Phần Không Tên 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi đó tôi còn trẻ con lắm.

Ngày hôm sau, tôi thấy Đức nhóp nhép nhai kẹo chíp chíp trước cổng. Gặp tôi cậu ta chìa túi kẹo ra ngay lập tức nhưng con nhỏ Diệp vốn thù dai đã hếch mặt lên không thèm để ý.

Tôi là ai kìa, muốn chơi lại với con bé này thì phải nói lời xin lỗi hẳn hoi, chứ không thể dụ khị bằng mấy miếng bim bim hay kẹo chim chíp vớ vẩn được.

Tầm đó chúng tôi cũng đã học lớp ba chứ ít gì. Ở cái tuổi mà cá tính bắt đầu bộc lộ, con gái thì thích ngồi tụm năm tụm ba nói xấu nhau, dè bỉu đám con trai, ngưỡng mộ một bà chị lớp trên nào đó; con trai thì không thích sự mè nheo, chia bè phái của bọn con gái, lại hư đốn, lười làm bài tập, người còn hôi hôi nữa.

Tôi nghe mấy đứa con gái nói vậy cũng bắt đầu để ý. Thằng Cường hôm nào sau giờ ra chơi mồ hôi cũng nhỏ thành giọt chua loét, nói năng thì bậy bạ, học dốt. Hoàng thì điệu đà, có cái đuôi chuột đằng sau rõ dài, còn cậu Đức thì khỏi nói, miệng lúc nào cũng tóp tép, béo nên mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Tôi để ý vậy nhưng cũng chả để tâm, kệ chứ, dù sao chúng nó là bạn thân của tôi, người tôi có thơm hơn, chữ viết có sạch sẽ hơn thì cũng có sao đâu.

Hôm đó tôi ngồi hí hoáy chơi bắn bi với Cường, cậu ta chơi rõ giỏi, còn tôi chơi thì hơi gà, được cái chơi với ba thằng con trai khác trong lớp, chúng nó không thể ma lanh như Cường nên dù tôi để bọn kia ăn mất mấy viên bi thì hai đứa vẫn cứ thắng. Chơi vui cực kỳ.

Vào tới giờ học, tôi ngồi cạnh con bé Quản ca của lớp, tên là Mai Hương, nó bảo với tôi là:

"Sao cậu chơi thân với Cường thế? Cậu thích Cường à?"

Nó là đứa điệu nhất lớp, cầm đầu mấy đứa con gái. Chả hiểu sao tôi không ưa nó lắm, chắc tại nó hay dùng ánh mắt xếch ngược nhìn khi tôi lúc nào cũng chung đội với Cường.

Chơi với ai thì nhiễm tính người ấy, tôi quen với tính cách nhăn nhở của mấy thằng con trai rồi nên thử khiêu khích xem nó phản ứng thế nào:

"Ừ, thì sao?"

Hương không nói gì, chỉ bặm môi nhưng tức ra mặt, nó chia bàn với tôi ngay lập tức, xong rồi nó quay sang thì thầm nhỏ to gì đó với đứa ngồi bàn trên.

Trống đánh tan học, như mọi lần tôi sắp đồ vào cặp rồi ra gốc cây bàng gần cổng đợi ba thằng bạn gần nhà. Lần nào Cường cũng phải nấn ná lại với mấy thằng trong lớp rồi mới chịu ra, trong khi đó lớp của Đức với Hoàng thường học lấn giờ. Đang ngồi di di quả bàng tôi thấy thằng Quốc, cái thằng ngày xưa từng bắt nạt tôi, đi cuối huých vai Cường kéo lại, rống lên:

"Cường ơi, tao có bí mật này về mày! Nghe không?"

"Nói!"

Tôi thậm chí còn lại gần để nghe, cứ như là chuyện của mình vậy.

"Con Diệp thừa nhận nó yêu mày!"

Trời!

Thằng Quốc sao biết vậy? Tôi tưởng Hương chỉ hỏi để đấy. Nghe vậy tôi đánh mắt sang nhìn Cường theo phản xạ, cậu ta cũng nhìn tôi, với cái ánh mắt ngây ngô pha lẫn ngạc nhiên.

Lên cấp hai, tôi học khác hẳn trường của cả ba. Tôi học Trần Nguyên Hãn, trong khi Đức và Hoàng vào A1 Hùng Vương, Cường lớp A7.

So với trường Hùng Vương của Đức thì Trần Nguyên Hãn trường tôi mặt bằng chung kém hơn, lớp chọn 1 tương đương với lớp 2 bên đó.

Lớp tôi khá đông con gái, chúng nó hay chia bè chia phái.

Tôi thuộc thành phần trung lập, dù có chơi trong nhóm G7 của lớp. G7 là 7 đứa con gái, với một vài cái tên khá tiếng tăm trong trường.

Giờ ra chơi nào họ cũng có cái gì đó để soi mói các bạn nữ đi qua. Bạn nào chỉ hơi điệu một chút, làm duyên trước mặt con trai, hay giản dị quá đều có thể trở thành đề tài bàn tán sau lưng.

"Diệp, mày gội Clear à? Mùi ghê thế!"

Ngay cả điều đó họ cũng lên tiếng, nói oang oang trước hành lang.

Có những hôm trời mưa suốt, quần áo không được phơi nắng, tôi không thích dùng xả vải cũng bị nói.

Thằng con trai nào đi qua hành lang nhóm G7 đứng đều phải ái ngại, thường thì Ngân hay Phượng hay bắt mấy cậu đó phải mua đồ ăn vặt cho cả nhóm. Tôi từ đó vẫn kì thị bọn con trai, chả ai tin trước kia con bé này cùng một ruộc với bọn nó.

Mẹ vốn thích tôi chơi với con gái, nhưng bà không hài lòng lắm, bởi lẽ tính cách của tôi vẫn chả khác gì. Đồ chơi cũ của tôi em gái thừa hưởng. Con chị ngày xưa toàn vất xó đám đồ hàng nên giờ còn mới tinh. Em tôi nó rất thích, còn bé mà đã lủng lẳng khuyên tai, váy màu sặc sỡ.

Ở nhà hiển nhiên tôi mặc váy chiều ý mẹ nhưng cứ ló mặt ra đường là áo rộng quần đùi, dép tông loẹt xoẹt. Có hôm đi học thêm, trời nắng quá tôi lấy luôn áo sơ mi của bố chống nắng chứ thà chết không chịu mặc áo chống nắng hoa lá cành mẹ mua.

Lớp đi chơi không bao giờ tôi chịu để thằng con trai nào đèo. Ngại không phải ngại, chỉ là tôi ý thức mình không được chơi thân với bọn nó nữa.

"Mày nhát trai hả Diệp?"

Cô bạn Ngân thốt lên khi cả nhóm tôi đang ngồi ăn vặt ở cổng trường.

"Không. Có gì phải nhát?" - Tôi đáp rất bình thường, còn ngồi rung chân theo thói quen.

Một hai hôm sau chúng nó hay kéo nhau ra lớp bên cạnh nói chuyện, con Ngân để ý thằng nào bên ấy nên tính cớ ra đó giúp tôi giải nhát. Tôi ậm ừ theo và có nói vài câu cùng, sau thấy có vẻ bắt chuyện thoải mái với con trai bên đó rồi nên Ngân không cần có đuôi theo. Tôi lẳng lặng trở về giang sơn của mình.

Năm đó tôi học lớp chín, cô bạn Phượng trong nhóm G7 rủ cả đám đi ăn khao, bạn ấy có bạn trai. Lớp chín có người yêu là chuyện lớn lắm đó. Nghe bạn ấy nói rằng cậu bạn đẹp trai lắm, nhà bán vàng giàu ơi là giàu.

Chúng tôi tụ tập ở quán chè gần cổng trường mình, vừa nghe Phượng kể về chuyện tình cảm. Hai người đó quen nhau ở quán net, cả lũ ồ lên thích thú lắm.

Dạo đó rộ lên mốt chơi nhảy Au, nhà nhà người người chơi. Tôi thấy Cường hay rủ Hoàng và Đức chơi, nhờ có trò đó mà các cậu ấy lại hay đi với nhau. Tuy nhiên tôi chưa chơi bao giờ, với tôi ở tuổi này ra quán net là một thứ gì đó chơi bời ghê lắm.

Ăn gần hết cốc chè bưởi thì cuối cùng anh bạn của Phượng cũng đến.

Từ xa cái dáng thư sinh không lẫn vào đâu được, chính là cậu bạn hàng xóm sát vách nhà tôi.

Là Hoàng.

Trái Đất có tròn đến mấy tôi cũng không nghĩ lại là cậu ấy.

Hoàng có hơi bất ngờ nhìn đám bạn miệng rộng của Phượng và tỏ rõ sự ngỡ ngàng khi nhìn tôi.

Sau đó chỉ nở được một nụ cười nhạt.

Tôi cũng nở một nụ cười nhàn nhạt, không rõ cậu ấy có trông thấy không.

"Ơ thế ra hóa ra nhà mày ngay cạnh nhà Hoàng à?"

Tôi bối rối nhìn Hoàng và gật đầu, tự dưng sống mũi cay cay. Không biết phải nói là Trái Đất quá nhỏ bé hay quá rộng lớn để bây giờ tôi mới một lần nữa ngồi đối diện với cậu ấy.

Ngồi với nhau một lúc thì cả nhóm giải tán, Hoàng còn đi chơi riêng với Phượng. Tôi đạp xe về. Nhà vẫn khóa cửa. Bố mẹ lát nữa mới tan tầm. Ngồi lì trên chiếc xe đạp của mình, một tay tôi nắm chìa khóa, một tay giữ em trên ghế sau xe.

Ôi, dưới bóng cây phượng trước nhà, tôi đã từng có rất nhiều kỉ niệm tươi đẹp bên những người bạn thơ ấu.

Chúng như hiện ra trước mắt tôi, về tiếng nô đùa của con Diệp với đám bạn, nó giở trò khóc lóc đòi được chơi cùng, có khi ăn vạ để mấy thằng bạn phải nhường nhịn. Nhớ quá!

Cường phóng xe qua, có lẽ chơi điện tử vừa về. Cậu ấy phanh gấp, chống xe rồi thò tay mở cổng. Chúng tôi rõ ràng đã quên rằng phải giao tiếp với nhau.

Tôi muốn tìm lại tình bạn tuổi thơ ấy biết nhường nào.

Giống như vừa được mẹ cho đi đâu về trông thấy các bạn đang chơi thì chạy vào nhập hội một cách tự nhiên, không cần có lí do nào cả.

Cánh cổng mở ra, Cường dắt xe vào.

Rồi từ từ đóng.

Tôi không thể cất lên lời.

Một vài phút nữa Đức đi về.

Tiếng cổng mở ra, tiếng bánh xe quay vòng, nhẹ nhàng và cánh cổng khép kín.

Tôi hít một hơi dài nhìn lên tán lá. Những chiếc lá trên cành đang rung rinh theo gió, nghe chừng rất hạnh phúc. Chúng đang được nô đùa bên nhau.

Hoàng đang về đến nơi. Trong một tích tắc ngắn ngủi, tôi chớp ngay lấy cơ hội:

"Hoàng! Chúc mừng cậu và Phượng nhé!"

Chỉ cần một đứa chịu mở lời tôi tin rằng cả đám chúng tôi sẽ lại như xưa. Tôi đã lấy hết can đảm, niềm tin của mình vào câu nói này, gạt đi cái sĩ diện bấy lâu nay để tìm lại tuổi thơ ấy.

Nhưng...

Không một lời đáp lại.

Cậu ấy đang nghe nhạc, thậm chí còn nhún nhảy theo giai điệu.

Tôi thở dài.

Cảm giác thật trơ trọi và lẻ loi.

Vì nói quá nhỏ hay trước đây chỉ mình tôi cố gắng để được chơi với các cậu ấy?

Cả đêm hôm đó tôi khóc suốt.

Các cậu ấy đã quên tôi rồi, tất cả.

Con bé Diệp đòi chơi chung với bọn con trai, con bé Diệp hay nhõng nhẽo, khôn lỏi, con bé Diệp không thích mặc váy,... nó như chỉ còn lởn vởn trong nỗi nhớ của riêng mình tôi.

Trào lưu Audition ngày một rầm rộ hơn, đi đâu cũng nghe thấy 10 minutes, Tuyết yêu thương hay Chuột yêu Gạo... Nhóm G7 rủ đi chơi suốt nhưng không lần nào tôi dám. Tôi thấy ở mấy quán net, toàn bọn con trai chửi bậy, thuốc là phì phèo, tay nhoay nhoáy bàn phím, ngồi từ sáng tới tối.

Tuy nhiên hồi đó không biết đứa nào mang tờ báo hoa học trò của anh chị cấp ba đến lớp, tôi mượn đọc rồi thích luôn quả tóc của Bảo Thy.

Là đứa giản dị nhất trong nhóm, lôi ở đâu ra máu bốc đồng, không nói không rằng, trưa hôm đó tôi moi lợn tiết kiệm ra quán cắt tóc một mình.

"Anh ơi. Cắt cho em quả đầu của Bảo Thy."

Hồi đó ảnh của mấy hot girl Audition dán khắp nơi, tôi chỉ về một bức ảnh trong số dán trên tường.

"À, đầu sư tử hả em. Ok liền!"

Anh thợ cắt tóc cầm kéo cắt xoẹt xoẹt, mái tóc dài của tôi cứ thế thưa dần, cho đến khi nửa trên bông xù, nửa dưới mỏng tèo dù vẫn dài chạm eo. Cắt được mớ tóc nhẹ hết cả người.

"Em để kiểu này hợp cực luôn đó!"

Dù biết anh thợ khen lấy tiếng nhưng tôi vẫn vui, chiều hôm đó vác nguyên quả đầu đến lớp.

"Wow! Diệp, tao không nhận ra mày đấy. Xinh thế!!!!"

Thật may vì chúng nó không chê.

"Cắt ở đâu? Cho tao địa chỉ? Mày để kiểu này hợp dã man."

Bọn G7 xúm lại xâu xé tôi. Bọn nó tóc ép thẳng tỉa lá quá đẹp ấy chứ, có lẽ chỉ khen để đấy thôi.

"Xinh quá Diệp ơi!"

Tôi xấu hổ úp tay lên mặt, khẽ cười nhẹ. Mấy thằng con trai trong lớp đứng tròn mắt nhìn một hồi. Ngại quá, đến nỗi tôi đành áp hẳn mặt xuống bàn.

Đạp xe về, tôi còn lẩm nhẩm theo lời bài hát đã nghe ở quán làm tóc. Kể ra liều thật, nhỡ kiểu tóc mới không hợp thì chỉ còn nước cạo trọc. Hẳn vì sâu trong con người tôi vẫn còn chút cá tính như một thằng con trai nên đã sẵn sàng hy sinh mái tóc nuôi mấy năm trời.

Nhưng về cách nhà chừng mười mét, tôi dừng xe, lôi dây nịt tóm tóc lại và cố gắng buộc. Trời ơi, không thể nào nhét gọn chúng lại, phải dùng tới hơn chục cái kẹp tăm tôi mới giữ được những sợi tóc con con. Nhìn đằng sau trông như đuôi con gà chọi, càng về đuôi càng thưa dần.

Vào nhà, tôi chào mẹ và cười cười.

"Sao thế? Có gì khoe mẹ hả?"

"Không ạ!"

Tôi chạy tót lên phòng. Tốt nhất nên lôi bài tập ra làm phòng trường hợp mẹ không thích, tới giờ ăn cơm mới dám mò xuống.

Mẹ và bố mải chú ý đến thời sự quá, tôi cứ cắm mặt ăn, thi thoảng nhìn em gái rồi cười tủm tỉm.

Đến lúc rửa bát thì mẹ mới nhìn thấy những sợi đuôi gà bất thường.

"Diệp! - Giọng mẹ nghiêm lại khiến tôi giật nảy người - Con cắt tóc hả?"

"À dạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro