3. Central park west

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta ước ao sự thật, thế nhưng chỉ tìm thấy trong mình sự lưỡng lự.

Blaise PASCAL


- Khốn kiếp! Gabriel kêu lên thảng thốt, trong khi gương mặt Alice lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Ngay cả khi sự thật khó mà chấp nhận nổi thì lúc này cũng không còn nghi ngờ gì nữa. Họ đã thức giấc ngay giữa "Chốn ngao du", địa điểm hoang dã nhất của Central Park. Một khu rừng đích thực rộng mười lăm héc ta trải rộng đến phía Bắc hồ.

Tim họ hòa chung nhịp đập, nện thình thịch trong lồng ngực. Trong lúc tiến lại gần bờ hồ, họ bước trên một lối đi náo nhiệt, điển hình cho không khí sôi động của công viên vào đầu giờ sáng. Những tín đồ chạy bộ thể dục hòa hợp với những người đạp xe, những môn đồ của Thái Cực Quyền và những người dắt chó đi dạo. Thế giới âm thanh đặc trưng của thành phố dường như đột nhiên bùng nổ bên tai họ: tiếng xe cộ qua lại ồn ã, tiếng còi xe, tiếng còi hụ của xe cứu hỏa và xe cảnh sát.

- Điên thật rồi, Alice khẽ thốt lên.

Cảm thấy bất ổn, cô cố gắng suy nghĩ. Cô muốn chấp nhận rằng tối qua cả Gabriel lẫn cô đều đã quá chén, đến mức quên mất đêm qua đã diễn ra những sự việc gì. Nhưng riêng chuyện người ta có thể cưỡng ép đưa họ lên máy bay thì thật khó hình dung. Alice thường tới New York nghỉ hè cùng Seymour, đồng nghiệp và cũng là bạn thân nhất của cô. Cô biết một chuyến bay Paris-New York kéo dài hơn tám tiếng một chút, nhưng vì chênh lệch múi giờ, nên hai nơi chỉ cách nhau hai tiếng. Khi họ bay cùng nhau, Seymour thường đặt chỗ trên chuyến bay 8 giờ 30 tại sân bay Charles-de-Gaulle, hạ cánh tại New York lúc 10 giờ 30. Cô cũng nhớ rằng chuyến bay đường dài muộn nhất thường rời Paris trước 20 giờ một lúc. Thế mà tối qua lúc 20 giờ, cô vẫn còn ở Paris. Vậy thì Gabriel và cô hẳn đã bay một chuyến bằng máy bay riêng. Cứ cho là người ta đã đưa cô lên một chiếc máy bay lúc 2 giờ sáng tại Paris, cô sẽ tới New York lúc 4 giờ, giờ địa phương. Đủ để thức dậy tại Central Park lúc 8 giờ. Xét về mặt giấy tờ, điều này không thể xảy ra. Trên thực tế lại là một chuyện khác. Ngay cả trên một chuyến bay riêng thì những thủ tục hành chính để nhập cảnh vào Mỹ cũng lâu và phức tạp. Toàn bộ chuyện này tuyệt nhiên không ăn khớp.

- Oups, sorry!

Một nam thanh niên đi giày trượt pa tanh vừa xô phải họ. Vừa xin lỗi, anh chàng vừa liếc về phía cặp còng với ánh mắt sững sờ xen lẫn ngờ vực.

Tâm trí Alice bùng lên một tín hiệu báo động.

- Chúng ta không thể ở lại đây, bất động trước mắt những kẻ hiếu kỳ được, cô cảnh báo. Chưa đầy một phút nữa cảnh sát sẽ xô tới bắt chúng ta.

- Cô có ý tưởng gì chăng?

- Cầm lấy tay tôi, nhanh nào!

- Hả?

- Cầm tay tôi như thể hai ta là một cặp tình nhân và đi qua cầu nào! cô giục giã.

Gã làm theo và họ đi qua Cầu Vòm. Không khí lạnh buốt và khô. Trên nền trời trong veo nổi bật hình dáng của những tòa nhà sang trọng trên đại lộ Central Park West: tòa tháp đôi San Remo, mặt tiền huyền thoại của tòa Dakota, những căn hộ Arts-Deco của tòa Majestic.

- Nói gì thì nói, chúng ta cũng phải báo cho nhà chức trách biết, Gabriel vừa nói vừa tiến bước.

- Thế đấy, anh cứ việc dấn thân vào hang sói!

Gã phản công:

- Cô bé ơi, nghe theo lý trí đi nào...

- Cứ gọi tôi như thế thêm lần nữa đi, và tôi sẽ chẹt cổ anh với cặp còng này! Tôi sẽ thít cổ anh đến hơi thở cuối cùng. Rồi anh sẽ thấy, chết đi rồi sẽ bớt nói huyên thuyên hơn nhiều đấy.

Gã lờ tịt lời dọa dẫm.

- Vì cô là người Pháp, ít ra hãy tới đại sứ quán nước cô mà xin lời khuyên!

- Không có chuyện đó đâu, chừng nào chưa hiểu được đêm qua thực sự đã xảy ra chuyện gì.

- Dù gì đi nữa, đừng đặt lòng tin nơi tôi hòng chơi trò bỏ trốn. Ngay khi chúng ta rời khỏi công viên, tôi sẽ chạy tới sở cảnh sát gần nhất để kể lại chuyện đã xảy ra với chúng ta.

- Anh ngu thật hay cố tình tỏ ra như vậy thế? Phòng trường hợp anh không nhận ra, chúng ta đang bị còng, bạn thân mến ạ! Không thể tách rời, không thể phân ly, bị ràng buộc bởi vô số thứ! Vậy thì, chừng nào chúng ta còn chưa tìm ra cách để phá còng, anh sẽ làm theo tôi.

Cầu Vòm là bước chuyển tiếp nhẹ nhàng giữa đám cây cối hoang dã của "Chốn ngao du" với những khu vườn được sắp đặt khéo léo ở phía Nam hồ nước. Đi hết cầu, họ ngược lên con đường men dọc theo hồ nước tới tận vòm đá hoa cương của đài phun nước Cherry Hill.

Gabriel cố nài:

- Tại sao cô lại không chịu đi cùng tôi tới chỗ cảnh sát nhỉ?

- Bởi anh nên nhớ là tôi thừa biết cảnh sát.

Chàng nghệ sĩ nhạc jazz vùng lên:

- Nhưng cô lấy quyền gì mà kéo tôi vào cảnh khốn cùng của cô?

- Thế nào kia, cảnh khốn cùng của tôi á? Có lẽ tôi đã ngụp trong đống phân, nhưng anh cũng đã ngập phân tới tận cổ rồi.

- Không, bởi tôi chẳng có gì phải tự trách mình cả!

- Ra thế cơ đấy? Và điều gì cho phép anh cả quyết đến thế? Tôi cứ ngỡ anh đã quên khuấy mọi chuyện đêm qua rồi chứ...

Câu đối đáp dường như khiến Gabriel thấy bất ổn.

- Vậy là cô không tin tôi sao?

- Tuyệt nhiên. Câu chuyện anh kể về cái quán bar ở Dublin chăng xuôi tai chút nào, Keyne ạ.

- Câu chuyện cô kể về cuộc hẹn trên đại lộ Champs- Élysées cũng đâu có khá hơn! Vả lại chính cô mới là người có hai bàn tay dính máu. Chính cô mới là người có một khẩu súng trong túi áo và...

Cô ngắt lời gã:

- Về điểm này thì anh có lý. Chính tôi là người có khẩu súng, vậy thì anh nên ngậm miệng lại và làm chính xác những gì tôi bảo, OK?

Gã nhún vai rồi buột ra một tiếng thở dài bực bội.

Trong lúc nuốt nước bọt, Alice cảm thấy bỏng rát sau mỏ ác, như thể một tia axít đang bắn vào thực quản của cô. Cơn trầm cảm. Nỗi mệt nhọc. Nỗi sợ.

Làm thế nào thoát ra khỏi tình cảnh rắc rối này đây?

Cô cố gắng chắp nối những suy nghĩ của mình. Tại Pháp, giờ là đầu chiều. Các thành viên trong đội điều tra hẳn đang lo lắng vì sáng nay không thấy cô ở văn phòng. Seymour hẳn đã tìm cách liên lạc với cô qua điện thoại di động. Cô phải ưu tiên liên lạc với cậu ta trước, cô phải yêu cầu cậu ta điều tra. Trong đầu cô, một check-list bắt đầu hình thành: 1/ thu thập những đoạn băng ghi hình giám sát tại bãi đỗ xe Franklin-Roosevelt, 2/ thống kê tất cả những chiếc máy bay thuộc sở hữu tư nhân đã bay từ Paris sang Mỹ sau nửa đêm, 3/ tìm ra nơi chiếc Audi của cô bị bỏ lại, 4/ xác minh sự tồn tại của gã Gabriel Keyne cũng như độ tin cậy trong lời khai của gã...

Viễn cảnh về công việc điều tra này khiến cô bình tâm hơn đôi chút. Bấy lâu nay, lượng adrenalin do nghề nghiệp cung cấp vốn là nguồn nhiên liệu chính của cô. Trong quá khứ, một thứ ma túy đích thực đã tàn phá cuộc đời cô, nhưng hiện tại, nó đang cho cô lý do duy nhất chấp nhận được để thức dậy mỗi sáng.

Cô hít căng phổi làn không khí mát lành của Central Park.

Nhẹ nhõm khi thấy con người cảnh sát trong mình đã lại thắng thế, cô bắt đầu lên một phương án điều tra: dưới quyền chỉ huy của cô, Seymour sẽ tiến hành tìm kiếm tại Pháp trong khi cô sẽ điều tra tại chỗ.

Vẫn đang tay trong tay, Alice và Gabriel chẳng mấy chốc đã tới khu vườn Strawberry Fields hình tam giác cho phép rời công viên qua cổng phía Tây. Cô cảnh sát kín đáo liếc sang anh chàng nhạc sĩ. Nhất định cô phải biết người đàn ông này thực sự là ai. Phải chăng cô đã tự tay còng gã lại? Nếu đúng là thế thì vì lý do gì?

Đến lượt mình, gã cũng nhìn sang cô với vẻ khinh khỉnh.

- Được rồi, vậy cô định làm gì nào?

Cô đáp lại bằng một câu hỏi:

- Anh có quen ai trong thành phố này không?

- Có, thậm chí tôi còn có một anh bạn rất thân, nghệ sĩ saxophone Kenny Forrest, nhưng không đúng lúc rồi: anh ấy hiện đang lưu diễn tại Tokyo.

Cô đặt lại câu hỏi theo cách khác:

- Vậy là anh không biết nơi nào để chúng ta có thể tìm thấy dụng cụ hòng thoát ra khỏi chiếc còng này, để thay đồ hoặc tắm qua sao?

- Không, gã thừa nhận. Còn cô?

- Tôi thì vốn sống ở Paris, tôi đã bảo anh rồi đấy thôi!

- "Tôi thì vốn sống ở Paris, tôi đã bảo anh rồi đấy thôi!" gã làm bộ cong cớn nhại lại cô. Nghe này, tôi không biết tại sao chứng ta lại không tới báo cảnh sát: chúng ta không có tiền, cũng chẳng có quần áo để thay, không có cách nào để chứng minh danh tính cá nhân...

- Thôi than vãn đi. Hãy bắt đầu bằng việc kiếm lấy một chiếc điện thoại di động, đồng ý chứ?

- Tôi nhắc lại đê cô nhớ là chúng ta không có một xu dính túi! Cô muốn chúng ta làm thế nào bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro