Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Won ngó nghiêng nhìn quanh, thời gian trôi đi khoa nhi dường như vẫn yên bình, anh mới dám lén nhìn vào phòng bệnh của Ji Eun. Chaeyoung và Lisa ngồi đó đang chơi đùa với bé con, xem chừng bệnh tình không nghiêm trọng. Lúc này Ji Won mới chịu thẳng lưng bước vào, từ xa ho khan đánh tiếng. Lisa nghe tiếng động ngước lên, nhìn thấy Ji Won thì tươi cười đứng dậy chào hỏi.

"Anh Ji Won. Anh tới đây thăm Ji Eun sao?"

Ji Won muốn nói gì đó, lại chạm phải ánh mắt của Chaeyoung, bản thân liền mất tự nhiên. "Anh với Chaeyoung..." Nói chưa hết câu lại bị Chaeyoung cau mày, anh bật cười gượng gạo. "Anh thấy Chaeyoung rời công ty vội vã đi đâu đó nên chạy tới hỏi. Biết Ji Eun nhập viện nên anh cùng em ấy vào đây!"

Lisa lo lắng nhìn Chaeyoung. "Như vậy sao? Bây giờ vẫn còn giờ làm việc. Ji Eun ổn rồi, em về công ty cùng anh ấy đi!"

Chaeyoung lắc đầu, dịu dàng xoa dịu nỗi lo trong lòng Lisa. "Không sao. Công việc hôm nay không có gì mới. Em ra ngoài nói chuyện với anh ấy một chút nhé!"

Chaeyoung đứng dậy, đem Ji Won ra ngoài. Ji Won theo sau nàng, thấy nàng ra khỏi khoa nhi vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, linh cảm trong lòng không tốt, xem ra lần này anh sẽ lại bị mắng nữa. Chaeyoung kéo Ji Won ra hẳn ngoài bệnh viện, tìm nơi vắng vẻ mới bắt đầu chất vấn anh.

"Anh theo vào đây làm gì?"

"Anh dù sao cũng tới đây rồi, nghĩ cũng nên vào thăm Ji Eun một chút..."

Chaeyoung thở dài, đem hết tức giận xả ra. "Anh tốt nhất nên quay về đi. Tôi không muốn dính dáng tới anh!"

Ji Won biết không thể hạ hỏa được một Chaeyoung nổi giận, giơ tay đầu hàng trước nàng. Anh lùi xuống một bước, giữ khoảng cách hai người vừa đủ để nói chuyện. Nàng từ ngày đó không còn muốn thân thiết với anh nữa, tình cảm giữa hai người đột ngột chuyển thành người dưng, nói sao anh không đau lòng.

"Vậy... anh đi trước. Tới xưởng kiểm tra xong anh sẽ báo với em." Ji Won rút từ trong túi ra chìa khóa xe đưa cho nàng. "Nếu có gì khó khăn thì cứ nói với anh. Dù sao thì anh..."

Chaeyoung giật lấy chìa khóa xe, ném một câu vào người anh rồi bỏ đi. "Nhiều lời!"

Một lúc sau Lisa thấy Chaeyoung quay lại, sắc mặt không được tốt, xem chừng giữa nàng vào người kia có xung đột. Lisa kéo Chaeyoung ngồi cạnh, nhỏ giọng chân thành khuyên nàng.

"Chaeyoung, em với anh ấy lại cãi nhau hả? Chuyện đã qua lâu rồi. Dù sao anh ấy cũng là anh họ của em. Người thân của em cũng còn anh ấy yêu thương..."

Chaeyoung mệt mỏi về chuyện này, lắc đầu ngăn Lisa nói. Nàng nhìn Ji Eun nằm trên giường, đôi mắt vụn vỡ ngấn lệ. "Em chỉ có chị và Ji Eun là người thân thôi."

Lisa không biết nói gì thêm, nắm tay nàng thay lời an ủi. Thời gian trôi đi tới tối muộn, khi chai truyền dịch của Ji Eun đã cạn đến lần hai, bác sĩ phụ trách lại tới. Bác sĩ trưởng khoa nhi là bác sĩ nữ, tuổi tác trên 40, khuôn mặt nhỏ có đôi mắt sáng, là kiểu khuôn mặt đem đến cho người ta cảm giác ấm áp và tin tưởng. Ngực áo thêu tên Hwang Chan Mi, bút máy được rút ra từ đó viết lên trên giấy vài dòng lưu ý nhỏ.

"Ji Eun hồi phục rất tốt. Hôm nay có thể xuất viện rồi. Tiện đây tôi cũng làm kiểm tra xem Ji Eun còn bị dị ứng với gì không, chúng tôi phát hiện ra Ji Eun còn bị dị ứng với quả mơ và đào. Đây cũng là các loại quả có chất mà Ji Eun bị dị ứng. Sau này nếu mẹ cho con ăn dặm thì nên ưu tiên bổ sung rau, còn các loại quả thì mẹ có thể cho bé ăn xoài, bưởi. Bé lớn hơn một chút thì có thể làm pudding cho trẻ thay đổi. Như vậy thôi! Nếu Ji Eun có biểu hiện gì khác như sốt, khó thở, nổi ban thì đưa bé đến bệnh viện nhé. Mời người nhà bệnh nhân ra làm giấy xuất viện!"

Lisa theo bác sĩ ra ngoài. Chaeyoung ở lại dọn đồ đón Ji Eun về. Cả chặng đường dài trở về nhà, hai người không nói một câu. Lisa ôm Ji Eun trong tay, cảm nhận hơi ấm của con truyền tới, trái tim muốn rụng rời trước kia lại thêm một nhịp sống. Chuyện xảy ra ngoài ý muốn, vì khám sàng lọc trước sinh không phát hiện ra Ji Eun mắc bệnh lạ hay dị ứng gì. Lisa trải qua chuyện này, như muốn chết đi một lần, lo lắng sợ hãi tột cùng. 

Chaeyoung phía trên không khá hơn là bao. Đều là lỗi của nàng. Nếu nàng kỹ tính một chút, suy xét một chút, trước khi cho con ăn đồ mới nàng nên tìm hiểu ý kiến của bác sĩ mới đúng. Ít ra nàng sẽ biết được Ji Eun dị ứng với loại đồ gì. Nếu Ji Eun hôm nay chuyển biến xấu, nàng sẽ ôm hối hận cả đời!

Về tới nhà, Chaeyoung bước ra khỏi xe đa cảm nhận được không khí thay đổi, cái lạnh thổi tới khiến nàng rùng mình một cái. Chaeyoung cởi áo khoác ngoài, khoác lên cho Lisa và Ji Eun. Lisa hôm nay ra ngoài vội vã, trên người vẫn mặc bộ đồ mỏng ở nhà. Lo lắng khiến cô tạm quên đi cái lạnh đang về, giờ đây lại nhờ áo của Chaeyoung mới cảm nhận được ngày chuyển mùa đã tới.

Chaeyoung mở cốp xe, lấy túi đồ của Ji Eun, bên trong có một bộ quần áo, vài cái bỉm và túi thuốc mới được kê đơn. Cửa nhà vừa mở ra, Chaeyoung đã vội đặt đồ trên tay xuống, mở tủ lạnh đem hết đống hoa quả mình mới mua thẳng tay ném vào thùng rác. Rồi nàng cứ đứng ở đó, đôi mắt nhìn vào hư không, thất thần một lúc lâu như không biết phải đối diện với mọi thứ tiếp theo như nào. Đều là nàng không đủ tốt!

Lisa đứng phía sau nàng, cũng thất thần đủ lâu để hiểu cảm xúc hỗn loạn đang đập lớn trong ngực nàng. Cô đem Ji Eun vào phòng, đắp chăn cho con ngủ rồi trở ra với Chaeyoung. Lisa kéo tay ôm nàng vào ngực, đem ấm áp bản thân chữa lành cảm xúc tiêu cực trong tim nàng, như cái cách Ji Eun mạnh mẽ vượt qua khỏi cửa tử ấy, đem ấm áp chữa lành trái tim sợ hãi của cô.

Lisa dịu dàng xoa đầu Chaeyoung, ngọt ngào yêu thương hơn ngày mới yêu. Giọng cô ấm áp bên tai nàng, thủ thỉ từng lời thân mật. "Chị yêu em!"

Là vết chạm nổ bong bóng nước. Nàng vỡ òa, bật khóc trên vai cô. Kiên cường như vậy là đủ rồi, nàng có thể khóc được rồi! Cô vẫn sẽ ở đây, làm chỗ cho nàng dựa vào, làm một gia đình để nàng yêu thương.

Lisa chầm chậm vỗ lưng dỗ dành đứa trẻ nhỏ khóc trên vai. Nỗi buồn của người trưởng thành không lớn, chẳng có gì lớn hơn những vấp ngã họ đã trải qua để chạm tới sự trưởng thành. Nỗi buồn ấy âm ỉ, không nhỏ đi cũng chẳng biến mất. Nó là nó! Nó luôn ở đó đè nặng lên từng ngày trôi. Chaeyoung ở bên cạnh Lisa, nàng không cần trở thành người trưởng thành. Nỗi buồn kia cứ việc lớn, rồi nàng có thể khóc như một đứa trẻ trước mặt cô. 

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro