Phần Không Tên 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ đầu năm tới giờ con trai gây gổ với nhau thì ít mà con gái đánh nhau thì nhiều. Học sinh trong trường, kể cả các anh chị khối trên đã nhớ mặt của đám ba đứa tôi, đi đâu mà thấy bọn tôi sẽ lẳng lặng tránh xa. Thảo Ly thì nhận được nhiều lời quan tâm chia sẻ, hôm đó nó nước mắt lưng tròng, đã được một thằng con trai bảo vệ mà vẫn còn bị rách lớp áo khoác ngoài thì bọn tôi là quái vật rồi.

Trước nói tới nữ sinh lớp Anh, mọi người sẽ nghĩ tới từ đanh đá, chua ngoa, hiện giờ thì danh hiệu đó dành cho bọn tôi. Điều đó chẳng có gì lấy làm tự hào. Con bé Trang lớp trưởng đi ra rồi lại đi vào, chẹp miệng nói:

"Hỏng, hỏng hẳn rồi. Lớp mình vì một vài thành phần mà làm ô nhục hết cả lớp."

"Trang đừng nói như thế. Tao bỏ qua chuyện này rồi mà." - Thảo Ly đáp.

Ngân tức lắm nhưng không bật lại, vì bọn tôi đang ở mức có nguy cơ bị đuổi khỏi lớp chuyên rất cao. Đã bị gọi lên văn phòng vì đánh nhau thì chắc chắn hạnh kiểm của chúng tôi cũng không thể tốt được, nên cũng đừng mong học sinh giỏi giếc trong kỳ này.

Tối nào mẹ tôi cũng chạy đi chạy lại, mua quà cáp, làm phong bì rồi cùng với bố tới các nhà thầy cô giáo. Họ từ chối không nhận, mưa gió, ngày nào bố mẹ cũng đi.

May mắn cho bọn tôi vì con bé bên chuyên Anh cùng bị phạt, nhà có quan hệ lớn nên trường chỉ cho cả bọn vào diện cảnh cáo và đi nghe lớp giáo dục đạo đức.

Mấy đêm bố mẹ tôi lo đến thức trắng, mọi chuyện xong xuôi rồi mới thở được một hơi. Mẹ chán chả muốn nói gì nữa, bố tôi thì chưa bao giờ đánh con cả, nhưng lần này ông cầm cán chổi tét tôi hai phát.

"Bố từ xưa đi học nghịch thì có nghịch nhưng chưa bao giờ để ông bà phải lo nghĩ."

Tôi vì thế không dám chểnh mảng việc học nữa. Trên lớp thầy cô giao bài gì tối về làm ngay, thừa thời gian thì học thêm Anh Văn. Từ bữa đó xóm chẳng còn học nhóm gì nữa, bố mẹ Ly cũng đã sang mắng tôi một trận, mẹ Đức không thích cậu ấy ngao du với tôi, nói chung là cô chú hàng xóm đều không muốn để con mình chơi với đứa hư hỏng. Chỉ có các cậu ấy là vẫn bình thường.

Song mặt tôi có vẻ dễ bắt nạt, hôm đang đi giặt giẻ tôi bị mấy đứa lớp thường chặn lại.

"Dám động tới người của bọn chị à?"

Mấy đứa này tôi đoán học trên tầng ba, mà vụ đánh nhau con trai hai bên trường Hùng Vương và Trần Nguyên Hãn đã dàn hòa giúp bọn con gái, yên chuyện rồi, bọn nó còn định bới móc.

"Bốp!" - Đứa nhỏ con nhất và đứng đầu tát tôi một cái. - "Trả thù cho người của bọn chị này! Hê!"

Tôi choáng váng cả đầu óc. Bọn nó lớp thường có đánh nhau cũng chẳng bị đuổi đi đâu được, tôi phải kiềm chế, hết sức kiềm chế. Định bụng chạy một mạch lên lớp thì có đứa đứng sau lưng.

"Sao? Hôm trước đánh hăng thế mà hôm nay thấy đông sợ à?"

Diệp ơi bình tĩnh! Diệp ơi bình tĩnh! Đừng để mắc mưu tụi nó. Hãy nghĩ tới lúc bố mẹ phải đau đầu vì mày đi! - Tôi tự nhủ lòng và chấp nhận cho nó đạp cho một phát vào bụng. Trong đầu vẫn phải nghĩ đến cảnh ngày đêm ôn luyện để vào được chuyên Văn, rồi hình ảnh của mẹ, của bố, giờ mà phản kháng lại chắc chắn tôi mất tất cả.

Mẹ bây giờ vẫn quản tôi rất chặt, học về chậm mười phút thì xác định nghe mắng. Sắp thi học kỳ, dạo này ít gặp Đức, bố mẹ cậu ấy lại đang đi làm nên tranh thủ tôi ra nhà cậu ấy hỏi bài.

Hỏi bài thì ít mà tôi thích nắm chặt bắp tay tròn lẳn của cậu ấy mà lăn trên bàn. Đức cũng cứ để im cho nghịch.

Từ ngày lên cấp ba, có đứa trong lớp Toán học trội hơn, ngày nào bố mẹ Đức cũng bắt con học đua. Nhiều lần thấy cậu ta thèm điện tử quá chỉ dám vào quán 15 phút lại phải về, nên bạn tới nhà Đức thích lắm, đặc biệt là tôi.

"Bố mẹ ép cậu học ghê quá." - Nhìn số sách nâng cao chồng chất bên chỗ học của Đức thấy nản.

Tôi cũng có nhiều sách văn học, nhưng thích thì đọc, chả ai bắt buộc được.

Đức chỉ cười, cậu ấy đã quen với việc học cả ngày nên không phàn nàn. Thế này thì còn gì là nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò nữa.

"Diệp học kỹ dạng Hình này, câu thưởng điểm chỉ cỡ này thôi."

"Cỡ này thôi á?" - Tôi nghĩ mãi nãy giờ chưa biết giải thế nào mà cậu ấy nói như không vậy.

Ngồi chơi được một lúc thì thấy Thảo Ly gọi cửa, Đức xuống nhà ra cổng mở, tôi ngồi lật qua lật lại mấy quyển toán nâng cao, chả hiểu gì.

"Đức ơi, thứ năm giáng sinh rồi, xóm mình đi chơi đi."

Nghe thấy chuyện đi chơi đêm giáng sinh, tôi ngồi sát bên ban công lắng nghe. Sao nó lại rủ Đức nhỉ, hay tính cả lũ đi cùng nhau rồi đánh quả lẻ riêng với cậu cao cao nhà đằng kia.

"Nhưng sáng hôm sau thi Địa, tớ không đi được đâu."

Tôi biết Đức sẽ đặt việc học lên hàng đầu. Chỉ trách lịch thi học kỳ năm nào cũng vào sáng 25, lại toàn vào môn phải học thuộc. Tôi thì mặc kệ, học từ hôm trước, không kịp sáng dậy sớm cố nhồi vào đầu chứ cả năm giáng sinh có mỗi một lần.

"Cậu học bài nhanh thuộc thế còn lo gì. Đi đi nhé. Để tớ rủ các cậu kia nữa."

Đức vào nhà, lên phòng, rồi lại ngồi cạnh tôi.

"Đi chơi đi Đức, cậu suốt ngày học rồi, được dịp thì phải chơi chứ." - Tôi lăn cánh tay cậu ấy và vẽ hươu vượn vào nó.

"Tớ đang luyện Toán nâng cao, đến cận ngày mới học Địa được."

Tôi tìm cách năn nỉ, cũng năn nỉ tuổi học trò của cậu ấy luôn. Dù giờ cả hai đều không còn là bạn thân nhất của nhau, nhưng tôi vẫn luôn quý cậu ấy nhất, và cậu ấy cũng vậy.

"Tớ không biết. Không hứa trước được."

Tôi ỉu xìu nhìn vào đống sách vở, suốt ngày học thế này cậu không thấy chán ư?

"Diệp đợi tớ nhé!"

Tôi tưởng cậu ấy đi vệ sinh hay đi lấy bánh kẹo, ngồi một lúc thì thấy Đức vẫn nhìn mình.

"Cậu làm gì thì cứ làm đi."

Cậu ấy nhìn vào quyển vở rồi làm nốt bài. Không biết Đức có ý gì, đang nói chuyện lại ngồi học rồi bảo tôi đợi, nghĩ một lúc rất lâu tôi mới hiểu ra:

"À, ý cậu là đợi cậu lớn ấy hả?"

"Ừ. Giờ tớ phải lo học, không yêu đương gì được."

Tôi vỗ bàn cười rầm rầm. Cậu Béo này đáng yêu quá cơ, nếu còn là một đứa trẻ, không chừng tôi đã ôm chầm lấy cậu ấy mà bắt thề thốt này nọ, bởi vốn dĩ, xuất phát điểm của Đức trong tim tôi luôn ở cao hơn mọi thằng con trai khác, chỉ có điều cậu ấy mải học, tôi mải chơi, không chờ được, nên trước khi cậu ấy dặn tôi chờ, đã có người khác bước vào rồi.

Thấy Đức cắm cúi học nên tôi chỉ hỏi thêm một lát và nhờ chữa hộ bài Anh. Khi đi về, cảm tưởng như căn phòng của cậu ấy trở lại vẻ đơn điệu của nó. Cậu ấy học để thi học sinh giỏi Quốc gia, nếu được tuyển thẳng vào đại học thì còn ở lại nước, mà không thì sẽ đi du học. Mới lớp mười đã nghĩ xa rồi, trong khi tôi vẫn còn chưa định hướng gì hết.

Nghĩ bâng quơ một lúc tôi thấy Ly băng qua đường sang phía bên nhà mình nên ra ngoài ban công ngó xuống. Hoàng vừa chơi điện tử về, cô bạn chạy tới mỉm cười:

"Giáng sinh bọn mình phải kéo Đức ra khỏi bàn học mới được."

Dù không ưa con bé Ly nhưng tôi đồng tình với nó, đang định nói vọng xuống bằng mọi giá phải rủ Đức đi thì trông thấy Cường đi đâu về. Tội nghiệp Hoàng phải đứng làm cầu nối cho hai người kia, thôi lên đây chơi với tớ nè. Tôi nhủ.

"Bọn tao đang tính đi chơi Giáng sinh, mày đi không?" - Hoàng quay ra hỏi Cường. Hôm qua Hoàng bảo đi với lớp cơ mà, hôm nay đã đổi ý rồi, chắc là còn hối tiếc cơ hội đi chơi với Ly.

Tôi dù nghe lỏm nhưng vẫn cố phải ngó xem biểu cảm của Cường, cậu ta hình như nhìn sang bên nhà tôi, rồi ngước lên lầu hai. Tôi vội vàng nấp sau cây cọ cảnh.

"Ê, có đi không?"

Cậu ta hay gọi tôi là Ê, hiếm lắm mới gọi tên. Lộ rồi, tại cái áo màu vàng chóe lọe. Tôi đành đứng thẳng lên, giả vờ ngắt lá vàng. Mà hỏi tôi làm gì, tôi đi hay không thì có ảnh hưởng tới niềm vui của hai người đâu.

"Quên, mấy đứa lớp tao cũng gạ đi. Năm nay tao đi với tụi nó!" - Hoàng cho xe vào nhà luôn, tâm trạng cậu ấy có vẻ không tốt, mà tốt làm sao được. Hoàng không đi thì tôi đến đó nói chuyện với ai. Hai người này rõ là muốn đi riêng mà rủ đông để cả lũ từ chối hết.

"Tớ cũng vậy." - Tôi đáp rồi đi vào trong luôn.

*

Hôm sau đi học, lại thấy cậu Cường lởn vởn ở cửa lớp mình. Muốn gặp Ly thì phải nói chuyện với bạn của Ly chứ cứ lấy bạn tôi ra làm cớ. Đồ xấu tính.

Hoàng thì hay lượn sang mà giờ không thấy nữa, tôi có hỏi mấy câu qua yahoo mà mãi chưa trả lời.

"Giáng sinh này ông đi chơi chung với tụi tôi không?" - Ngân luôn bao dạn, kể cả việc mời bọn con trai đi chơi, nó mời rõ to, như nói cho cả dãy hành lang nghe thấy. Không biết cậu Cường này đã có kế hoạch với người ta rồi ư.

"Để xem đã."

Lại còn ngó vào lớp tôi nhìn nữa đấy. Tôi thì dễ mắc bệnh tưởng bở, biết cậu ta nhìn Ly rồi mà vẫn cứ hy vọng. Đáng ghét, tôi cầm compa chọc vào cục tẩy, như đang chọc vào nỗi bứt rứt của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro