công giá 1-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công giá

Chương 1

1, Cung Trác Lương . . .

… Thật là khó chịu… Không thể hô hấp … Cứu…

“Khụ khụ… Khụ… Khụ…”

Ho từng ngụm từng ngụm, Cung Trác Lương biết mình ho đến nỗi ngũ quan vặn vẹo bộ dáng nhất định hết sức khó coi, nhưng hắn hiện tại đã hoàn toàn không thể chú ý đến vấn đề hình tượng, chỉ có thể ho đến nỗi lồng ngực đau nhức mà vẫn còn muốn mở to mồm hô hấp, dùng hết khả năng để giúp thân thể hấp thụ không khí cứu mạng.

Hắn…n…n, Cung Trác Lương ở trong lòng tức giận mắng, cái du thuyền xa hoa kia gọi cứu hộ viên kiểu gì không biết, bộ dạng giống như người mẫu dường như có p dùng! Đã nửa ngày không thấy người nào xuống cứu, hắn như con vịt lên cạn đạp phịch phịch lâu như vậy mới không dễ dàng chìm xuống đáy!

Hắn muốn trách cứ! Nhất định phải trách cứ!

“Sống sống lại rồi!”

“Đại tiểu thư, người thế nào a?!”

“Trời ơi…”

Đại…Tiểu thư?

Thật vất vả hít thở Cung Trác Lương mới có ý thức lại, theo tầm nhìn thì thấy rõ ràng, hắn thấy rõ các nữ nhân vây quanh ở bên cạnh mình thét chói tai, trong nháy mắt như vậy, Cung Trác Lương kinh hoảng  —— hắn không phải rơi xuống biển sao? Du thuyền đâu? Ai có thể nói cho hắn biết … đám bác gái dáng người cường tráng mặc bộ trang phục cổ trang cổ trang này là ai a?

“Đây là có chuyện gì! Đều đứng ở trong này làm gì, còn không mau nâng Đại tiểu thư trở về phòng đi!”

Đột nhiên, một tiếng nữ nhân bén nhọn cao vút vang tới, nhóm vú già vây quanh Cung Trác Lương luống cuống tay chân nâng hắn lên, tay thật không biết nặng nhẹ nắm Cung Trác Lương suýt nữa rên ra tiếng, nhưng hắn hiện tại đã bất chấp đau, chính là trừng mắt to mờ mịt nhìn hết thảy chuyện phát sinh trước mắt.

Đình viện, hồ nước, vú già cổ trang, nha hoàn, còn có một giọng nói có thể so sánh với sư tử Hà Đông của trung niên mỹ phụ, còn có Đại tiểu thư… Cung Trác Lương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, vô ý thức.

Khi khôi phục lại ý thức, cảm giác mình đang nằm trong chăn ấm áp Cung Trác Lương chậm rãi mở to mắt, sau đó liền nhìn thấy khung giường chất gỗ thực thụ, cái màn giường che kín mít, thân là hậu Bát Linh trong phái tiểu thuyết gia, xuyên qua thời không cũng là một trong những đề tài hắn thường dùng, nhưng loại hình hắn am hiểu viết chính là loại hình dị thế ma huyễn, tối vô năng mới là lịch sử quân sự a, hơn nữa chán ghét xuyên về cổ đại để tranh đấu trong hậu cung, nhưng hiện tại hết thảy trước mắt Cung Trác Lương đều kích thích người tự nhận là thần kinh cứng cỏi như hắn, nhất là trong đầu luôn quanh quẩn xưng hô của đám vú già đối với mình…

Cánh tay giật giật bủn rủn, cả người không giống với bản thân của mình khiến Cung Trác Lương không cam lòng, muốn chân chính xác nhận cấu thành phía dưới của mình một chút, nhưng hắn rất nhanh phát hiện một cử động là vọng tưởng, chính mình cư nhiên bị người dùng dây thừng trói lại buộc thành một khối!

Cung Trác Lương vặn vẹo muốn chui ra khỏi chăn, nhưng lại gây ra tiếng kinh động  người canh giữ ở gian ngoài, Cung Trác Lương chỉ nghe thấy tiếng bước chân trầm trọng rất nhanh đến gần bên giường, sau đó cái màn giường hồng nhạt được vén lên, hé ra có thể so với mặt bính đích vòng tròn lớn mặt bu lại.

“U, Đại tiểu thư của ta ơi, người vừa tỉnh liền dùng ít sức khí giằng co như vậy, người chính là không thể làm khó đám hạ nhân chúng ta như vậy, cũng nên nghĩ tới mẹ ruột của người, người nếu phá hủy đại sự của lão gia cùng phu nhân, Ngô di nương về sau còn có thể ở trong nhà này sống sót sao.”

Vú già béo ở trên cao nhìn xuống Cung Trác Lương, ngữ điệu chanh chua lại khinh thường, nói xong còn ưỡn hai đôi thịt lớn trên ngực làm thế cao ngạo, bộ dáng tiểu nhân đắc thế khiến Cung Trác Lương nhìn thấy tâm muốn bốc hỏa, nhưng chính mình đang bị buộc chặt không thể trêu vào quái vật lớn trước mắt này, vì thế Cung Trác Lương mắt nhắm lại không hề để ý tới nhàn ngôn toái ngữ của bà ta, ở trong đầu nghĩ hết thảy mọi chuyện rốt cuộc là phát sinh như thế nào.

Khủng hoảng lúc ban đầu sau khi qua đi, đại não của Cung Trác Lương khôi phục bình tĩnh, hắn nhớ rõ hắn là vì sách mới xuất bản đi thành phố S kí tên tuyên truyền, nhà tài trợ tặng vé đi du thuyền xa hoa, hắn là người lãng mạn không thể chối từ mà đi thể nghiệm một lần, không nghĩ tới ở trên bong thuyền ngắm phong cảnh lại có thể bị rớt xuống biển đi, sau đó tỉnh lại liền thành Đại tiểu thư nhảy xuống hồ nước tự sát… Chẳng lẽ hắn thật sự liền chết đuối như vậy?

“Lý Nhị gia, Đại tiểu thư đã tỉnh?”

Một nữ âm mềm nhẹ còn chút non nớt truyền đến, tâm lý Cung Trác Lương run lên, chỉ cảm thấy thanh âm này rất tinh tường, nhưng là hắn xác định chính mình nhận thức cũng không có vấn đề gì, cho nên Cung Trác Lương không khỏi lại mở to mắt nhìn về phía người nọ đang đến gần bên giường.

“Nhược Lam…”

Đồng âm hơi có chút suy yếu mềm mại vang lên, Cung Trác Lương lại một lần nữa kinh ngạc, vùng Giang Nam sông nước cũng có thanh âm của búp bê phát ra hay sao? Hắn hai lần tỉnh lại còn không có cơ hội nhìn thấy bộ dạng cùng thân thể của chính mình, ý thức cũng là đến hiện tại mới hoàn toàn thanh tỉnh, chẳng lẽ chính mình thế nhưng còn biến thành tiểu hài tử bất thành?

Vân vân, là trọng yếu hơn là, tại sao mình còn kêu lên được tên của tiểu mỹ nữ thanh tú này, còn nhớ rõ nàng là nha hoàn đắc lực bên người phu nhân, năm nay mới mười bốn, trong phủ số lượng người tốt đối với mình không nhiều lắm?

“Đúng vậy Nhược Lam cô nương a, tỉnh rồi tỉnh rồi.”

Phụ nhân béo kia vừa thấy người tới, bật người lui về phía sau vài bước tránh ra vị trí bên giường, ý cười thần tình nhiệt tình so với mới vừa rồi quả thực là hai người khác nhau.

“Phu nhân có chuyện muốn ta nói với Đại tiểu thư, các ngươi cũng mệt mỏi rồi, trước hết đi về đi, Đại tiểu thư để ta coi là được.”

Nhược Lam cũng không cùng vú già kia khách sáo, vẻ mặt thản nhiên phân phó bà ta một tiếng, đợi sau khi vú già kia ly khai khỏi phòng, nàng vừa cẩn thận đóng cửa phòng thật kỹ, lúc này mới trở lại bên giường Cung Trác Lương, trên mặt lộ ra chút thần sắc khổ sở.

“Nhị gia… Đại tiểu thư, ngài sao phải khổ vậy chứ? Cho dù không vì mình, cũng phải vì Ngô di nương ngẫm lại a, biết ngài xảy ra chuyện, Ngô di nương khóc đến nỗi đau sốc hông .”

Giúp Cung Trác Lương cởi sợi dây thừng buộc chặt lấy hắn, Nhược Lam dìu hắn dựa gối đầu ngồi, sau đó chính mình ngồi ở bên giường nắm cánh tay của Cung Trác Lương, thay hắn ôn nhu vuốt ve.

“Mẹ ta nàng thế nào rồi?”

Lại là một câu đầu óc không rõ liền chính miệng mình nói ra, Cung Trác Lương dùng tay kia nhéo nhéo mi tâm chính mình, trong đầu lại dần dần xuất hiện những hình ảnh xa lạ mà lại quen thuộc, tuy rằng không được đầy đủ mặt mày, nhưng là cũng đủ để Cung Trác Lương thấy được thân thế đáng thương của hài tử này … Thật sự là một vở kịch cũ rích nhưng lại rất phổ biến.

Tên đứa nhỏ này thực thần kỳ lại hoàn toàn cùng tên với hắn, xét thấy chính mình hôm nay gặp được như vậy, Cung Trác Lương tạm thời đem tất cả suy nghĩ át hẳn là thiên ý.

Theo trí nhớ của đứa bé này, Cung Trác Lương biết triều đại hiện tại là Thiên triều, tại vị chính là Hoằng Chính đế, hiện là Hoằng Chính năm thứ ba mươi chín, Cung Trác Lương xác định mình không thuộc về mình thời kì mình không biết lịch sử, cho nên thân là người dốt lịch sử như hắn chỉ có thể không rõ ràng nói mình đây là đang ở cổ đại!

Sau đó chính là thân thế tiểu hài tử này, cám ơn trời đất, oa nhi này là một nam hài tử hàng thật giá thật, phụ thân là bạc thành thủ phủ, nghe nói bổn gia thị kinh quan, mà mẫu thân thì có tài đáng đàn từng danh chấn Giang Nam, tuy là thanh quan, nhưng ở thế nhân trong mắt cũng vẫn là tham quan, cuối cùng vẫn là rơi vào kết cục thương nhân phụ, mà ở trong nhà lại có người vợ cả cực ghen tuông, cho nên cuộc sống hai mẹ con bọn họ liền có thể đoán được.

Mà nếu chỉ là như thế này, thân là con vợ kế Cung Trác Lương rốt cuộc là chủ tử Cung gia đứng đắn, ai đến trưởng thành ở riêng cũng có thể quá trên sống yên ổn ngày, cố tình này niên đại giống quá Minh triều như vậy thịnh hành nam phong, thậm chí đại hộ nhân gia thú nam thiếp, người nhà nghèo gia thú nam làm vợ kế cũng đã không lấy làm ngạc nhiên, cho nên Cung phu nhân lại công nhiên đem Cung Trác Lương của chính mình nuôi dưỡng thành nữ nhân, dụng tâm rất rõ ràng tất yết, mà ở thời đại này vợ cả rất có địa vị, trong nhà trừ bỏ gia chủ liền không ai dám làm gì, cũng không ai có thể phản đối quyết định của nàng, mà cha Cung Trác Lương đích thị là người sợ vợ… Căn bản không thể trông cậy được gì.

“Ngô di nương khóc quá mức thương tâm, lúc biết ngài không có việc gì liền hôn mê mà ngủ, ta trước lúc đến có qua nhìn bà, không có gì đáng ngại.”

Nhược Lam nắm nhẹ cánh tay của Cung Trác Lương, khi ánh mắt rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của thiếu niên, cái mũi nhịn không được một trận phiếm hồng. Nhị gia đáng thương, ở trước mặt Đại phu nhân bị nhiều … nhiều năm thống khổ không nói làm gì, giờ lại cấp bức hết mọi con đường.

“Nhược Lam…”

Cung Trác Lương thùy mắt nhìn bàn tay nhỏ bé như móng vuốt bạch kê của mình, nhất thời không biết nên cùng tiểu nha đầu trước mắt nói cái gì cho phải, trong đầu của hắn có trí nhớ của tiểu hài tử cũng mơ mơ hồ hồ, rất nhiều chi tiết đều nối liền với nhau.

Cung Trác Lương nhớ rõ tỷ tỷ tiểu hài tử này mới vừa kết thân cùng với Đại công tử Tri phủ nơi đây, nghe nói đối phương là một con ma ốm từ nhỏ đã không thoát khỏi quán thuốc, trước đó vài ngày vị hôn thê từ nhỏ đã đính hôn bị chết non, từ đó vị công tử kia cũng bệnh không dậy nổi, nghe nói là hung hiểm, cho nên nhà bọn họ vì xung hỉ mới cùng kết thân với thương nhân nào đó, nhưng là tới gần hôn lễ tân nương tử lại cùng hạ nhân trong phủ bỏ trốn, vì thế Cung gia mới tìm tiểu hài tử đi xung hỉ, không thể đứng chờ vị công tử kia chết như vậy, tính toán cho tiểu hài tử xuất gia thủ tiết, tóm lại tiểu hài tử đời này xem như hoàn toàn bị hủy, vì Cung gia vẫn có thể tiếp tục lấy thân phận Tri phủ phong cảnh xuống… Thật sự là hảo tính toán a.

Cung Trác Lương cúi đầu dấu đi lãnh ý trong mắt chính mình trong mắt, hắn như thế nào có thể cho … bọn vô liêm sỉ như thế được như ý nguyện đâu? Trong trí nhớ tiểu hài tử là một đứa bé thiện lương hiếu thuận, lại bị … thân nhân bức tử, hiện giờ sống lại chính là mình, nếu không thay tiểu hài tử hung hăng giáo huấn bọn họ một chút, Cung Trác Lương cũng sẽ khinh bỉ chính mình.

“Đại tiểu thư… Nhị gia! Nhị gia tốt của ta, cha ngài đã để Nhược Lam làm của hồi môn, về sau Nhược Lam sẽ bồi tại bên người ngài, nhất định sẽ không để người bên ngoài khi dễ  ngài, lui một vạn bước giảng, cho dù về sau thật sự muốn thanh đăng cổ phật… Đương nhiên cũng sẽ không vì hiện tại kém cỏi, xin ngài cần phải cố gắng lên một chút.”

Nhược Lam nói xong nắm chặt đôi tay nhỏ bé của Cung Trác Lương, lời còn chưa nói xong mà hốc mắt đã đỏ, nhưng nàng vẫn giữ lưng thẳng tắp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần cũng tràn đầy quật cường, giống như muốn dùng khả năng của chính mình để duy trì Cung Trác Lương.

“Nhược Lam tỷ…”

Hốc mắt Cung Trác Lương cũng lập tức đỏ, cắn chặt môi đáng thương nhìn Nhược Lam, cố gắng khắc chế bản năng chính mình muốn bỏ tay nàng ra, trời sinh tay tiểu cô nương này có lực như vậy, nắm tay mình đau quá đau quá a!

“Nhị gia… Ai, cách xưng hô này về sau không được kêu nữa, Đại tiểu thư, tóm lại về sau Nhược Lam đều đi cùng ngài, chúng ta mặc kệ tới chỗ nào, đều sẽ sống tốt cuộc sống của chính mình, ngài không phải sợ, còn có, đừng có kêu nô tỳ tỷ tỷ nữa, làm cho người ta nghe được chê cười ngài.”

Nhìn hai mắt đẫm lệ của Cung Trác Lương mà đau lòng, Nhược Lam buông ra tay hắn ra lấy khăn tay của mình, trước ôn nhu giúp Cung Trác Lương xoa xoa khóe mắt, sau đó mới lau hốc mắt chính mình, cất kỹ khăn xong ngồi ngăn ngắn lại, nắm tay kia của Cung Trác Lương chậm rãi mát xa.

“Ta đã biết, Nhược Lam… Ta sẽ không phí hoài bản thân mình nữa, ngươi yên tâm đi.”

Để cho Cung Trác Lương hai mươi sáu tuổi kêu một tiểu cô nương mười bốn tuổi là tỷ tỷ hắn cũng thực khó xử, lời nói của Nhược Lam thật ra làm cho hắn có cái bậc thang leo xuống, hảo cảm đối với tiểu cô nương này lại một lần nữa tăng lên, nhưng là vừa nghĩ tới chính hắn một thân thể chỉ mới mười hai tuổi, Cung Trác Lương buồn bực phát hiện mình còn phải tiếp tục giả trang thật lâu.

Tại thời phong kiến mê tín này, Cung Trác Lương cũng không dám biểu hiện ra một tia dị thường, một khi bị cho rằng kẻ điên quỷ nhập vào người và vân vân, thì ngay cả thân thể nhỏ bé này của hắn muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, không chừng đã bị …‘người nhà’ phủ định toàn bộ mai phía sau núi.

“Cám ơn trời đất, ngài biết thì tốt rồi.”

Có cam đoan của Cung Trác Lương, Nhược Lam cuối cùng đã yên tâm, Nhị gia nhà nàng tuy rằng tính tình hiền lành, nhưng từ trước đến nay luôn coi trọng lời hứa, bây giờ thật sự nhìn thấu rồi.

“Ân…”

Bị tươi cười thiệt tình của Nhược Lam cuốn hút, trên mặt Cung Trác Lương cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười, nhưng lập tức bị một trận thanh âm ‘kêu càu nhàu nói nhiều’ ngắt lời, Cung Trác Lương có điểm xấu hổ sờ sờ bụng của mình, mới cảm giác được đói thật khó chịu, hắn đã một ngày chưa ăn cơm .

“Phu nhân phân phó hôm nay không được đưa cơm cho ngài… Ta chỉ có thể mang vào thứ này, trước tiên nếm qua một chút đi.”

Từ trong lòng ngực xuất ra một cái bao giấy dầu nhỏ, Nhược Lam cẩn thận mở ra lộ ra một khối thông khô dầu ở bên trong, lau tay chia thành từng khối nhỏ từng khối nhỏ đút cho Cung Trác Lương, đợi sau khi hắn ăn xong,vừa nhẹ nhàng đem giấy dầu gói kỹ giấu vào trong ngực, xác định không có lộ ra dấu vết gì, lại giúp đỡ Cung Trác Lương nằm xuống, lúc này mới thay một biểu tình đạm mạc rời đi.

Thật là một hảo hài tử a.

Cung Trác Lương nhìn bóng dáng Nhược Lam rời đi ở trong lòng cảm thán một tiếng, lập tức hít sâu bắt tay tìm được thứ giữa hai chân chính mình, sau đó thở dài ra… Hoàn hảo, hoàn hảo, tuy rằng có chút ít lông cũng chỉ là những sợi chỉ, nhưng ta còn là nam nhân hàng thật giá thật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro