4+5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


04.

—— Cái gì chứ, thì ra đây gọi là thích một người sao.

Ngô Thế Huân không nghĩ tới chính là, ngày hôm sau cậu và Biện Bạch Hiền thế nhưng trở thành nhân vật chính của tin đồn. Nguyên nhân là tối hôm qua lúc cậu nắm tay Biện Bạch Hiền bị học sinh cùng trường thấy được. Bất quá cậu thật ra không thế nào để ý, dù sao cái gọi là tin đồn này đó, không quản nó, một thời gian sau tự nhiên sẽ tiêu thất.

Nhưng này chỉ là suy nghĩ của một mình cậu, nhân vật chính còn lại của tin đồn dĩ nhiên gấp đến độ sứt đầu mẻ trán.

Giờ ra chơi, liền nhìn đến Biện Bạch Hiền nắm lấy tay Phác Xán Liệt ra sức giải thích. Phác Xán Liệt vừa thấy cậu, liền vui tươi hớn hở cười nói: "A ha, người yêu nhỏ của Bạch Hiền của chúng ta đến đây!"

Biện Bạch Hiền bên kia lại bắt đầu kích động giải thích.

"Anh Xán Liệt, anh làm ơn đừng có đùa như vậy, một chút cũng không buồn cười."

"Ha ha ha! Chỉ là đùa một chút thôi ~" Sau đó lại trưng ra vẻ mặt hóng chuyện bát quái tiến gần người cậu, "Em và Bạch Hiền thật sự không phải?"

Cậu còn chưa kịp đáp lại, Biện Bạch Hiền bên cạnh đã nhanh chóng cướp lời phản bác: "Đương nhiên không phải!"

Thế là cậu nhún nhún vai, không sao cả mở miệng: "Như anh ấy nói."

"Chậc, hại anh còn nghĩ hai người quen nhau thật, làm anh giật cả mình ~"

"Xán Liệt, cậu... cậu cậu cậu... hoảng sợ sao?"

"Đương nhiên, tớ còn nghĩ Bạch Hiền đáng yêu nhất thế gian của tớ bị đoạt đi rồi, hại tớ thật sự thương tâm một trận đó."

Khuôn mặt của Biện Bạch Hiền chớp mắt đỏ bừng, quăng lại một câu "tớ về lớp trước", tiếp theo liền vội vội vàng vàng chạy đi rồi.

Ngô Thế Huân nhìn Biện Bạch Hiền như vậy, không nhịn được hỏi Phác Xán Liệt: "Anh Xán Liệt, anh là thật không hiểu hay là giả vờ không hiểu?"

Chỉ thấy đối phương vẫn là đĩnh đạc tươi cười, "Cái gì? Cái gì hiểu hay không hiểu?"

Thật đúng là không phải ngu ngốc bình thường.

Cậu lại thay đổi câu hỏi: "Anh Xán Liệt có người mình thích chưa?"

"Người mình thích sao...?" Hắn tự hỏi một hồi, sau đó cười cười, "Hình như vẫn chưa có."

"Vậy sao."

"Thế nào, thế nào? Chẳng lẽ thành viên đáng tin cậy nhất của Hội học sinh chúng ta đây thích đại gia anh?"

Ngô Thế Huân đơn giản khinh thường, chậm rãi phun ra một chữ.

"Cút."

Hôm nay Ngô Thế Huân cũng bị thầy giáo bắt ở lại sửa sang tư liệu, đợi đến khi nhiệm vụ hoàn thành sắc trời đã muốn là chạng vạng, bên ngoài bất tri bất giác đã rơi nặng hạt mưa từ lúc nào. Cậu trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn chính mình buổi sáng có xem dự báo thời tiết, mang ô đến trường học.

Đi đến cổng trường, lại nhìn thấy một thân ảnh ngoài dự tính.

"Anh không mang ô sao?"

Đối phương nghe được thanh âm của cậu, quay đầu đáp, "Ừ."

Quả nhiên, anh ấy chỉ khi ở trước mặt Phác Xán Liệt, mới có thể tươi cười như thế.

"Vậy cùng nhau trở về đi?"

Cậu bung dù, đi đến bên cạnh đối phương. Không ngờ Biện Bạch Hiền lại lùi ra phía sau vài bước, nhỏ giọng nói: "Không được."

Cậu nhíu mi, "Mưa to như thế, chẳng lẽ anh còn muốn đứng ở chỗ này đợi mưa tạnh?"

Đối phương chỉ là nhỏ giọng nói: "Liên quan gì đến em."

Ngô Thế Huân chưa bao giờ là người có tính nhẫn nại cao, phản ứng không được tự nhiên cực độ của đối phương cũng làm cho cậu có điểm không kiên nhẫn, thế là cậu đi qua kéo tay của Biện Bạch Hiền, tính toán mạnh mẽ kéo anh ấy vào dưới tán ô. Mới vừa định cất bước đầu tiên, ai biết Biện Bạch Hiền lại đột nhiên mạnh mẽ ngăn tay cậu lại, Ngô Thế Huân không có dự đoán được đối phương sẽ làm ra hành động như thế, bàn tay cầm ô thoáng chốc buông lỏng, chiếc ô cứ như vậy rơi xuống mặt đất, tùy ý để mưa hung hăng xối vào.

"Anh không muốn làm cho Xán Liệt lại hiểu lầm lần nữa!"

Cậu đột nhiên cái gì cũng nói không nên lời. Cũng không có nhặt chiếc ô nằm trỏng trơ trên mặt đất lên.

Ngô Thế Huân chỉ là chậm rãi giải thích: "Chúng ta chỉ là đi chung ô về nhà, tất cả mọi người đều biết trời mưa, nói với bọn họ anh quên mang ô, sẽ không có chuyện gì hết."

"Không cần."

"Chỉ là cùng về nhà mà thôi, không có việc gì đâu."

"Không cần."

"Anh ở chỗ này chờ mưa tạnh, đợi trời tối cũng về không được."

"Không sao cả."

"Em sẽ giải thích với anh Xán Liệt."

"Không cần."

Tính nhẫn nại của Ngô Thế Huân cuối cùng cũng bị đối phương rút cạn hết, cậu trong lòng đau xót, nhịn không được quát: "Cho dù anh có tin đồn với ai thì Xán Liệt anh ấy căn bản cũng sẽ không quan tâm, anh có hiểu không!!!"

Biện Bạch Hiền bị tiếng hét này của cậu làm cho bả vai run lên, giống như bị cái gì vặn chốt mở, lập tức bật khóc.

Ngô Thế Huân lẳng lặng nhìn người thiếu niên trước mặt run run rơi nước mắt, cũng không quản bản thân sẽ bị mưa xối cho ướt nhẹp, đi đến chỗ chiếc ô nằm trên mặt đất nhặt lên, thản nhiên đặt ở trước mặt Biện Bạch Hiền, nói: "Ô cho anh, em đi trước, như vậy cũng không sợ người khác nói chúng ta có cái gì đi."

Biện Bạch Hiền nhìn chiếc ô màu xanh trong suốt đặt ở dưới chân của mình, lại nhìn thân ảnh của Ngô Thế Huân đã muốn chạy thật xa về phía màn mưa.

Yên lặng bung dù, Biện Bạch Hiền không muốn nghĩ bất cứ điều gì nữa.

05.

—— Chúng ta vẫn có thể làm bạn bè. Chỉ cần em cho dù bị đánh chết cũng không nói, chỉ cần anh cứ như vậy làm như không biết.

Từ lần đó về sau, Ngô Thế Huân không có gặp được Biện Bạch Hiền, không phải cố ý trốn tránh anh ấy, mà là khoảng cách tới ngày kỷ niệm thành lập trường càng ngày càng rút ngắn, công tác của cậu cũng lại càng ngày càng nhiều, đừng nói là tìm Biện Bạch Hiền, cậu thậm chí ngay cả thời gian đi WC cũng không có.

Trường học quy định ở ngày kỷ niệm thành lập trường mỗi một lớp đều phải có một hoạt động riêng, mà ngày đó trường học cũng sẽ mở cổng tự do đón học sinh các trường khác tới chơi, từng lớp đương nhiên cũng sẽ bề bộn nhiều việc, thành viên của Hội học sinh lại vội càng thêm vội. Huống chi Ngô Thế Huân cậu vừa là lớp trưởng vừa là thành viên của Hội học sinh.

Lớp cậu lựa chọn mở quán café, khá đơn giản, cậu cũng không cần chuẩn bị gì nhiều.

Anh Xán Liệt cũng đồng dạng không phải làm gì cả. Song lớp của Biện Bạch Hiền bởi vì nhận nhiệm vụ phụ trách mảng văn nghệ cho trường nên Biện Bạch Hiền bắt buộc phải tham gia. Lớp của anh ấy hình như quyết định đóng một vở kịch.

Thật vất vả nghênh đón ngày kỷ niệm thành lập trường, quả nhiên, Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền rất nhanh đồng thời xuất hiện ở trước mặt chính mình.

Tiếp đón bọn họ vào gian café của lớp ngồi xong xuôi, Phác Xán Liệt lúc này mới cười nói: "Thế Huân, mệt muốn chết đi?"

"Anh còn dám nói sao." Hả hội trưởng đại nhân trên danh nghĩa của Hội học sinh?

Nhìn đến Biện Bạch Hiền ngồi ở một bên cố gắng học thuộc kịch bản, cậu có chút tâm tính trêu đùa liền cười nói: "Thế nào? Anh còn chưa có thuộc thoại sao?"

Đối phương quả nhiên lập tức trừng cậu một cái, "Anh học thuộc từ lâu rồi! Đây là đang ôn lại!"

Gặp đối phương thành công bị chính mình kích đến xù lông, Ngô Thế Huân thỏa mãn cười cười.

"Anh đóng vai gì vậy?"

"Người qua đường Giáp..."

Ngô Thế Huân nghe xong liền chuyển mắt nhìn xuống kịch bản trên tay đối phương, tiên sư, lời thoại vỏn vẹn chỉ có ba câu còn tập cái gì.

Phác Xán Liệt vẫn là trước sau như một nở nụ cười, "Bạch Hiền cố lên! Tớ sẽ đến xem cậu diễn!"

"Thật sao?!" Biện Bạch Hiền kinh ngạc lại chờ mong nhìn về phía hắn.

"Ừ, một lời đã hứa."

"Tớ... Tớ sẽ cố gắng!"

"Thế Huân cũng cùng đi đi?"

"A? Được được."

Thế là tới thời điểm lớp của Biện Bạch Hiền lên sân khấu, Ngô Thế Huân nói với bạn cùng lớp của cậu một tiếng, sau đó liền cùng Phác Xán Liệt hội họp.

Vai diễn của Biện Bạch Hiền chính là người qua đường Giáp, chỉ cần nói ba câu thoại là hoàn thành, nhưng không biết anh ấy liệu có phải do khẩn trương quá hay không, thế nhưng lời thoại đầu tiên đã nói sai rồi. Sau khi vở diễn kết thúc vẫn không nhìn thấy bóng dáng của anh ấy. Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt sau khi vở diễn kết thúc đã chia nhau ra tìm Biện Bạch Hiền, chính là tìm thế nào cũng tìm không thấy.

Cuối cùng là Ngô Thế Huân tìm được anh ấy ở trong nhà vệ sinh nam.

Biện Bạch Hiền chính là ngồi xổm ở một góc của WC, cái đầu nhỏ nhắn chôn ở giữa hai đầu gối, thấy không rõ vẻ mặt của anh ấy.

"Anh trốn ở chỗ này làm gì?"

Ngô Thế Huân đợi thật lâu, đối phương vẫn không có đáp lại, cậu đang định nói gì đó, đối phương lại mở miệng.

"Anh... Lúc anh luyện tập rõ ràng rất tốt."

Ngô Thế Huân cũng đi đến trước mặt đối phương, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: "Ừ, em biết."

"Anh rõ ràng luyện tập rất nhiều lần... Nhưng là, khi anh nhìn thấy Xán Liệt ở dưới sân khấu, anh lại thật khẩn trương thật sự khẩn trương..."

"Đầu trở nên thật loạn... Chính mình đang nói cái gì cũng không biết...."

Ngô Thế Huân chỉ nhẹ giọng đáp lại thiếu niên trước mặt: "Ừ, em biết." Sau đó bổ sung một câu: "Anh Xán Liệt nhất định cũng biết."

"Thật sao?"

"Thật."

Biện Bạch Hiền tựa hồ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thật tươi với cậu.

Đây là, lần thứ hai anh ấy cười với mình.

"Cơ mà lại nói, thật tốt khi em nghĩ ra được chuyện vào trong WC tìm anh."

"Cũng là nhờ phúc anh vào WC trốn thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro