Phần Không Tên 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thấy Hân đặt cuốn sách vào cặp rồi đứng dậy tiến về phía cửa, cả lớp lại bắt được dịp "Oh" lên thật lớn. Hàng chục con mắt cố gắng không lung lay hàng mi để chắc chắn mình sẽ không bỏ lỡ khoảnh khắc nào của "đoạn phim" sắp diễn ra.

Hân bước ra khỏi chỗ ngồi tiến về phía cửa, mọi ánh mắt tò mò đều hướng về phía mình, cô biết. Vậy mà, Bảo Hân như thường ngày vẫn cất giọng rất tự nhiên với người đối diện:

-Tôi là Tô Bảo Hân! Có chuyện gì sao?

Ý nghĩ đầu tiên hiện rõ trong đầu Hân khi nhìn rõ người này chính là: "Cao quá". Tính ra phải gần mét tám. Tóc có vuốt keo, tạo kiểu rất thịnh. Trên cổ và tay còn đeo vòng với nhẫn vàng. Tính cả đôi giày thời thượng ấy thì chắc là con nhà khá giả. Anh ta đưa cho Hân một tấm thiệp và một tờ phong bì, nói:

- Có người nhờ anh gửi cho em

Hân chưa kịp hỏi là ai thì anh ta đã quay đi mất. Cả lớp sau đó cũng ra vẻ hời hợt như thất vọng vì "đoạn phim" rõ dở hơi vừa chứng kiến, chỉ còn Hân và Nghi vẫn đứng ngơ ra vì chưa hiểu gì.

Thấy ai nấy đã trở về việc của mình, Hân lặng lẽ chạy theo anh chàng lạ mặt. Có liên quan đến cô thì phải rõ ràng!

Thấy được bóng dáng người lạ mặt đang bước đi thong thả gần cuối chân cầu thang, Hân cất giọng gọi và đi nhanh đến.

- Ai gửi anh vậy?

Lướt qua bộ đồng phục, Hân không thấy bảng tên anh ta đâu, chỉ có chiếc logo của trường. Nghe thấy ai đó kêu, theo phản ứng tự nhiên anh ta quay lại, im lăng khoảng một giây rồi trả lời:

- À___

Anh kéo dài giọng một lúc như suy nghĩ, rồi cúi xuống sao cho vừa để nhìn thẳng vào mặt Hân.

- Cậu ta nói không thể cho em biết được! Bé Bảo Hân

Anh đưa ngón tay áp cái lên miệng và nháy mắt, còn cố tình nhoẻn miệng cười ở ba từ cuối. Sau đó thì đi mất hút, bỏ lại Hân đứng giữa cầu thang vắng tanh người.

"Cậu ta"? Ban đầu Hân tưởng là học bổng của năm trước, nhưng suy nghĩ kĩ lại, thứ như tấm thiệp và từ "cậu ta" vừa được nghe thì rõ ràng không phải là do nhà trường. Với lại có phát học bổng thì sao lại không kêu Hân trực tiếp đi lấy.

Ngẫm nghĩ một hồi, Hân quyết định "khui" đồ vừa nhận được. Đọc những dòng chữ trong tấm thiệp, tròng mắt cô bắt đầu dãn ra, hai mắt đột nhiên long sòng sọc, như thể "Bà phóng lửa từ mắt đốt tờ giấy trên tay thành than".

"Anh trả em như lời đã hứa. Cảm ơn và cũng xin lỗi vì làm em bị thương, cô bé.".

Khói lại bắt đầu bốc lên đầu khi Hân biết được chủ nhân của bức thư, ý nghĩ về sao quả tạ dính vào người lại bắt đầu đeo bám. Cảm ơn, xin lỗi cái quái gì??? Đạo đức của cướp bỗng quay lại à?? Đang định viết thư cho nạn nhân tung lời "xin lỗi" rồi đi đầu thú sao? Đang nóng máu, Hân cầm luôn tờ phong bì xé toạc ra, sau đó mắt cũng chuẩn bị rớt ra ngoài theo... những tờ tiền rơi ra. Tên cướp càn đó ... trả lại tiền cho cô... thật sao?

Lúc đó hắn chỉ lấy của cô có năm triệu, nhưng đếm đi đếm lại thì số tiền trên tay Hân lại là tận mười triệu. Trong đầu Hân lại hiện lên ý nghĩ khá quái dị.

"Tên này bị mắc bệnh về con số sao?"

Nhưng dù sao cũng là đền bù thích đáng. Vì hắn mà cô mất việc làm nên hắn có mù con số đi nữa cũng không thiệt thòi.

0o0

Trời nắng chói chang cháy cả da thịt sau vài ngày mưa. Ánh nắng đứng bóng người con gái đang cặm cụi... nhổ cỏ.

Mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ đua nhau mướt ra làm cả người Hân bết ra đến kinh dị. Trong lòng thầm trách ông trời sao nắng mưa thất thường, làm cô vài ba hôm trước thì dầm mưa, hôm nay lại phơi nắng. Làn da đáng tự hào nhất trên con người chẳng ra sao của cô cũng sắp bị ông trời tước đoạt lại rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro