Phần 4: người đàn bà rời rạc - 23. Hành động hay là chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Làm thế nào anh biết được là tôi điên? Alice hỏi.

- Phải tin là cô điên thôi, Mèo đáp; nếu không cô đã chẳng tới đây.

Lewis CARROLL

...


Một cơn mưa nặng hạt và đầy thù nghịch nện liên hồi vào cửa kính.

Sấm ầm ì hầu như không ngớt. Những tia chóp cách quãng đều đặn rạch nát những đám mây xám chì, chụp lại hình dạng rặng thông nơi đường chân trời với sức mạnh của một ánh đèn chớp đến từ bầu trời.

Bệnh viện Sebago Cottage nằm ở cuối một bán đảo kéo dài chừng mười lăm cây số, vẽ nên giữa mặt hồ một vũng vịnh rộng toàn cây lá kim viền quanh.

Gabriel đang tập trung lái xe và cho xe chạy với tốc độ cực nhanh. Con đường ngổn ngang cành gãy và mảnh vở khiến cho việc đi lại trở nên nguy hiểm. Gió điên cuồng gào thét trong những hàng cây, quật chúng rạp xuống là là mặt đất, rung lắc chiếc xe như để ngăn không cho nó tiến lên trên mặt đường rải nhựa.

Alice kín đáo liếc nhìn điện thoại di động. Không chút ngạc nhiên là kết nối mạng di động chập chờn nhưng không hoàn toàn mất sóng. Tùy theo từng địa điểm mà cột báo sóng có thể đầy hoặc ngược lại, chỉ ra những vùng rộng lớn chết chóc, không bắt được chút tín hiệu nào.

Cô cố gắng để không run lên. Cô phải tranh thủ thời gian. Chừng nào Gabriel còn chưa nghi ngờ rằng cô đã phát hiện ra danh tính của hắn, cô vẫn còn an toàn. Không có vũ khí trong tay nên dọc con đường vắng ngắt vắng ngơ này, cô không thể mưu toan làm bất cứ điều gì, nhưng một khi đã tới bệnh viện, cô sẽ có thể hành động.

Sẽ có đông người, sẽ đông đúc náo nhiệt, sẽ có các camera giám sát... Lần này thì Vaughn sẽ không thoát được đâu...

Lòng căm giận lấn át nỗi sợ hãi.

Thật khó lòng chịu đụng khi phải ngồi cạnh kẻ đã giết con trai cô. Khi biết thể xác hắn chỉ cách vài xăng ti mét. Cũng khó lòng chịu đựng khi cảm thấy mình gần hắn đến thế, đã kể cho hắn nghe một phần những điều thầm kín, đã xúc động vì những lời nói dối của hắn, vì đã để mặc bản thân bị phỉnh phờ như vậy.

Alice hít một hơi thật sâu. Cô cố gắng lập luận, cố gắng tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi vẫn không suy suyển: trò chơi lần theo dấu vết này phục vụ cho mục đích gì? Kế hoạch của Vaughn là gì? Tại sao hắn chưa giết cô trong khi bao giờ đồng hồ qua sinh mạng cô vẫn nằm gọn trong tay hắn?

* * *

Chiếc Shelby ngoặt gấp trước khi bất ngờ đâm mạnh vào chướng ngại vật. Sét đã đánh trúng một cây sồi trắng lớn khiến nó hơi ngả ra đường. Cơn mưa xối xả hẳn đã dập tắt một vụ hoả hoạn từ trong trứng nước, nhưng cái cây bị xẻ làm đôi nham nhở vẫn đang bốc khói nghi ngút.

Những mảnh vỏ cây, những đoạn thân đã đâm rễ và những cành cháy sém đang rải khắp mặt đường khiến giao thông ngưng trệ.

- Đen thế không biết! Gabriel thốt lên.

Hắn về số rồi tăng tốc, quyết tâm mở lối. Một cành cây to đang chắn lối đi. Chiếc Shelby di chuyển cho đến khi chớm phạm vào mép rãnh và các bánh xe bắt đầu trượt trong bùn.

- Tôi sẽ cố gắng dọn quang đường, Gabriel khẳng định trong lúc siết phanh tay.

Hắn bước ra rồi đóng sập cửa xe, vẫn để động cơ xe hoạt động.

Thời cơ quá thuận lợi đến mức khó tin vậy sao?

Dĩ nhiên, cô đã có thể mưu toan chạy trốn ngay khi cành cây được dẹp gọn sang bên, nhưng mong muốn chạy trốn không phải thứ đang dẫn đường cho cô. Mà là nhu cầu muốn biết. Và đi đến tận cùng sự việc.

Alice liếc nhìn điện thoại di động: sóng yếu - hai vạch - nhưng không phải mất sóng. Nhưng biết báo cho ai bây giờ? 911 chăng? Câu chuyện của cô quá dài để giải thích. Bố cô chăng? Seymour chăng? Cô không biết liệu có thể tin vào họ nữa không. Một đồng nghiệp ở đội Hình sự chăng? Phải rồi, đó là một ý hay. Castelli? Savignon? Cô lục tìm số điện thoại của họ trong trí nhớ, nhưng không tài nào nhớ ra vì đã quá quen với việc gọi cho họ sau khi tìm tên lưu trên danh bạ.

Cô nhắm mắt lại để tập trung; số điện thoại duy nhất cô còn nhớ được là số của Olivier Cruchy, thành viên thứ sáu trong nhóm. Thế còn hơn là chẳng nhớ được gì. Cô vội vàng bấm số trong lúc giữ cho điện thoại ngang tầm ghế. Gabriel, đứng trên đường, nhiều lần nhìn về phía xe, nhưng màn mưa này đủ dày để bảo vệ Alice khỏi ánh mắt hắn. Cô bật loa ngoài. Một hồi chuông. Hai. Ba. Rồi hộp thư thoại.

Không may rồi.

Trong lúc cô bỏ máy mà không để lại lời nhắn, một ý tưởng khác vụt qua tâm trí. Cô lục trong túi dết đặt dưới chân và tìm thấy con dao cô đã đánh cắp trong quán cà phê khu Bowery. Lưõi dao không sắc bén bằng một con dao chuyên dùng để ăn bít tết, nhưng mũi dao đủ nhọn để không nên coi thường vật này. Cô nhét con dao vào ống tay áo bên phải đúng lúc Gabriel quay trở lại xe.

- Đường quang rồi, chúng ta có thể đi tiếp! hắn nói vẻ hài lòng.

* * *

Bệnh viện Sebago Cottage

Khu vực an toàn

Vui lòng chạy xe chậm lại

Từ đằng xa trạm gác bằng gỗ đã hiện lên, được soi chiếu bằng thứ ánh sáng màu trắng và ngay trước nó là một tấm biển cảnh báo. Một quầng sáng lờ mờ trong đêm như thể một chiếc đĩa bay đã đỗ giữa cánh đồng man việt quất xứ New England. Chiếc Shelby men theo đoạn đường dốc về phía trạm gác, nhưng khi tới trước trạm Alice và Gabriel mới nhận ra bên trong không có người.

Gabriel dừng xe trước thanh barie kim loại rồi hạ cửa kính.

- Ê này! Có ai không? hắn hét to để át tiếng mưa bão.

Hắn ra khỏi xe rồi tiến về phía trạm. Cửa chính vẫn mở toang và đang xô đập trước gió. Hắn thò đầu qua khe cửa rồi quyết định bước vào bên trong. Không thấy bóng dáng nhân viên bảo vệ đâu. Hắn nhìn dãy màn hình camera giám sát, rồi tấm bảng điện tử tua tủa một loạt không đếm xuể các nút bấm và cầu dao điện. Hắn gạt cầu giao nâng barie lên rồi quay ra xe với Alice.

- Không thấy nhân viên bảo vệ đâu, dấu hiệu chẳng tốt đẹp gì, hắn vừa nói vừa khởi động xe. Hẳn bên trong bệnh viện đang xảy ra chuyện gì đó.

Vừa cho xe tăng tốc, Gabriel vừa châm một điếu thuốc nữa. Hai bàn tay hắn run run. Chiếc Shelby lăn bánh trên một lối đi hai bên trồng thông và tới trước một khoảnh sân rộng rải sỏi nhỏ dùng làm bãi đỗ xe của bệnh viện.

Bệnh viện được xây dựng bên bờ hồ này vừa độc đáo vừa gây ấn tượng mạnh. Dưới làn mưa như trút, mặt tiền trưng đèn sáng rực trổ các khung cửa sổ gothic nổi bật trên một màn mây xám chì. Trang viên xây bằng gạch đỏ vẫn giữ được dấu ấn cổ xưa, nhưng hai bên tòa nhà nguyên bản cũng đã mọc lên hai tòa tháp hiện đại rộng mênh mông với những mặt tiền trong suốt phơn phớt xanh có phần mái hình vạt gấp khúc. Một chiếc cầu vượt bằng lánh nối liền ba tòa nhà lại với nhau, táo bạo như một dấu gạch nối lửng lơ, kết hợp hài hòa nét cổ điển và hiện đại trong tổng thể kiến trúc. Trước lối đi chính là một cột cờ bằng nhôm, một tấm bảng điện tủ mặt tinh thể lỏng đang phát đi những thông tin hữu ích.

Xin chào, bây giờ là thứ Ba ngày 15 tháng Mười 2013

23 giờ 57

Giờ thăm: 10 giờ -18 giờ

Bãi đỗ dành cho khách thăm: PI - P2

Bãi đỗ đành cho nhân viên: P3

Chiếc Shelby chạy chậm lại. Alice cho con dao nãy giờ đã giấu dọc theo cẳng tay trượt xuống rồi thu hết sức lực nắm thật chặt cán dao.

Bày giờ hoặc không bao giờ.

Cô cảm thấy tim mình đập giần giật trong huyết quản. Một luồng adrenalin dâng trào khiến cô run rẩy. Trong đầu cô là những cảm giác trái ngược lẫn lộn. Nỗi sợ, mong muốn khiêu khích, và nhất là nỗi đau. Không, cô sẽ không dừng lại ở việc bắt giữ Vaughn. Cô sẽ giết hắn. Giải pháp triệt để duy nhất hòng giúp thế giới trừ khử được tên bất lương này. Sự đền tội duy nhất khả dĩ để trả thù cho cái chết của Paul và của con trai cô. Họng cô nghẹn lại. Những giọt nước mắt khó lòng kìm nén chảy giàn giụa trên má cô.

Bây giờ hoặc không bao giờ.

Cô dồn hết sức lực để dùng dao tấn công Gabriel, nhằm thẳng ngực hắn mà đâm. Cô cảm thấy cơ vai hắn rách toang dưới lưõi dao. Hắn kinh ngạc rú lên rồi buông tay lái. Chiếc xe rời khỏi con đường rải sỏi đâm sầm vào một bức tường thấp. Một lốp xe bục ra sau cú đâm và chiếc Shelby dừng khựng lại. Alice tranh thủ lúc lộn xộn để giằng lấy khẩu Glock mà Gabriel đang giắt ở thắt lung.

- Ngồi im! Alice vừa hét vừa chĩa nòng súng về phía hắn.

Cô nhảy ra khỏi xe, kiểm tra khóa nòng của khẩu súng, nhấc chốt an toàn rồi dùng cả hai tay nắm chặt báng súng, hai cánh tay giơ thẳng, sẵn sàng nhả đạn.

- Mau ra khỏi xe!

Gabriel cúi xuống hòng tự vệ nhưng vẫn ở nguyên trong chiếc Shelby. Màn mưa dày đến mức Alice không thể nhìn thấy hắn đang làm gì.

- Ra khỏi xe ngay! cô nhắc lại. Giơ tay lên!

Cuối cùng cửa xe cũng chậm rãi mở ra và Gabriel đặt một chân ra khỏi xe. Hắn đã rút con dao khỏi vai, một vệt máu dài đang chảy loang trên áo len của hắn.

- Kết thúc rồi Vaughn.

Bất chấp màn mưa bão và cảnh tối tăm, ánh mắt của Gabriel, sáng như pha lê, vẫn xuyên qua bóng tối.

Alice cảm thấy bụng trống rỗng. Từ nhiều năm nay, cô chưa từng khao khát điều gì khác: tự tay giết chết Vaughn.

Nhưng không thể có chuyện khử hắn trước khi có được mọi lời giải đáp.

Bấy giờ cô cảm thấy điện thoại rung lên trong túi áo vest. Cô rút điện thoại ra, mắt vẫn không rời khỏi Vaughn và tay vẫn chĩa thẳng súng về phía hắn. Hiển thị trên màn hình là số điện thoại của nhân vật thứ sáu trong đội.

- Cruchy hả? cô nói khi vừa nhấc máy.

- Chị gọi cho tôi hả sếp? một giọng ngái ngủ cất lên. Chị có biết bây giờ là mấy giờ không?

- Tôi cần cậu giúp, Olivier. Cậu có biết Seymour đang ở đâu không?

- Tuyệt nhiên không. Cả tuần nay tôi nghỉ hè tại nhà bố mẹ vợ ở Bretagne.

- Cậu huyên thuyên gì thế? Hôm qua chúng ta vừa gặp nhau ở số nhà 36 kia mà.

- Sếp ơi... Chị thừa biết chuyện đó là không thể mà.

- Tại sao?

- Sếp ạ, rốt cuộc thì...

- TẠI SAO CHỨ! Alice nổi cáu.

Một quãng yên lặng, rồi một giọng nói rầu rĩ cất lên:

- Bởi vì đã ba tháng nay chị nghỉ dưỡng bệnh. Ba tháng nay chị không đặt chân tới đội Hình...

Câu trả lời khiến máu cô đông lại. Alice buông rơi điện thoại trên nền đất sũng nước.

Cậu ta huyên thuyên gì vậy nhỉ?

Qua màn mưa, đằng sau Vaughn, ánh mắt cô dán chặt vào tấm biển hiển thị điện tử của bệnh viện.

Xin chào, bây giờ là thứ Ba ngày 15 tháng Mười 2013

23 giờ 59

Trên tấm bảng này có sự nhầm lẫn. Bây giờ là thứ Ba ngày 8 tháng Mười kia mà. Đâu phải ngày 15. Cô gạt nước mưa đang chảy đầm đìa trên mặt. Tai cô ù đi. Ngọn lửa đỏ của một ngòi nổ cho nỗi đau rực sáng trong tâm trí cô như một dấu hiệu cảnh báo. Ngay từ đầu, cô vây bắt không chỉ Vaughn, mà còn vây bắt cả một kẻ thù quỷ quyệt hon và dai dẳng hơn: bản thân cô.

Rồi một loạt những cảnh chớp nhoáng lần lượt nối tiếp nhau, như trích ra từ một bộ phim mà người ta lần hồi dựng từng chút một.

Thoạt tiên cô nhớ lại chàng thanh niên chủ tiệm cầm đồ đã gặp sáng nay tại Chinatown, đang nhấc nút điều chỉnh của chiếc đồng hồ đeo tay vốn thuộc về Paul. "Tôi chỉnh lại ngày giờ thôi mà", anh ta đã giải thích như vậy khi điều chảnh từ số 8 sang số 15.

Rồi trang nhất tờ báo mà cô thoáng nhìn thấy trước cửa ra vào nhà Caleb Dunn. Nó cũng đề ngày 15 tháng Mười. Như bức mail do Franck Maréchal gửi tới. Những chi tiết cô đã không hề để ý...

Làm sao có thể như thế được?

Cô bỗng hiểu ra. Lỗ hổng trong ký ức của cô không chỉ gói gọn qua một đêm như cô tưởng lúc ban đầu. Nó đã kéo dài ít nhất là trọn một tuần lễ.

Trên khuôn mặt Alice, những giọt nước mắt buồn tủi và giận dữ hòa với nước mưa. Cô vẫn chĩa họng súng vào Vaughn, nhưng toàn thân cồ đang run lẩy bẩy. Cô lảo đảo, chống chọi để không gục xuống, dùng hết sức lực nắm chặt lấy báng súng.

Bức màn xà cừ với những ánh phản chiếu ngũ sắc lại một lần nữa xuất hiện trong tâm trí cô nhưng lần này, cánh tay của cô đã đủ dài để túm lấy một vạt màn. Cuối cùng, tấm màn rách toạc, cho phép những ký ức trồi lên bề mặt. Những mảnh vỡ trong ký ức tơi tả của cô chầm chậm tập hợp lại.

Một loạt tia chớp xuyên thủng bóng tối. Alice ngoái lại một phần giây. Khoảnh khắc bất ngờ này mang tính sống còn đối với cô. Gabriel nhảy bổ vào cô và xô cô ngã xuống nắp ca pô chiếc Shelby. Alice bóp cò nhưng viên đạn bay ra không trúng đích.

Đối thủ đang dùng cả sức nặng thân mình đè lên cô, chỉ bằng duy nhất cánh tay hái đã khiến cô không thể cử động. Một tia chớp nữa xuyên qua không trung và rực sáng nơi đường chân trời. Alice ngước mắt nhìn lên và nhận ra chiếc xi lanh gã đàn ông đang cầm trong tay. Mắt cô mờ dần. Vị tanh lòm dâng lên trong miệng. Cô nhìn mũi kim sáng lấp lánh đang nhằm vào mình như quay chậm, cắm vào một trong những mạch máu nơi cổ cô trong khi cô không thể phác bất cứ cử chỉ nào để né tránh.

Gabriel ấn pít tông để tiêm chất lỏng. Nó thiêu đốt cơ thể cô gái như một luồng chích điện. Cơn đau giằng xé cô, bất ngờ mở toang cánh cửa vốn đóng im ỉm trong ký ức cô. Cô có cảm tưởng toàn thân bốc hỏa và một quả lựu đạn đã rút chốt thế chỗ trái tim cô.

Một ánh sáng trắng khiến cô lóa mắt.

Bấy giờ điều thoáng nhìn thấy khiến cô hãi hùng.

Rồi cô bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro