Phần 1: Những kẻ bị buộc lại với nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Alice

Tôi tin trong con người nào cũng vậy, luôn có một con người khác. Một Kẻ xa lạ, một Kẻ mưu phản, một Kẻ giảo hoạt.

Stephen KING


Thoạt tiên, hơi thổi dữ dội và rát buốt của cơn gió quét trên một khuôn mặt.

Tiếng lá cây khẽ xào xạc. Tiếng một con suối róc rách từ xa vẳng lại. Loáng thoáng tiếng chim chóc ríu rít. Những tia nắng đầu tiên người ta đoán biết qua hai màn mí mắt vẫn đang nhắm.

Rồi tiếng cành cây gãy răng rắc. Mùi đất ẩm ướt. Mùi lá cây đang phân hủy. Mùi rừng nồng đậm của địa y xám.

Xa hơn, một tiếng rì rầm nghịch tai, mơ hồ như cõi mộng.

* * *

Alice Schäfer khó nhọc mở mắt. Ánh ngày vừa rạng khiến cô lóa mắt, sương sớm khiến quần áo cô dính bết. Ướt sũng mồ hôi lạnh, cô run lập cập. cổ họng cô khô khốc và trong miệng là một vị tro đắng gắt. Các khớp của cô bầm giập, tứ chi cứng đờ, tâm trí đờ đẫn.

Khi toan ngóc đầu dậy, cô nhận ra rằng mình đang nằm dài trên một băng ghế gỗ mộc đóng theo lối dân dã. Kinh ngạc, cô bỗng phát hiện ra một cơ thể đàn ông, thô kệch và lực lưỡng, đang nằm còng queo sát mạng sườn cô và đè nặng lên cô.

Alice cố nén một tiếng thét và nhịp tim cô đột ngột tăng nhanh. Trong lúc tìm cách thoát ra, cô ngã xuống đất rồi lại đứng dậy ngay. Chính trong lúc đó cô nhận ra rằng tay phải của mình đang bị còng vào cổ tay trái của kẻ lạ. Cô hơi lùi lại, nhưng gã đàn ông vẫn bất động.

Chết tiệt!

Tim cô nện trong lồng ngực. Mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay: mặt khắc số của chiếc Patek cũ kỹ đã xước, nhưng động cơ vẫn chạy và lịch vạn niên của nó chỉ: thứ Ba ngày 8 tháng Mười, 8 giờ.

Mẹ kiếp! Nhưng mình đang ở đâu thế này? cô thắc mắc trong lúc đưa ống tay áo lên quệt mồ hôi trên mặt.

Cô nhìn quanh để đánh giá tình hình. Cô đang ở giữa một khu rừng nhuộm vàng sắc thu, một tầng rừng thấp tươi mát và um tùm đủ loại cây cối. Một khoảng rừng trống hoang sơ và tĩnh lặng, bao quanh là những cây sồi, những bụi rậm và những mỏm đá lởm chởm. Xung quanh chẳng có bóng người và, xét theo hoàn cảnh này, dĩ nhiên thà rằng như vậy còn hơn.

Alice ngước mắt nhìn lên. Ánh sáng êm dịu đẹp đẽ, gần như vô thực. Những tia sáng lấp lánh xuyên qua tán lá của một cây du khổng lồ và rực rỡ với đám rễ đâm thủng một thảm lá ẩm ướt.

Rừng Rambouillet chăng? Fontainebleau? Hay rừng Vincennes? cô thầm đoán liều.

Một bức tranh trường phái ấn tượng kiểu bưu thiếp có khung cảnh yên bình đối lập với tính chất dữ dội của vụ tỉnh giấc siêu thực bên cạnh một gã hoàn toàn xa lạ.

Cô thận trọng cúi về phía trước để nhìn mặt gã cho rõ hơn. Đó là gương mặt của một gã đàn ông chừng ba lăm bốn mươi tuổi, mái tóc màu hạt dẻ rối bù và bộ râu lún phún.

Một xác chết chăng?

Cô quỳ xuống rồi đặt ba ngón tay dọc theo cổ gã, bên phải yết hầu. Khi ấn lên động mạch chủ, cô thấy yên tâm khi cảm nhận mạch vẫn đang đập. Gã đàn ông vẫn bất tỉnh nhân sự, nhưng chưa chết. Cô dành thời gian quan sát gã một hồi. Cô có quen gã không nhỉ? Một tên lưu manh mà có lẽ cô đang bắt bỏ tù chăng? Một người bạn thời thơ ấu mà cô không nhận ra? Không, những đường nét này tuyệt nhiên không gợi lên trong cô bất cứ điều gì.

Alice vén gọn vài lọn tóc vàng đang buông xuống trước mắt gây vướng víu rồi ngắm nghía hai vòng kim loại đang còng cô vào với gã kia. Đó là một mẫu còng tiêu chuẩn an toàn gấp đôi được rất nhiều sở cảnh sát hoặc các dịch vụ an ninh tư trên thế giới sử dụng. Thậm chí đây rất có thể là đôi còng của chính cô. Alice lục trong túi quần jean với hy vọng tìm thấy chìa khóa.

Chìa khóa không có trong túi quần. Đổi lại, cô cảm thấy một khẩu súng, được nhét trong túi trong áo khoác da đang mặc. Ngỡ tìm ra khẩu súng công vụ của mình, cô nhẹ nhõm khép các ngón tay quanh báng súng. Nhưng đó không phải là khẩu Sig Sauer của cảnh sát thuộc đội Hình Sự. Đó là một khẩu Glock 22 bằng polimer mà cô không biết ở đâu ra. Cô muốn kiểm tra ổ đạn, nhưng khó có thể làm điều đó với một tay bị còng. Tuy nhiên cô cũng đã làm được sau một vài nỗ lực vặn vẹo, trong lúc vẫn trông chừng để khỏi đánh thức gã lạ mặt. Rõ ràng là thiếu một viên đạn. Trong lúc thao tác với khẩu súng lục, cô nhận ra báng súng có dính vết máu khô. Cô phanh hẳn áo khoác ra thì thấy hai vạt áo sơ mi của mình cũng đang có nhũng vệt máu két lại.

Khốn kiếp! Mình đã làm gì thế này?

Alice đưa bàn tay không bị còng lên day day mí mắt. Lúc này, một cơn đau nửa đầu buốt nhói lan tỏa trong hai thái dương cô như thể một gọng kìm vô hình đang kẹp chặt sọ não. Cô hít thở sâu để đẩy lùi nỗi sợ và cố gắng tập hợp ký ức.

Tối qua, cô đã ra khỏi nhà để tiệc tùng trên đại lộ Champs-Élysées cùng ba cô bạn gái. Cô đã uống nhiều, hết ly này tới ly khác trong các quầy bar phục vụ cocktail: Moonlight, Tầng Mười Ba, Londonderry... Khoảng nửa đêm bốn cô bạn gái mới chia tay nhau. Cô đã một mình quay ra xe đậu trong bãi đỗ ngầm của đại lộ Franklin- Roosevelt, rồi...

Hố đen. Một tấm màn bông bao bọc tâm trí cô. Trí óc cô xoay trong hư vô. Trí nhớ của cô đã bị tê liệt, đóng băng, phong tỏa tại hình ảnh sau cùng này.

Nào, cố gắng lên, khốn kiếp thật! Tiếp theo đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Cô còn nhớ rõ đã trả tiền đỗ xe tại trạm thu phí tự động, rồi men theo các cầu thang xuống tầng hầm thứ ba. Cô đã nốc quá chén, đấy là chuyện chắc chắn. Cô loạng choạng tiến về phía chiếc Audi nhỏ xinh đã mở chốt cửa, ngồi vào ghế rồi...

Chẳng gì nữa...

Cô đã cố gắng tập trung nhưng vô ích, một bức tường gạch trắng chặn ngang lối vào ký ức của cô. Bức tường thành Hadrien dựng lên trước suy tưởng của cô, đối diện với những nỗ lực vô hiệu là cả bức Vạn lý trường thành.

Cô nuốt nước bọt. Mức độ hoảng sợ của cô đã tăng thêm một bậc. Khu rừng này, vệt máu trên áo sơ mi cô mặc, khẩu súng không phải của cô... Đây không phải cảm giác khó chịu thường gặp khi thức dậy sau một đêm tiệc tùng. Nếu cô không còn nhớ làm thế nào mình lại hạ cánh xuống đây, thì chắc chắn là bởi người ta đã chuốc ma túy cho cô. Có lẽ một gã biến thái nào đó đã đổ "nước biển" GHB vào ly của cô! Có thể vậy quá đi chứ: là cảnh sát, những năm gần đây cô đã xử lý nhiều vụ án hiếp dâm liên quan đến ma túy. Cô xếp ý nghĩ này vào một góc tâm trí rồi tiến hành dốc sạch các túi: ví và thẻ cảnh sát đã biến mất. Cả giấy tờ tùy thân, tiền bạc lẫn điện thoại di động của cô cũng không còn.

Cảnh khốn quẫn này cộng thêm vào nỗi sợ.

Một cành cây gãy khiến một đám chim chích bay lên. Vài chiếc lá hoe đỏ bay phấp phới trong không trung rồi sượt qua mặt Alice. Cô dùng tay trái kéo cao phéc mơ tua của áo khoác trong lúc cằm cúi gằm để giữ chắc cổ áo. Đúng lúc đó cô nhận ra trong lòng bàn tay mình có dòng chữ ghi bằng mực bút bi xanh; một dãy số viết vội, như một tờ phao của học sinh trung học đang chực mờ đi:

2125558900

Những con số này tương ứng với cái gì? Phải chăng chính cô đã viết vào lòng bàn tay? Có thể, nhưng chưa chắc... cô nhận định khi nhìn nét chữ.

Cô nhắm mắt trong thoáng giây, bối rối và khiếp hãi.

Cô không cam chịu nhụt chí. Hiển nhiên là đêm qua đã xảy ra một biến cố nghiêm trọng. Nhưng nếu cô không còn nhớ chút gì về quãng thời gian này thì người đàn ông đang bị còng chung với cô đây sẽ nhanh chóng khơi dậy ký ức trong cô. Ít ra đó cũng là điều cô hy vọng.

Bạn hay thù đây?

Vì mù tịt chuyện đó nên cô lắp lại ổ đạn khẩu Glock rồi lên đạn sẵn sàng cho khẩu súng bán tự động. Bàn tay không bị còng của cô chĩa thẳng họng súng vào kẻ đồng hành trước khi lay gã không chút nể nang.

- Ê này! Dậy thôi!

Gã đàn ông khó khăn lắm mới tỉnh dậy được.

- Nhúc nhích đi nào anh bạn! cô lay lay vai để hối thúc gã.

Gã hấp háy mắt rồi cố nén một cái ngáp trước khi khó nhọc ngồi dậy. Khi mở mắt, gã thoáng có một cử chỉ vô cùng kinh ngạc vì thấy họng súng đang cách thái dương mình vỏn vẹn vài xăng ti mét.

Gã tròn mắt nhìn Alice rồi quay đầu hết bên này sang bên kia, bàng hoàng khám phá khung cảnh rừng rú xung quanh.

Sau vài giây ngỡ ngàng, gã nuốt nước bọt rồi mở miệng để hỏi bằng tiếng Anh:

- Lạy Chúa lòng lành, nhưng cô là ai mới được kia chứ? Chúng ta làm gì ở chốn này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro