Chương 63: Nhưng con không thích chị ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trán đụng vào nước đá, đau đớn truyền tới, cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Nhớ tới mục đích mình xuống lầu, lại đi về phòng bếp, phát hiện trong tủ lạnh căn bản không có gì có thể ăn được, vừa té một cú, cô căn bản không có tâm trạng làm thức ăn.

Lúc này, Trần Nhạn hẳn là đã nói xong, xuống lầu. Nhìn thấy bộ dạng có chút thê thảm của Thái Anh, hỏi:

"Cô Phác, cô... cần giúp đỡ sao?" Thái Anh không để ý anh ta, Trần Nhạn trực tiếp đi tới.

Lạp Lệ Sa xuống lầu uống nước, phát hiện phòng khách sáng đèn, đi tới thì nhìn thấy Thái Anh.

"Chuyện gì vậy?" Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn trán cô. Thái Anh nhắm mắt nghỉ ngơi: "Ngã một cú."

Vừa nhìn thấy Lạp Lệ Sa, tâm tình Thái Anh vừa tốt lên lại trở nên tệ đi.

Người phụ nữ này ngày mai sẽ tuyên bố đính hôn với người khác, còn tìm mình tới.

Thái Anh trào phúng cong môi, cảm giác sofa bên cạnh lõm xuống một chút, cô lập tức mở mắt. Trên tay truyền tới cảm giác ấm áp, Lạp Lệ Sa lấy khối đá khỏi tay cô

"Làm gì --" Cô ngồi thẳng người, lời còn chưa nói xong, khối đá lại áp lên trán cô, còn nhẹ nhàng chà sát.

Cô ta đây là giúp mình xử lí miệng vết thương? Tôi mới không cần, tự tôi làm được.

Cô gạt ngang động tác của Lạp Lệ Sa.

Giọng nói cô ta lạnh lẽo: "Cô muốn khỏi nhanh một chút thì đừng cử động."

Thái Anh buông tay, Lạp Lệ Sa lại xoa cho cô vài cái, động tác của cô ta xem ra không giống lạ tay, hẳn là trước đây cũng từng làm cho người khác như vậy đi. Vợ chưa cưới bảo bối của cô, là thanh mai trúc mã của cô,  trước đây té ngã, đều là cô ta chăm sóc đi.

Rõ ràng có tác dụng giảm đau của đá, cảm giác đau hẳn nên tốt hơn nhiều, vậy nhưng cô lại càng khó chịu

"Cảm ơn." Cô cử động cơ thể: "Tôi đỡ hơn nhiều rồi."

Lạp Lệ Sa lại không lập tức rời đi, một lúc sau mới đứng dậy. Nhưng lúc này, bụng Thái Anh lại kêu một tiếng, rất đột ngột. Thái Anh xấu hổ dời ánh mắt. Bước chân Lạp Lệ Sa chỉ khựng lại một chút, đi rót nước rồi lên lầu. Thái Anh mím chặt môi, mắt nhìn bóng lưng người phụ nữ đó biến mất.

Trong phòng khách lại chỉ còn mình cô, ở đó mười mấy phút, Thái Anh cuối cùng vẫn không chịu nổi bụng kêu, chuẩn bị đi nấu bát mì ăn.

Đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa, cô bất giác nhíu mày, giờ này,.ai sẽ đến? Cô đi tới, thông qua mắt mèo nhìn bên ngoài.

Thì ra là Trần Nhạn, anh ta sao lại quay lại? Anh ta hắn sẽ không bị đe dọa, dẫn theo người khác tới đi.

Đừng trách Thái Anh nghi thần nghi quỷ,.chủ yếu là ký ức về chuyện lần trước quá sâu sắc

Trần Nhạn lại kiên nhẫn ấn chuông cửa. Mà Thái Anh không lên tiếng quan sát anh ta, không mở cửa. Trần Nhạn đợi ở cửa nửa ngày, cũng không ai mở cửa, bèn lấy điện thoại ra gọi cho Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa xuống lầu, nhìn Thái Anh đang đứng bên cửa, nhíu mày: "Mở cửa"

Thái Anh giật mình nghe thấy giọng nói của cô, dọa nhảy dựng, người này đi đường không phát ra tiếng động sao? Tim đập nhanh hơn, qua một lát, cô mới bình tĩnh lại. Lạp Lệ Sa đã mở cửa cho Trần Nhạn vào, Trong tay Trần Nhận cầm túi thức ăn, buồn bực nhìn Thái Anh một cái.

Không phải ở đây sao? Anh ấn chuông nửa ngày cũng không mở cửa.

Thái Anh dời ánh mắt, suy nghĩ lung tung quá đáng rồi.

Trần Nhạn đặt thức ăn lên bàn, chốc lát sau, mùi hương mê hoặc người bay khắp phòng khách, Thái Anh sớm đã cảm nhận được bụng kháng nghị, ánh mắt không nhịn được nhìn sang bàn ăn hình chữ nhật, hộp thức ăn được đặt lần lượt trên hai vị trí.

"Còn không lại" Lạp Lệ Sa thấy cô ngây ngốc tại chỗ, nói một câu, giọng điệu không ôn hòa.

Có một phần là của cô! Ánh mắt lập tức sáng như sao, nhưng rất nhanh luồng sáng đã bị cô thu lại khôi phục lại biểu cảm thường ngày, nhưng bước chân nhanh chóng lại nói rõ tâm trạng của cô. "Cảm ơn."

Nói xong, cô ngồi đối diện Lạp Lệ Sa, cầm dao nĩa lên. Xem ra thật sự đói muốn chết rồi.

Trước khi Lạp Lệ Sa quay về có ăn cơm tối, thực sự không đói. Vốn cô không định để ý Thái Anh, chỉ là quay về thư phòng , bên tai lại giống như nghe thấy tiếng bụng kêu làm cô có ảo tưởng là mình đói rồi. Vì vậy , mới gọi điện thoại cho Trần Nhạn, kêu anh ta đặt thức ăn mang tới.

Lạp Lệ Sa không động, cúi rèm mi, nhìn đối diện. Trán Thái Anh không đỏ như trước đó, cô nghiêm túc nhìn hộp thức ăn, đấu tranh với thức ăn, rất nhanh đã tiêu diệt sạch.

Vừa ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Lạp Lệ Sa, cô sững sờ, nắm khăn giấy lau miệng, để che giấu sự ngượng ngùng của mình.

"Tôi ăn no rồi." Không biết có phải là thật sự đói hay không, cảm thấy đồ tây ngon như vậy, sắc mặt Thái Anh có chút vẫn chưa thỏa mãn.

Đột nhiên phía trước xuất hiện một hộp thức ăn, còn có ngón tay thon dài trắng nõn.

Ngước mắt, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lạp Lệ Sa dời hộp cơm đến trước mặt cô, cô ấy không nói gì, đứng dậy lên lầu.

Thái Anh nhìn hộp cơm ngây ngốc, lại xoay đầu, nhìn hướng cầu thang. Chốc lát sau, cô mới thu lại ảnh mát. Tiếp xúc với món ngon trên bàn, không có bao nhiêu khấu vị, trong lòng ngược lại thêm một cây gai.

Cô không động dao nĩa nữa, quay về phòng ngủ, tắm rửa, leo lên giường. Lăn qua lộn lại, khó đi vào giấc ngủ.

Thái Anh mang cặp mắt đen bò dậy, Ngày hôm sau xuống lầu. Trần Nhạn đã tới rồi, Lạp Lệ Sa mặc bộ tây trang màu đen thiết kế cao cấp, dáng vóc thẳng tắp như trúc, khí chất đạm mạc, lại như núi băng hùng vĩ.

"Phác Thái Thành, tên khốn kiếp nhà anh."

Mắng xong, Cố Thi Anh liền cúp điện thoại, Cô còn muốn tỏ tình với cậu trên bữa tiệc, sau đó cùng lén chạy đi, nhưng bây giờ cô căn bản không chạy được.

Vì để tiến hành tất cả thuận lợi, Trương Bội Bình đặc biệt còn tìm người đến cùng cô.

Phác Thái Thành, đồ khốn, mượn cớ tệ hại,  tôi cầu xin anh như vậy, anh lại không đến.

"Cô chủ, cô nên trang điểm rồi. Nữ giúp việc đến giục, Cố Thi Anh tức giận vứt điện thoại:

"Biết rồi, đòi mạng sao!" Giống như đốt pháo, lửa giận có chút lớn.

"Thi Anh, con làm sao vậy?" Trương Bội Bình đi tới, thấy sắc mặt cô không tốt, nhíu mày.

Cố Thi Anh rũ hàng mi, tâm tình càng tệ hại.

Trương Bội Bình rất lo âu: "Có phải thân thể lại có chỗ nào không thoải mái không?"

Cố Thị Anh khẽ hỏi: "Mẹ, con phải gả cho chị Lệ Sa sao?"

Trương Bội Bình sốt ruột nắm tay cô: "Con nghĩ gì vậy, không gả cho nó, con muốn gả cho ai, mẹ nói với con, mẹ và ba con chỉ nhận Lệ Sa là con rể."

Nhưng... Đối diện với ánh mất kiên quyết của Trương Bội Bình, giọng cô lập tức nhỏ còn hơn muỗi kêu. Nhưng...con không thích chị ấy. Tại sao mẹ không thể gả cho người con yêu?

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro