Chương 67: Tôi nói là tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng tổng thống của một khách sạn hạng sang Vịnh Đảo, New Zealand, mặt trời đã lên cao, ánh sáng đang chiếu vào ô cửa sổ sát đất, Thái Anh nằm trên giường từ từ mở mắt ra.

Nàng vừa muốn đứng dậy, nhưng lại không có chút sức lực nào ngã xuống chiếc giường mềm mại, cơ thể tràn đầy cảm giác đau nhức, nhắc nhở tối qua bản thân đã bị Lạp Lệ Sa hành hạ thê thảm như thế nào.

"Hừ, người phụ nữ thối tha!" Nàng phẫn nộ lên tiếng, lại phát hiện ngay cả cổ họng cũng đã bị khàn rồi.

Mặc dù mối quan hệ của hai người từ trước đến giờ đều như vậy, nhưng Lạp Lệ Sa rất ít khi hành hạ nàng đến chết, nhưng đêm qua cho dù nàng cầu xin khóc lóc như thế nào, người phụ nữ kia vẫn giống như ma chướng. 

'Rốt cuộc mình lại trêu chọc chị ta ở chỗ nào?'

Lúc này, cửa phòng bị người khác đẩy ra, Thái Anh cảnh giác nhìn qua, sau khi nhìn rõ là Lạp Lệ Sa mới thả lỏng.

"Đây là ở đâu?" Nàng cau mày hỏi.

Lạp Lệ Sa ăn mặc rất giản dị, áo sơ mi trắng làm tăng sự hờ hững trong khí chất của cô, tay áo được xắn lên, ngay cả một bộ quần áo giản dị như vậy, cũng khiến người khác có một cảm giác mới lạ, hơn nữa tâm trạng lúc này của cô hình như cũng không tồi, bớt đi một chút thờ ơ thường ngày.

"New Zealand." 

Thái Anh ở cùng cô lâu như vậy, đương nhiên cũng nghe ra tâm trạng của cô đang rất tốt, liền vội vàng lên tiếng: "Vậy xem ra tổng giám đốc Lạp còn phải giải quyết chuyện kinh doanh, em sẽ tự mình về trước, tuyệt đối không làm phiền đến chị" 

"Ai cho phép em đi?" Lạp Lệ Sa thờ ơ lên tiếng, ném cho nàng một túi quần áo: "Thu dọn xong rồi đi ra."

Vẻ mặt Thái Anh cứng đờ, cố chấp nói: "Tổng giám đốc Lạp, tối qua chị cũng đã vui vẻ rồi, em cảm thấy trách nhiệm của em đã hoàn thành rồi, ở bên cạnh cũng chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi, hơn nữa em còn phải quay lại để quay phim."

Lạp Lệ Sa rõ ràng đã mất kiên nhẫn: "Thái Anh, tôi không thích nói lại lần thứ hai." 

Thấy người phụ nữ vứt lại câu nói đó đi ra khỏi phòng, Thái Anh chỉ có thể đứng dậy mặc quần áo.

Những vết xanh tím trên người nàng nhìn thấy mà đau lòng, không biết còn cho rằng đây là Lạp Lệ Sa đang hành hạ nàng, đặc biệt là vết thương do súng bắn ở ngực, nhìn có vẻ như cả đời này cũng không thể loại bỏ được. 

Nàng nhắm mắt lại, ép mình không được suy nghĩ quá nhiều, sau khi thấy đồ xong xuôi, đi ra đến phòng khách, phát hiện đồ ăn sáng đã được bày trên bàn ăn, mà dường như Lạp Lệ Sa không có ý muốn rời đi.

"Không phải chị phải đi bàn chuyện kinh doanh sao?" 

Lạp Lệ Sa nhướng mày: "Em rất muốn tôi rời đi?"

Thái Anh nở một nụ cười, ngồi xuống đối diện với cô: "Em chỉ muốn nhắc nhở tổng giám đốc Lạp đừng bỏ lỡ chính sự, nếu như vậy em khó mà trốn tránh trách nhiệm."

Lúc Thái Anh nói vẻ mặt có chút khó chịu. Có lẽ nhìn ra nàng không tự nhiên, Lạp Lệ Sa đột nhiên đứng dậy…

Do ám ảnh tối hôm qua nên cơ thể Thái Anh đột nhiên cứng lại, cảnh giác nhìn cô. 

'Không phải là cô ta lại muốn làm gì với mình chứ? Mình thật sự không thể chịu nổi nữa!'

May là, Lạp Lệ Sa chỉ lấy một chiếc đệm mềm mại trên sofa, sau đó cúi người xuống nói với Thái Anh: "Đứng dậy." 

Thái Anh sững sờ, theo bản năng đứng dậy, sau đó nhìn thấy chị ta đặt một chiếc đệm mềm mại lên ghế của mình, lại sững sờ một lúc mới ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

"Tổng giám đốc Lạp, cái này là sự chăm sóc bất đắc dĩ hay là đột nhiên lương tâm trỗi dậy?"

Lạp Lệ Sa quay lại chỗ ngồi, thờ ơ liếc nhìn nàng: "Tốt nhất em nên an phận một chút, nếu không tôi sẽ không quan tâm mà khiến em càng thêm khó chịu."

Nghe thấy những lời đe dọa của người đối diện, cuối cùng Thái Anh cũng không thể chịu được bộc phát tất cả những uất ức đã kìm nén từ tối qua đến bây giờ.

"Lạp Lệ Sa, tôi biết rõ thân phận của mình, nên mỗi lần điều phối hợp với yêu cầu của chị, nhưng điều này không có nghĩa là tôi không có trái tim. Tôi cũng biết mình cõng trên lưng cái danh tiểu tam, nhưng tốt xấu gì chị cũng nên cho tôi một chút tôn nghiêm chứ? Chị vừa mới đính hôn cùng người khác, liền đưa tôi đi, không cảm thấy xấu hổ sao?"

Lời nói vừa rơi xuống, ánh mắt lạnh lùng của người đối diện giống như con dao đâm lên gò má đỏ ửng vì giận của nàng.

Lúc này, Thái Anh đột nhiên nhận ra tại sao người khác lại sợ người phụ nữ này như vậy, bởi vì lúc này chính nàng cũng cảm nhận được sự ngạt thở kia.

"Tôi và Cố Thi Anh vẫn chưa đính hôn" 

Sau khi nhìn cô gái nhỏ với một ánh mắt áp đảo tinh thần, Lạp Lệ Sa thu lại ánh mắt của mình.

Thái Anh nhíu mày, sau đó tiếp thu những lời cô nói.

'Cũng đúng, bữa tiệc sinh nhật bị Cố Thi Anh làm xáo trộn như vậy, nghi thức công bố đính hôn vẫn chưa bắt đầu, cho dù không thành, nhưng tại sao cô ta  lại giải thích như vậy? Cho mình một lời giải thích?'

Thái Anh nhìn cô một cách kỳ lạ, càng cảm thấy người phụ nữ này thật khó hiểu.

"Chị Lạp cho dù chị không có hôn ước, tôi cũng không thích hợp ở lại bên cạnh chị hay là để tôi trở về."

Lạp Lệ Sa liếc nhìn nàng, không nhanh không chậm nói ra một câu: "Điều 128. Tôi nghĩ trí nhớ của em không kém như vậy." 

Thái Anh sững sờ, sau đó nhớ đến điều kiện vô cùng ngang ngược kia 'từ giờ trở đi, bất kỳ hành trình nào của tôi, cô bắt buộc phải đi theo', cau mày nói: "Không phải hợp đồng đó đã bị vô hiệu?"

Động tác ăn bữa sáng của Lạp Lệ Sa tao nhã mà từ tốn, thờ ơ lên tiếng: "Những chuyện này không cần em phải lo lắng."

Thái Anh biết điều nên không tiếp tục nói nữa, cúi đầu an phận ăn bữa sáng. 

Bầu không khí trở nên yên tĩnh hơn, ngược lại Lạp Lệ Sa cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù bình thường Thái Anh không phải là một người nói nhiều, nhưng chắc chắn sẽ chủ động lên tiếng nói cái gì đó, không ủ rũ như hôm nay.

"Không thoải mái?" Cô khẽ nhíu mày. 

Thái Anh ngước lên: "Em nói không được thoải mái, chị Lạp sẽ để em nghỉ ngơi sao?" 

Lạp Lệ Sa nheo mắt, không trả lời nàng

'Nhìn đi, sao mình có thể được phép nghỉ ngơi chứ, nếu như người ta quan tâm đến sức khỏe của mình, khi đó cũng sẽ không ép mình lấy ra một quả thận, tối qua cũng sẽ để ý đến sự cầu xin của mình.' Thái Anh đột nhiên cảm thấy bản thân thật mệt, mệt mỏi từ cơ thể đến trái tim, nên cũng lười nói chuyện vô nghĩa với người phụ nữ này.

Một bữa ăn thật vô vị, không biết có phải bị tâm trạng của Thái Anh ảnh hưởng hay không, vẻ mặt Lạp Lệ Sa cũng không được dễ chịu như lúc trước. 

Sau khi ăn sáng xong. Thái Anh lên xe của Lạp Lệ Sa, thậm chí còn không có tâm trạng để hỏi đi đâu.

"Xuống xe." Sau khi đến nơi, Thái Anh bị Lạp Lệ Sa gọi dậy, chỉ có thể bước xuống xe.

'Thật là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, không thấy tôi đang ngủ rất ngon sao?'

Nhưng, đến khi nàng nhìn thấy tòa nhà trước mặt, liền sững sờ, nhìn người phụ nữ với ánh mắt nghi ngờ: "Chúng ta đến bệnh viện làm gì?" 

Lạp Lệ Sa khẽ cau mày: "Không phải em nói không được thoải mái sao?" 

Đôi mắt của Thái Anh hiện lên sự ngạc nhiên, thật sự không ngờ đến người phụ nữ này sẽ từ bi như vậy, thậm chí còn có một loại cảm giác 'được sủng ái mà lo sợ' 

"Nên chị đưa em đến bệnh viện?"

Thấy cô gái nhỏ ngạc nhiên hỏi một câu hỏi như vậy, giống như Lạp Lệ Sa cô bình thường đối xử với nàng ấy rất thô bạo không bằng, sau đó không còn kiên nhẫn kéo nàng đi thẳng vào cửa của bệnh viện. 

Mặc dù điểm tiếng anh tại trường nghệ thuật cũng xem như xuất sắc, nhưng dù sao Thái Anh cũng chưa qua 'thực chiến' nên chỉ đi bên cạnh Lạp Lệ Sa để làm thủ tục, cô cũng không mang theo trợ lý, lẽ nào tự lực cánh sinh?

Giọng London chuẩn và ngoại hình vượt trội giúp cho Lạp Lệ Sa đi đến chỗ nào cũng rất thuận tiện. Sau khi làm những kiểm tra phụ khoa khiến người khác đỏ mặt, Thái Anh dựa vào trình độ tiếng anh của mình, có thể nghe hiểu gần hết những nội dung mà bác sĩ nói, không ngoài những vấn đề kia.

Nhưng những câu tiếp theo khiến trong lòng cô 'lộp cộp' một cái.

"Nên sau này hai vị kiềm chế một chút, Lạp phụ nhân sẽ hồi phục sau vài ngày, dùng thuốc thoa lên sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng..." Bác sĩ cau mày: "Cô Lạp, rất tiếc phải thông báo với cô, thành tử cung của vợ cô quá mỏng, rất khó để mang thai, sau này dù có mang thai, sợ là cũng sẽ bị sẩy."

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro