Tôi còn nhớ (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa đầy hai năm về trước

Tôi còn nhớ.

Ngày 5 tháng Mười hai 2011.

Anh sáng nhợt nhạt của một phòng bệnh.

Một vầng mặt trời mùa đông đang lặn dần và khó nhọc xuyên qua những tấm mành.

Thứ mùi lộn mửa của các loại thuốc sát trùng và những khay đồ ăn.

Khao khát được chết.

* * *

Ba tuần đã trôi qua kể từ khi Erik Vaughn tấn công tôi và Paul qua đời. Tôi nằm lả trên giường, mắt nhìn đăm đắm vào khoảng không vô định, cẳng tay tôi đang cắm tiêm truyền kháng sinh. Bất chấp các loại thuốc giảm đau, chỉ cần hơi cử động là vùng bụng dưới tôi lại đau như cắt. Bất chấp các loại thuốc chống trầm cảm, chỉ cần chớm suy nghĩ là tim tôi lại tan nát.

Khi bên cấp cứu đưa tôi tới bệnh viện, tôi đã mất rất nhiều máu. Người ta đã siêu âm bụng dưới của tôi để khẳng định đứa bé đã chết và lập ra bảng tổng kết những tổn thương. Những vết dao đâm đã xuyên thủng thành tử cung, cắt đứt một động mạch, gây ra những tổn thương cho hệ tiêu hóa và chạm tới ruột non.

Tôi chưa bao giờ cần Paul ở bên cạnh mình như lúc này. Một nhu cầu sống còn được cảm thấy sự hiện diện của anh, được cùng nhau khóc cho toàn bộ nỗi đau của chúng tôi, gắn bó cùng nhau, và xin anh thứ lỗi, thứ lỗi, thứ lỗi...

Người ta thông báo cho tôi biết về cái chết của anh ngay trước khi đưa tôi vào phòng mổ. Ngay trước khi mổ bụng tôi để lấy đứa bé đã bị sát hại ra. Vậy là những sợi dây cuối cùng níu giữ tôi với cuộc đời này đã bị cắt đứt. Tôi đã gào thét vì điên dại và đau đớn, đấm đá các bác sĩ đang cố gắng trấn an tôi, trước khi lịm đi dưới tác dụng của thuốc mê.

* * *

Sau cuộc phẫu thuật, một tên bác sĩ ngớ ngẩn nói với tôi rằng, theo một cách nào đó, tôi đã "gặp may". Vì tôi đã ở giai đoạn đó của thai kỳ nên bào thai chiếm nhiều không gian trong bụng tôi tới mức đẩy lùi lục phủ ngũ tạng của tôi về phía sau. Vậy nên đứa bé trong bụng đã chịu thay tôi những nhát đâm có thể gây nguy hiểm đến sinh mạng của tôi. Con tôi đã cứu mạng tôi.

Và ý nghĩ này đối với tôi thật khó lòng chịu nổi.

Người ta đã khâu mọi vếtt hương bên trong của tôi, đã cắt bỏ của tôi một khúc ruột. Người ta thậm chí còn nói với tôi rằng tử cung của tôi đã được bảo toàn thành công để có thể tiếp tục mang thai.

Như thể, sau chuyện này, một ngày nào đó vẫn có thể nảy sinh một tình yêu khác, một thai kỳ khác, một đứa bé khác vậy.

* * *

Mẹ tôi đã bắt tàu tới thăm tôi, nhưng chỉ ở lại chừng hai mươi phút. Em hai tôi để lại tin nhắn trên hộp thư thoại. Em gái tôi bằng lòng với việc gửi một tin nhắn. Thật may có Seymour đảo qua mỗi ngày hai lượt và làm những gì cậu ấy có thể hòng an ủi tôi. Các đồng nghiệp cùng làm việc tại số nhà 36 cũng lần lượt tới thăm, nhưng trong sự im lặng của họ, tôi đoán được nỗi thất vọng, con giận dữ của họ: không chỉ là tôi đã qua mặt họ mà tôi còn khiến cho một trong những cuộc điều tra quan trọng nhất mà chúng tôi cần giải quyết trong những năm gần đây đi tới thất bại thảm bại.

Từ cuối giường mình, tôi bắt gặp những ánh mắt không hề lừa dối, ở đó lấp lánh nỗi cay đắng và sự trách móc. Tôi thừa biết điều tất cả mọi người đang nghĩ: chính tại tôi mà Erik Vaughn vẫn chưa bị tóm.

Và rằng, dù chuyện xảy ra với tôi có kinh khủng đến đâu chăng nữa, thì thực ra, tôi cũng chỉ có thể tự trách chính mình mà thôi.

* * *

Tôi bơi trong những loại thuốc viên mà người trong bệnh viện bắt tôi nuốt. Gây mê cho não tôi, làm tim tôi mất cảm giác là cách duy nhất họ tìm ra để ngăn không cho tôi cắt mạch máu hoặc nhảy qua cửa sổ.

Bất chấp tâm trí đờ đẫn, tôi vẫn nghe thấy tiếng cửa rít lên kèn kẹt khi mở ra nhường chỗ cho bóng dáng lừng lững của bố tôi. Tôi quay đầu lại để nhìn thấy ông chậm rãi tiến về phía giường mình. Alain Schäfer với toàn bộ vẻ oai phong lẫm liệt của ông: mái tóc muối tiêu dày, những đường nét võ vàng, bộ râu ba ngày chưa cạo. Ông mặc bộ "đồng phục" cảnh sát không thể sờn mòn - áo khoác ngắn bằng da với lớp lót lông thú phanh khóa, bên trong là áo pull cổ lọ, quần bò sờn, đôi bốt mũi vuông, cổ tay ông đeo chiếc đồng hồ Rolex Daytona bằng thép cũ kỹ - Belmondo cũng đeo một chiếc y hệt trong phim Nỗi sợ trong thành phố-, món quà mẹ tặng bố một năm trước khi tôi chào đời.

- Con chịu được chứ, nhà vô địch? ông hỏi rồi kéo một cái ghế ra ngồi xuống bên cạnh tôi.

Nhà vô địch. Cái biệt danh nhắc nhớ thời thơ ấu. ít nhất là hai mươi lăm năm nay ông không còn gọi tôi bằng biệt danh đó. Một kỷ niệm ùa về: khi ông dẫn con nhóc là tôi đến các giải đấu quần vợt vào dịp cuối tuần. Đúng là chúng tôi đã cùng nhau giành chiến thắng, những chiếc cúp và huy chương, tôi trên sân quần vợt và ông trên khán đài. Ông luôn có những lời động viên đúng lúc đúng chỗ. Anh mắt khiến ta an tâm và lời lẽ xác đáng. Tình yêu dành cho chiến thắng, bằng bất cứ giá nào.

Ngày nào bố cũng tới thăm tôi. Thường là vào buổi tối; ông ở lại bên tôi cho tới khi tôi ngủ thiếp đi. Đó là người duy nhất thấu hiểu tôi đôi chút và không phán xét tôi. Người duy nhất bảo vệ tôi, bởi chắc chắn ông cũng sẽ hành động theo cùng một cách: là con nghiện adrenalin, hẳn là ông cũng sẽ bất chấp mọi rủi ro, ông cũng sẽ tìm tới đó một mình, súng trong tay, mặt cúi gằm.

- Bố đã ghé khách sạn thăm mẹ con, ông nói với tôi rồi mở một cặp tài liệu bằng da. Bà ấy đã đưa bố thứ mà bố đòi bà ấy bấy lâu nay.

Ông đưa tôi một cuốn album ảnh bìa vải đã phai màu vừa rút trong cặp ra. Tôi cố gắng ngồi dậy, bật chiếc đèn gần giường rồi lật những trang album được ngăn cách bằng lớp giấy phủ trong suốt.

Cuốn album đã có từ năm 1975, năm tôi chào đời. Trên những trang bằng giấy bồi, những bức ảnh được gắn bằng hồ dán, bên dưới là từng ghi chú bằng nét bút bi xuyên thời gian.

Những bức ảnh đầu tiên được chụp vào mùa xuân 1975. Tôi nhìn thấy mẹ đang mang thai tháng thứ sáu. Tôi đã quên mất là mình giống bà đến mức nào. Cũng quên khuấy mất là ban đầu bố mẹ tôi đã từng yêu nhau đến mức nào. Trong khi lật trang cuốn album, cả một thòi kỳ sống dậy qua những bức ảnh đã úa vàng. Tôi lại thấy căn hộ một phòng nhỏ xinh nơi bấy giờ họ chung sống cùng nhau trên phố Delambre, khu Montparnasse. Loại giấy dán tường màu cam với những họa tiết gây ảo giác của phòng khách nơi chễm chệ một chiếc ghế bành hình quả trứng; những tầng giá hình lập phương đựng toàn đĩa 33 vòng của Dylan, Hendrix và Brassens; một chiếc điện thoại chất liệu bakelit; một tấm poster chụp đội AS Saint-Étienne ở thời hoàng kim.

Trong tất cả các bức ảnh, cả bố lẫn mẹ tôi đều tươi cười và rõ ràng là ngập tràn hạnh phúc với ý nghĩ sắp trở thành bố mẹ. Họ đã lưu giữ lại tất cả, chụp ảnh lại tất cả những sự kiện lớn: kết quả phân tích máu thông báo về sự hình thành của tôi, lần siêu âm đầu tiên, những ý tưởng đặt tên được viết vội trên một tập giấy nhỏ gáy lò xo: nếu là con gái sẽ đặt tên Emma hoặc Alice, nếu là con trai sẽ đặt tên Julien hoặc Alexandre.

Tôi lật sang trang mới, và nỗi xúc động khiến tôi nghẹn ngào. Nhà hộ sinh ngày tôi chào đời. Một em bé đang ngoạc mồm gào trên tay bố tôi. Dưới bức ảnh, tôi nhận ra nét chữ mẹ:

"12 tháng Bảy 1975: đây là Alice bé nhỏ của chúng tôi! Con bé cũng ngoan như bố và mẹ nó vậy!"

Trên trang đối diện, chiếc vòng tay sơ sinh của tôi được dán bằng băng dính cùng với một bức ảnh khác chụp vài giờ sau đó. Lần này, "Alice bé nhỏ" đang ngủ yên bình trong nôi, vây quanh là bố mẹ mắt đã có những quầng thâm nhưng ánh mắt lấp lánh niềm vui. Vẫn là nét chữ của mẹ:

"Một cuộc sống mới mở ra trước mắt chúng tôi. Những cảm xúc mới khiến cuộc sống của chúng tôi đảo lộn. Chúng tôi đã trở thành bố mẹ."

Những giọt nước mắt cay đắng chảy giàn giụa trên má tôi vì những bức ảnh đã gợi ra những tình cảm tôi sẽ chẳng bao giờ biết đến.

- Khỉ thật, tại sao bố lại cho con xem những bức ảnh này? tôi vừa nói vừa đẩy cuốn album ra một góc giường.

Tôi nhận ra rằng đến lượt mình, mắt bố cũng ngân ngấn nước.

- Khi mẹ con ở cữ, chính bố đã tắm cho con lần đầu tiên và cho con bú bình lần đầu tiên, ông thổ lộ. Đó chính là khoảnh khắc xúc động nhất trong cuộc đời bố. Ngày hôm đó, khi lần đầu tiên bế con trên tay, bố đã hứa với con một điều.

Ông ngừng vài giây, giọng nghẹn lại vì xúc động.

- Hứa thế nào ạ? tôi hỏi.

- Hứa là chừng nào bố còn sống, bố sẽ không bao giờ để bất cứ ai khiến con tổn thương. Bố sẽ bảo vệ con cho dù có chuyện gì xảy ra và cho dù hậu quả có là gì chăng nữa.

Tôi nuốt nước bọt.

- Vậy, bố thấy đấy, không nên hứa những chuyện kiểu như vậy, bởi vì như vậy sẽ rất khó để giữ lời.

Ông thở dài rồi day day mí mắt để lau đi những giọt nước mắt mà ông không thể kìm giữ, rồi ông lấy từ cặp ra một túi đựng hồ sơ bằng giấy bồi.

- Bố đã làm những gì bố có thể. Bố đã làm điều bố phải làm, ông vừa giải thích vừa đưa tôi xem túi hồ sơ đó.

Trước khi mở nó ra, tôi nhìn ông dò hỏi. Bấy giờ ông mới nói cho tôi biết:

- Bố đã tìm ra hắn, Alice ạ.

- Bố đang nói đến ai ạ?

- Bố đã tìm ra Erik Vaughn.

Tôi há hốc miệng. Choáng váng. Trí óc tôi từ chối ghi nhận thông tin tai tôi vừa nghe thấy. Tôi yêu cầu ông nhắc lại.

- Bố đã tìm ra Erik Vaughn. Hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương con được nữa đâu.

Một làn sóng lạnh buốt khiến tôi tê liệt. Hai bố con tôi im lặng nhìn nhau chăm chú một lúc.

- Không thể có chuyện ấy được! Từ khi hắn trốn thoát, phân nửa cảnh sát Pháp đang truy lùng hắn. Nhờ phép mầu nào mà bố có thể một mình tìm ra hắn chứ?

- Không quan trọng, bố đã làm được.

Tôi phát cáu.

- Nhưng bố đã bị cách chức, bố đâu còn là cảnh sát nữa. Bố không còn ê kíp, không còn...

- Bố vẫn giữ các mối liên hệ, ông giải thích, vẫn nhìn tôi không rời mắt. Có những người vẫn mang ơn bố. Những người quen biết những người khác và đến lượt mình những người này lại quen biết những người khác nữa. Con biết chuyện đó diễn ra như thế nào mà.

- Chính xác thì con không biết.

- Bố vẫn có những mối chỉ điểm trong giới tài xế taxi. Một trong số họ đã chở Erik Vaughn từ gần cửa ô Saint- Cloud vào đúng buổi tối hôm hắn tấn công con. Hắn đã bỏ lại chiếc xe tay ga ba bánh khi hiểu ra rằng mình đã bị nhận dạng.

Tôi cảm thấy tìm mình sắp nổ tung trong lồng ngực.

Bố tôi tiếp tục:

- Chiếc taxi đó đã chở hắn đến Seine-Saint-Denis thuộc Aulnay-sous-Bois, tới một khách sạn tồi tàn gần quảng trường Général-Leclerc.

Ông lấy tập hồ sơ khỏi tay tôi rồi rút từ bên trong ra nhiều bức ảnh, loại ảnh mà cảnh sát chụp lại trong mỗi lần tác nghiệp thành công.

- Trong khi tất cả mọi người đều nghĩ hắn đang ở nước ngoài, đồ cặn bã đó lại ẩn náu tại một nơi cách Paris chưa đầy hai mươi phút lái xe. Hắn đã ở lại khách sạn đó năm ngày dưới một cái tên đi mượn và một thẻ căn cước giả. Hắn hạn chế di chuyển, nhưng để rời khỏi Pháp, hắn vẫn tìm cách mua lấy một hộ chiếu giả. Ngày cuối cùng, vào khoảng 23 giờ, hắn ra ngoài hóng gió. Hắn chỉ có một mình, men theo những bức tường, mặt cúi gằm, mũ bảo hiểm gắn chặt trên đầu. Bố nhằm đúng lúc đó để nhảy bổ vào hắn.

- Thế nào ạ, ngay giữa phố ư?

- Ban đêm khu đó vắng tanh. Hai cú đập vào cổ và vào đầu bằng thanh sắt. Hắn đã chết khi bố vác hắn để vào cốp chiếc Range Rover của bố.

Tôi cố gắng nuốt nước bọt nhưng họng cứ tắc nghẹn. Tôi bám chặt vào thanh chắn kim loại đầu giường.

- Và... bố đã làm gi với cái xác?

- Bố đã lái xe gần trọn đêm thẳng hướng Lorraine. Bố đã tìm ra một nơi hoàn hảo để rũ bỏ con quái vật ấy: một nhà máy đường cũ đã được cải dụng nằm giữa Sarrebourg và Sarreguemines.

Ông chìa cho tôi xem những bức ảnh khác, chúng gọi tôi nhớ tới cảnh bài trí trong một bộ phim kinh dị, được dựng lên giữa cảnh đồng không mông quạnh. Đằng sau hàng rào lưới sắt là một dãy nhà bỏ hoang. Những khung cửa sổ bị xây bít lại. Những ống khói xây bằng gạch đỏ chỉ chực đổ sụp xuống. Những chiếc thùng kim loại khổng lồ ngập phân nửa dưới đất. Những băng chuyền xiêu vẹo. Những chiếc xe chở hàng nằm bất động trên đường ray bị cỏ dại mọc cao vút che khuất. Những chiếc máy xúc gỉ sét bất động.

Ông chỉ vào một bức ảnh.

- Đằng sau khu kho bãi này có một dãy ba cái giếng đá, được xây sát cạnh nhau, đều dẫn vào một bể chứa ngầm. Xác Vaughn đang thối rữa trong cái giếng chính giữa. Sẽ không bao giờ có ai tìm ra hắn ở đó.

Ông cho tôi xem bức ảnh cuối cùng. Ánh chụp một thành giếng bao quanh là hàng rào lưới sắt nặng nề.

- Vụ báo thù này thuộc về bố con ta, bố tôi khẳng định, siết chặt cánh tay tôi. Giờ thì vụ này sẽ chìm xuống.

Trước tiên là bởi sẽ chẳng còn vụ sát hại nào nữa. Sau đó, vì Vaughn có họ hàng ở Ai Len và ở Mỹ nên người ta sẽ đinh ninh hắn trốn ra nước ngoài, thậm chí đã tự sát.

Tôi nhìn lại ông không chớp mắt. Tôi như hóa đá, không thể thốt ra bất cứ lời nào, tâm trí tràn ngập những cảm xúc trái ngược và dữ dội.

Nối tiếp cảm xúc nhẹ nhõm ban đầu là một con điên dại ngấm ngầm. Tay tôi nắm lại thành nắm đấm tới mức móng tay cắm sâu vào da thịt. Toàn bộ cơ thể tôi co quắp lại. Những giọt nước mắt dâng trào và tôi cảm thấy hai má mình bỏng rát.

Tại sao bố tôi lại tước mất của tôi cuộc báo thù này, cuộc báo thù của tôi?

Sau khi chồng và đứa con chưa kịp chào đời của tôi chết đi, bắt và giết Erik Vaughn đã ữở thành lý do duy nhất giúp tôi vẫn còn bấu víu vào cuộc đời này.

Từ giờ trở đi, tôi chẳng còn gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro