20. Trong ngôi nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con người tìm kiếm ánh sáng trong một khu vườn mong manh nơi những sắc màu rung rinh.

Jean TARDIEU

...


Một vầng trăng đêm màu xanh lơ đè nặng trên bầu trời và thách thức những đám mây.

Tròi lạnh cắt da cắt thịt.

Trong buồng lái của chiếc Shelby, hệ thống sưởi chỉ thổi ra một luồng khí âm ấm khó chịu. Alice xoa tay vào nhau để đỡ cóng rồi thu chúng vào trong ống tay áo len. Cô đã bật đèn trần trong xe và giở tấm bản đồ đường bộ ra trên đầu gối. Người hơi cúi về phía trước, gương mặt ủ rũ, Gabriel lái xe, đôi bàn tay quắp chặt vào vô lăng. Kể từ khi Seymour gọi điện, họ đã lái xe được khoảng ba giờ đồng hồ, vẫn ngược lên cao hơn về phía Bắc. Sau một hành trình dài như thế, sự thiếu tiện nghi của chiếc Shelby bắt đầu thể hiện rõ: ghế quá thấp, hệ thống treo có từ thời tiền sử, hệ thống sưởi tệ hại...

Tập trung nhìn đường, Gabriel rẽ vào một khúc cua tay áo rồi tăng tốc để đẩy chiếc ô tô trên đoạn đường dốc đứng ngoằn ngoèo giữa những khe lũng của dãy núi Trắng. Đã nhiều cây số đường họ không gặp một chiếc xe nào. Noi này vắng tanh vắng ngắt.

Xung quanh họ, thiên nhiên phô trương toàn bộ sức mạnh của nó. Cánh rừng đen thẫm, đầy vẻ đe dọa, không chút khoan nhượng. Những sắc thu đã nhường chỗ cho một khối đơn sắc, vạn vật chìm trong bóng đêm, cho màn đêm thăm thẳm.

Ở chỗ ngoặt của những cung đường hình chữ chi, đôi khi họ nhìn thấy thung lũng chìm trong màn sương mù, cũng như một thác nước hình bậc thang, làn nước trút xuống vẽ nên những bậc thềm lấp loáng bạc trên vách đá.

Thấm cơn mệt và thiếu ngủ, Alice xét kỹ lại những điều Seymour vừa tiết lộ với họ: Vaughn không chỉ chưa chết mà hắn còn đang tích cực hoạt động. Mười ngày trước, hắn đã sát hại một nữ y tá tại đây, vùng New England này, và chỉ một thời gian ngắn sau, hắn đã quay lại Pháp để giết chóc một lần nữa và thảy xác nạn nhân vào nhà máy đường cũ.

Vaughn không hành động đơn lẻ, Alice chắc chắn điều đó. Cuộc gặp gỡ giữa cô và Gabriel không phải chuyện tình cờ. Vaughn đã tập họp hai người họ lại để khiêu khích và thách thức họ. Trừ có điều màn kịch rùng rợn này không thể là tác phẩm của một cá nhân riêng lẻ. Một người duy nhất không thể tổ chức một trò chơi ghép hình tương tự, về mặt logic và vật chất.

Alice day day mí mắt. Suy nghĩ của cô không còn sáng rõ nữa, trí não cô hoạt động chậm dần.

Tuy nhiên một câu hỏi vẫn khiến cô đau đáu: tại sao bố lại nói dối cô về cái chết của Vaughn?

Cô xoa xoa vai rồi lau sạch đám hơi nước đang đọng trên cửa kính xe. Cảnh vật sầu thảm này cũng tác động tới cô. Tâm can cô thấy sợ và duy có sự hiện diện của Gabriel lúc này giúp cô khỏi lùi bước trước nỗi kinh hoàng.

Họ chạy xe thêm khoảng mười lăm cây số nữa trước khi tới một vạt lĩnh sam mở ra một lối tắt trong rừng.

- Đây rồi! Alice thốt lên rồi rời mắt khỏi tấm bản đồ.

Chiếc xe rẽ trái rồi tiến vào một con đường rừng hai bên mọc lên toàn thông. Thêm chừng trăm mét nữa, lối đi hẹp dần, như thể cây cối co cụm lại để đẩy lùi hai vị khách không mòi. Hai người tiến vào đường hầm tạo ra từ các loài thực vật. Những gai lá kim cào xước thùng xe chiếc Mustang, những cành lá đập vào cửa kính xe, mặt đất trở nên chông chênh hon. Những loại cây lá kim khép lại bên trên họ theo cách không thể nhận thấy.

Bỗng nhiên, đến từ một nơi nào đó chẳng rõ, một khối đen thẫm lăn ra trước mũi xe. Alice hét lên, Gabriel đạp nghiến chân phanh rồi quành hết tay lái để tránh vật cản. Chiếc Shelby trượt đi, va vào một gốc thông khiến một bên kính chiếu hậu gãy rời, một trong những cửa kính sau vỡ toang và đèn trần xe vụt tắt.

Im lặng. Sợ hãi. Rồi một tiếng rít the thé kéo dài.

Một con nai... Alice thầm nghĩ khi trông thấy bóng một con vật cao lớn với bộ gạc dạng nhánh xòe rẻ quạt đang đi xa dần.

- Không gãy cái gì chứ? Gabriel xác minh.

- Ổn cả, Alice khẳng đinh. Còn anh?

- Vẫn sống nhãn, anh cam đoan rồi khởi động lại xe.

Họ đi thêm năm trăm mét nữa, đến khi ra được một khoảng rừng thưa bao quanh một trang trại.

Họ đỗ chiếc Shelby gần ngôi nhà rồi tắt đèn pha đi. Ánh trăng đủ để nhìn rõ trang trại nhỏ. Đó là một khối xây hình chữ nhật phủ đầy các biển báo bằng gỗ, bên trên là mái hai sườn dốc phủ thêm ngói gỗ thông tuyết. Hai khung cửa sổ con trổ trên nóc nhà dường như đang quan sát họ với ánh mắt ngờ vực. Những cánh cửa chóp để mở và bên trong tối đen như mực.

- Không có ai hết, Gabriel ghi nhận.

- Hoặc họ muốn chúng ta tin như vậy, Alice diễn đạt tinh vi.

Cô buộc thắt hai quai túi dết lại với nhau rồi đưa cho Gabriel.

- Anh cầm lấy cái này, cô ra lệnh trong khi lấy lại khẩu súng trong hộc đựng đồ.

Cô rút khẩu Glock ra khỏi bao, kiểm tra khóa nòng, nhấc chốt an toàn rồi đặt ngón tay mình lên chuôi cò.

- Cô không định cứ thế đi vào đó đấy chứ? Gabriel hỏi.

- Anh có giải pháp nào khác sao?

- Chứng ta sẽ bị bắn tỉa đấy!

- Nếu Vaughn muốn giết chúng ta thì hắn đã làm điều đó lâu rồi.

Họ ra khỏi xe trong tiết trời lạnh giá và tiến về phía ngôi nhà. Luồng hơi nước thoát ra từ môi họ vẽ nên những cuộn khói bàng bạc bốc hơi trong màn đêm.

Họ dừng trước một hộp thư kiểu truyền thống được phủ một lớp sơn đã bong tróc.

CALEB DUNN

Cái tên được khắc bằng que hàn khiến người ta không thể nghi ngờ thêm về danh tính của chủ nhà.

- Ít ra thì chúng ta cũng không nhầm nhà, Gabriel vừa nói vừa mở hộp thư.

Nó trống không. Ai đó mới lấy hết thư từ đi rồi.

Họ tiếp tục đi vào hiên nhà và trông thấy một tờ báo.

- Tờ USA Today số ra ngày hôm nay, Gabriel nhận xét sau khi xé toạc lớp nhựa dẻo bao ngoài.

Anh đặt tờ báo lên một chiếc ghế bập bênh cũ kỹ.

- Vậy là Dunn đã không về nhà, Alice suy luận sau khi liếc nhìn tờ nhật báo.

Gabriel đứng trước lối vào và có vẻ lưỡng lự.

- Xét về mặt pháp lý, chúng ta không có bất cứ lý do gì hợp lẽ để xuất hiện tại đây. Dunn không chính thức bị nghi ngờ về bất cứ chuyện gì. Chúng ta không có lệnh bắt, không có...

- Thì đã sao nào? Alice sốt ruột.

- Vậy thì, nếu chúng ta có thể vào bên trong mà không phải đạp tung cánh cửa này...

Cô cảnh sát cất khẩu súng vào trong bao rồi quỳ trước lỗ khóa.

- Đưa tôi cái túi.

Cô lục tìm trong túi dết rồi lấy ra một phong bì giấy bồi lớn được gập làm đôi, bên trong đựng những tấm phim chụp lồng ngực tại Greenfield.

- Cô tìm đâu ra thứ này thế? Gabriel hỏi khi trông thấy những tấm phim chẩn đoán hình ảnh.

- Tôi sẽ giải thích cho anh sau, Keyne. Chúng ta cá là cánh cửa này chỉ được sập lại thôi nhé? Trong cái xó này người ta không cần quá cảnh giác với trộm cắp.

Alice luồn tờ giấy Cling vào khe cửa rồi giữ chặt và đẩy đi đẩy lại nhiều lần. Không thành công.

- Thôi bỏ đi, Schäfer, chúng ta đâu phải đang đóng phim: cửa bị khóa trái rồi.

Nhưng Alice vẫn kiên trì, vừa nâng tấm phim lên vừa lay lắc cánh cửa, vừa đạp nhẹ vài cú lên tầm cao cho tới khi lưỡi khóa xoay nửa vòng rồi cánh cửa bật mở.

Cô ném sang Gabriel một cái nhìn đắc thắng rồi rút khẩu Glock ra. Hai cảnh sát tiến vào bên trong ngôi nhà.

* * *

Lẽ hiển nhiên thứ nhất: ngôi nhà đang bật hệ thống sưởi. Suy luận thứ nhất: khi rời khỏi nhà, Dunn dự định sẽ nhanh chóng quay về.

Gabriel gạt cầu dao điện. Bên trong bài trí đơn giản: một dạng lều săn nguyên bản khổ lớn với nền gạch cũ, bốn mặt tường ốp ván vân và lò sưởi đốt củi. Phòng khách được bố trí quanh một tràng kỷ góc đã mòn trơ sợi và một lò sưởi đá đồ sộ bên trên chễm chệ cái đầu hươu được trau chuốt vẻ tự nhiên. Bốn khẩu súng săn được sắp thành hàng ở vị trí dễ nhìn trong máng cỏ.

- Mấy khẩu súng cà tàng để bắn chim ngói hoặc gà gô, Gabriel chỉ ra. Không có gì khác.

Những nhượng bộ duy nhất trước cuộc sống hiện đại: mấy lá cờ hiệu của đội bóng chày Red Sox, một màn hình HD, một bộ đồ chơi điện tử, một laptop và một máy in nhỏ đặt trên chiếc bàn gỗ mộc. Họ đi vào bếp. vẫn phong cách đó: tường hơi cũ kỹ, bếp gang, loạt nồi đồng.

Họ lên gác và nhìn thấy một hành lang dẫn vào ba phòng ngủ nhỏ không chút hoa mỹ và hầu như trống không.

Quay xuống tầng trệt, hai điều tra viên mở các tủ và ngăn kéo, lục lọi các tầng giá, lật tung gối tựa và chăn len kẻ ca rô phủ trên tràng kỷ. Chẳng có gì hết ngoài một chút cần sa giấu trong mâm bồng. Khó có thể tin được căn nhà gỗ này lại là sào huyệt của một tên giết người hàng loạt.

- Thật lạ là không có bất cứ bức ảnh chụp riêng nào, Gabriel lưu ý.

Alice ngồi vào trước laptop và mở máy. Không có mật khẩu. Không có phần mềm lưu trữ ảnh, một lịch sử truy cập web được thanh lọc, một phần mềm thư điện tử không hề được điền thông tin tài khoản. Đích thị là một vỏ sò trống rỗng.

Alice dành thời gian ngẫm nghĩ. Cô kết luận rằng Dunn hẳn phải gửi mail thông qua trang web của nhà cung cấp mạng. Cô kết nối vào trang web đó - đó là trang duy nhất hiển thị trong mục ưa thích -, nhưng chỉ tìm thấy các loại hóa đơn hằng tháng, thư rác và quảng cáo.

Về phần mình, Gabriel tiếp tục lục lọi. Anh tìm thấy trong một ngăn tủ bếp một tấm vải bạt và một cuộn băng dính cách điện, anh để riêng sang một bên, đinh bụng sẽ dùng để bít kín ô cửa kính bị vỡ của chiếc Shelby. Anh nhìn thấy một ô cửa sổ sập lớn trông ra mặt sau khu rừng. Anh tò mò mở nó ra và một luồng gió ùa vào khiến cửa chính, cho đến giờ vẫn khép hờ, đóng sập lại. Alice ngẩng đầu lên và tái mặt.

Cô đứng phắt dậy khỏi ghế, tiến tới lối vào và chết lặng. Trên mặt sau cánh cửa chính, được gắn chặt bằng những cái đinh hoen gỉ, là ba bức ảnh cô vẫn luôn cất trong ví.

Đầu tiên là bức ảnh chụp Paul cười rạng rỡ, chụp trên khu vườn vắt vẻo nơi sườn núi Ravello trên biển Amalfi thuộc Ý. Rồi một bức ảnh siêu âm của cô. Lúc mang bầu năm tháng.

Alice nhắm mắt. Trong vòng một giây, tất cả những cảm xúc mà cô đã từng cảm thấy khi nhìn thấy đứa bé trong bụng hên màn hình siêu âm vào ngày hôm ấy chợt ùa về trong một ánh đèn chớp. Bấy giờ mọi thứ đã có thể nhìn rõ: nét mặt thanh thoát, đôi mắt bồ câu, hai lỗ mũi nhỏ xíu, hai bàn tay bé xinh, những ngón tay bé tí tẹo. Và âm thanh như thôi miên của nhịp tim. ỤC, ỤC, ỤC...

Cô mở mắt nhìn bức ảnh thứ ba: đó là tấm thẻ ngành in chìm hình cờ tam tài của cô. Bức ảnh này cũng được đóng đinh trên cánh cửa, nhưng tác giả của tội ác đã cẩn thận xé nó làm đôi.

ỤC, ỤC, ỰC... Âm thanh trái tim cô đang nện trong lồng ngực hòa lẫn với ký ức về nhịp tim của con trai. Căn phòng bỗng chao đảo xung quanh cô. Một làn hơi nóng nhấn chìm cô, một con buồn nôn dữ dội dâng lên trong cô. Cô chỉ kịp lờ mờ cảm thấy có người đang đỡ lấy mình trước khi bất tính.

* * *

Sấm dội ầm ì khiến các cửa kính rung lên bần bật. Một loạt tia chớp vạch ngoằn ngoèo bên trong ngôi nhà xây. Alice đã nhanh chóng hồi tỉnh, nhưng cô xanh rớt như một hồn ma. Gabriel chỉ đạo.

- Chần chừ ở đây cũng không để làm gì. Chúng ta cần tìm ra Caleb Dunn mà không có bất cứ chi tiết nào cho thấy hắn sẽ quay về đây.

Alice và Gabriel đang ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn gỗ phòng khách, trên mặt bàn là tấm bản đồ vùng đang trải rộng. Anh chàng đặc vụ liên bang tiếp tục lập luận.

- Hoặc Dunn và Vaughn là một, hoặc Dunn sẽ dẫn chúng ta tới chỗ Vaughn. Cách này hay cách khác thì gã đàn ông này cũng đang nắm giữ một phần quan trọng của sự thật.

Alice gật đầu. Cô nhắm mắt để có thể tập trung hon. Kết quả phân tích ADN cho thấy vết máu dính trên áo sơ mi của cô thuộc về Dunn. Vậy thì mới đây Dunn đã bị thuơng. Vào đêm hôm trước hoặc lúc sáng sớm tinh mơ. Và vết thương của hắn hẳn phải nghiêm trọng thì hắn mới không mò về nhà được. Nhưng lúc này hắn đang ở đâu? Dĩ nhiên là trong một nơi ẩn náu... Hoặc đơn giản là trong một trung tâm y tế.

Như thể đọc được suy nghĩ của cô, Gabriel thốt lên:

- Biết đâu Dunn đang được chăm sóc tại bệnh viện nơi hắn làm việc thì sao?

- Chứng ta hãy gọi điện tới đó xác minh xem sao, cô gọi ý rồi ấn một phím để bật laptop.

Cô kết nối Internet để tìm thông tin liên lạc của bệnh viện Sebago Cottage.

Cô ghi lại địa chỉ, số điện thoại rồi thử xác định vị trí của bệnh viện trên bản đồ.

- Ở đây, cô nói rồi chỉ vào ven một hồ nước hình bóng điện. Chưa đầy 60 cây số.

Gabriel nhắc:

- Thòi gian xuống núi phải mất ít nhất hai giờ đường.

- Chúng ta cứ gọi cho ban giám đốc bệnh viện và hỏi xem họ có đang điều trị cho Dunn hay không.

Anh lắc đầu.

- Họ sẽ không nói gì với chúng ta qua điện thoại đâu. Thậm chí có khi họ còn báo động cho Dunn ấy chứ.

- Vậy thì chúng ta cứ thử mò đến đó chăng?

- Có lẽ là không. Tôi có ý này. Đưa tôi mượn điện thoại của cô.

Gabriel bấm số gọi bệnh viện, gặp tổng đài, nhưng thay vì nói chuyện với một thành viên ban giám đốc, anh yêu cầu được kết nối với phòng bảo vệ.

- Bộ phận an ninh xin nghe, một giọng uể oải không mấy xứng với chức năng nhiệm vụ của mình thông báo.

- Xin chào, tôi là bạn của Caleb Dunn. Dunn nói tôi có thể liên lạc với anh ấy qua số này. Tôi nói chuyện với anh ấy được không?

- Chà chà, vụ này khó đây, anh bạn. Hình như Caleb vừa lãnh một phát đạn vào lườn. Đúng là anh ta đang ở đây, nhưng ở bên kia barie rồi, nếu anh hiểu ý tôi muốn nói gì...

- Dunn đang ở đây? Tức là ở bệnh viện Sebago Cottage phải không?

- Dù sao thì bà chủ cũng đã bảo tôi như vậy.

- Bà chủ?

- Katherine Köller, phó giám đốc bệnh viện.

- Mà ta có biết ai đã bắn anh ấy không?

- Chịu thôi. Ở đây họ không thích người ta đặt câu hỏi, anh biết đấy.

Gabriel cảm ơn nhân viên bảo vệ rồi tắt máy.

- Chúng ta đi thôi, Alice nói. Lần này chúng ta tóm được hắn rồi!

Cô chuẩn bị gập laptop lại thì bỗng dừng tay.

- Đợi tôi một phút nữa thôi.

Cô tranh thủ truy cập Internet để kiểm tra mail. Đã hơn năm giờ đồng hồ trôi qua kể từ khi cô gọi cho Franck Maréchal, ủy viên ban giám đốc cảnh sát giao thông Paris. Có lẽ ông ta đã tìm ra hình ảnh chiếc xe của cô trên các camera giám sát ở bãi đỗ xe trên phố Franklin-Roosevelt. Nói đúng ra, trong vụ này, cô không hề tin tưởng vào sự mau mắn của Maréchal.

Nhưng cô đã nhầm: một bức mail đã chờ sẵn cô trong hòm thư điện tử cá nhân.

Từ: Franck Maréchal

Tới: Alice Schäfer

Chủ đề: Giám sát Vinci/FDR

Chào Alice,

Đây là những hình ảnh thu được từ các camera giám sát liên quan tới biển số xe cô đã cung cấp. Tôi không thể nén file video vì nó quá nặng để gửi qua mail, nhưng tôi đã chụp lại màn hình để gửi cho cô vài bức ảnh. Tôi hy vọng vậy là đủ đối với cô.

Thân ái,

Franck.

Bốn bức ảnh được đính kèm thư.

Alice ghé sát màn hình chăm chú quan sát.

20 giờ 12: hai bức ảnh cho thấy chiếc Audi đang tiến vào bãi đỗ. Chất lượng hình ảnh không đến nỗi tệ hại như Seymour khẳng định. Qua kính chắn gió, Alice nhìn thấy rất rõ gương mặt mình và lúc bấy giờ chỉ có một mình cô trong xe. 0 giờ 17: hai bức ảnh khác làm chứng cho việc chiếc Audi rời khỏi bãi đỗ. Lần này, rõ ràng có người ngồi trong xe cùng Alice và cô không còn là người cầm lái. Những bức ảnh này cho thấy cô hình như đã gục xuống, gần như bất tình trên ghế cạnh lái. Điều khiển xe là một người đàn ông. Trên bức ảnh đầu tiên người ta không nhìn thấy mặt người này nhưng trên bức thứ hai gã đã ngẩng đầu lên.

Alice mở bức ảnh đó ở chế độ toàn màn hình và dùng chuột cảm ứng để phóng to hình ảnh.

Máu cô đông lại trong các tĩnh mạch.

Không thể nghi ngờ gì thêm.

Người đàn ông cầm lái chiếc Audi chính là Seymour.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro