21. Bức màn xà cừ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất hạnh cho ai đơn độc và gục ngã mà không có ai khác đỡ anh ta dậy.

ECCLÉSIASTE, 4,10

...


Chiếc Shelby tiến sâu vào đêm tối.

Con dông ập xuống núi với sức mạnh tàn phá. Gió khiến chiếc xe rung lắc, mưa gõ vào cửa kính và trên tấm vải bạt tạo nên một âm thanh ghê rợn.

Họ đã vượt đỉnh đèo được nửa giờ và đã bắt đầu đoạn đường dốc dài xuôi về phía thung lũng. Con đường giăng giăng toàn những khúc cua gấp đến chóng mặt, lại đang trở nên tron nhẫy dưới trận mưa rào.

Alice cầm trên tay bức ảnh lấy từ camera giám sát của bãi đỗ xe, trên đó có thể thấy rõ gương mặt Seymour. Cô đã nhiều lần thử gọi lại cho "bạn", nhưng lần nào cũng gặp hộp thư thoại. Cô cúi xuống, chăm chú quan sát bức ảnh dưới ánh sáng nhợt nhạt phát ra từ điện thoại di động.

Cô thấy mình ngồi cạnh Seymour, trong chiếc Audi. Cô có vẻ đã say khướt và bơ phờ, nhưng không hoàn toàn bất tỉnh.

Làm sao cô có thể không nhớ gì về khoảng thời gian này nhỉ, mới chỉ đêm qua thôi mà? Cô vẫn đang cố gắng phá lớp băng bao bọc bên ngoài phần ký ức này, nhưng vẫn là bức màn xà cừ đó ngăn không cho cô chạm tới ký ức. Tuy nhiên, sau khi đã cô gắng, cơ chế đồng hồ trong não cô bỗng nhiên đem lại cảm giác vận hành trơn tru. Tim Alice nện thình thịch. Đúng thế, ký ức vẫn còn đó! Trong tầm kiểm soát của các nơ ron thần kinh. Được giấu trong những nếp gấp mờ tối của tiềm thức. Sự thật đang xích lại gần. Alice đã có thể xoay xung quanh nó, nhưng ngay khi cô chuẩn bị khám phá ra nó thì nó lại tàn lụi, rải rắc để rồi tiêu tan trong buồng lái lạnh băng.

Đúng là một cực hình Tantale, miếng ăn đến miệng còn rơi.

Bỗng nhiên một vệt đỏ son tan loãng trong màn đêm tối đen như mực. Alice quay sang: đèn báo cữ xăng màu đỏ đang nhấp nháy trên bảng điều khiển.

- Khốn kiếp, Gabriel buột miệng. Chúng ta có nguy cơ hết xăng trước khi tới được bệnh viện. Chiếc xe này phải nốc đến hơn hai chục lít trên một trăm cây số!

- Ta còn có thể chạy xe được bao lâu nữa?

- Tối đa năm mươi cây số.

Alice dùng điện thoại soi vào tấm bản đồ.

- Theo bản đồ này thì có một trạm dừng tên là General Store. Anh có nghĩ chúng ta đủ xăng để tới được đó không?

Gabriel nheo mắt nhìn vị trí của cửa hàng.

- Có thể vừa đủ, nhưng chưa chắc. Dù sao chúng ta cũng không được lựa chọn.

Gió đang cố gắng len lỏi vào bên trong chiếc Shelby. Mưa tiếp tục trút xuống như thác, đe dọa nhấn chìm chiếc xe. Hai mắt vít chặt xuống đường, Gabriel lên tiếng:

- Cái gã Seymour của cô ấy mà, tôi chưa bao giờ cảm thấy gã...

Alice thở dài, đầu hàng trước nỗi chán chường.

- Anh không biết cậu ta đâu.

- Tôi thấy gã lúc nào cũng ám muội, thế thôi.

- Tôi thì tôi thấy chính những lời chỉ trích kiểu thợ mài ngọc của anh mới là ám muội. Nếu anh muốn thì cứ chờ đến lúc cậu ta giải thích đã, rồi hẵng phán xét.

- Tôi không thấy lời giải thích của gã có thể thay đổi được gì! anh chàng cảnh sát nổi cáu. Gã nói dối cô ngay từ đầu. Gã nói dối chúng ta, khốn kiếp! Có lẽ tất cả những thông tin mà gã báo cho chúng ta từ sáng tới giờ đều là giả!

Alice lo lắng khi xét đến khả năng này. Gabriel tìm một điếu thuốc trong túi áo sơ mi rồi châm lên mà không hề rời mắt khỏi đường đi.

- Cả bố cô cũng vậy!

- Đủ rồi đấy! Đừng lôi bố tôi vào chuyện này.

Anh nhả nhiều cuộn khói cay sè loang ra trong xe.

- Tôi chỉ thấy là vây quanh cô toàn những người thao túng cô và đặt cô vào vòng nguy hiểm.

Lúc này họ đã xuống tới thung lũng, họ lại bắt đầu gặp các phương tiện giao thông khác. Một chiếc xe tải đi ngược chiều hắt vào họ ánh đèn xe chói gắt.

- Và hơn nữa, cô luôn tìm ra cớ để bênh vực họ! Gabriel tiếp tục.

Alice đang bực bội càng ra sức chống chế.

- Anh nên nhớ, nếu như không có Seymour và bố tối, tôi đã không còn ở đây! Anh nghĩ làm sao người ta có thể tiếp tục sống trên đời này sau khi một gã tâm thần đã phanh bụng mình ra, đã giết chết đứa con chưa kịp chào đời của mình và để mặc cho mình chết gục trong một vũng máu?

Gabriel cố gắng phân trần nhưng Alice đã cao giọng không để anh nói lý:

- Sau khi Paul chết, tôi đã bị hủy diệt và tôi chỉ có HỌ làm nơi nương tựa! Liệu anh có quá ngu ngốc đến nỗi không hiểu ra điều ấy không nhỉ!

Gabriel nín thinh. Anh tiếp tục lặng lẽ rít thuốc với vẻ âu lo. Alice thở dài rồi quay sang phía cửa kính xe. Làn mưa đang giội liên tiếp xuống mặt kính. Những kỷ niệm dồn dập ùa về trong tâm trí cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro