27. những cái bóng trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta đừng e sợ phải nói ra sự thật.

OVIDE

...


Tôi giáng cú cờ lê chữ thập thứ hai khiến Gabriel ngã khuỵu xuống nền đất, người gập làm đôi, hơi thở đứt quãng.

- Anh đúng là tên đại khốn!

Anh ta đưa tay ôm bụng. Tôi tiếp tục trút cơn giận.

- Tất cả những gì anh từng kể tôi nghe về con trai anh, về cái chết của em vợ anh, thật đáng ghê tởm khi bịa đặt những lời nói dối như vậy!

Anh ta cố gắng đứng dậy, bắt tréo hai cẳng tay rồi giơ ra trước để tránh một đòn tấn công mới.

- Chuyện đó là thật, Alice! Phần đó trong câu chuyện là thật! anh ta thề thốt. Chỉ trừ có điều tôi không phải là cảnh sát mà là bác sĩ tâm lý tình nguyện trong một tổ chức chuyên trợ giúp các cô gái làng chơi.

Tôi buông chiếc cờ lê xuống rồi để anh ta đứng dậy.

- Đúng là vợ tôi đã bỏ sang London cùng con trai tôi, anh ta vừa giải thích vừa lấy lại hơi. Tôi đã rời bỏ bệnh viện này để mong được sống gần con trai.

Bất chấp lời thú nhận này, tôi vẫn tiếp tục cáu kỉnh.

- Cú lừa lần này hẳn đã khiến anh thích thú lắm, phải không? Nhưng tôi, chính TÔI thì được cái gì đây?

Tôi lao vào anh ta, thụi liên tiếp lên ngực anh ta. Tôi hét lên:

- Tôi thì được cái gì chứ?

Anh ta túm chặt hai nắm đấm của tôi trong hai bàn tay to lón của mình.

- Cô bình tĩnh đã nào! anh ta kiên quyết ra lệnh. Chúng tôi đã làm tất cả những chuyện đó để giúp cô.

Tròi nổi gió. Tôi rùng mình. Đúng thế, bị ám ảnh bởi cuộc điều tra này nên tôi hầu như đã xếp căn bệnh xuống hàng thứ yếu.

* * *

Tôi không thể tin được rằng mình sắp chết. Sáng nay, tâm trí tôi sáng rõ và tinh nhạy. Các ô cửa kinh của chiếc Shelby mang đến cho tôi một hình ảnh tươi vui: hình ảnh một người phụ nữ vẫn còn trẻ và dong dỏng cao, đường nét hài hòa, mái tóc tung bay trong gió. Tuy nhiên, giờ tôi đã biết tính chất lừa dối và phù du của vẻ bề ngoài. Tôi biết những mảng lão suy kia đang vây quanh các nơ ron thần kinh của tôi và kìm hãm hoạt động của não bộ. Tôi biết giờ tận số của mình đã điểm.

- Cô nên chấp nhận trải qua phần thứ hai của cuộc phẫu thuật, Gabriel nài nỉ.

- Mấy trò của anh chẳng ích gì đâu. Đó là một chiêu để gạt lũ khờ khạo thôi. Tất cả mọi người đều biết rằng không gì có thể chống lại bệnh Alzheimer.

Anh ta lấy giọng nhẹ nhàng hơn.

- Nói vậy vừa đúng mà cũng vừa sai. Cô nghe này, tôi không cần biết người ta đã nói gì với cô về ca phẫu thuật này. Nhưng ngược lại, tôi biết bệnh viện chúng tôi chuyên về lĩnh vực dùng mạch điện để kích não và phương pháp này đang mang lại những kết quả tuyệt vời.

Tôi lắng nghe anh ta nói. Anh ta đang cố giải thích cho rõ hơn.

- Nhờ những điện cực vô cùng nhỏ, ta gửi một dòng điện ổn định khoảng vài vôn tới nhiều khu vực chiến lược của não: vòm não và vỏ não nội khứu. Sự kích thích này sẽ tạo thành những vi chấn tác động lên thùy cá ngựa. Người ta còn chưa biết đầy đủ tất cả những cơ chế hoạt động, nhưng ý tưởng là cải thiện hoạt động của các nơ ron thần kinh.

- Nhưng phương pháp điều trị này không chữa khỏi bệnh.

- Người ta nhận thấy một sự cải thiện nhỏ nhưng đáng kể về ký ức phụ và ghi nhớ về mặt không gian ở nhiều bệnh nhân.

- "Nhỏ" ư? Tuyệt thật đấy...

- Alice, điều tôi đang tìm cách nói với cô, đó là chúng ta vẫn còn quá ít khoảng lùi. Đúng vậy, đây không phải một khoa học chính xác. Ở một vài bệnh nhân được điều trị, những ký ức đã mất thức dậy, các triệu chứng giảm dần hoặc ổn định, nhưng ở một vài bệnh nhân khác, không có gì xảy ra và thật không may, họ vẫn tiếp tục chìm đắm trong căn bệnh.

- Anh thấy rõ rồi đấy...

- Điều tôi thấy, đó là không có gì chắc chắn và các triệu chứng có thể tăng tốc rồi dẫn tới một cái chết bất thình lình cũng như chúng có thể chững lại. Ở những người trẻ tuổi phát hiện bệnh sớm, có cơ hội không hề nhỏ trong việc kìm hãm căn bệnh. Đó là trường hợp của cô, Alice ạ.

Tồi nhắc lại như nói với chính mình:

- Kìm hãm căn bệnh...

- Kìm hãm tiến triển của căn bệnh, đó là tranh thủ thời gian, anh ta dằn từng tiếng. Nghiên cứu đang có những bước tiến từng ngày. Sẽ có những bước nhảy vọt, chắc chắn như vậy...

- Đúng vậy, ba mươi năm nữa.

- Có thể ba mươi năm nữa, cũng có thể ngay ngày mai. Hãy nhìn những gì đã xảy ra với bệnh AIDS. Đầu thập niên 1980, bị chẩn đoán nhiễm HIV tương đương với nhận án tử. Rồi AZT và liệu pháp ba loại thuốc kết hợp. Nhiều người vẫn đang sống từ ba mươi năm nay với căn bệnh này...

Tôi cúi gằm mặt rồi nói với giọng chán chường:

- Tôi không đủ sức để làm vậy. Chính vì thế nên tôi mới phát hoảng sau cuộc phẫu thuật đầu tiên. Tôi muốn về Pháp, gặp bố tôi lần cuối rồi...

Anh ta tiến lại gần tôi rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.

- Rồi sao? Tự bắn một viên đạn vào đầu mình chăng?

Tôi thách thức anh ta bằng ánh mắt.

- Điều gì đó tương tự, đúng thế.

- Tôi cứ nghĩ cô can đảm hơn kia...

- Anh là ai mà nói với tôi về lòng can đảm?

Anh ta tiến lại gần thêm. Trán chứng tôi gần như chạm nhau, như hai võ sĩ quyền Anh trước hiệp đấu đầu tiên.

- Cô không nhận ra điều may mắn trong vận rủi của mình. Cô có một người bạn thanh toán viện phí và đã nhờ cậy mọi chỗ quen thân để đăng ký cho cô tham gia chương trình này. Có lẽ cô không biết điều này đâu, nhưng luôn có một danh sách chờ khá đông những người muốn thụ hưởng những chăm sóc này.

- Vậy thì tôi sẽ giải phóng một chỗ.

- Rõ ràng, quả là cô không xứng đáng có nó.

Đúng vào lúc tôi ít trông đợi nhất, tôi thấy mắt anh ta sáng lấp lánh. Tôi đọc thấy trong đó con giận dữ, nỗi buồn rầu, sự nổi loạn.

- Cô còn trẻ, cô là một nữ chiến binh, cô là người phụ nữ kiên định nhất và bướng bỉnh nhất mà tôi từng gặp trong đời. Nếu có ai đó có thể xem thường căn bệnh này thì người đó chính là cô! Cô có thể sẽ trở thành tấm gương sáng cho những người bệnh khác và...

- Tôi cóc cần làm gương sáng, Keyne ạ! Tôi sẽ không bao giờ thắng trong trận chiến này, giờ thì thôi ngay trò phỉnh nịnh của anh đi.

Anh ta vùng dậy.

- Vậy là cô buông vũ khí sao? Quả nhiên làm vậy dễ hơn nhiều. Cô muốn kết thúc trận chiến chứ gì? Cứ việc! Túi xách của cô vẫn trên ghế xe đấy, bên trong có cả khẩu súng của cô nữa!

Gabriel cả quyết bước về phía bệnh viện.

Anh ta khiêu khích tôi. Anh ta khiến tôi phát bực. Tồi đang mệt mỏi. Anh ta không biết rằng anh ta không nên kéo tôi tới đây. Rằng tôi đã bước bên bờ vực thẳm từ quá lâu. Tôi mở cửa chiếc Mustang rồi lấy túi dết. Tôi tháo dây buộc. Khẩu Glock quả là vẫn nằm trong đó, cũng như chiếc điện thoại di động lúc này đã gần hết pin. Tôi máy móc nhét điện thoại vào túi, tôi kiểm tra ổ đạn trong khẩu súng rồi giắt vào thắt lưng.

Mặt trời bắt đầu lên cao.

Tôi nhìn ra xa rồi nheo mắt, bị lóa bởi những tia phản chiếu ánh bạc nhảy múa trên mặt hồ. Không thèm liếc về phía Gabriel, tôi rời xa chiếc xe rồi tiến về phía bến tàu.

Cảnh vật toát ra một ấn tượng về sức mạnh yên bình và hài hòa. Lại gần quan sát sẽ thấy mặt nước trong vắt, gần như có màu lam ngọc.

Rốt cuộc tôi cũng ngoái nhìn. Gabriel chỉ còn là một cái bóng trên lối đi. Quá xa để có thể làm một điều gì đó.

Tôi cầm lấy khẩu Glock rồi hít một hơi thật sâu.

Tôi đã bị tàn phá, rã rời, sức cùng lực kiệt. Ở mức sâu nhất của một cú trượt không phanh đã bắt đầu từ nhiều năm về trước.

Tôi nhắm mắt. Trong đầu tôi hiện ra những mẩu nhỏ của câu chuyện mà tôi đã biết rõ hồi kết. Tự đáy lòng, tôi vẫn chưa bao giờ tin được cuộc đời mình rồi sẽ kết thúc như thế này?

Đơn độc, nhưng tự do.

Vì tôi đã luôn cố gắng sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro