Chương 4: Phát sốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệt Ba vốn ngủ sớm, 8 giờ đã trở về phòng, Ngô Hạ Vân nhân lúc này đem Ngô Lỗi kéo vào phòng mình.

"Em, đứng đó, chị có chuyện muốn hỏi em!", Ngô Hạ Vân xụ mặt với em trai.

Ngô Lỗi dường như biết cô muốn hỏi cái gì, nhưng không chờ chị gái lại ép hỏi, phá lệ nghiêm túc nhìn vào mắt Ngô Hạ Vân, nói: "Thích!"

Ngô Hạ Vân suýt nữa đem con chuột bên tay đập vào mặt cậu, cô không dễ gì mới đem được Nhiệt Ba tới nhà, vốn muốn thoả mãn tư tâm của chính mình, sợ người khác nhớ thương Nhiệt Ba, cô cũng chưa dám đưa Nhiệt Ba giới thiệu với bạn bè trong giới, muốn nghĩ đem giấu trong nhà mình.

Không sai, Ngô Hạ Vân là đồng tính luyến ái, lần đầu cô nhìn thấy gương mặt Nhiệt Ba đã thích rồi, vốn muốn phủng trên tay, nhưng càng ở chung cô càng buông không được, Nhiệt Ba và cô hoàn toàn không cùng một loại người, nếu nói rõ ràng rồi, đoán chừng sẽ trốn cô càng xa càng tốt, một thời gian dài cô cũng ngừng suy nghĩ này, đè nén tâm tư, nghĩ cùng cô làm bạn tốt cũng đã rất thoả mãn.

Kết quả nửa đường em trai cô xuất hiện làm kỳ đà cản mũi.

"Chuyện lúc nào?", Ngô Hạ Vân đè lửa giận, hỏi.

Ngô Lỗi một chút cũng không bị chị gái doạ, cậu rũ mắt, trong lòng cũng suy nghĩ, là khi nào thích Nhiệt Ba ? Là lúc Ngô Hạ Vân học năm nhất đưa cho cậu bức ảnh quý giá chụp Nhiệt Ba ? Hay kỳ nghỉ đông năm hai chị ấy cùng Nhiệt Ba trò chuyện qua video, cậu nhìn trộm cô qua màn hình trơn mượt, dịu dàng nói: "Năm mới vui vẻ".....

"Quên rồi.", Ngô Lỗi nhớ tới đó nhịn không được mà muốn cười, trong mắt Ngô Hạ Vân chính là bộ dạng xuẩn ngốc khi lâm vào tình yêu.

Cô vừa nghe hai chữ này đã cảm thấy đau đầu, quên rồi? Chẳng lẽ cậu đã sớm có dự tính? Vậy mà cô còn ngây ngốc nhắc mãi Nhiệt Ba như thế này, đây chẳng phải thành cái hố do cô tự đào cho chính mình sao?

"Em...", Ngô Hạ Vân "em" nửa ngày trời cũng không nói được cái gì, mãi sau mới phát tiết nói: "Nhiệt Ba chỉ xem em là em trai, em đừng làm loạn."

Ngô Lỗi làm như không nghe, ngẩng đầu, nhìn bộ dạng tức giận tới giậm chân của chị gái mình, rốt cuộc nghiêm túc nói câu: "Chị, em xin lỗi."

Cậu đại khái biết được tâm tư của chị mình.

Ngô Hạ Vân trừng mắt với cậu một cái, tức giận nói câu em không có lương tâm. Thật ra mà nói, cô không thực sự tức giận, chỉ là nhất thời có chút khó tiếp nhận, nhưng nghĩ kỹ, nếu là Lỗi Lỗi mà nói, tóm lại so với tên con trai khác vẫn tốt hơn....

Nhưng lại nghĩ, dựa vào cái gì chứ, tiểu tử này dựa vào cái gì mà chiếm tiện nghi.

Hai chị em nhìn nhau không nói gì, trong lòng so đo.

Chính lúc trầm mặc ấy, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, lúc này dì giúp việc sớm đã về, trong nhà trừ bỏ hai người chỉ có Nhiệt Ba, hai người theo bản năng đi ra cửa.

Nhiệt Ba ngủ đến mơ mơ màng màng bị hai chị em đột nhiên vụt ra doạ một cú, che ngực hỏi: "Sao vậy?"

Ngô Hạ Vân cũng không biết nói thế nào, chỉ hỏi ngược lại cô: "Sao cậu vẫn chưa ngủ?"

Nhiệt Ba "à" một tiếng, nói: "Khát nước nên tỉnh, muốn xuống lầu uống nước."

Lời vừa dứt, Ngô Lỗi nói "em đi lấy" sau liền "cộp cộp cộp" chạy xuống lầu.

"Lỗi Lỗi sao vậy?", Nhiệt Ba bị chị em hai người làm hồ đồ.

Ngô Hạ Vân xua tay nói "đừng động vào nó, nó "phát xuân"."

__________________

Ngô Lỗi không đếm được đây là lần thứ bao nhiêu mơ thấy Nhiệt Ba.

Vẫn như cũ, bể bơi kia vào ban ngày, chẳng qua trong giấc mơ biến thành buổi tối, nguyệt hoa như thuỷ *, chiếu vào nước trong hồ, hiện ra một mảng lóng lánh, Nhiệt Ba không mặc đồ xuyên qua giữa làn sóng, da thịt đẹp tựa tuyết, vòng eo nhỏ nhắn, nhỏ tới mức hai tay Ngô Lỗi có thể bóp chặt.

* Nguyệt hoa như thuỷ: đây là tên của một bài thơ của nhà thơ Nạp Lan Tính Đức nhà Thanh. Tên đầy đủ của bài thơ là Đạp sa hành- Nguyệt hoa như thuỷ. Bài thơ ca ngợi vẻ đẹp của một đêm trăng, qua đó cũng cao ngợi tài khí của con người.

Nhìn thấy có người tới nhưng cũng không tránh, ngược lại bơi tới cạnh bờ, vẫy tay với Ngô Lỗi: "Lỗi Lỗi, lại đây đi."

Ngô Lỗi trong mơ vẫn không dám nhìn cô, mặt xấu hổ đỏ ửng một mảng, ấp a ấp úng nói: "Chị Nhiệt Ba, chị không phải là không biết bơi sao?"

"Nếu chị không giả vờ không biết, ban ngày em vẫn dạy chị sao?", Nhiệt Ba cười nói, có bọt nước theo chiếc cằm xinh đẹp của cô rơi vào bể bơi, trong đêm yên ắng âm thanh phá lệ trở nên rõ ràng, tí tách tí tách, một tiếng lại một tiếng.

Tiếp sau đó, Nhiệt Ba duỗi tay ra bắt được ống quần của Ngô Lỗi, ban ngày chỉ thoáng qua sống lưng nhưng bây giờ tay của cô thuận theo mắt cá chân từng chút từng chút sờ lên, quấn quanh cậu giống như rắn.

Cả người Ngô Lỗi cứng đờ, cử động cũng không được, thanh âm run run: "Chị Nhiệt Ba, chị..."

"Chị cái gì?" Nhiệt Ba thậm chí quá phận đem tay tiến vào trong ống quần của cậu, nhẹ nhàng xoa xoa phần bắp chân của cậu.

"Lỗi Lỗi, em có muốn dạy chị bơi không?"

Ngô Lỗi nghe thấy thanh âm mềm mại của Nhiệt Ba.

Muốn, đương nhiên muốn!

Cậu ngay cả quần áo cũng không cởi liền nhảy vào nước, quần áo bị nước thấm ướt, chớp mắt đã dính trên người cậu, còn có Nhiệt Ba áp sát lại.

Cả người cô đều leo lên người Ngô Lỗi, Ngô Lỗi có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác mềm mại của ngực cô còn có hai chân cô quắp lên vòng eo gầy nhưng rắn chắc của cậu.

Sợ cô ngã, Ngô Lỗi trong úc hoảng loạn nâng mông cô lên, vừa mềm vừa nẩy, Ngô Lỗi thật muốn cắn một miếng.

Nhiệt Ba dường như biết cậu muốn cái gì, liếc mắt một cái, đôi môi dán vào tai cậu, âm thanh kiều mị: "Muốn cắn sao Lỗi Lỗi ? Toàn bộ thân thể chị em đều có thể cắn."

Dục vọng thắng lý trí, Ngô Lỗi cứ vậy đem Nhiệt Ba ấn vào thành bể bơi, làm cả một đêm.

Cứ vậy thẳng tới sớm ngày thứ hai, Ngô Lỗi không dám nhìn mặt Nhiệt Ba.

"Lỗi Lỗi ?" Nhiệt Ba gọi cậu, tối qua vừa mới cùng cậu nhóc này cải thiện mối quan hệ một chút, sao hôm nay lại khôi phục nguyên dạng rồi?

Ngô Lỗi cúi đầu, từ trong cổ họng phát ra một tiếng "ừ", vẫn không dám nhìn vào đôi mắt Nhiệt Ba.

Nhiệt Ba hỏi: "Trong cháo của em có muốn cho thêm đường không?"

Ngô Lỗi nói không cần, cả người nhìn rất mất sức sống, không có chút tinh thần nào.

Nhiệt Ba hơi lo lắng, bỏ cái chén trong tay xuống, tay đặt lên trán cậu, Ngô Lỗi bị động tác đột ngột gần gũi này doạ cho không dám động đậy, đôi mắt không chớp, hô hấp cũng dừng lại.

"Không có bệnh mà." Nhiệt Ba lẩm bẩm, thấy bộ dạng khẩn trương của cậu nhóc này, vẫn hỏi: "Chỗ nào không khoẻ sao?"

Ngô Lỗi theo bản năng nói dối: "Tối qua không ngủ ngon, có chút đau đầu."

Nhiệt Ba nghe vậy lập tức nói: "Em chuẩn bị một chút đi, chị gọi Hạ Vân dậy, chúng ta tới bệnh viện." Nói xong liền thả đồ trong tay xuống.

Ngô Lỗi vội giữ cô lại: "Không cần đâu chị Nhiệt Ba, một lúc là ổn, không có gì nghiêm trọng."

Nhiệt Ba cau mày, tựa như đang hoài nghi tính chân thật trong lời cậu nói, nhìn chằm chằm cậu hơn nửa ngày mới miễn cưỡng đồng ý.

Thời gian buổi sáng đều chỉ có hai người họ, Ngô Lỗi cùng Nhiệt Ba ngồi sôpha xem TV, ngoan ngoãn cùng cô tám chuyện.

"Chị gái của em đặc biệt tốt." Nhiệt Ba cùng Ngô Lỗi nói về quãng thời gian các cô mới quen nhau: "Có một lần bọn chị đang ở nhà ăn ăn cơm, đột nhiên mất điện, có một cậu bạn cố ý áp sát qua ngồi, bị Ngô Hạ Vân túm áo quăng ra ngoài, còn cảnh cáo cậu ta rằng chị là bạn gái của cậu ấy, nói cậu ta cách xa chị một chút."

Trong lòng Ngô Lỗi nghĩ Ngô Hạ Vân chị ấy đúng là muốn vậy, nhưng cô lại nghĩ là lòng tốt.

Nhiệt Ba bên cạnh đổi kênh TV rồi cùng Ngô Lỗi nói chuyện Ngô Hạ Vân, không chú ý tới Ngô Lỗi ngồi xếp bằng hai chân, căn bản không xem TV, cũng không nghiêm túc nghe cô nói chuyện, mà nhìn chằm chằm góc nghiêng trên mặt cô đến xuất thần.

Hai cánh môi đỏ hồng khi đóng khi mở, đầu lưỡi nhỏ uyển chuyển, thi thoảng khẽ liếm cánh môi, tựa như trong giấc mơ lúc cô ngậm lấy quả khế của cậu, cô vừa liếm, vừa thở hổn hển xin cậu mạnh thêm chút nữa.

"Lỗi Lỗi ?" Nhiệt Ba duỗi tay quơ quơ trước mặt Ngô Lỗi, cậu nhóc này có thể thật sự không thoải mái, luôn ngây người không nói, gương mặt còn đỏ đỏ hồng hồng, có phải là phát sốt rồi?

Cô ngồi xoay lại, vẫn dùng tay đo nhiệt độ, hình như thật sự có chút sốt.

"Thật sự không cần đi bệnh viện sao? Em hình như hơi sốt." Nhiệt Ba lo lắng.

Ngô Lỗi thuận thế đem đầu tựa vào vai Nhiệt Ba, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người cô, nhắm mắt lại, dục niệm ẩn giấu thật sâu bên trong, tiếng nói khàn khàn: "Có chút choáng, chị Nhiệt Ba để em tựa một chút."

Hết thảy cảnh này vừa vặn bị Ngô Hạ Vân vừa xuống lầu nhìn thấy, cô nghẹn tới nỗi muốn đem thằng ranh con dưới lầu kia ném văng ra xa, nghĩ thầm cậu phát sốt chỗ nào chứ, cậu đó là trở quẻ.

Trời ơi, cô còn không có tựa vào vai Nhiệt Ba như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro