26. Những tấm gương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta không nên treo những tấm gương trên tường, cũng như không quẳng lung tung sổ séc hoặc những bức thư thú nhận tội ác bỉ ổi.

Virginia WOOLF

...


Tôi mở mắt.

Tôi nhận ra căn phòng: màu trắng, khoáng, phi thời gian. Một nền gạch bằng đá dung nham, bốn bề tường trắng tinh, một chiếc tủ và một bàn viết nhỏ bằng gỗ sơn. Những cánh cửa chớp bên trong với những thớ ngang bản rộng đang tỏa ra thứ ánh sáng la đà. Cách bài trí gọi nhớ đến tiện nghi của một khách sạn hơn là cách bài trí khổ hạnh của một phòng bệnh.

Tôi biết rõ mình đang ở đâu: phòng 06, bệnh viện Sebago Cottage, gần Portland thuộc bang Maine. Và tại sao tôi có mặt tại đây.

Đang nằm trên gối tôi bỗng nhỏm dậy. Tôi có cảm giác mình đang lọt vào một no man's land thuộc giác quan, như một ngôi sao chết, đã tắt từ đời thuở nào rồi, nhưng vẫn phát ra ánh sáng. Tuy nhiên, dần dần, tôi tìm lại được toàn bộ ý thức của mình. Cơ thể tôi đã được nghỉ ngơi, tâm trí tôi đã trút bỏ được một gánh nặng, như sau một đợt lặn dài đầy ác mộng buộc tôi phải vượt qua những tòa dinh thự của Đêm, của Mộng và của Giấc ngủ, chống lại Chó ngao gác cổng và hạ gục những cơn Thịnh nộ trước khi trồi lên bề mặt.

Tôi đứng dậy, để nguyên chân trần bước tới ô kính rộng rồi mở cửa sổ. Luồng không khí lạnh giá lùa vào phòng khiến tôi như được tái sinh. Tầm nhìn toàn cảnh đang mở ra trước mắt tôi đẹp đến tức thở. Bao quanh là một rừng thông với các sườn dốc đứng, mặt nước màu xanh cô ban của hồ Sebago trải rộng trên vài cây số. Một hộp nữ trang chất liệu thủy tinh xanh đích thực giữa những cây lá kim. Một vách đá khổng lồ hình pháo đài nhô cao bên trên mặt hồ gợn sóng và con đê chắn sóng ghép từ những súc gỗ lĩnh sam.

- Xin chào, chị Schäfer.

Tôi quay phắt lại vì ngạc nhiên. Ngồi trong một góc phòng, một nữ y tá người gốc Á đang lặng lẽ quan sát tôi từ nhiều phút trong khi tôi không hề để ý tới cô ta.

- Tôi hy vọng chị cảm thấy dễ chịu. Bác sĩ Keyne đang đợi chị gần hồ.

- Bác sĩ Keyne ư?

- Bác sĩ đã nhờ tôi báo cho chị biết ngay khi chị thức dậy.

Cô ta lại gần cửa sổ rồi chỉ một chấm ở đường chân trời. Tôi nheo mắt rồi nhận ra Gabriel, hai tay thọc sâu vào nắp ca pô đang mở của chiếc Shelby. Từ xa, anh vẫy vẫy tay như mời tôi tới chỗ anh. Tôi tìm thấy chiếc va li mình đem theo trong một ngăn tủ tường. Tôi mặc quần jean, áo pull dệt lẫn màu, áo khoác ngắn, đi đôi giày to sụ rồi ra ngoài qua lối cửa kính. 

* * *

Tôi để mặc mình bị cuốn theo, bị thôi miên bởi màu xanh sâu thẳm của mặt hồ.

Lúc này mọi thứ đã sáng rõ trong tâm trí tôi. Những ký ức đã được xếp đặt ngăn nắp, được sắp xếp trong những ngăn ký ức. Đầu tiên là chẩn đoán đáng báo động của Clouseau, lời đề cập của Seymour về sự tồn tại của bệnh viện Sebago Cottage, các bước cậu ấy tiến hành để tôi được nhận vào viện, chuyến đi của tôi tới Mỹ, những ngày đầu của tôi tại viện, cuộc cấy ghép một máy kích não kéo theo một cơn khủng hoảng khiếp sợ, sự chối bỏ bệnh tật kịch liệt, tôi trốn khỏi bệnh viện, tôi giằng co với nhân viên bảo vệ, tôi trốn tới New York tới tận băng ghế trong Central Park...

Rồi cuộc gặp gỡ vô tiền khoáng hậu với gã kỳ quặc đó, Gabriel Keyne, người đã đồng hành với tôi trên con đường gian nan của cái ngày điên rồ đó. Một trò chơi truy tìm manh mối, trong đó những nỗi kinh sợ sâu kín nhất của tôi đã xuất hiện trở lại: bóng ma của Erik Vaughn, mất đứa con chưa chào đời, cái chết bi thảm của Paul, những nghi ngờ của tôi về độ trung thực của bố tôi và Seymour. Và luôn luôn là sự từ chối chấp nhận tình trạng sức khỏe của bản thân, đến mức tin chắc rằng mình đã tỉnh dậy vào sáng ngày 8 tháng Mười, trong khi thời điểm hiện tại đã là một tuần sau đó.

- Chào Alice, tôi hy vọng cô đã ngủ ngon giấc, Keyne lên tiếng, đóng nắp ca pô xe lại.

Anh ta đang mặc chiếc quần túi hộp, đeo thắt lưng to bản, áo cardigan mũi đan sọc nổi. Râu ria rậm rì, đầu tóc rối bù, đôi mắt thâm quầng nhưng sáng lấp lánh. Những vệt dầu mỡ dính trên mặt anh ta như những dấu ngụy trang của người da đỏ khiến anh ta trông giống một thợ sửa xe hơn là một bác sĩ.

Trong khi tôi vẫn lặng thinh, anh ta cố gắng bắt chuyện.

- Tôi xin lỗi vì đã cắm xi lanh chứa thuốc mê vào cổ cô. Đó là cách duy nhất để trả cô về vòng tay thần Morphée.

Anh ta vớ điếu thuốc giắt sau vành tai rồi châm nó lên với một chiếc bật lửa chống bão cũ kỹ. Giờ thì tôi đã biết người đàn ông này không phải Vaughn. Nhưng thực ra anh ta là ai nhỉ? Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, anh ta chìa cho tôi một bàn tay bóng loáng dầu mỡ.

- Gabriel Keyne, bác sĩ tâm lý, anh ta trịnh trọng tự giới thiệu.

Tôi không thèm bắt tay anh ta.

- Nhạc công jazz, ảo thuật gia, đặc vụ FBI, bác sĩ tâm lý... Anh là vua của các trò thần bí, phải rồi.

Anh ta nở một nụ cười nhăn nhúm.

- Tôi hiểu là cô vẫn còn giận tôi, Alice. Xin lỗi vì đã lợi dụng sự cả tin của cô nhưng lần này, tôi xin hứa không nói dối cô đâu.

Như thường lệ, tôi cảm thấy con người cảnh sát trong mình thắng thế và tôi bắt đầu đặt một loạt câu hỏi dồn dập. Tôi biết rằng chính người trước kia từng hùn vốn với anh ta, Thomas Krieg, giám đốc bệnh viện tư này, đã nhờ anh ta tìm tôi tại New York rồi đưa về đây.

- Nhưng tại sao lại tự nhận mình là nhạc công dương cầm thể loại jazz? Tại sao lại là Dublin? Tại sao lại có cặp còng, vé gửi đồ cùng những gì viết trên bàn tay tôi? Tất cả những thứ quái quỷ ấy để làm gì kia chứ?

Anh ta nhả ra một cuộn khói dài.

- Tất cả những thứ đó đều tham gia vào một kịch bản được viết trong lúc khẩn cấp.

- Một kịch bản ư?

- Dàn cảnh một trò chơi đóng vai tâm lý, nếu cô thích gọi như vậy hơn.

Trước ánh mắt hồ nghi của tôi, Gabriel hiểu rằng cần phải giải thích thêm cho tôi hiểu.

- Cô cần phải thôi chối bỏ căn bệnh của bản thân mới được. Cô cần phải đối diện với những cơn ác mộng của bản thân để tự giải thoát mình khỏi chúng. Đó là nghề của tôi: xây dựng lại những con người, cố gắng lập lại trật tự trong tâm trí họ.

- Và anh đã bịa ra "kịch bản" này như thế?

- Tôi đã cố gắng đặt mình vào cách nghĩ của cô, logic của cô. Đó chính là phương pháp hiệu quả nhất để thiết lập nên một mối liên hệ. Tôi đã ứng tác dần dần, dựa vào những gì cô kể cho tôi và những quyết định cô đưa ra.

Tôi lắc đầu.

- Không, như thế không hợp lý, không thể nào có chuyện đó được.

Anh ta nhìn thẳng vào tôi.

- Tại sao lại không thể?

Ngày hôm qua lướt nhanh trong tâm trí tôi. Rồi những hình ảnh ngưng đọng lại, gợi nên biết bao câu hỏi.

- Những con số viết bằng máu trên cánh tay anh?

- Tôi đã dùng một con dao gấp tự khía vào tay mình.

Tôi khó lòng tin vào những gì vừa nghe thấy.

- Biên lai gửi đồ của khách sạn Greenwich?

- Tôi đã nghỉ một đêm tại đó sau khi tham dự một hội thảo.

- Chiếc va li cài đặt phóng điện?

- Là của tôi. Chuông báo động và phóng điện tự động kích hoạt ngay khi chiếc va li cách xa điều khiển radio quá hai mươi lăm mét.

- Thiết bị GPS trong giày của tôi?

- Tất cả các bệnh nhân trong bệnh viện này đều mang một thiết bị GPS trong đế giày của họ. Đó là một thủ tục ngày càng trở nên phổ cập trong các bệnh viện ở Mỹ, áp dụng đối với các bệnh nhân mắc chứng rối loạn liên quan đến trí nhớ.

- Nhung anh cũng thế, cũng mang một thiết bị theo dõi mà...

Tôi hình dung lại rõ ràng cảnh tượng: trước cửa hàng quần áo cũ, Gabriel đang vứt đôi giày Converse của mình vào một thùng rác công cộng.

- Tôi đã nói với cô là tôi tìm thấy một thiết bị đó, nhưng cô đâu có nhìn thấy việc đó, và cô đã tin tôi mà không hề xác minh.

Anh ta đi vòng qua chiếc xe, mở cốp xe rồi lấy từ đó một cái kích, rồi một cờ lê hình chữ thập để thay bên lốp bị bục cho chiếc Shelby. Tôi vẫn đang bàng hoàng vì đã để mình bị phỉnh phờ như thế.

- Nhưng còn... toàn bộ câu chuyện với Vaughn này?

- Tôi đang tìm một cách để buộc chúng ta rời khỏi New York, anh vừa giải thích vừa quỳ xuống để tháo trục của bánh xe bị bục. Tôi đã đọc thấy trong hồ sơ bệnh án của cô những gì Vaughn đã bắt cô phải chịu. Tôi biết bằng cách hướng cô lần theo dấu vết của hắn thì muốn đưa cô đi đâu cũng được.

Tôi cảm thấy con giận dâng trào trong mình. Tôi có thể lao tới đấm đá gã đàn ông này túi bụi, nhưng trước hết, tôi muốn chắc chắn mình đã hiểu đúng.

- Những dấu vân tay trên xi lanh đương nhiên là dấu vân tay của anh phải không? Vaughn đã chết rồi mà...

- Đúng vậy, nếu bố cô đã nói hắn đang nằm dưới sáu tấc đất thì đâu có lý do gì để nghi ngờ câu chuyện ông ấy kể. Tôi sẽ giữ kín bí mật này, dĩ nhiên rồi. Thông thường, tôi không phải tín đồ của thuyết tự vệ, nhưng trong trường họp này thì ai có thể trách ông ấy chuyện đó đây?

- Thế còn Seymour?

- Krieg đã gọi điện cho cậu ta để nhờ cậu ta hợp tác với chúng tôi. Sau đó, chính tôi đã gọi điện cho Seymour để xui cậu ta gửi cho cô những manh mối giả và hướng cô về phía bệnh viện.

- Vào lúc nào được nhỉ? Chúng ta đã luôn ở cạnh nhau kia mà.

Anh ta nhìn tôi rồi lắc đầu, môi bặm lại.

- Không phải lúc nào cũng ở cạnh nhau, Alice ạ: ở Chinatown, tôi đã chờ cô rời đi rồi gọi nhờ chủ tiệm cầm đồ một cú điện thoại. Sau đó, trước công viên khu Hell's Kitchen, cô đã ở lại trong xe trong khi nghĩ là tôi ra bốt điện thoại công cộng để gọi cho anh bạn Kenny của tôi.

Anh ta vừa bắt đầu dùng chiếc cờ lê hình chữ thập để vặn lỏng các bu lông giữ bánh xe vừa tiếp tục kể chuyện.

- Đến ga, trong khi tôi mua vé cho chúng ta, một bà đáng mến đã cho tôi gọi nhờ điện thoại di động. Đến Astoria, trong khi cô tắm, tôi thừa thời gian để dùng điện thoại ở quán bar shisha. Cuối cùng, khi chúng ta đang trên đường, tôi đã bỏ cô lại chừng mười phút với "Barbie", lấy cớ đi mua thuốc lá.

- Và trong khoảng thời gian đó, anh đã trao đổi với Seymour qua điện thoại ư?

- Chính cậu ấy đã giúp tôi trở nên đáng tin trong vai đặc vụ FBI. Tôi phải thú thực rằng cậu ta đã vào vai hơn cả mong đợi của tôi. Vụ cái xác trong nhà máy đường ấy, nơi dĩ nhiên cậu ta chưa bao giờ đặt chân đến, đó là sáng kiến của cậu ta.

- Tên khốn đó...

- Cậu ấy hết lòng yêu thương cô, cô biết mà. Đâu phải ai cũng may mắn có được một người bạn như cậu ấy trong đời.

Anh ta chèn cái kích vào khấc rồi quay để nâng chiếc xe lên vài xăng ti mét. Khi nhìn thấy Gabriel nhăn mặt vì đau, tôi nhớ ra hôm qua vừa thọc cho anh ta một nhát dao hẳn phải gây ra một vết thương khá sâu trên cơ bắp. Nhưng tôi đang không có tâm trạng nào để mủi lòng.

- Còn bố tôi?

- À, ông ấy mới thực là nỗi lo của tôi. Vì không chắc Alain Schäfer vĩ đại chấp nhận tham gia trò chơi. Thật may là Seymour đã kịp thời xoáy luôn điện thoại của ông.

Tôi chịu đựng những lời này như một võ sĩ quyền Anh bị dồn vào góc võ đài. Nhưng tôi muốn biết. Biết mọi chuyện.

- Căn hộ ở Astoria? Anh bạn Kenny Forrest của anh?

- Kenny không tồn tại. Tôi đã bịa ra câu chuyện nhạc công jazz này vì niềm đam mê dành cho thể loại nhạc đó. Về phần căn hộ, đó là căn hộ của tôi. Nhân tiện, cô nợ tôi một chai La Tâche 1999. Tôi đã để dành chai Romanée-Conti đó cho một dịp trọng đại.

Theo thói quen, anh ta cứ nghĩ rằng sự hài hước sẽ xoa dịu cơn giận của tôi. Anh ta khiêu khích tôi, tìm cách khiến tôi mất bình tĩnh.

- Anh có thể đặt chai rượu đó vào chỗ tôi đang nghĩ đấy! Còn chủ tòa nhà, bà Chaouch, tại sao bà ta không nhận ra anh?

- Đơn giản là vì tôi đã gọi cho bà ấy từ lúc ở ga để nhờ bà ấy làm ra vẻ thế.

Anh ta tháo hẳn các bu lông, tháo bánh xe bị bục ra rồi giải thích nốt.

- Agatha, trợ lý của Krieg, đã ghé qua căn hộ trước chúng ta vài phút để dọn sạch tất cả những gì có thể liên quan đến tôi: ảnh chụp, hồ sơ bệnh lý, hóa đơn... Tôi đau vai quá. Cô có thể đưa giúp tôi bánh xe sơ cua không?

- Còn anh, anh có thể cuốn xéo đi cho khuất mắt được không?! Hãy kể tôi nghe về căn nhà gỗ.

Gabriel bước sang một bên, kiểm tra lại chỗ băng bó dưới áo cardigan và áo sơ mi. Nỗ lực thay bánh xe hẳn đã khiến vết thương chảy máu, nhưng anh ta vẫn cắn răng nhấc bánh xe sơ cua lên.

- Ngôi nhà gỗ chính là nhà của Caleb Dunn thật. Và chính tôi đã yêu cầu Agatha đóng đinh trên cửa ra vào ba bức ảnh lấy được trong ví của cô.

- Tôi hình dung chiếc Shelby cũng là của anh?

- Tôi đã thắng được nó nhờ chơi bài poker hồi còn sống tại Chicago, anh chàng bác sĩ tâm lý vừa nói vừa đứng dậy và chùi sạch hai tay.

Tôi không thể nghe anh ta nói thêm. Tôi cảm thấy bị hạ nhục, bị mất thể diện. Lừa gạt tôi như thế là Gabriel đã tước đoạt của tôi điều cuối cùng tôi còn giữ được: niềm xác tín rằng mình vẫn còn là một cảnh sát giỏi.

- Phải thú thật là tôi đã gặp may, anh ta nói khéo. Cô đã hai lần suýt vạch mặt được tôi. Đầu tiên là lúc cô nài nỉ để đi cùng tôi tới phòng thí nghiệm pháp y phân tích mẫu máu rồi gửi mẫu máu lại đó.

Tôi không chắc mình đã hiểu đúng. Tôi để anh ta nói tiếp.

- Tôi biết rất rõ Éliane, bệnh viện tư này đã hợp tác với phòng thí nghiệm của bà ấy lâu nay. Tôi đã không kịp báo trước cho Éliane biết, nhưng bà ấy đã không hề gọi tôi là "bác sĩ" trước mặt cô!

Tôi không hề thích thú với sự mỉa mai trong giai thoại đó.

- Thế còn lần thứ hai?

- Đồng nghiệp của cô, Maréchal. Lần đó, tôi thực sự đã quá gần thảm họa. Đầu tiên, tôi đã gặp may vì ông ấy không biết chuyện cô đang tạm thời nghỉ việc. Sau đó, khi tiến hành tìm hiểu về các camera giám sát, ông ấy đã bằng lòng với việc chỉ nhập biển số xe của cô. Nếu ông ấy lại viết rõ thêm trong mail rằng những hình ảnh đó đã được ghi lại cách đây một tuần thì tôi chết chắc!

Tôi lắc đầu. Một cơn giận điên cuồng dâng lên trong tôi, một cơn điên giận không thể kiềm chế. Một dòng thác nổi dậy và bất công xâm chiếm cơ thể tôi. Tôi cúi xuống để nhặt chiếc cờ lê hình chữ thập. Tôi đứng thẳng dậy, tiến về phía Gabriel rồi dồn hết sức, tôi giáng một cú thật mạnh vào bụng anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro