts được nhỉ?

- Vợ tôi đang làm luận án tiến sĩ về văn học Pháp tại Harvard, bác sĩ X quang giải thích. Luận văn của cô ấy nói về Paris trong các tiểu thuyết của Georges Simenon.

- Thảo nào...

- Hè năm ngoái chúng tôi đã tới Paris. Nào là kè Orfèvres, quảng trường Dauphine, món đùi vịt dầm mỡ và món khoai chiên đặc sản của quán Caveau du Palais...

Cấu tôi đi nào, tôi đang mơ chắc!...

Alice quyết định tranh thủ hoàn cảnh.

- Nếu vợ anh muốn, tôi có thể dẫn hai vợ chồng đi thăm số nhà 36 vào lần tới khi hai người tới Pháp.

- Tuyệt quá, cô ấy...

- Trong lúc chờ đợi, anh nhất định phải giúp tôi, cô ngắt lời bác sĩ rồi cỏi chiếc áo vest vải thô, áo len và áo phông ra.

Mặc độc áo lót, cô tiến lại gần bác sĩ X quang để chỉ cho anh ta thấy mảnh cấy hình chữ nhật dưới da.

- Đây là cái gì vậy? bác sĩ hỏi, cặp lông mày rậm rì nhướng lên.

- Đó cũng chính là điều tôi muốn biết.

Bác sĩ xoa tay bằng một thứ dung dịch sát khuẩn rồi thăm khám phần ngực trên của Alice, ấn vào da cô để làm nổi lên mảnh nhỏ hình chữ nhật có các cạnh bo tròn.

- Cô có thấy đau không?

- Không đau lắm.

- Trông nhu một dạng máy kích tim thu nhỏ. Cô có vấn đề gì về tim mạch không?

- Không. Tôi thậm chí không biết ai đã cấy vào người mình thứ này, cũng không biết từ bao giờ.

Không hề ngạc nhiên lấy một giây về tình huống này, bác sĩ chỉ chiếc máy chụp X quang nằm ở góc trái căn phòng.

- Chúng ta sẽ chụp lồng ngực để nhìn rõ hơn.

Alice gật đầu rồi làm theo chỉ dẫn của bác sĩ: cô để ngực trần rồi đứng đối diện với tấm phim kính.

- Áp sát thêm chút nữa. Hít căng lồng ngực rồi nín thở nào. Được rồi.

Chưa đầy hai giây sau, chiếc máy để đằng sau cô đã tiến hành phóng tia X mà không gây một tiếng động.

- Thở bình thường nào. Để cho chắc, chúng ta sẽ chụp một bức theo mặt nhìn nghiêng.

Bác sĩ lặp lại thao tác rồi mòi Alice theo anh vào phòng kế bên. Mitchell ngồi vào sau dàn máy quản lý hình ảnh, bật một màn hình, thực hiện vài bước điều chỉnh tương phản rồi tiến hành việc in phim.

- Việc này có mất nhiều thời gian không? cô hỏi.

- Không, sẽ có kết quả ngay thôi.

Một cỗ máy to hình lập phương bắt đầu rung lắc và cho ra hai tấm phim. Mitchell vớ lấy những tấm phún và kẹp chúng trên một mặt tường sáng rồi điều chỉnh độ sáng.

- Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ này! anh huýt sáo, tay chỉ vào một vệt trắng hình chữ nhật.

- Một thiết bị theo dõi chăng? Alice đoán mò.

- Tôi không nhìn được rõ lắm là thiết bị kiểu gì, bác sĩ X quang vừa đáp vừa gãi gãi đầu.

- Tôi thì nghĩ đến một thiết bị theo dõi dạng RFID, cô cảnh sát lên tiếng, giống kiểu thiết bị theo dõi nguôi ta sử dụng cho động vật. Hồi năm ngoái tôi đã nghe một bài nói chuyện trong khuôn khổ chuông trình nâng cao nghiệp vụ: hình như ở Nam Mỹ có một vài người giàu có đã cho cấy ghép thiết bị này vào cơ thể để người ta có thể nhanh chóng xác định vị trí của họ trong trường hợp họ bị bắt cóc.

- Quân đội cũng thực hiện việc cấy ghép này ngày càng thường xuyên hơn với những quân nhân được cử ra chiến trường, Mitchell nói thêm, không hề rời mắt khỏi tấm phim. Thiết bị theo dõi này lưu giữ tất cả những dữ liệu liên quan đến tình trạng sức khỏe của họ. Trong trường hợp xảy ra tai nạn, người ta có thể truy cập hồ sơ y khoa của họ chỉ bằng một động tác scan đơn giản. Quy trình này đang được áp dụng khá phổ biến, nhưng dạng thiết bị theo dõi đó nhỏ hon nhiều: không lớn hon một hạt gạo. Thiết bị gắn dưới da cô lại có kích cỡ quá lớn.

- Vậy thì sao?

Bác sĩ X quang tổng họp lại kiến thức mình có được.

- Những năm gần đây, trên các tạp chí y khoa xuất hiện nhiều bài viết nhắc đến những nghiên cứu để tạo nên những thiết bị theo dõi điện tử có khả năng tự động truyền những liều thuốc cách quãng đều đặn, thiết bị này rất hữu ích đối với một vài bệnh lý. Thiết bị này đã được ứng dụng vào việc điều trị chứng loãng xương, nhưng nếu ứng vào trường hợp này thì mảnh ghép sẽ được tìm thấy ở hông và kích cỡ to hơn nhiều.

- Vậy thì sao? Alice bắt đầu mất kiên nhẫn.

- Tôi bảo lưu ý kiến của mình về máy kích tim thu nhỏ.

- Tôi không hề có bệnh lý gì về tim, tôi chẳng đã bảo anh rồi còn gì! cô nổi cáu.

Bác sĩ trở lại đằng sau màn hình để phóng to một phần hình ảnh, bật máy in rồi ghim tấm phim mới lên đèn đọc âm bản.

- Hình dạng miếng ghép dưới da cô không vuông vắn lắm, nhưng tôi gần như chắc chắn nó được làm bằng chất liệu titan, anh khẳng định.

Alice ghé mặt lại gần tấm phim.

- Được rồi, cứ cho đây là máy kích tim đi. Tôi có một đồng nghiệp cũng mang thiết bị tương tự, cứ bảy năm ông ấy lại phải lên bàn phẫu thuật để thay pin cho thiết bị...

- Đúng vậy, đó là một cuộc phẫu thuật cứ từ sáu đến mười năm sau lại phải thực hiện một lần. Vả lại, đại đa số các máy kích tim đều được trang bị pin litium.

Alice chỉ vào tấm phim.

- Làm thế nào để lưu trữ pin trong một không gian nhỏ đến mức này?

Vẻ suy tư, bác sĩ X quang đưa ra một giả thiết.

- Hẳn là thiết bị cấy dưới da cô không có pin.

- Vậy thì thiết bị hoạt động bằng cách nào?

- Có lẽ là nhờ một hệ thống tự sinh chăng: một bộ cảm biến áp điện sẽ biến đổi những cử động trong lồng ngực cô thành điện. Đó là một trong những hướng nghiên cứu hiện đang được khai thác để thu nhỏ các máy kích tim.

Mitchell cầm cây thước nhựa trên mặt bàn rồi dùng nó để chỉ vào một vùng trên phim âm bản.

- Cô có thấy cạnh hơi bo tròn này giống với một vành khuyết không?

Alice gật đầu.

- Tôi nghĩ đó là một bộ nối dùng để kết nối máy kích tim này với tim cô qua một dây dò.

- Và dây dò đó nằm ở đâu? cô cảnh sát hỏi.

- Chẳng ở đâu cả, đó mới chính là điều hết sức kỳ lạ.

- Vậy thì thiết bị này được gắn với cái gì?

- Chẳng với cái gì cả, vị bác sĩ thừa nhận. Trong hình dạng này nó không thể gửi đi những xung động điện.

Alice hỏi vẻ bán tin bán nghi:

- Anh có thể gắp nó ra giúp tôi không?

- Các đồng nghiệp của tôi ở đây có thể làm chuyện đó, nhưng nó đòi hỏi một ca phẫu thuật và những phân tích bổ sung.

Não Alice hoạt động hết công suất.

- Một điều cuối cùng nữa: tôi đã kiểm tra và thấy mình không hề có vết sẹo nào trên ngực, cổ hoặc nách. Làm thế nào người ta có thể cấy ghép thiết bị này vào người tôi mà không để lại chút dấu vết nào?

Mitchell cắn môi.

- Hoặc là thiết bị này đã ở trong cơ thể cô từ lâu rồi...

- Không thể thế được. Tôi phải nhận ra chứ, cô ngắt lời bác sĩ.

- Hoặc người ta đã cấy ghép cho cô qua một chỗ khác. Alice tháo thắt lưng, cởi giày rồi cởi luôn quần dài trước ánh mắt ngạc nhiên của vị bác sĩ X quang. Cô kiểm tra mắt cá chân, hai bàn chân, hai đầu gối... Khi kiểm tra đến phần trên đùi trái, cô nhìn thấy một miếng băng trong suốt, tim cô bắt đầu đập dồn. Cô gỡ miếng băng dính ra để rồi nhìn thấy một đường rạch nhỏ.

- Người ta đã cấy thiết bị vào cơ thể cô qua chỗ này, vị bác sĩ đoán trong lúc ghé lại gần vết sẹo. Thiết bị này nhỏ đến nỗi người ta có thể đẩy nó lên cao qua một ống thông.

Alice mặc lại quần áo trong tâm trạng hoang mang. Cuộc điều tra này không chỉ gây bối rối, khiếp sợ hay siêu thực nữa, nó đã trở nên quá sức điên rồ.

- Tóm lại, vậy là tôi đang mang trong người một máy kích tim không có pin, không có dây dò và nó chẳng kích được cơ quan nội tạng nào của tôi, cô tóm tắt lại.

- Thật không tài nào hiểu nổi, tôi thừa nhận thế, Mitchell nói vẻ hối lỗi.

- Nhưng nếu vậy thì nó được dùng vào mục đích gì đây?

- Đó cũng chính là điều tôi thắc mắc, vị bác sĩ chụp X quang thừa nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro