2. Gabriel

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi người chúng ta đều mang trong mình một kẻ lạ đáng quan ngại.

Anh em nhà GRIMM


Gã đàn ông lạ mặt nói giọng đặc Mỹ, luyến gần như toàn bộ những chữ r.

- Khỉ thật, chúng ta đang ở đâu thê này? gã vẫn nhướng mày gặng hỏi.

Alice siết chặt các ngón tay quanh báng súng.

- Tôi nghĩ chính anh mới là người phải nói cho tôi biết điều đó! cô trả lời gã bằng tiếng Anh, vẫn gí nòng khẩu Glock vào thái dương gã.

- Này, chúng ta bình tĩnh lại, đồng ý chứ? gã vừa hỏi vừa giơ hai tay lên. Và hạ vũ khí của cô xuống: mấy thứ này nguy hiểm lắm...

Vẫn chưa tỉnh hẳn, gã hất cằm chỉ bàn tay bị khóa chặt trong vòng thép.

- Sao cô lại tròng cho tôi cái của nợ ấy? Lần này tôi đã làm gì nào? Ẩu đả chăng? Hay say xỉn nơi công cộng?

- Đâu phải tôi còng anh lại, cô cãi.

Alice săm soi gã đàn ông: gã mặc chiếc quần jean sẫm màu, đi đôi giày Converse, áo sơ mi xanh lơ nhàu nhĩ và một chiếc vest ôm sát. Đôi mắt gã, vốn sáng và khêu gợi, đang sâu hoắm và thâm quầng vì mệt mỏi.

- Thực sự không nên nóng nảy, gã vừa than vừa rụt cổ rụt vai.

Gã cụp mắt nhìn xuống cổ tay để xem giờ nhưng đồng hồ đeo tay của gã đã không còn.

- Cứt thật... Mấy giờ rồi nhỉ?

- Tám giờ sáng.

Gã cố gắng lộn các túi quần túi áo theo kiểu được chăng hay chớ trước khi làm loạn lên:

- Nhưng cô đã lột sạch của tôi! Tiền nong, ví, điện thoại...

- Tôi chẳng lột gì của anh hết, Alice cam đoan. Tôi cũng vậy, cũng bị vặt sạch rồi.

- Mà tôi còn bị sưng u một cục nữa chứ, gã ghi nhận sau khi đưa bàn tay không bị còng lên rờ đằng sau đầu. Dĩ nhiên là cả chuyện này cũng không liên quan gì tới cô phải không? gã phàn nàn mà không thực sự chờ đợi câu trả lời.

Gã liếc cô qua khóe mắt: mặc chiếc quần jean bó và chiếc áo khoác da ngắn để lộ hai vạt áo sơ mi mặc bên trong dính máu, Alice là một cô gái tóc vàng dong dỏng chừng ba mươi tuổi, búi tóc đang sắp bị xổ tung. Gương mặt cô có đường nét cứng cỏi nhưng hài hòa - gò má cao, mũi thanh, nước da trắng muốt - và đôi mắt, điểm những ánh phản chiếu màu đồng của lá thu, bừng sáng lấp lánh.

Một cơn đau kéo gã ra khỏi màn ngắm nghía: một cảm giác bỏng rát lan khắp cẳng tay gã.

- Lại có chuyện gì thế? cô thở dài.

- Tôi đau, gã nhăn nhó. Như bị thương vậy...

Vì bị còng, Gabriel không thể cởi chiếc áo vest đang mặc hoặc xắn cao tay áo sơ mi, nhưng nhờ ra sức vặn vẹo, gã nhìn ra một dạng băng gạc đang quấn quanh cánh tay mình. Một chỗ mới được băng bó nơi có vệt máu nhỏ đang chảy xuống tận cổ tay.

- Tốt rồi, giờ thì chúng ta thôi những trò ngu ngốc đi! gã nổi cáu. Chúng ta đang ở đâu thế này? Wicklow chăng?

Cô gái lắc đầu.

- Wicklow là ở đâu thế?

- Một khu rừng phía Nam, gã thở dài.

- Phía Nam cái gì mới được? cô hỏi.

- Cô giỡn mặt tôi hay sao? Phía Nam Dublin chứ còn đâu nữa!

Cô tròn mắt nhìn gã.

- Anh thực sự nghĩ chúng ta đang ở Ai Len sao?

Gã thở dài.

- Nếu không thì chúng ta có thể ở đâu được chứ?

- Ờ thì, ở Pháp, tôi hình dung thế. Gần Paris. Tôi đoán là trong rừng Rambouillet hoặc...

- Thôi đừng mê sảng nữa đi! gã ngắt lời cô. Mà này, chính xác ra thì cô là ai nhỉ?

- Một cô gái với một khẩu súng, vậy nên chính tôi mới là người đặt câu hỏi.

Gã nhìn cô thách thức, nhưng hiểu rằng mình không làm chủ tình hình. Gã im lặng không nói gì thêm.

-Tôi tên Alice Schäfer, đại úy cảnh sát thuộc đội Hình sự Paris. Đêm qua tôi đi tiệc tùng cùng mấy cô bạn trên đại lộ Champs-Élysées. Tôi không biết chúng ta đang ở đâu và làm sao chúng ta lại ở đây, bị còng lại với nhau. Và tôi không mảy may biết gì về anh. Giờ đến lượt anh.

Sau vài giày lưỡng lự, gã đàn ông xa lạ quyết định khai thật danh tính của mình.

- Tôi là người Mỹ. Tên là Gabriel Keyne, nghệ sĩ dương cầm chuyên thể loại jazz. Tôi thường trú tại Los Angeles nhưng thường xuyên đi đây đó tham gia trình diễn hòa nhạc.

- Ký ức gần đây nhất của anh là gì? cô thúc giục.

Gabriel nhướng mày rồi nhắm mắt lại để có thể tập trung hơn.

- Ờ thì... Tối qua, tôi đi chơi cùng người đệm contrebass và saxophone cho mình tại Brown Sugar, một câu lạc bộ jazz thuộc khu Temple Bar tại Dublin.

Tại Dublin... Gã này điên rồi!

- Sau buổi hòa nhạc, tôi ngồi ở bar rồi có lẽ đã nốc hơi quá nhiều cocktail Cuba libre, Gabriel tiếp tục nói trong lúc mở mí mắt.

- Rồi sau đó?

- Sau đó...

Gương mặt gã co rúm lại, gã cắn môi. Rõ ràng là để nhớ lại đoạn cuối buổi tối, gã cũng khổ sở chẳng kém gì cô.

- Nghe này, tôi không biết nữa. Tôi nghĩ mình đã tranh cãi với một gã không thích thứ nhạc tôi chơi, rồi tôi tán tỉnh vài em, nhưng quá ẩu nên chẳng vớ được em nào.

- Đẳng cấp hết sức. Thực sự lịch lãm hết sức.

Gã xua tay gạt lời chê trách ấy đi rồi đứng dậy khỏi băng ghế, buộc lòng Alice phải làm theo. Cô bắt gã ngồi xuống bằng một cử động đột ngột của cẳng tay.

- Tôi rời câu lạc bộ vào lúc nửa đêm, gã khẳng định. Tôi khó lắm mới đứng vững nổi. Tôi vẫy một chiếc taxi trên Aston Quay. Sau vài phút, một chiếc xe dừng lại và...

- Rồi sao?

- Tôi không biết nữa, gã thừa nhận. Hẳn là tôi đã đưa địa chỉ khách sạn rồi gục luôn xuống ghế sau.

- Rồi sau đó?

- Tôi đã bảo với cô là chẳng còn nhớ gì nữa mà!

Alice hạ khẩu súng xuống rồi để vài giây trôi qua, đủ thời gian tiêu hóa những tín xấu này. Rõ ràng đây không phải người giúp được cô soi tỏ tình hình. Ngược lại là khác.

- Anh có nhận thức rõ rằng tất cả những gì anh vừa kể tôi nghe là một trò đùa quá đáng không? cô thở dài nói.

- Tại sao thế?

- Coi nào, thì bởi chúng ta đang ở Pháp mà!

Gabriel đưa mắt nhìn khắp khoảng rừng đang trải rộng xung quanh họ: cây cối hoang dại, những bụi rậm um tùm, những vách đá phủ kín dây thường xuân, những tán lá mùa thu tạo thành vòm vàng rực. Ánh mắt gã lần ngược lên dọc theo gốc thân trầy trụa của một cây du khổng lồ và bắt gặp hai chú sóc đang chạy, leo trèo bằng những bước nhảy nhanh nhẹn và chuyền từ cành này sang cành khác đuổi theo một chú chim hoét màu xanh lơ.

- Tôi dám cược là chúng ta không phải đang ở Pháp, gã gãi gãi đầu tuyên bố.

- Nói gì thì nói, chỉ có một cách duy nhất để biết điều ấy thôi, Alice cáu kỉnh cất khẩu súng đi và giục gã đứng dậy rời băng ghế.

Họ rời khoảng rừng thưa để tiến sâu vào trong đám cây con và khóm bụi rậm rạp. Líu ríu vào nhau, họ băng qua một khoảng rừng thấp có nhiều thung, men theo một con đường dốc, rồi xuôi xuống một sườn dốc bằng cách vịn vào những vỉa đá. Họ mất đến mười phút mới có thể ra khỏi mê cung rừng rú này, lội qua những dòng chảy nhỏ rồi rảo bước qua nhiều đường mòn quanh co. Cuối cùng, họ gặp một lối đi hẹp rải nhựa, hai bên có cây cối vẽ nên một mái vòm cành lá phía trên đầu. Càng tiến bước trên con đường rải nhựa này, những âm thanh của nền văn minh càng hiện hữu.

Một tiếng rì rầm thân thuộc: âm thanh ồn ã vẳng đến từ thành phố...

Bỗng có linh cảm kỳ lạ, Alice kéo Gabriel về phía một khoảng nắng dưới tán lá. Bị hút theo khoảng trời quang này, họ khai phá một con đường cho tới tận chỗ giống với bãi cỏ bên bờ nước.

Chính vào lúc đó họ nhìn thấy nó.

Một cây cầu gang cong cong duyên dáng bắc qua một nhánh hồ.

Một cây cầu dài màu kem, được tô điểm một cách tinh tế bằng những đường lượn và những chậu hoa.

Một cây cầu nhỏ quen thuộc từng xuất hiện trong hàng trăm bộ phim.

Cầu Vòm.

Họ không ở Paris. Cũng không ở Dublin.

Họ đang ở New York.

Trong Central Park.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro