Chương 5: Đoá sen trắng nở trong tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như tôi dự đoán trước, Hùng Suất là một cái loa phóng thanh cỡ lớn, không những cả lớp biết tôi có một cuốn sách hiếm không bị cắt xén mà cả thầy đầu hói cũng biết luôn.

Lúc cả lớp đang làm bài thi thử trắc nghiệm, thầy đầu hói đi tới đi lui giám sát từ đầu đến cuối lớp. Mỗi lần đi ngang qua chỗ tôi là thấy ấy lại dừng lại một lát rồi mới đi tiếp, hại tôi suốt hai tiết học rồng rã cứ thấy da đầu nhột nhạt ngứa ngáy, thiếu chút nữa là tưởng trên đầu mình có rận rồi.

Khổ sở chịu đựng mãi đến khi chuông reo, nộp bài kiểm tra, thế nhưng thầy đầu hói thu hết bài thi xong rồi vẫn chưa chịu đi ra khỏi lớp.

"Văn hóa Trung Hoa chúng ta thâm thuý uyên bác, có cội nguồn từ xa xưa, số lượng các tác phẩm văn học cổ đại kinh điển vô cùng phong phú, đọc nhiều danh tác văn học cổ không chỉ giúp bồi dưỡng tính nhân văn mà còn góp phần nâng cao khả năng viết văn. Tuy nhiên, khi các em lựa chọn đọc thêm các sách ngoài chương trình học, nhất định phải chú ý thưởng thức những cuốn danh tác kinh điển đó dựa trên quan điểm biện chứng và có ý muốn bồi dưỡng văn học đúng đắn, cẩn thận kẻo lầm đường lạc lối.

Vậy nên, hôm nay thầy có thêm một bài tập về nhà các em hãy sắp xếp tên, tiểu sử tác giả, hoàn cảnh sáng tác, chủ trương chính trị của các danh tác trong bài thơ này..." Thầy đầu hói xoay người lại, viết như bay lên bảng đen một bài thơ :

"Đông tây tam thuỷ đào hoa hồng

Quan trường nho lâm ái kim bình

Tam ngôn nhị phách tán cổ kim

Liêu trai sử thư tây sương kính."(¹)

(¹)Đây là bài thơ ghép từ tên những tác phẩm kinh điển Trung Quốc.

Viết xong nét chữ cuối cùng, thầy đầu hói ném viên phấn vào trong hộp, nhắn nhủ thêm một câu: "Học sinh tiểu học lớp năm đã bắt đầu nghiên cứu đề tài này rồi, các em học đến cấp ba rồi mà còn không biết thì phải tự xem xét lại bản thân đi." Ngụ ý của thầy Đầu hói là, nếu chúng tôi làm bài không nghiêm túc cố tình qua quýt cho xong thì còn không bằng cả học sinh tiểu học.

Lúc nhìn thấy bốn chữ "Tam ngôn - Nhị phách", cả lớp đồng loạt quay sang nhìn tôi, có ánh mắt sáng rực như đuốt, có ánh mắt như điện xẹt, có ánh mắt lại như sấm sét...Kể cả ánh mắt Cao Trạm nhìn tôi cũng trở nên quái gở, miệng cứ mím mím như nửa cười nửa không, khoé môi cong cong như muốn cười mà lại ngại.

Cuối cùng tôi cũng cảm nhận được một cách sâu sắc sự hiểm độc của thế giới này.

Hàng vạn câu chửi thề đang rục rịch trong lòng tôi, vô duyên vô cớ nhận được một cuốn sách nguyên vẹn không cắt xén đã đủ khiếp đảm rồi, bây giờ lại vô duyên vô cớ gánh thêm cái tiếng xấu này đen đủi không để đâu cho hết mà. Tất cả đều tại tên Hùng Suất mồm loa mép giải kia, tự dưng lại rước thêm bài tập về nhà.

Ngày hôm ấy, mặt tôi xanh lét như tàu lá, bất kỳ ai lượn lờ trước mặt đều bị ánh mắt sắc lẻn của tôi đâm chết. Từ sâu lần tận mắt chứng kiến Cao Trạm đưa Từ Tịnh Tịnh về nhà, tôi vốn đã không thể đè nén được phẫn nộ, giờ lại càng như thêm dầu vào lửa.

"Hứa Tinh Tinh!" Một giọng nói vang lên phía trên đầu tôi, đồng thời khuỷu tay bị cái gì đó chọt chọt.

Tôi chống tay phải lên má, nhắm hai mắt lại, lạnh lùng đáp: "Bổn bảo bảo hôm nay tâm trạng không tốt, không muốn tiếp ai. "

"A..." Đối phương nhất thời im lặng.

Đúng lúc ấy, một cuộn giấy đập thẳng vào mặt tôi, nện ngay giữa trán, khiến tôi thấy hơi đau. Tôi mở mắt ra điên tiết gào lên: "Kẻ nào chán sống dám đập bổn bảo bảo hả?"

Lục Tiểu Bạch ngồi chéo bên trên nháy mắt lia lịa với tôi. Mắt của cái con bé này bị co giật à?

"Ờ?" Sau cùng thì tôi cũng hiểu được ý nó, ngước mắt lên nhìn, không ngờ lại là Cao Trạm.

Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi cười khẽ: "Sao vậy, đang không vui à?"

Tôi căng thẳng đến độ giật bắn người đứng dậy, không cẩn thận khua chân đập trúng bàn, tôi lập tức thét lên một tiếng.
Cao Trạm nhíu mày, lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"Ồ tớ không sao, không sao hết." Không ngờ tôi phiền muộn đến mức không nhận ra giọng nói của cậu ấy, lại còn dám nói năng kiểu đó với cậu ấy nữa. Thế là hình tượng dịu dàng tốt đẹp xây dựng bấy lâu nay trước mặt nam thần phúc chốc vỡ tan tành rồi, hu hu hu..

"Thật sự không sao chứ?" Cao Trạm thấy tôi cứ xoa chân mãi nghi ngờ hỏi lại.

"Thật sự không sao mà" Tôi khoát khoát tay, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác: "Cậu tìm tớ có việc gì không?"

"À, cũng không có gì, chỉ là túi đựng bút của cậu bị rơi xuống đất, tớ nhặt lên cho cậu thôi." Cậu ấy khua khua cái túi đựng bút màu tím đang cầm trên tay, khẽ cười đáp.

Hóa ra chỉ là giúp tôi nhặt túi đựng bút rồi trả lại thôi. Tôi nhận lại túi đựng bút, thoáng ngại ngùng nói: "Cảm ơn nhé, vừa nãy cư xử như vậy với cậu, thật ngại quá."

"Không sao"

Cho dù Cao Trạm chỉ cười mỉm thôi nhưng nụ cười ấy vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời mỗi dịp xuân về. Tôi ngẩn người đứng đó, cuối đầu không dám nhìn cậu ấy, tay siết chặt túi đựng bút, vặn vẹo đủ kiểu, mãi vẫn chẳng biết nói gì, nhưng có vẻ như cậu ấy không có ý định rời đi, nên tôi cũng chưa dám ngồi xuống.

Cao Trạm bỗng phá vỡ bầu không khí im lặng ngắn ngủi ấy: "Cậu với mẹ cậu nói chuyện với nhau thú vị thật đấy, cảm giác không giống giữa người lớn và con cái mà như bạn bè với nhau vậy."

Tôi ngẩn phắt lên, trợn mắt kinh ngạc nhìn cậu ấy, mù mờ hỏi lại: "Tớ với mẹ tớ nói chuyện ư?"

Nếu cậu ấy nghe được tôi với quý cô Giai Nhân nói chuyện, vậy thì chẳng phải tối qua sao? Tối qua, nội dung trao đổi tối qua giữa tôi với quý cô Giai Nhân là..."Cho dù có thích, chí ít cũng phải kiếm một người cao to đẹp trai tướng tá ngon lành, chơi bóng rổ điêu luyện chứ, sao có thể thích một tên mập lười vận động như vậy được ạ?"

"Ối giời, con lại còn không biết xấu hổ chê người ta mập, người ta có mập thì cũng là người theo đuổi mang sách đến tận nhà cho Từ Tịnh Tịnh, còn con đến cả một đứa mập theo đuổi cũng chẳng có, nói có đúng không? Lại còn đòi cao to đẹp trai tướng tá ngon lành, lại còn chơi bóng rổ cừ khôi nữa? Úi trời, đừng có suốt ngày tưởng mình là tiên nữ, chiêm bao giữa ban ngày nữa con ạ. Cơm ăn nhiều thì được nhưng hoang tưởng thì vừa vừa thôi."

"Quý cô Giai Nhân à, quý cô có đúng là mẹ con không vậy? Mẹ có chắc là hồi đó ở bệnh viện phụ sản không bế nhầm đứa giường bên chứ?"

"Ờ, kể cũng ngại. Hồi đó mẹ thấy mày y chang người ngoài hành tinh nên mới hỏi y tá xem có phải mày là con của nhà khác không, thành thử y tá kéo cái móng gà của mày ra cho mẹ xem, bảo đúng là vòng đeo tay có tên Vương Giai Nhân đây mà. Có điều, đến tận bây giờ mẹ vẫn còn thấy hơi nghi nghi, có khi nào hồi ấy y tá đeo nhầm vòng tay không nhỉ."
...

Vốn dĩ tôi đã định giữ kín chuyện tôi thích cậu ấy cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, nhưng ai ngờ được tối hôm qua chính cậu ấy đã nghe được lời tôi nói với quý cô Giai Nhân: "Cao to đẹp trai tướng tá ngon lành, chơi bóng rổ cừ khôi", miêu tả như vậy thì có là đồ ngốc cũng nhận ra tôi đang nói đến Cao Trạm.Cậu ấy biết tôi thích cậu ấy...Lạy chúa! Tôi bỗng nhìn thấy cách đỉnh đầu mình 3m có một đám mây đen đang bay đến, thêm vài tiếng đùng đoàng nữa. Mấy luồng sấm sét giáng xuống khiến toàn thân tôi tan thành tro bụi.

"Cậu đừng hiểu nhầm, cũng đừng tự nhận đó là mình, chuyện không như cậu nghĩ đâu..." Tôi muốn giải thích như thế, nhưng lời ra đến cửa miệng rồi, tôi lại cưỡng ép nuốt vào, cố gắng nhếch miệng cười đáp: "Phương pháp giáo dục của mẹ tớ đúng là có hơi khác người, haha.." Mấy tiếng "ha ha" cuối câu gượng gạo vô cùng, khỏi cần sờ lên mặt tôi cũng biết bây giờ cơ mặt của mình đơ đến cỡ nào.

Đôi mắt đen láy của Cao Trạm ánh lên thứ cảm xúc nào đó mà tôi không lý giải được, nhưng cậu ấy liền lập tức cười bảo: "Tốt thật đấy, con cái coi phụ huynh như bạn bè đã hiếm, phụ huynh coi con cái như bạn bè lại còn hiếm hơn."

"Ha ha ha.." Ngoại trừ cười ngốc ra thì tôi không biết nên làm gì hơn. Nghe kiểu nói của Cao Trạm thì có vẻ như cậu ấy vẫn còn đang ở độ tuổi nổi loạn, hay hục hặc khó chịu với người lớn rồi.

"Không làm phiền cậu nữa"

"Ơ, ừ."

Cậu ấy thong thả quay lại chỗ ngồi của mình ở dãy sau, còn tôi thì hệt như người mất hồn ngồi phịch xuống ghế.

Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao lập tức xáp tới.

"Úi chà chà, Caramen Tinh Tinh, chuyến này cậu trúng lớn rồi nha! Không ngờ Cao Trạm lại nói chuyện với cậu tận 5p liền. Có phải đang cảm thấy thế giới này ngập tràn tình yêu không?"
"Ha ha, tình yêu?" Tôi rầu rĩ như mất sổ gạo, bị Cao Trạm phát hiện ra tôi thầm mến cậu ấy rồi, về sau tôi làm sao có thể đường hoàng ngang nhiên ngắm cậu ấy nữa? Lỡ như sau này mặt cậu ấy thể hiện một chút chăm biến, một chút xem thường, một chút không đếm xỉa đến thì làm sao mà tôi sống nổi đây? Trời ơi là trời, người ta chỉ muốn lặng lẽ yêu thầm thôi chứ nào có ý nghĩ manh động gì đâu chứ.

Đúng lúc này, Khang Gia Vĩ một tay ôm sách tay kia cầm chai Coca từ lối đi đằng tiến đến. Tôi tức thì nghĩ nếu như hôm qua không phải vì cậu ta, tôi sẽ không về muộn, không về nhà muộn thì cũng sẽ không đụng phải cậu ta, mà không đụng cậu ta thì sẽ không có cuộc nói chuyện như vậy giữa tôi với mẹ, không nói chuyện với mẹ thì Cao Trạm cũng sẽ không nghe thấy... Hết thảy nguồn cơn đều tại tên mập ú chết bầm này! Tôi lập tức bật dậy, đứng chắn ngay giữa lối đi.

Khi còn cách tôi chừng 2 dãy bàn, cậu ta dừng lại mở nắp chai uống một hốp nước ngọt. Đúng lúc đó, ánh mắt đen thẫm của tên béo ấy đụng phải tôi, chân cậu ta bất thần khựng lại, hớp nước ngọt vừa mới đổ vào miệng chưa kịp nuốt xuống đã phun hết cả ra ngoài. Cậu ta thoáng cau mày, đuôi mày hướng khẽ, còn chưa kịp lau khô miệng đã dứt khoát quay người đi ra khỏi lớp học.

Lục Tiểu Bạch với Vương Giai Dao ngẩn người há hốc miệng chứng kiến tất thảy, hồn vía của cả hai đứa cũng bị chấn động dữ dội.

"Úi trời! Bộ cậu mới cài đặt cho Khang Gia Vĩ chương trình cách ly tự động hả? Sao mà vừa nhìn thấy cậu là cậu ta y như chuột nhìn thấy mèo vậy, tuyệt đối không dám vượt qua khoảng cách 3m."

Hừ! Không dám vượt quá 3m là đúng đắn đấy!

"Khỉ thật! Lại chuẩn bị nữa rồi kìa!" Vương Giai Dao bỗng nhiên chỉ ra cửa sau xót xa nói.
Tôi quay đầu lại nhìn, Khang Gia Vĩ lẽ ra đã yên vị ở chỗ ngồi rồi nhưng vì tôi cản trở nên mới đi ra cửa lớp, định vòng qua cửa sau quay về chỗ ngồi, ai dè lại bị mấy tên con trai chặn ngay cửa sau, ép buộc đi ra một góc chơi trò "Aruba"¹ tên đầu têu là Hùng Suất, tên này có sở thích bắt nạt những bạn yếu thế hoặc học sinh mới. Cái lũ chuyên bày trò xấu xa này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Khang Gia Vĩ. Bọn họ có lẽ "Thèm khát" Khang Gia Vĩ đã lâu, nếu không phải vì ngại thân hình đồ sộ của Khang Gia Vĩ thì mấy đứa nó đã ra tay từ hồi nào rồi. Cuối cùng hôm nay cũng tóm được cơ hội này.

(¹) Aruba là 1 trò đùa phổ biến của các nam sinh, trong đó nạn nhân sẽ bị một đám nam sinh khiêng lên đập phần giữa hai chân vào các vật hình trụ hoặc cạnh tường.

"Đi! Ra xem thử thế nào" Vương Giai Dao - Con người vô cùng tâm huyết với sự nghiệp bà tám kéo tôi và Lục Tiểu Bạch ra khỏi lớp. Vừa ra khỏi lớp học, chúng tôi lập tức thấy ngay cảnh Khang Gia Vĩ đang bị đám kia khiêng lên vai, hai chân bị ép buộc giang ra, chúng nó khiêng cậu ta xông đến cây cột gần đó.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, tôi nhíu tít mày, tay theo phản xạ muốn bụm đũng quần.

"Nhìn đã biết là thốn rồi!" Lục Tiểu Bạch lẫn Vương Giai Dao đều có hành động tương tự.

"Aruba" là cái trò vừa biến thái lại vừa vô nhân tính, chẳng biết lan truyền từ đâu ra nữa.

Đám Hùng Suất với Chu Đại Bằng phấn khích nhấc Khang Gia Vĩ lên, cưỡng ép tách hai chân cậu ta ra không ngừng cọ lên cọ xuống trên cây cột, miệng liên thanh kêu: "Cọ nè! Cọ nè cọ nè!"

Vương Giai Dao kinh hãi kêu lên: "Biến thái quá đi! Bọn con trai sao lại thích chơi cái trò biến thái thế này nhỉ? Chơi vậy vui lắm sao?"

Lục Tiểu Bạch dùng giọng ghê gớm đáp lại: "Vì đàn ông là động vật sống bằng nữa thân dưới mà." Tôi và Vương Giai Dao hãi hùng nhìn Lục Tiểu Bạch.

Lục Tiểu Bạch nhún vai, tỉnh bơ đáp: "Đâu phải tớ nói đâu, tiểu thuyết diễm tình toàn viết như vậy mà."

Vương Giai Dao đồng tình phụ họa: "Có điều, cũng may là cột đó chứ thay bằng gốc tường thì đảm bảo đũng quần Khang Gia Vĩ chưa được mấy cái là rách chắc luôn. Mấy hôm trước có đứa bị rách quần rồi."

Mì ăn liền giãy giụa hai chân, nữa người trên bị hai đứa kiềm chặt, nhưng lại sợ nếu vùng vẫy mạnh quá sẽ bị ngã từ trên xuống hoặc làm hai người giữ chân bị thương. Cái trò chơi nguy hiểm này, không phải sợ cái đứa bị giở trò bị thương, mà là sợ cái lũ bày trò bị thương. Vậy nên trường học mới nghiêm túc cấm bọn con trai chơi trò Aruba, ngày nào loa trường cũng phải nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, nhưng bọn con trai - cái đám sinh vật không sợ trời không sợ đất cứ luôn tranh thủ mọi thời cơ để chơi cái trò quỷ quái này.

Mì Ăn Liền phốt pháp như vậy, chỉ cần cậu ta giãy giụa hết sức, thì rất dễ làm mấy đứa nhất cậu ta lên bị thương, nhưng dường như cậu đang băng khoăn điều gì đó, nên không dám giãy mạnh.

Hồi trước, chứng kiến bọn con trai đùa giỡn người khác như thế, bọn tôi cũng chỉ cười cười cho qua hoặc bàn quan ngó vậy rồi thôi, thế nhưng nhìn ánh mắt lo sợ xen lẫn tuyệt vọng của Mì Ăn Liền, lòng tôi lại cứ cồn cào khó chịu. Nếu không phải tôi ngáng đường thì có lẽ cậu ta đã quay về chỗ ngồi rồi. Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết².

(2)Câu này xuất phát từ một điển cố thời Tấn Trung Đông. Trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, anh họ Vương Đôn là Vương Đạo cùng cả gia tộc bị liên lụy, ở ngoài cung chờ đợi. Vương Đạo xin Chu Bá Nhân nói giúp trước hoàng đế, Bá Nhân không để ý , nhưng cũng dâng sớ xin xá tội cho Vương Đạo. Vương Đạo vì chuyện này mà ghi hận trong lòng. Sau này, Vương Đôn lên nắm quyền, hỏi Vương Đạo có muốn giết Bá Nhân không, Vương Đạo im lặng thế nên Bá Nhân bị giết. Sau đó, Vương Đạo tìm thấy tấu chương của Bá Nhân mới bừng tỉnh ra và thốt: "Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết, trong tối chỉ có bằng hữu tốt này."

"Tớ không nhìn nổi nữa, tớ phải đi cản bọn nó lại." Tôi đang định xông qua ngăn cản đám Hùng Suất thì đúng lúc đó có một giọng nữ thét lên lanh lảnh phía đằng sau.

"Hùng Suất! Chu Đại Bằng! Lý Trăn! La Vân Phi! Đủ rồi đó! Còn không buông Khang Gia Vĩ xuống, tớ đi báo thầy chủ nhiệm bây giờ đấy!" Từ Tịnh Tịnh đứng sau hét xong rồi còn đẩy tôi ra, sau đó đi đến chỗ đám Hùng Suất.

Đám Hùng Suất cuối cùng cũng chịu thả Mì Ăn Liền xuống, la lối mấy tiếng rồi cười hố hố trở về lớp.

Từ Tịnh Tịnh quan tâm hỏi Mì Ăn Liền: "Cậu không sao chứ?"

Mỳ Ăn Liền thoạt nhiên đỏ mặt lắc đầu, sau đó thì đi ra khu đằng sau bọn tôi. Lúc đi ngang qua tôi, cậu ta cúi gằm đầu, cố gắng cách ra một khoảng. Tôi nhìn cậu ta kéo áo sơ mi bên trong lớp áo len ra ngoài, sau đó đi vào toilet. Sau quần hình như bị rách một lỗ, lộ ra lớp vải màu xanh dương đậm, là quần lót đó...
Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao phì cười một tiếng.

Tôi lại chẳng thể nào cười nổi, cắn môi, cảm giác như thể có một tảng đá đè ngay ngực khiến tôi chẳng thở nổi.

Lục Tiểu Bạch lẫn Vương Giai Dao chọt chọt tôi, ra hiệu quay về lớp học. Vào chỗ ngồi rồi nhưng lòng tôi vẫn thấy thấp thỏm, mắt ngó ra ngoài cửa nhưng mãi chẳng thấy Khang Gia Vĩ trở về lớp. Tôi lại đứng lên rời khỏi lớp, đi đến toilet, vừa đúng lúc thấy Khang Gia Vĩ rời khỏi toilet nam. Lúc này, tiếng chuông báo vào lớp reo lên. Tôi không chần chừ đẩy cậu ta trở vào toilet nam, nhanh chóng cởi áo khoác thể dục của mình nhét cho cậu ta.

"Mau buộc lại quanh người đi!" Tôi ném đồ cho cậu ta xong liền lập tức quay người chạy ra khỏi toilet nam.

Dường như cậu ta định nói gì đó nhưng tôi lại không cho đối phương cơ hội mở lời, ngoái đầu lại dữ tợn trừng mắt với cậu ta: "Mai cậu nhét đồ vào trong ngăn bàn của tôi, cách xa tôi một chút, đợi lát nữa rồi hãy vào lớp. Cậu mà dám hé một chữ nào ra ngoài thôi thì tôi cam đoan sẽ cho cậu một trận đó!"

Tôi bỏ lại cậu ta, ba chân bốn cẳng chạy về lớp, vừa mới yên vị thì thầy cũng vào lớp luôn.

Nhưng phải đến khi tiếng chuông ngưng mất một lúc lâu, Khang Gia Vĩ mới ra khỏi toilet, lẳng lặng đi vào cửa sau vào lớp, cũng may là cả lớp đang đổ dồn sự chú ý vào bài thi trước mắt.

Ngày hôm sau, tôi anh dũng bị cảm.

Cái áo khoác lặng lẽ nằm trong ngăn bàn, trong túi còn nhét một mảnh giấy nhớ, ghi rằng: "Hứa Tinh Tinh, cảm ơn cậu!"

Thế nhưng quý cô Giai Nhân lại phát hiện ra mảnh giấy đó trong lúc giặt đồ cho tôi, nên tôi đã bị mẹ xỉ vả không thương tiếc: "Mẹ còn tưởng có tên nhóc nào viết thư tình cho con, ai dè là thư cảm ơn! Đúng là khiến người ta phải xót xa mà."

Quý cô Giai Nhân lúc nào cũng lo tôi yêu sớm nhưng lại sợ nếu dùng cách thức giáo dục bình thường sẽ khiến tôi nổi loạn, thế nên những lúc thế này mẹ tôi luôn tỏ ra oai phong lẫm liệt nhầm che giấu nỗi lo của mình.

Ây da, thật ra quý cô Giai Nhân không biết rằng, muốn yêu sớm thì cũng phải đôi bên lưỡng tình tương duyệt. Tuy bọn tôi tuổi đời còn non nớt nhưng đâu có nghĩa là cứ bạ đâu yêu đó được.

Cũng không biết từ khi nào, tin đồn Cao Trạm và Từ Tịnh Tịnh đang quen nhau đã dần biến thành sự thật. Nam thần trong mắt nữ sinh và nữ thần trong mắt nam sinh trở thành một cặp gần như toàn bộ đám nam nữ sinh trong trường đều một phen tan nát cõi lòng. Lần này, tôi gần như khuất phục trước độ xác thực của tin đồn, bởi lần trước tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh Cao Trạm đưa Từ Tịnh Tịnh về nhà, cộng thêm dạo gần đây tôi cứ như bị trúng tà, giờ tan trường lúc nào cũng thấy bóng dáng Cao Trạm và Từ Tịnh Tịnh lướt qua trước mặt... Rốt cuộc thì mối tình thầm lặng của tôi cũng có thể "yên nghỉ" được rồi.

Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao lại không đành lòng, thay nhau khuyên nhủ tôi: "Thôi đừng bám theo nữa, dù có bám theo cỡ nào thì cậu với Cao Trạm cũng không có kết quả đâu?" Tôi im lặng hỏi trời xanh, tôi đây bám theo hồi nào chứ? Tôi với Từ Tịnh Tịnh đã là hàng xóm mười mấy năm nay rồi, kể từ khi mới sinh ra đã ở cùng một gian nhà lớn, hồi tiểu học phá dỡ xong thì nhà tôi ở ngay phía trước nhà cô ta. Từ thời mẫu giáo, tôi đã bị ép học chung một trường với cô ta, bây giờ lại còn học chung một lớp nữa. Cô ta đi về nhà bằng đường nào thì tôi cũng phải về nhà bằng đường đó, không đi cùng đường thì tôi phải gắn cánh bay qua chắc?

Để không bị mọi người bàn tán bản thân là kẻ đeo bám hèn mọn, tôi quyết định không đi theo sau bọn họ nữa, tôi phải đi trước bọn họ. Thế nên, cứ đến giờ tan học hằng ngày là tôi lại co giò cố sống cố chết chạy vượt qua hai người đó.

Thế nhưng lần nào Từ Tịnh Tịnh cũng gọi với theo tôi: "Tinh Tinh à, cậu chạy nhanh như vậy làm gì thế, đợi tớ với "

Ai muốn đợi cô chứ? Ai muốn nhìn cô cùng Cao Trạm chàng chàng thiếp thiếp chứ?

Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao nói chân tôi không còn là chân người nữa mà đã được gắn thêm hai cái bánh xe lửa, sau này khỏi cần phải mua xe hơi, hai chân đã đủ đua với BMW rồi.

Quý cô Giai Nhân bắt đầu ngày nào cũng tuyên dương tôi vì đã về nhà sớm hơn, nhưng tuyên dương tôi xong, mẹ tôi lại bắt đầu nghi ngờ có phải do trước đây tôi ham chơi nên mới về nhà muộn không. Đúng là chẳng biết sống sao cho vừa lòng mẹ đây mà. Về sớm cũng bị nói mà về trễ cũng vẫn bị nói, thế nên tôi vẫn lẳng lặng quay về cuộc sống như trước kia.

Hôm đó là thứ tư, thầy Đầu Hói lại tham gia hội thảo giáo viên như thường lệ, buổi chiều chỉ lên lớp 2 tiết rồi cho lớp nghĩ sớm. Tôi cùng Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao không muốn về nhà sớm nên đã rủ nhau đến một quán cafe trang trí rất đẹp có tên là "Mạch Coffee".

Cá nhân tôi thì thấy đồ uống của quán này chẳng ra sao nhưng được cái cách bài trí đẹp vô cùng. Quán trang trí theo phong cách vintage tinh tế, tuy phong cách này bây giờ nhan nhản khắp nơi nhưng điểm hấp dẫn của Mạch Coffee nằm ở bức tường bằng sách dọc lối cầu thang đi lên. Bức tường sách kéo dài từ tầng trệt lên đến tầng 2 áp mái. Từng cuốn sách được xếp phủ kín mặt tường tạo cho người ta cảm giác như đang đi vào 1 tiệm sách thu nhỏ. Chính mùi giấy tỏa ra từ những cuốn này đã nâng tầm phong cách của quán lên rất nhiều. Chủ quán hẵn là một người rất mê đọc sách nên mới chọn phong cách trang trí như vậy. Ở thời đại mà công nghệ thông tin phát triển thần tốc như bây giờ, sản phẩm điện tử ngày càng hoàn thiện, chức năng cũng ngày càng phong phú, khiến thời gian dành cho việc đọc sách giấy của chúng ta ngày càng ít đi, thế nhưng tôi rất thích đọc sách giấy vì chỉ có như vậy mới mang lại cuộc sống chân thật và sống động. Đó cũng là lí do khiến tôi vô cùng thích quán cafe này, dù không tài nào mê nổi cafe của quán.

Tôi với Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao chọn được chỗ đẹp trên tầng hai, vừa mới ngồi xuống thì lại nghe được một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía sau: "Tinh Tinh, các cậu cũng đến đây sao?"

Tôi quay đầu lại nhìn, tức thì cảm nhận được sự nghiệt ngã của thế giới này ập tới.

Lục Tiểu Bạch không nén được thở dài thay tôi: "Haizz, quả nhiên là tình địch đối đầu, ánh mắt toé lửa mà."

Vương Giai Dao lại bồi thêm: "Đã từng nghe bài nhạc phim Ấn Độ này chưa? Tên bài hát này là "Tân nương lên kiệu hoa, tân lang chẳng phải tôi", còn tình cảnh bây giờ phải gọi là "Bạn trai yêu mất rồi, bạn gái chẳng phải tôi."

"A kei ku li hu ya hu ben, di da lu gong ga hu đã hei." Lục Tiểu Bạch còn phụ họa sống động bằng màn vừa lắc cổ vừa ứ á nhại theo nhạc Ấn Độ.

Tôi "..."

Có được hai người bạn "quý hóa" thế này đúng là sống không bằng chết mà. Tôi hoàn toàn không ngờ được việc sẽ chạm mặt Từ Tịnh Tịnh và Cao Trạm ở đây, còn có cả Ngụy Tuyết bị tôi coi như người vô hình, Hùng Suất và Chu Đại Bằng nữa. Từ Tịnh Tịnh và Cao Trạm ngồi đối diện nhau, trên bàn bày la liệt sách vở.

Cao Trạm mỉm cười với tôi từ đằng xa.

Từ Tịnh Tịnh đi tới, ngồi xuống ngay bên cạnh tôi, cười nói: "Này, sao dạo này lúc về nhà cậu lại đi nhanh vậy?"

Tôi cố nhếch mép lên chưng ra một nụ cười gượng gạo: "Vậy hả?"

"Chẳng lẽ cậu phải về nhà giúp dì Giai Nhân nhặt rau nấu cơm à?"

"À, không phải đâu, chắc do trời lạnh quá, bụng nhanh đói nên tớ muốn về nhà sớm một chút để ăn cơm ấy mà."

Hai đứa Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao ngồi đối diện nghe tôi chém gió mà trợn trừng mắt, khinh bỉ ra mặt khiến tôi phải thò chân dưới gầm bàn đá cho mỗi đứa một cái.

"Cậu cứ y như hồi bé vậy, không thay đổi chút nào cả, đúng là ham ăn! Tớ còn nhớ như in cảnh cậu nhồm nhoàm ăn thịt mỡ hồi còn ở nhà lớn đấy." Từ Tịnh Tịnh cười như đóa hoa hồng tỏa hương.

Thế nhưng trong lòng tôi lại không ngừng phỉ nhổ: Chị hai à, tuy chúng ta là hàng xóm từ nhỏ đến lớn nhưng quan hệ giữa tôi với cô không có tốt vậy đâu, lại còn ngang nhiên đem chuyện hồi bé tôi ăn uống nhồm nhoàm ra để kể nữa. Rõ ràng là hồi đó tôi đang trong giai đoạn thay răng, không nhai được thịt nạc nên chỉ có thể ăn thịt mỡ. Cô có thể lượn ra chỗ khác được không? Làm ơn đừng quấy rầy giây phút riêng tư của bọn tôi nữa.

"Tinh Tinh, tớ có chuyện muốn nhờ cậu giúp." Từ Tịnh Tịnh bỗng dưng nghiêm túc nói.

Gì cơ? Lần đầu tiên trong đời con nhà người ta lại chân thành nhờ vả tôi như vậy, thật khiến tôi không nỡ từ chối, mà thật ra tôi thấy tò mò thì đúng hơn.
"Cậu nói đi"

Từ Tịnh Tịnh thoáng nhìn sang Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao, ánh nhìn mang theo chút ái ngại.

Hai đứa nó vô cùng thức thời đồng thanh nói: "Tinh Tinh, bọn này xuống dưới chọn món cái đã, hai cậu cứ nói chuyện trước nhé, vẫn y như cũ phải không?"

Tôi gật đầu: "Thêm một phần khoai lang chiên nhé."

Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao dắt nhau đi xuống tầng, lúc này Từ Tịnh Tịnh mới nói: "Lần trước Cao Trạm đưa tớ về do chân tớ bị thương, rồi hai hôm trước, mẹ tớ lại thấy tớ với Cao Trạm tan học về cùng nhau nên nghi ngờ bọn tớ yêu sớm..."

Úi chà chà, dì quả nhiên có con mắt tinh đời, nó yêu sớm thật mà.

Tôi khẽ hắng giọng, hỏi thẳng: "Ồ, vậy cậu với Cao Trạm đang hẹn hò à?"

"Nói thế nào nhỉ, tớ thật sự rất thích Cao Trạm, cậu ấy cũng không bài xích chuyện có tớ ở bên, nhưng cũng không thể coi là đang yêu nhau được, chỉ có thể nói là đang trong giai đoạn thả thính thôi." Cô nàng có vẻ hơi xấu hổ khi nói ra những lời này, nét ngây ngô của người thiếu nữ yêu lần đầu hiện rõ trên khuôn mặt. Biết được thông tin này, tôi hít một hơi thật sâu, không nhịn được ngoái đầu nhìn lại Cao Trạm đang ngồi gần đấy, cậu ấy hơi cau mày, cây bút xoay tròn giữa những ngón tay thon dài trắng trẻo, trông có vẻ như cậu ấy đang căng não suy nghĩ một câu hỏi hốc búa nào đó. Như thể cảm nhận được ánh mắt dò xét của tôi, cậu ấy ngẩn đầu lên, mắt hai đứa tình cờ chạm nhau. Nụ cười nhàn nhạt thoáng chốc hiện lên trên khóe môi Cao Trạm.

Thế nhưng lần này, tôi không đáp lại cậu ấy bằng nụ cười ngô nghê thật thà như những lần trước nữa. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười như xuân về hoa nở của cậu ấy mà nghe lòng mình vụn vỡ đến vậy. Quay đầu lại, tôi nhìn Từ Tịnh Tịnh hỏi: "Ờ, vậy cậu muốn tớ giúp cậu chuyện gì thế?"

Từ Tịnh Tịnh nghĩ ngợi độ vài giây, sắp xếp ý tứ rồi mới nói: "Thật ra, khoảng thời gian diễn ra giải bóng rổ cấp ba đợt trước, tớ là đội trưởng đội cổ vũ, lúc đó phải tập luyện nên hay đi về chung với Cao Trạm, kết quả lại bị mẹ tớ bắt nên nghĩ là yêu sớm. Ngày nào hết giờ học cũng phải tập đâm ra mất khá nhiều thời gian, bởi vậy bài vở của tớ cũng bị tuột dốc nhiều. Tớ không được thông minh như Cao Trạm nên nhờ cậu ấy phụ đạo ngoài giờ, nhưng tớ sợ về nhà muộn quá lại bị mẹ mắng nên muốn nhờ cậu giúp một chuyện. Sau này khi nào tớ và Cao Trạm học nhóm, cậu có thể đi chung với bọn tớ được không?"

Trời đất! Từ Tịnh Tịnh, cô muốn lấy tôi ra làm lá chắn ư? Cô có nghĩ cho trái tim đang phải chịu sự đã kích to lớn này không hả? Cái mà chưa thể coi là yêu nhau? Cô làm vậy rõ là muốn hẹn hò! Để đạt được mục đích yêu sớm một cách công khai, cô ta lại dám lấy tôi ra làm lá chắn, điều này khiến cho lửa giận trong lòng tôi lập tức bùng cháy.

Tôi còn chưa kịp trả lời, cô ta đã nói thêm: "Cậu yên tâm, tớ không để cậu giúp không công đâu, trà chiều tớ bao. Nếu cậu đói, tớ mua bánh tacos cho cậu ăn, nếu cậu khát, tớ mua trà sữa "Nhất điểm điểm" cho cậu uống, thế nào? Toàn mấy món khoái khẩu của cậu còn gì?"

Bỉ ổi! Vô sỉ! Không ngờ cô ta lại dám đem đống đồ uống yêu thích của tôi ra để dụ dỗ tôi. Tôi mà lại là loại người hám mấy món lợi cỏn con như vậy sao? Còn khuya nhá?
Nhưng thật ra tôi chính là cái thứ mặt dày, bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo như vậy đấy: "Ồ, không có gì, dù sao tớ cũng về nhà mà."

Tôi đồng ý không chút đắng đo, chẳng phải vì bánh tacos hay  trà sữa Ô long yêu dấu của Nhất điểm điểm, mà là vì chàng thiếu niên đẹp trai tĩnh lặng đọc sách bên khung cửa sổ... Tôi hoàn toàn không nghĩ tới việc sau này sức khỏe tinh thần của mình sẽ bị dày vò tới nhường nào, bởi tôi đã bị sắc đẹp làm cho lú lẫn rồi.

"Cảm ơn cậu! Tinh Tinh, tớ biết là cậu tốt nhất mà." Từ Tịnh Tịnh bỗng dưng ôm chầm lấy tôi, lại còn hôn chụt một cái thật kêu lên mặt tôi rồi cất cánh bay đi hệt như một chú chim nhỏ hạnh phúc.

Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao bưng hai cái khây đồ ngọt đầy ụ đi lên, đúng lúc chứng kiến cảnh tượng này, mặt hai đứa nghệt cả ra không tin nổi.
"Cha mẹ ơi! chẳng qua chỉ là xuống dưới mua chút đồ ăn thôi mà, sao đi lên cái là trời đất đã xoay chuyển hết cả rồi thế này. Từ Tịnh Tịnh đang tính vứt bỏ Cao Trạm chuyển qua chơi less với cậu à?"

Tôi lấy mu bàn tay quẹt gò má, nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ: "Nếu là vậy, chắc tớ phải xem xét kĩ lại bản thân một lần nữa."

Đằng sau hai đứa nó còn xuất hiện thêm bóng dáng của một tên cao cao mập mập. Tôi nhìn đối phương chằm chằm, đối phương cũng nhìn tôi, chân dừng bước không dám tiến tới nữa.

Đây mới đúng là oan gia ngõ hẹp này, đi đến đâu cũng đụng phải cái tên Mập mạp này! Tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao lần nào tôi đụng phải Từ Tịnh Tịnh và Cao Trạm là thế nào cái tên Mập mạp này cũng xuất hiện nhỉ? Cứ như thể ba đứa này hẹn nhau làm thành một cái tổ đội đi diệt yêu quái vậy, mà tôi chính là con yêu quái được thiết kế công phu trong trò chơi của bọn họ...Toàn bộ ghế dài trên tầng hai đều đã có người ngồi, kể cả bên chỗ bọn Cao Trạm Hùng Suất cũng đã kín. Khang Gia Vĩ bưng cái khây trên tay đang lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, chỗ trống duy nhất còn sót lại là ở bên cạnh tôi.

Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao cùng vẫy tay về phía Khang Gia Vĩ, chỉ vào chỗ trống bên cạnh tôi rồi nhiệt tình mời mọc: "Khang Gia Vĩ, ngồi đây này!"

Tôi lập tức phản đối: "Tại sao lại phải ngồi cạnh tớ?!"

"Tớ lạy cậu, giờ chỉ còn mỗi chỗ cạnh cậu là còn trống thôi." Vương Giai Dao đáp.

"Khoai tây cậu đang cho vào miệng là người ta bỏ tiền ra mua đấy biết chưa? Không có bữa trưa nào là miễn phí cả! Quy tắc đó mà cũng không biết à." Lục Tiểu Bạch đanh đá tuôn ra một tràng rồi lại tiếp tục vẫy Khang Gia Vĩ.

Bàn tay đang bốc một nắm khoai tây chiên đã bị tôi cắn dỡ khựng lại, khó mà nuốt trôi nổi, nếu mà có thể ói ra nguyên hình nguyên dạng thì tôi nhất định đã ói ra rồi. Nhưng vì không thể nên tôi đành phải thỏa hiệp để cho tên Mập mạp ngồi xuống cạnh mình.
Khang Gia Vĩ rón rén ngồi xuống, nói lí nhí: "Áo lần trước..."

"Đừng nói gì hết! Ăn đồ của cậu đi! Đồ ăn không đủ cho cậu à?" Tôi hung dữ lườm cậu ta. Nếu để Lục Tiểu Bạch và Vương Giai Dao biết tôi từng cho cậu ta mượn đồ thì tôi còn biết để mặt mũi vào đâu đây?

Cậu ta bèn vớ lấy cái bánh ngọt để trước mặt, ăn ngấu ăn nghiến. Nghiêm túc diễn vai người thầm lặng nhưng vì ăn nhanh quá nên bị sặc, quay ra ho sù sụ.

Tôi lại lạnh lùng nói: "Ăn uống không được phát ra tiếng động."

Cậu ta che miệng quay mặt đi chỗ khác, cố kìm không cho mấy tiếng ho phát ra khiến cổ đỏ rần cả lên.

Hết Lục Tiểu Bạch lại đến Vương Giai Dao mỗi đứa bồi cho tôi một cước, cầm cốc nước lên đưa cho Khang Gia Vĩ: "Khang Gia Vĩ, cậu ăn từ từ thôi, đừng nghe nó nói."

"Đừng để ý tới nó, nó mới từ sao hỏa rơi xuống trái đất đó, đầu óc chập mạch lắm." Khang Gia Vĩ cảm ơn, nhưng vẫn quay mặt qua hướng khác để uống nước, chỉ sợ làm tôi khó chịu.

Ây, tôi đúng là xấu tính quá mà, bản thân buồn bực nhưng lại mang nỗi hậm hực trong lòng trút cả lên đầu mập mạp. Tôi im lặng cắm cúi ăn khoai tây chiên y chang gà con mổ thóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro