22. Vaughn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đang tới, giờ đang điểm.

Guillaume APOLLINAIRE

...


Gió lùa vào từ tứ phía. Dải băng dính cách điện rốt cuộc đã đầu hàng trước những đạt tấn công dồn dập của những trận cuồng phong, tấm vải bạt tung ra tạo thành một lỗ hở hoác đằng sau chiếc Shelby. Con mưa giận dữ trút xuống khiến mặt sàn và các ghế trong chiếc xe thể thao ướt sũng.

- Chúng ta sắp tới nơi rồi! Alice hét to để át đi sự điên cuồng của con bão.

Tấm bản đồ đường bộ cô đang trải trên đầu gối đã ngấm nước và mủn ra trong tay cô.

Họ chạy xe chậm lại để cẩn trọng vượt qua một ngã tư nơi đèn giao thông đã ngừng hoạt động vì cơn dông, rồi ngay sau đó, họ nhẹ nhõm nhận ra tấm biển Grant General Store lấp lánh trong đêm.

Họ dừng lại đối diện với hai cây xăng dựng trước cửa tiệm. Gabriel nhấn còi xe nhiều lần để thông báo về sự hiện diện của mình. Mặc chiếc áo gió và che ô, một nhân viên trạm xăng đúng tuổi răng đã móm hết cả chạy tới rồi cúi xuống cửa kính xe họ.

- Virgile hân hạnh phục vụ quý khách.

- Ông làm ơn đổ đầy bình xăng được không?

- Dĩ nhiên. Phải sửa cả cửa kính sau xe nữa!

- Ông có thể sửa luôn cho chúng tôi được không? Gabriel hỏi. Có lẽ là dùng băng dính cố định vào đó một mảnh vải...

- Tôi sẽ xem mình có thể làm gì, Virgile hứa. Trong lúc chờ đợi hai vị cứ vào bên trong sưởi ấm đã.

Họ bước ra khỏi xe rồi chạy vào trú dưới mái hiên cửa tiệm. Khắp người ròng ròng nước mưa, họ đẩy cửa bước vào một căn phòng rộng rãi đông đúc và ồn ã. Căn phòng được chia làm đôi. Bên phải là một "cửa hàng bách hóa" kiểu truyền thống, sàn gỗ kêu răng rắc và các tầng giá kiểu cũ, bày bán một lượng lớn các sản phẩm thủ công: mứt, xi rô vị thích, mật ong, brownie, whoopie pie, cheesecake nhân bí đỏ, toffee-bars... Bên kia phòng được bố trí quanh một quầy lớn, đằng sau quầy là một phụ nữ đang phục vụ nào hứng ốp lếp, trứng đúc thịt hun khói và những hash browns rưới bia nhà làm.

Bầu không khí thân thiện vui tươi được tạo nên nhờ đám khách quen đang bàn chuyện trên trời dưới bể sau những lốc bia. Khắp bốn mặt tường dán những tấm áp phích có từ thập niên 1950 thông báo những ngày tháng có hòa nhạc rock. Quán diner mang vẻ phi thời gian đến nỗi người ta thực có cảm giác rằng Chuck Berry, Bill Haley & His Comets hoặc Buddy Holly cuối tuần này sẽ tới đây biểu diễn.

Alice và Gabriel tới ngồi trên hai chiếc ghế đẩu tròn bạc da màu đỏ ở cuối phòng nơi quầy bar có hình chữ L, cho phép khách hàng ngồi đối diện nhau.

- Đôi chim cu này, hai người muốn tôi phục vụ món gì đây? bà chủ quán vừa hỏi vừa chìa ra cho họ hai tờ thực đon ép nhựa.

Tuy không đói lắm nhưng họ thừa hiểu sẽ không thể chiếm một chỗ ngồi nếu không gọi một thứ gì đó.

Trong khi họ chọn món, bà chủ quán rót cho họ hai cốc nước lón rồi đẩy về phía họ hộp kim loại đựng khăn giấy.

- Cô cậu ướt sũng cả rồi! Để ý lái xe cẩn thận đấy nhé!

Hai cảnh sát cảm ơn bà. Gabriel gọi một chiếc club-sandwich nướng còn Alice gọi một bát xúp nghêu.

Trong lúc chờ đợi các món đã gọi được mang ra, họ thấm khô mặt, cổ và lau tóc.

- Cô cậu ăn đi cho đở đói! bà chủ quán đã mang ra chiếc sandwich được cắt thành hình tam giác và món xúp được dọn ra trong một ổ bánh mì tròn khoét rỗng ruột.

Trên mặt quầy, hai cốc whisky xuất hiện như bởi phép mầu giữa hai bàn tay béo núc của bà.

- Còn đây là quán mời, để cô cậu hâm nóng người: kho dự trữ riêng của lão Virgile đấy.

- Chúng tôi xin nhận, Keyne háo hức nếm thử một ngụm rượu làm từ lúa mạch đen.

Anh ngoạm một miếng sandwich và chờ cho đến khi tránh được những đôi tai thọc mạch rồi mới nhìn thẳng vào mắt Alice.

- Chúng ta còn cách bệnh viện mười lăm cây số nữa, Schãíer, thế nên chúng ta phải nói chuyện một lát.

Cô húp một thìa xúp.

- Thì cứ nói thôi.

- Tôi nói nghiêm túc đấy, Alice. Tôi biết Vaughn đã khiến cô đau khổ nhiều, cô và gia đình cô...

- Anh có nghệ thuật dùng uyển ngữ đấy.

- Nhung để chuyện này thật rõ ràng giữa chúng ta, chúng ta không phải đang tiến hành một cuộc viễn chinh trừng phạt, cô hiểu chứ? Chúng ta tới bệnh viện, bắt giữ đối tượng rồi nhanh chóng giải hắn về Boston để hỏi cung trong một khuôn khổ theo luật định.

Alice ngoảnh nhìn nơi khác. Đến lượt mình, cô nhấp một ngụm whisky. Là kết quả của quá trình chưng cất lúa mạch đen lên men, thứ rượu này đượm mùi thơm của mơ, mận và đinh hương.

- Chúng ta nhất trí vậy nhé? Gabriel cố nài.

Alice lảng tránh.

- Mỗi người sẽ nhận trách nhiệm của mình.

Không chịu chui đầu vào bẫy, Gabriel cao giọng.

- Tôi thì dù thế nào chăng nữa, tôi cũng sẽ nhận lấy trách nhiệm của mình: cô đưa tôi khẩu súng của cô hoặc cô không được rời khỏi đây.

- Anh cứ thử xem!

- Chuyện này không nói hai lời được đâu, Alice.

Cô ngần ngừ, nhưng hiểu rằng Gabriel sẽ không lùi bước. Cô rút khẩu Glock khỏi bao rồi tuồn qua gầm bàn cho anh.

- Như thế này chẳng phải tốt hơn sao, anh khẳng định rồi giắt khẩu súng vào thắt lưng.

Cô nhún vai rồi uống cạn cốc whisky. Như mỗi lần uống rượu, cô gần như đều cảm nhận được, về mặt thể chất, rượu đang ngấm vào máu mình. Những ly rượu đầu tiên đem lại cho cô một cảm giác dễ chịu hiếm thấy. Một liều adrenalin thực sự đem lại cho cô một độ nhạy bén khác thường. Cảm giác ngất ngây chếnh choáng khi đánh mất đôi chút tự chủ.

Đôi mắt cô lim dim, lướt từ người này sang người kia, từ vật này sang vật kia, cho đến khi dán chặt vào ly whisky của Gabriel. Ánh mắt cô khựng lại, bị thôi miên bởi những biến đổi của ánh sáng đang sóng sánh trên bề mặt chất lỏng. Những tia phản chiếu óng ánh đổi sang vàng, sang đồng, sang vàng nâu và sang hổ phách. Thế giới quay cuồng xung quanh cô. Lúc này, cô có cùng cảm giác khi ở trong xe ban nãy: cảm giác chắc chắn đến sảng khoái là chưa bao giờ tới gần sự thật đến thế. Niềm tin chắc là cuối cùng đã đạt tới một điểm chuyển tiếp và sắp có thể xé rách bức màn của sự vô tri.

Ánh mắt cô lạc trong rừng tia sáng lấp lánh của rượu. Say sưa, sững sờ, không thể rời mắt khỏi cốc rượu của người bạn đồng hành. Hai cánh tay cô bỗng nổi da gà và cổ họng nghẹn lại. Bấy giờ cô ý thức được rằng thứ cô đang quan sát không phải là cốc whisky mà là bàn tay Gabriel đang cầm cốc rượu. Và chính xác hơn là ngón tay đang gõ nhịp đều đặn và bồn chồn lên thành cốc. Cô nhìn rất rõ, như thể đang quan sát thế giới qua một chiếc kính lúp. Bàn tay của Gabriel; những đốt ngón tay hình vòng cung; những nếp nhăn nhỏ trên các ngón; sự hiện diện hầu như không thể nhận ra của vết sẹo nhỏ xíu hình chữ thập trên ngón trỏ tay phải ở mỗi lần tiếp xúc với thành cốc. Dạng vết thương người ta tự gây cho mình ngày còn nhỏ, khi vô ý cầm phải lưõi bén sắc của chiếc dao gấp Opinel đầu tiên trong đời và những mũi khâu sẽ để lại thứ dấu vết đi theo chúng ta cả cuộc đời.

Không một lời báo trước, cái đầu bù xù của Virgile, "chủ ga ra", thình lình xuất hiện nơi góc quầy họ đang ngồi.

- Tôi đã chữa tạm cửa xe cho hai vị. Hai vị thử đi xem rồi nói cho biết đã ưng ý hay chưa nhé.

Gabriel đứng dậy.

- Cô cứ ngồi trong này cho ấm, tôi sẽ quay lại đón lúc nào chứng ta chắc chắn có thể tiếp tục lên đường.

Hai má nóng rực, Alice nhìn Gabriel đi xa dần. Cô cảm thấy tiếng tim mình nện thình thịch trong lồng ngực, toàn thân nóng hầm hập, không thể nào kìm lại được. Đầu óc cô quay cuồng. Cảm giác như đang đuối nước. Nhu cầu muốn biết.

- Ổn chứ cô gái? Tôi rót thêm cho cô thứ gì đó nhé?

Alice nhận lấy một cốc rượu nữa rồi nốc một hơi cạn sạch. Cô muốn tin rằng rượu có khả năng soi sáng những suy nghĩ trong cô. Hoặc ít nhất cũng tiếp cho cô can đảm.

Hành động hay là chết!

Cô mở túi dết và tìm thấy bộ dụng cụ lấy vân tay. Cô dùng một chiếc khăn giấy để cầm lấy chiếc cốc Gabriel đã uống rồi áp dụng luôn cách xử lý giống như đã làm trước đó với chiếc xi lanh: quét phấn đen bằng chổi từ, xác định vị trí dấu vân tay tương ứng với ngón trỏ, chuyển dấu vân tay đó sang mẩu băng dính rồi cố định nó trên miếng lót ly bên cạnh dấu vân tay của chủ nhân chiếc xi lanh. Các động tác của cô chính xác, máy móc. Thời gian có hạn nên cô không cho mình được quyền mắc sai lầm nào, dù nhỏ nhất.

Alice đang đưa miếng lót ly bằng giấy bồi lên sát mặt để chăm chú nhìn hai dấu vân tay thì tiếng chuông vui tai của cửa ra vào vang lên.

Cô quay ngoắt lại và thấy Gabriel đang tiến về phía mình.

- Chúng ta có thể lên đường rồi, anh nói từ xa và nói khá to để át tiếng ồn trong quán.

Cô hơi toát mồ hôi. Gabriel tiến lại gần, nụ cười hồn hậu.

- Ông già Virgile đã làm đâu ra đấy. Chiếc xe lại kin như bưng rồi!

Cô thử một đòn được ăn cả ngã về không.

- Anh đi khởi động xe trước đi. Tôi trả tiền rồi sẽ ra xe sau, cô cam đoan với hy vọng anh sẽ quay ra.

- Không cần đâu, tôi...

Bà chủ quán đứng ả quầy tóm lấy anh bằng cánh tay lực lưỡng của mình.

- Này cậu nhóc, tôi rót cho cậu cốc sau cùng nhé? Một ngụm rượu gin do chính tay lão Virgile cất lấy. Có vị mật ong và quả bách xù. Cậu sẽ nói cho tôi biết xem ngon đến thế nào!

Gabriel gỡ tay bà chủ quán ra, rõ ràng là đang ngạc nhiên và bối rối trước cử chỉ suồng sã này.

- Cảm ơn bà, không cần khách sáo vậy đâu. Chúng tôi phải lên đường thôi.

Alice tranh thủ vài giây lộn xộn ngắn ngủi đó để nhét đống đồ lề vào túi xách. Rồi cô rút từ trong túi áo ra ba tờ mười đô đặt lên mặt quầy.

- Chúng ta đi chứ? Gabriel bảo khi đi ngang qua chỗ cô đang ngồi.

Làm ra vẻ hoàn toàn dửng dưng, cô theo anh tới tận cửa ra vào quán. Bên ngoài, mưa vẫn rơi mau như thế.

- Cô chờ tôi dưới mái hiên này cho khỏi ướt, tôi sẽ đi lấy xe.

Trong khi Gabriel chạy tới chỗ đậu chiếc Shelby,

Alice quay lung lại bãi đỗ và rút tấm lót ly từ trong túi ra. Cô so sánh hai dấu vân tay in trên đó dưới ánh sáng của tấm biển hiệu trạm dừng General Store. Chúng giống hệt nhau, ít ra là nếu quan sát bằng mắt thường. Nhất là người ta có thể thấy cả hai dấu vân tay đều có cùng mẫu hình dạng vòng cung, bị gián đoạn bởi vết sẹo nhỏ xíu hình chữ thập...

Đúng lúc đó, cô hiểu ra rằng Gabriel đã nói dối cô ngay từ đầu.

Khi ngước mắt lên, cô cảm thấy chiếc xe hai cửa vừa dừng lại sau lưng mình. Gabriel mở cửa cho cô lên xe. Cô cảnh sát ngồi vào bên trong xe rồi cài dây an toàn.

- Mọi chuyện ổn chứ? Trông mặt cô lạ lắm.

- Ổn cả, cô đáp rồi bỗng nhiên ý thức được rằng cô đã giao khẩu Glock cho Gabriel nên chẳng còn vũ khí nữa.

Cánh cửa xe bên cô đóng sập lại. Alice run rẩy quay mặt ra phía cửa kính xe đang không ngừng bị làn mưa quất lên xối xả.

* * *

Trong khi chiếc xe tiến sâu vào màn đêm, cô gái phải mất nhiều giây mới có thể chấp nhận được điều hiển nhiên: Gabriel và Vaughn là cùng một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro