Chương 15: A Quất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Weibo của Ngô Lỗi vẫn luôn do phòng làm việc quản lý, trước nay anh không chơi loại ứng dụng này, nhưng hôm nay lại vô cùng kỳ lạ mà up một bức ảnh lên, hoặc nói là, ảnh chụp chung với một con mèo lạc.

Anh đã vào tổ quay phim, bây giờ đang ở phim trường tại Thượng Hải, bên trong có không ít mèo lạc, nhưng vì hoàn cảnh sinh hoạt tốt nên con mèo nào cũng vô cùng mượt mà.

Cùng chụp với Ngô Lỗi là một con mèo quất [1], vừa mập vừa lớn, được anh ôm trên đùi, vẻ mặt thoả mãn phơi nắng, trong ảnh, Ngô Lỗi sờ đầu nó, hài hòa đáng yêu.

[1] Bản raw để là 橘猫, tiếng Anh gọi là orange cats, tiếng Trung là 橘猫 cũng được gọi là 橘子猫.

Một tấm ảnh đơn giản như vậy, đến chữ cũng không có nhưng cũng đã lên hot search – tiêu đề là # Ngô Lỗi vuốt mèo #

Weibo điên cuồng chia sẻ truyền tay nhau, dưới phần bình luận là một trận quỷ khóc sói gào.

"Em muốn làm ổ ở trên đùi ca ca phơi nắng a a a, ghen tị mà (oán hận cắn móng tay)

"Em chính là con mèo đó, cảm ơn cả nhà chúc phúc cho em và Lỗi ca!"

"Ca ca cuối cùng đã nhớ ra pass weibo rồi."

Vv.....

Thực ra đây cũng không có gì, tuy rằng Ngô Lỗi không thường up weibo, nhưng mỗi hai tháng sẽ cố định đổi mới một tấm ảnh, kỳ lạ là sau đó Ngô Lỗi tiếp tục mỗi ngày up một cái lên weibo, đều chụp cùng mèo quất, một chữ cũng không có.

Dần dần khiến một ít fans cảm thấy lạnh xương sống.

"Lỗi ca genbo [2] thường xuyên như vậy thật dọa người, em có một loại dự cảm không tốt, có phải là yêu đương rồi?"

[2] Genbo (更博) một thuật ngữ trên weibo chỉ những trạng thái mới được cập nhật trên cơ sở trạng thái được cập nhật trước đó, trạng thái cập nhật trước đó vẫn còn, còn trạng thái được cập nhật mới kia không có nghĩa thay thế trạng thái trước, chỉ là một nhánh, một khoản mới của cái cũ. (Theo zhidao. baidu)

Bình luận của Weibo này được đẩy lên top trên đầu, phía dưới có hưởng ứng, cũng có phản đối, hai bên đều tranh cãi ầm ĩ.

"Genbo có gì dọa người, chủ thớt rõ ràng là định bôi đen sao còn ra vẻ tiểu khả ái bị hố vậy? Chúc chủ thớt 3 năm 2 mối tình!"

"Yêu đương cũng không có gì, lầu trên làm gì mà đem thói quen tiểu thịt tươi gắn vào Lỗi ca vậy. Lỗi ca chúng ta là người lấy được giải Ảnh đế, không giống như những kẻ đơn thuần dựa mặt kiếm cơm!"

Thực hư đề tài Ngô Lỗi yêu đương bị đưa lên trang nhất, ồn ào huyên náo mấy ngày cuối cùng cũng dừng lại, bởi vì lão Dương đã phát đi một tin Weibo, dùng tấm ảnh một con mèo quất được tắm rửa sạch sẽ nằm ở trên giường, ghi là "Lỗi ca cũng là người có mèo nha."

Ngô Lỗi nuôi con mèo này, "đảng luyến ái" lắng xuống.

Lão Dương nhìn những bình luận này rốt cuộc chuyển biến mà thở phào một chút, sau đó vui vẻ trở lại, có một bình luận Weibo của fans của Ngô Lỗi được đẩy lên top, fans này treo một biểu ngữ ở tiệm lẩu fans tụ hội, trên biểu ngữ viết là "Chúc mừng Ngô Lỗi có mèo rồi."

Lão Dưỡng dở khóc dở cười đem điện thoại cho Ngô Lỗi nhìn, nói: "Các cô gái nhỏ bây giờ cũng thật có ý."

Ngô Lỗi có vẻ vui theo, thuận tay dùng Weibo của lão Dương like cái.

"Cậu tính hôm sau trở về một chuyến?", lão Dương hỏi anh.

Ngô Lỗi đóng phim vốn rất nghiêm túc, người ta gọi là "Ngô một điều", trận này anh càng liều mạng, không vì cái gì khác, chỉ là muốn có ba ngày rảnh rồi về Bắc Kinh một chuyến.

"Um!", Ngô Lỗi gãi cằm mèo quất, nó thoải mái phát ra tiếng meo meo, đầu nhỏ ngẩng cao.

Anh muốn đem con mèo này về cho Nhiệt Ba nuôi, coi như có cái lí do để ngày ngày "quấy rầy" cô, đoạn thời gian này cô thường không để ý đến anh, nhắn tin không trả lời gọi điện không tiếp.

Cứ để như vậy làm sao được.

Gửi wechat cho Ngô Hạ Vân đang ở nước Mỹ xa xôi: "Chị, chị chọn sao? Chị Nhiệt Ba làm sao có thời gian chăm sóc mèo."

Nửa ngày trời Ngô Hạ Vân mới trả lời: "Tuyệt đối không có vấn đề, lần trước chị bảo em ở trước mặt cậu ấy tỏ ra đáng thương không phải thành công sao, Nhiệt Ba mềm lòng, một là không nhìn được người khác rơi lệ, hai là mèo."

Ngô Lỗi đem mèo quất ôm tới trước mặt, người mèo bốn mắt nhìn nhau, Lỗi ca lời nói đầy thâm ý: "A Quất, mày muốn tranh à."

Lão Dương: "... cậu chàng không truy được vợ liền điên rồi."

...............

Nhiệt Ba nhận đơn hàng đầu tiên, là Tưởng lão thái thái, khách hàng cũ của Liêu gia từ trước, sớm đã nghe Nhiệt Ba tới Bắc Kinh, đầu tiên là liên hệ với Nhiệt Ba.

Tưởng lão thái thái năm nay đã hơn 70, cái khác không thích, chỉ thích sườn xám, bởi tổ tiên nhà bà làm quan, từ nhỏ bà đã nhìn thấy đủ các loại sườn xám của trưởng bối mà lớn lên, có duyên phận không thể lý giải với sườn xám.

Ngô Lỗi ôm mèo gõ cửa, vẫn do Thường Thăng mở cửa.

"Sư ca, cô giáo đang ở hậu viện sao?", Ngô Lỗi hỏi.

Thường Thăng nhìn mèo được ôm trong tay anh, hơi gật đầu, nói: "Cô giáo hôm nay..."

Lời còn chưa nói xong, Ngô Lỗi đã mau chóng phi nhanh chạy vào hậu viện, mặc Thường Thăng đứng tại chỗ, lầm bầm đem mấy chữ cuối cùng nói hết "...có khách."

Lúc này Nhiệt Ba đang cùng Tưởng lão thái thái thương lượng kiểu dáng vải may, nghe thấy tiếng của Ngô Lỗi từ xa tới gần truyền tới, một tiếng "cô giáo" vang lên, cứ như gọi hồn.

Lúc nói chuyện Ngô Lỗi liền đẩy cửa vào, không ngờ trong phòng còn có khách, biểu tình Ngô Lỗi trong nháy mắt trở nên cứng đờ.

"Đây không phải là lão nhị Ngô gia sao?", Tưởng lão thái thái đẩy đẩy mắt kính.

Ngô Lỗi khôi phục lại bình thường, cười lễ phép, gọi: "Bà Tưởng ạ!"

Thì ra là quen biết, Nhiệt Ba cũng không cảm thấy kỳ lạ, vòng thượng lưu của Bắc Kinh nói lớn không lớn, người của hai nhà quen biết nhau xem như bình thường.

Nghe Ngô Lỗi gọi Nhiệt Ba là cô giáo, Tưởng lão thái thái hiếu kỳ, hỏi Nhiệt Ba: "Nha đầu, cháu lại thu nhận đồ đệ? Bà nhớ tiểu tử Ngô gia không phải là minh tinh sao?"

Nhiệt Ba cười nói: "Bà hiểu nhầm rồi ạ, cậu ấy gọi đùa thôi."

Hàn huyên với Tưởng lão thái thái đôi câu, Ngô Lỗi chủ động ra ngoài, không làm phiền tới công việc của Nhiệt Ba.

Xong chuyện của Tưởng lão thái thái thì trời đã về chiều, Ngô Lỗi bị gạt sang một bên, chỉ có thể chơi cùng mèo, tiết trời dần chuyển lạnh, may mà ánh nắng buổi chiều không tệ, Ngô Lỗi nằm trên cái ghế dưới gốc cây Hoè dần dần ngủ thiếp đi, rất lâu rồi anh không ngủ đủ giấc, còn mèo quất lần đầu ngồi máy bay, tinh thần không đủ, co lại trên người Ngô Lỗi cùng ngủ một giấc.

Dưới bóng cây một người một mèo an tĩnh ngủ, hài hòa tới lạ.

Nhiệt Ba đưa Tưởng lão thái thái trở về xong, nhìn thấy cảnh tượng này, cau cau mày, từ trong phòng lấy ra tấm chăn mỏng đắp lên cho anh, thuận tay đem mèo ôm vào lòng.

A Quất không sợ người lạ, ở trong lòng Nhiệt Ba điều chỉnh tư thế sau đó lại ngủ.

Nhiệt Ba ôm mèo rất lâu, cô thích mèo, nhưng bà ngoại lại dị ứng với mèo, trong nhà trước nay không nuôi một con vật nào, trước khi tới Bắc Kinh cô cũng tính nhận nuôi một con, chỉ là sau khi tới đây chưa có thời gian rảnh rỗi, bận đến quên rồi.

Giờ lại đưa tới cửa một con.

Lúc Nhiệt Ba đem cho Ngô Lỗi chăn thì anh đã tỉnh, chỉ là lâu rồi không thấy cô, muốn nhìn cô lâu hơn nên không lên tiếng. Nhìn Nhiệt Ba thích con mèo nhỏ mập mạp như vậy, anh vừa vui vẻ lại vừa ăn giấm, anh vẫn không bằng một con mèo sao?

Rốt cuộc không nhịn được, uỷ khuất mở miệng: "Chị Nhiệt Ba, tại sao chị chỉ ôm nó? Nó dễ thương hơn em sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro