Phần 2: Ký ức về nỗi đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8. Ký ức về nỗi đau

Nỗi bất hạnh thực sự của chúng ta, tuy thế,

Không phải là thứ mà những năm tháng đánh cắp của chúng ta

Mà là thứ chúng để lại khi rời đi.

William WORDSWORTH

...

Tiếng chuông báo động vẫn réo vang thêm vài hồi nữa rồi dừng lại đột ngột y như lúc bắt đầu.

Alice vừa mới hoàn hồn sau khi ngã gục trên mặt đường. Tai cô ù đi. Mắt hoa lên như thể ai đó đã giăng một tấm màn ra trước mắt. vẫn còn đờ đẫn, cô trông thấy một bóng người đang ngó xuống mình.

- Đứng dậy nào!

Gabriel giúp cô đứng dậy rồi dìu cô về phía xe. Anh để cô ngồi vào ghế cạnh lái rồi quay lại nhặt chiếc va li bị văng ra xa hơn một chút trên vỉa hè.

- Nhanh nào!

Anh mở khóa xe rồi khởi động thật nhanh. Một cú đánh vô lăng sang phải, một cú khác sang trái, vậy là họ đã tới West Side Highway, đại lộ gần phía Tây thành phố nhất chạy dọc bờ sông.

- Khỉ thật, chúng ta bị phát hiện rồi! Alice hét lên khi vừa thoát ra khỏi màn sương mù sau cú chích điện.

Mặt Alice trắng bệch như một tờ giấy, trống ngực dội liên hồi, cô thấy buồn nôn. Chân cô run lên và một dòng trào ngược chua lòm thiêu đốt lồng ngực.

- Cô làm sao vậy?

- Chiếc va li này chính là bẫy, anh thấy rồi đấy! cô bực bội đáp. Ai đó đã biết chúng ta đang ở khách sạn này nên đã kích hoạt cả chuông báo động lẫn cú phóng điện từ xa.

- Đến mức này thì cô đang chuyển hướng sang cuồng ám rồi đấy...

- Tôi những mong anh nhận lấy cú chích điện đó thay tôi, Keyne ạ! Chạy trốn cũng chẳng ích gì nếu ai đó có thể theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta!

- Nhưng đúng ra thì chiếc va li này thuộc về ai nhỉ?

- Tôi làm sao biết được.

Chiếc xe phóng hết tốc lực về phía Bắc. Mặt trời rực rỡ phía chân trời. Ven bờ sông, người ta có thể trông thấy những chiếc phà và thuyền buồm trôi lờ lững hên sông Hudson, những tòa nhà chọc trời của Jersey City, dàn cần trục kim loại của những bến tàu cũ.

Gabriel tách khỏi dòng xe cộ để vượt một chiếc xe van. Khi quay sang nhìn Alice, anh thấy cô gái đang dùng con dao vừa đánh cắp trong quán cà phê để rạch nát lớp lót của chiếc áo khoác da đang mặc trên người.

- Dừng tay, cô điên rồi hay sao!

Tin vào bản năng của mình, cô thậm chí không buồn trả lời anh. Đang con hăng, cô vặn vẹo người để tháo đôi giày cao cổ, rồi dùng dao cạy tung gót giày đầu tiên.

- Khỉ thật, này Alice, cô đang chơi trò gì vậy?

- Tôi đang tìm thứ này đây! cô đáp rồi đắc thắng giơ lên một chiếc hộp nhỏ xíu vừa tách được ra từ gót giày thứ hai.

- Một chiếc micro sao?

- Không, một hệ thống định vị GPS thu nhỏ. Bằng cách này bọn chúng đã xác định được vị trí của chúng ta. Và tôi dám cá rằng anh cũng có một cái tương tự trong giày hoặc lớp lót áo vest cho mà xem. Lúc này đang có ai đó theo dõi chúng ta, Keyne ạ. Cả hai chúng ta cần phải thay quần áo và giày thôi. Ngay bây giờ!

- Nhất trí, anh đầu hàng, ánh mắt lo lắng.

Alice hạ cửa kính, quăng thiết bị theo dõi ra ngoài rồi chộp lấy chiếc va li. Đó là một chiếc va li cứng bằng da trơn hai ổ khóa mã. Dù cố ý hay không thì lúc này phần tích điện ờ tay xách cũng đã được vô hiệu hóa. Cô thử mở va li nhưng lại vấp phải hệ thống bảo vệ.

- Tôi thấy nếu mở được dễ dàng thì mới là chuyện lạ đấy, Gabriel càu nhàu.

- Sau này chúng ta sẽ tìm được cách phá khóa. Trong lúc chờ đợi chúng ta hãy tìm lấy một chỗ kín đáo để mua quần áo mới.

Hai mí mắt nặng trĩu, Alice day day thái dương. Cơn đau nửa đầu quay trở lại; mắt cô nhói buốt. Cô lục tìm trong hộc để đồ của xe lấy cặp kính râm cũ đã trông thấy trước đó. Cô đeo cặp kính mắt mèo gọng lấp lánh kim tuyến vào. Khung cảnh kiến trúc đa dạng của khu vực này trong thành phố có tác dụng như thôi miên và khiến cô xây xẩm mặt mày. Xa xa, như một cuốn sách khổng lồ để mở đặt trên cây cọc, cô nhận ra cái bóng phơn phớt xanh của khách sạn Standard nhô cao trên High Line. Những đường thẳng hình học của các công trình kiến trúc hiện đại làm từ kính và nhôm cũng như của những tòa nhà nhỏ xây bằng gạch nâu của New York cổ vẫn ngâm trong thứ nước ép của chúng va chạm hỗn độn.

Đằng xa, như một tảng băng trôi ánh xà cừ, một tòa nhà trong mờ với các hình dạng bất đối xứng cắt ngang đường chân trời và soi chiếu khung cảnh bằng một thứ ánh sáng vô thực.

* * *

Họ dạo phố một lúc từ quận Meatpacking đến Chelsea, cho tới khi tìm ra một cửa hiệu nhỏ trên phố 27 chủ yếu bán đồ quân dụng thừa nhiều hon là quần áo cũ. Suốt dọc chiều dài, căn phòng duy nhất của cửa hiệu là một nơi bày biện ngổn ngang vui mắt với quần áo quân đội chen vai thích cánh cùng một vài bộ đồ của những nhãn hàng không mấy tên tuổi.

- Mau mau lên đấy, Keyne, Alice ra lệnh trong lúc bước vào cửa hàng. Chúng ta ở đây không phải để mua sắm đâu, anh hiểu chứ?

Họ lục lọi trong đống quần áo giày dép: giày đi bộ, giày vải, áo khoác ngắn, áo nỉ dày, áo khoác rằn ri có mũ, thắt lưng, khăn rằn...

Alice nhanh chóng tìm thấy một chiếc áo đan cổ lọ màu đen, áo phông ôm sát, quần jean, đôi giày cao cổ mới và chiếc áo vest vải thô màu nâu nhạt.

Gabriel có vẻ thận trọng hơn.

- Được rồi, anh quyết định đi chứ! Alice giục anh. Cầm lấy này, cái này và cái này nữa, cô vừa nói vừa tung cho anh một chiếc quần âu màu kaki cùng chiếc sơ mi vải bông màu nhạt.

- Nhưng chính xác thì đây không phải cỡ dành cho tôi, cũng không hẳn là phong cách của tôi!

- Lúc này không phải tối thứ Bảy và anh cũng đâu có chuẩn bị đi tán tỉnh các cô em xinh đẹp hả Keyne, cô vừa bẻ lại vừa cởi cúc áo sơ mi để chuẩn bị thay đồ.

Anh chàng chơi nhạc jazz hoàn thiện trang phục của mình bằng một đôi giày ủng và một chiếc áo khoác ngắn cổ lông cừu. Alice cũng tìm được thêm một chiếc túi dết chất liệu vải dày thắt dây da và một chiếc bao đựng cũ để mang khẩu Glock của cô theo cách kín đáo hon. Vì không có phòng thử đồ, họ đứng thay quần áo cách nhau chỉ vài mét. Gabriel không khỏi liếc mắt về phía Alice.

- Đừng có lọi dụng hoàn cảnh để rửa mắt đấy nhé, đồ biến thái! cô nạt nộ rồi dùng chiếc áo len chui đầu che bụng.

Cô gái đã nói quá, Gabriel chường ra vẻ mặt hối hận rồi quay đi chỗ khác như thể vừa bị bắt quả tang. Tuy nhiên, thứ vừa nhìn thấy khiến anh sững người: trên cơ thể Alice có một vết sẹo lớn có vẻ như xuất phát từ xương mu lên đến tận rốn.

* * *

- Tổng cộng hết 170 đô, chủ tiệm, một người đàn ông to như hộ pháp, đầu hói và béo ú với bộ râu quá khổ theo phong cách ban nhạc rock ZZ Top.

Trong khi Gabriel đi nốt đôi giày, Alice đã bước ra phố rồi quăng vào thùng rác toàn bộ quần áo cũ của họ. Cô chỉ giữ lại một mảnh vải áo sơ mi dính máu của mình.

Một đầu mối có thể trở nên hữu ích, cô thầm nghĩ vậy trong lúc nhét mảnh vải vào chiếc túi dết kiểu nhà binh.

Nhìn thấy một siêu thị nhỏ ở vỉa hè phía bên kia, cô liền băng qua đường và bước vào khu vực tự phục vụ. Cô tìm thấy giấy ướt để lau mặt, thuốc Ibuprofène làm dịu con đau đầu và một chai nước khoáng nhỏ. Đang tiến lại gần quầy thu ngân thì cô bỗng nảy ra một ý. Cô quay bước, đi nhanh qua các gian hàng và cuối cùng cũng tìm ra một gian nhỏ bày bán điện thoại. Cô xem xét các sản phẩm của một hãng chuyên bán những mẫu điện thoại không kèm đăng ký thuê bao. Cô chọn loại máy có chức năng cơ bản nhất có giá 14,99 đô rồi mua thêm một thẻ nạp trả trước có sẵn một trăm hai mươi phút đàm thoại với hạn sử dụng trong vòng chín mươi ngày.

Khi quay trở ra với những món đồ mua được, cô ngạc nhiên vì một cơn gió. Bất chấp mặt trời tỏa nắng chói chang, những cơn gió mạnh vẫn quét qua phố, cuốn tung lá vàng và bốc bụi lên thành từng đám. Cô đưa tay lên che mặt để tự vệ. Đứng chống khuỷu tay lên nắp ca pô xe, Gabriel đang quan sát cô.

- Anh chờ ai thế? cô chọc anh.

Anh vẫy vẫy trước mặt cô một trong hai chiếc giày cũ của anh.

- Dẫu sao cô cũng nói đúng: trong giày của tôi cũng có một thiết bị theo dõi.

Anh ném chiếc giày Converse vào một thừng rác công cộng hệt như một cầu thủ bóng rổ. Chiếc giày nảy thia lia trước khi rơi vào thùng.

- Ghi ba điểm vào rổ, anh huênh hoang.

- Được rồi, anh đã xong trò trẻ con đó chưa? Chúng ta có thể đi chưa?

Hơi phật ý, anh dựng cổ áo vest lên rồi nhún vai, giống như một cậu nhóc vừa bị mắng.

Alice ngồi vào ghế lái rồi đặt chiếc túi giấy của siêu thị cùng chiếc túi vải lên ghê sau cạnh chiếc va li.

- Chứng ta cần tìm ra cách gì đó mở chiếc va li này.

- Việc đó cứ để tôi lo, Gabriel cam đoan trong lúc cài dây bảo hiểm.

* * *

Để tránh đống quần áo đã bị gài thiết bị theo dõi càng xa càng tốt, họ chạy xe nhiều cây số về phía Bắc, xuyên qua Hell's Kitchen tới tận phố 48. Họ dừng lại trong một ngõ cụt trông ra vườn hoa công cộng nơi một đám học trò đang cùng các cô giáo thu hoạch bí ngô.

Khu phố yên tĩnh. Không có khách du lịch cũng chẳng có đám đông náo nhiệt. Đến mức khó mà tin được rằng họ đang ở New York. Họ đỗ xe dưới tán lá thích vàng. Những tia nắng màu cam lọt qua tán lá càng củng cố ấn tượng về bầu không khí yên tĩnh này.

- Anh định làm gì với chiếc va li đây? Alice vừa hỏi vừa giữ phanh tay.

- Chứng ta sẽ dùng con dao cô đã đánh cắp để nạy hai ổ khóa. Trông chúng không có vẻ chắc chắn lắm đâu.

- Anh ấy mà, đúng là có khiếu tưởng bở, cô thở dài.

- Cô có ý nào đó hay hon chăng?

- Không, nhưng cách của anh sẽ không bao giờ thành công.

- Rồi cô xem! anh vừa nói vẻ thách thức vừa quay lại vớ lấy chiếc va li đang để trên ghế sau.

Cô đưa anh con dao rồi quan sát với vẻ hoài nghi những nỗ lực anh thực hiện nhằm cố lách lưỡi dao vào khe va li. Mọi nỗ lực đó đều không đem lại kết quả. Sau một hồi, Gabriel mất hết kiên nhẫn, bực bội và muốn chuyển sang dùng vũ lực, nhưng con dao trượt đi và khiến lòng bàn tay anh xước nhẹ.

- Ái!

- Khỉ thật, anh tập trung một chút đi! Alice phát cáu.

Gabriel đầu hàng. Anh lại trở nên trầm lắng hon. Rõ ràng là điều gì đó đang khiến anh băn khoăn.

- Vấn đề của anh là gì vậy? cô tấn công anh.

- Chính là cô đó.

- Tôi ư?

- Ban nãy, trong cửa hàng quần áo, tôi đã nhìn thấy vết sẹo trên bụng cô... Cô đã gặp phải chuyện gì vậy?

Gưomg mặt Alice bỗng trả nên sa sầm. Cô toan mở miệng để đập lại, nhưng lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi nên cô quay đi rồi vừa thở dài vừa day day mí mắt. Gã đàn ông này sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho cô. Cô đã đoán ra điều đó ngay từ giây đầu tiên...

Khi cô mở mắt ra, môi cô run run. Con đau lại trỗi dậy. Những kỷ niệm lại ùa về. Sống động.

- Ai đã làm cô ra nông nỗi đó hả Alice? anh gặng hỏi.

Gabriel cảm thấy mình đã xâm nhập một lãnh thổ gài đầy mìn. Anh phân trần cho thái độ tò mò của mình.

- Cô muốn chúng ta làm cách nào thoát ra khỏi tình cảnh rắc rối này nếu như chúng ta không tín tưởng nhau đôi chút?

Alice nhấp một ngụm nước khoáng. Lời khước từ đối diện với quá khứ liền tan biến.

- Mọi chuyện bắt đầu vào tháng Mười một năm 2010, cô lên tiếng. Kể từ vụ sát hại một cô giáo mầm non tên là Clara Maturin...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro