Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Gia Kỳ thấy tham lam trong mắt Hoàng Vũ Hàng, đã biết tất cả đều được giải quyết.

Mã Gia Kỳ không nói thêm gì nữa, cứ như vậy lẳng lặng đứng đó.

Đinh Trình Hâm không nhịn được, lập tức vọt tới, kéo Hoàng Vũ Hàng: “ Vũ Hàng, chúng ta đi! Chúng ta rời khỏi nơi này, chúng ta không cần tiền của anh ta, chúng ta cùng nhau phấn đấu, sớm muộn chúng ta cũng sẽ kiếm được nhiều tiền hơn anh ta.”

Tầm mắt Hoàng Vũ Hàng nhìn vali đôla trước mắt bị Đinh Trình Hâm ngăn lại, không chút nghĩ ngợi, cũng không thèm nhìn tới Đinh Trình Hâm mà đẩy cậu ra: “Đi ra! Những thứ này đều là của tôi! Ha ha ha, Hoàng Vũ Hàng tôi phát tài rồi! Rốt cuộc tôi cũng có tiền có xe!”

Đinh Trình Hâm bị đẩy lảo đảo, thiếu chút nữa té lăn trên đất.

Mã Gia Kỳ đưa tay đỡ Đinh Trình Hâm, nhưng cậu căn bản không nhìn anh, vẫn nhìn Hoàng Vũ Hàng.

Vũ Hàng, có phải anh bị che mắt không? Tiền của Mã Gia Kỳ, chúng ta không cần! Chúng ta có thể tự mình kiếm tiền!

Vũ Hàng, anh nhìn em đi! Anh nhìn vào mắt em đi, anh mau nói với Mã Gia Kỳ, anh sẽ không bỏ rơi em!

Đinh Trình Hâm hất tay Mã Gia Kỳ ra, lảo đảo đi tới Hoàng Vũ Hàng: “ Vũ Hàng, chúng ta…”

“ Cậu thật là phiền.” Hoàng Vũ Hàng đẩy cậu một lần nữa, tiếp tục ôm tiền của anh ta.

Cậu giống như bị người khác đổ một thùng nước lạnh từ trên đầu xuống, từ đầu đến chân lạnh như băng.

Đây là người đàn ông luôn miệng nói yêu thương cậu, cưng chiều cậu đó sao?

“Được rồi, Hoàng tiên sinh, anh nên lựa chọn, thời gian của tôi có hạn.” Mã Gia Kỳ thấy Đinh Trình Hâm hất tay mình, cho dù bị thương cũng phải đi về phía Hoàng Vũ Hàng, đáy lòng mơ hồ dâng lên cảm xúc tức giận.

Hoàng Vũ Hàng không ngẩng đầu lên trả lời ngay: “Dĩ nhiên tôi muốn tiền. Người này thuộc về anh.”

Câu trả lời của Hoàng Vũ Hàng, khiến trước mắt Đinh Trình Hâm trở nên tối sầm.

Không, không phải như vậy!

Vũ Hàng, anh không thể đối xử với em như vậy!

Chúng ta rõ ràng yêu nhau đến thế, tại sao anh… nói bán em liền bán?

Quá khứ của chúng ta, ở trong lòng anh ruốt cuộc coi là gì?

Tôi ở trong lòng Hoàng Vũ Hàng cũng chỉ là dùng tiền để trao đổi sao?

“Rất tốt, số tiền và chiếc xe này đều thuộc về anh.” Mã Gia Kỳ sãi bước đi tới trước, kéo Đinh Trình Hâm ra.

Môi cậu khẽ run, cậu muốn nói gì, nhưng giờ phút này, cậu đã một chữ cũng không nói được.

Hoàng Vũ Hàng vẫn không nhìn cậu một cái nào, ném vali vào trong xe, sau đó cúi người nói cảm ơn với Mã Gia Kỳ đủ kiểu, chính là không nhìn cậu mà vui vẻ bước lên xe chạy đi.

Cốt khí thanh cao của anh ta trước kia, vào giờ khắc này đều biến thành một chuyện tiếu lâm.

Từng là lời ngon tiếng ngọt, hiện tại đều hóa thành bọt nước.

Chỉ cần anh ta có tiền, cái gì mà tìm không được chứ?

Cậu có là gì? Có nhiều người xinh đẹp hơn cậu.

Hoàng Vũ Hàng vui sướng lái xe rời đi, thậm chí không quay đầu nhìn người từng được anh nâng niu trong lòng bàn tay một lần, lúc này đã bị tiền mê hoặc.

Cậu tránh tay Mã Gia Kỳ lần nữa, muốn chạy theo Hoàng Vũ Hàng.

Nhưng không đợi cậu chạy tới bước thứ hai, bóng dáng Hoàng Vũ Hàng đã hoàn toàn biến mất.

Cứ như vậy mà bị người đàn ông mình yêu sâu đậm bán đi?

Ngực cậu đau đớn, lỗ chân lông toàn thân cậu cũng rụt theo, cậu lập tức gập cả người, quỳ ngồi trên mặt đất.

Cho đến giờ phút này, cậu vẫn không thể nào tin nổi cậu đã chứng kiến toàn bộ, đều là sự thật.

Cậu thậm chí cảm thấy nhất định là đang nằm mơ.

Đúng, đây chỉ là một cơn ác mộng.

Chỉ cần tỉnh lại, tất cả sẽ trở về điểm ban đầu. Cậu nhất định có thể cùng Hoàng Vũ Hàng hạnh phúc ngọt ngào.

Đinh Trình Hâm giơ tay ôm chặt ngực, há miệng nôn mửa một trận, nhưng không nôn được gì.

Thì ra lúc tuyệt vọng, ngay cả nôn mửa cũng trở nên khó khăn như vậy.

“Không, không phải như vậy…” Tầm mắt cậu rơi vào tiền bị gió thổi rơi trên mặt đất, trong lòng không ngừng reo hò, sao ác mộng này không chịu kết thúc? Tại sao còn tiếp tục?

Vũ Hàng, Vũ Hàng, Hoàng Vũ Hàng!

Tôi hận anh!

Tôi rất hận anh!

Tất cả ảo tưởng đẹp của tôi đối với tình yêu đều đã hoàn toàn biến mất.

Đủ rồi, quá đủ rồi!

Mình nên thanh tỉnh.

Mình luôn cho rằng tình yêu là đùng, thì ra không chịu được một đả kích như vậy.

Mình đã từng hạnh phúc, lại biến thành dáng vẻ đáng thương bị cười nhạo.

Hoàng Vũ Hàng, tôi phải cảm ơn anh cho tôi một bài học.

Nếu anh chọn tiền, như vậy, anh hãy sống cùng đống tiền đó đi!

Đinh Trình Hâm tôi bị mù, thế mà kiên định cho rằng anh sẽ chọn cùng tôi cao chạy xa bay.

Hoàng Vũ Hàng… Tự thu xếp ổn thỏa đi.

Lý Thiên chúa ẩn núp xa xa xem trò vui, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện ngược lại như vậy, cậu ta vừa muốn chạy tới tìm Mã Gia Kỳ.

Cậu ta còn chưa bước ra, có ai vệ sĩ mặc đồng phục đen lập tức ngăn cản Lý Thiên Trạch.

“Các anh muốn làm gì? Tôi là Lý Thiên Trạch, tôi là bạn gái của Mã Gia Kỳ, tôi phải đi gặp anh ấy.” Lý Thiên Trạch chạy tới tìm Mã Gia Kỳ.

Hai người vệ sĩ kia lập tức chặn Lý Thiên Trạch lại.

“ Lý Thiên Trạch thiếu gia, tổng giám đốc phân phó, nếu Malaysia tốt như vậy, cậu không cần trở về. Tổng giám đốc đã đặt vé máy bay cho cậu, xin mời Dina tiểu thư.” Vệ sĩ mặt không biểu tình trả lời.

Lý Thiên Trạch khó tin lắc đầu một cái, rống to lên: “Không! Các anh lừa tôi! Gia Kỳ sẽ không đối xử với tôi như vậy! Các anh tránh ra, tôi phải đi tìm Gia Kỳ giải thích rõ! Người hôm nay kết hôn là tôi, không phải Đinh Trình Hâm!”

Hai vệ sĩ không có ý tránh ra, thư ký Tiểu A đi tới, gật đầu với hai vệ sĩ, hai vệ sĩ lập tức áp giải Lý Thiên Trạch rời khỏi nhà thờ, trực tiếp đưa đến sân bay, áp giải cô ta lên máy bay buộc cậu ta ra nước ngoài.

Hôn lễ kết thúc, cậu cùng anh trở lại biệt thự Mã lão phu nhân cho cậu.

Nơi này xem như phòng tân hôn của hai người, đã bố trí mới hoàn toàn.

Cậu ngơ ngác ngồi trong phòng, vẫn mặc áo cưới thất thần. Căn phòng này đúng là phòng bọn họ sẽ trải qua đêm tân hôn, không khí tràn đầy giản lược và tôn quý.

Nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm, Cậu mời hoàn hồn lại, cậu nhận ra cậu đã kết hôn rồi.

Hôn lễ này đối với cậu mà nói, thứ cần nhớ không nhiều.

Toàn bộ quá trình đều là vô tri vô giác.

Vào một khắc Hoàng Vũ Hàng tuyệt tình lái xe rời đi, cậu biết mình đã tuyệt vọng.

Có lẽ kết hôn với Mã Gia Kỳ không phải là một lựa chọn tốt lắm, nhưng cũng chưa hẳn là một lựa chọn xấu, không phải sao?

Ít ra đứa bé có cha, ít ra đứa bé vừa sinh ra sẽ không thiếu sót tình cảm gia đình.

Lúc này cậu đã hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, khi xảy ra chuyện, Mã Gia Kỳ mặc dù tức giận, nhưng vẫn cùng mình hoàn thành hôn lễ này.

Có lẽ, anh thật sự quan tâm đứa bé hơn tất cả?

Tiểu Trạch, thật xin lỗi, tôi phải kết hôn với Mã Gia Kỳ.

Bất kể ban đầu là tôi vô tình cầm nhầm thể phòng của cậu, hay là cậu cố ý cho sai, vận mệnh đều đã xảy ra rồi.

Tôi và Hoàng Vũ Hàng đã hoàn toàn kết thúc, tôi bị anh ta bán đi bằng 5 triệu đôla, 2 triệu nhân dân tệ và một chiếc xe số lượng có hạn, vào giây đó, tìnhh yêu của tôi cũng đã chết.

Nếu đã không có tình yêu, tôi tuyệt đối không thể mất đứa bé này.

Vì đứa bé, tôi phải kiên cường! Tôi tuyệt đối không thể tùy tiện ngã xuống.

Vì đứa bé, phải kết hôn.

Dù cuộc hôn nhân này chỉ là một hình thức, tôi cũng không quan tâm.

Đối với một người không còn tin tưởng tình yêu mà nói, kết hôn với ai có gì khác nhau sao?

Cậu ngồi trên giường suy nghĩ, anh từ trong phòng tắm đi ra, giương mắt thấy dáng vẻ hiện tại của cậu.

Cậu không có tuyệt vọng và điên cuồng của ban ngày, biểu tình trên mặt che giấu một vẻ kiên định.

Xem ra, cuối cùng cậu cũng biết nên làm thế nào mới tốt nhất cho đứa bé.

Cậu thấy anh chỉ quấn khăn tắm ngang hông đi ra, ánh mắt mất tự nhiên dời đi.

Mặc dù đã kết hôn, nhưng cậu vẫn không thích ở trong phòng ngủ với một người đàn ông xa lạ.

Ánh mắt anh lóe lóe, sao anh không hiểu ý của cậu?

Nghĩ đến ban ngày cậu khóc tuyệt vọng như vậy, gặp quỷ, anh lại mơ hồ cảm thấy có chút đau lòng.

“Tối nay tôi ngủ ở thư phòng, cậu mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Không chỉ có cậu không quen, anh cũng không quen.

Dù sao cuộc hôn nhân này chỉ là vì đứa bé mà tồn tại, ngủ ở đâu không quan trọng.

Cậu ngước mắt nhìn anh, cậu kinh ngạc.

Căn phòng này là của anh, anh lại để cho mình? Đúng rồi, anh ấy vốn không thích mình, sao có thể nguyện ý ngủ chung với mình?

Anh không nói nhảm nữa, dây thần kinh của cậu mới hoàn toàn buông lỏng.

Ngày này, cuối cùng cũng kết thúc.

Sáng hôm sau, cậu rời phòng liền ngửi thấy mùi thơm thức ăn, còn có Tiểu A chờ trong phòng khách.

“Chào thiếu phu nhân.” Thư kí A lễ phép chào hỏi.

“Chào.” cậu gật đầu: " Mã Gia Kỳ đâu?”

Tối hôm qua sau khi anh đi, cậu ngủ rất sâu. Đây là lần đầu tiên từ lúc vào nhầm phòng cậu ngủ ngon như vậy. Cho nên anh cách vách rời đi lúc nào cậu cũng không biết.

“Tổng giám đốc đến công ty rất sớm.” Tiểu A làm hết phận sự trả lời: “Chủ tịch phân phó, cho thiếu phu nhân ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Nếu cần gì thì thông báo là được.”

“Nghỉ ngơi? Tôi không cần nghỉ ngơi.” cậu nhướng mày, nếu cậu ở nhà nghỉ ngơi, cậu không có tiền.

Mình còn phải gửi tiền về nhà, như thế mẹ mới có thể tốt hơn một chút.

Tiền của Mã gia, phải đợi mình sinh xong đứa bé mới có thể lấy.

Kể từ bây giờ đến khi sinh, còn rất lâu.

Nếu khoảng thời gian này mình không gửi tiền về nhà, bà nội nhất định sẽ hành hạ mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ham#ký