silent

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

angst, thông tin không có thật.
có thể dùng não khi đọc (hoặc không) vì rai tờ bỏ não ra để viết.

thay đổi chủ ngữ bất thường, chú ý đừng để bị nhầm.














"em ổn mà." rõ ràng là tôi chẳng hề ổn chút nào. 

người ta nói, idol không nên xem những tin nhắn bêu rếu của anti và rồi giải thích, xin lỗi. điều đó khiến cho lũ anti được dịp ồ ạt tràn vào đả kích tâm hồn người nghệ sĩ. tôi lại làm trái rồi. từng chữ, từng từ, từng lời nói xúc phạm chạy thẳng vào tâm trí tôi. tôi không thể quên được chúng.

đồ bất tài. - nhưng mình vào được k-pop rồi mà?

đồ xấu xí. - ừ, mình cũng thấy vậy.

bắt nạt. - mình không hề làm vậy mà.

tôi ghét cậu. - mình cũng ghét mình.

đừng cười nữa, nụ cười của mày trông dị quá. - mình sẽ che nó lại.

flop. - ừ, mình biết mà.

đi ch.ết đi.


tôi không biết nên làm gì, nên đáp trả hay im lặng làm theo? tôi không hiểu, tại sao tôi lại làm như thế. có lẽ, một phần nào đó bên trong tôi,


chẳng còn muốn sống nữa.



















seungmin lại bỏ cơm rồi. tôi chẳng thể hiểu nổi em ấy. 

tôi đoán rằng em lại đọc mấy bình luận tiêu cực ấy nữa rồi. tôi biết hết chứ, biết cả những lúc em âm thầm gạt đi những giọt nước mắt nóng hổi, những lúc em cô độc một mình mà không thể dãi bày với ai.

tôi muốn hỏi em rằng, có phải khi màn đêm buông xuống, ở trong gian phòng tối tăm cô đơn một mình, nụ cười thường ngày của em biến mất, để lộ bộ mặt thật yếu đuối của em. tôi muốn hỏi em là, có phải khi em ở chốn riêng tư chẳng cần đối mặt với bất kì ai, em mới dám buông bỏ những nặng nề gánh vác trên đôi vai gầy và trái tim khô cằn không thôi rỉ máu trong thầm lặng.

tôi nhìn em, ánh mắt mệt mỏi rã rời cố gắng tiếp tục đối diện với thực tại thảm khốc, liệu bên trong em còn phần nào yên bình không? tôi không biết, chẳng ai biết được, ngoại trừ em ra.

và liệu rằng ở nơi yên bình vẳng lặng ấy, tôi có thể bước đến bên em chứ?











"hãy để trái tim anh lắng nghe những tiếng khóc từ sâu thẳm bên trong lòng em nữa được không?" anh ôm chặt lấy tôi, "để cơ thể mệt mỏi của em không phải tự trấn an bản thân đi về nơi cô độc cằn cõi ấy."

vượt qua bức tường bảo vệ mà em xây lên giữa đời người, chạm tới nơi hiu quạnh trong em, là giọt lệ yếu đuối chỉ mình anh thấu, là giọt lệ thầm lặng khiến anh đau nhói trong lòng khi em che giấu.


em có thể gục vào bờ vai lớn này và không cần chịu đựng riêng em nữa, em có thể than vãn với anh tất cả những gì đã đè nén em bấy lâu nay, hãy để đôi tay này gạt hết đi những giọt nước nóng hổi ấy. đừng tự nhủ với bản thân rằng em đã quen với chúng rồi, hãy để trái tim này lắng nghe tiếng lòng em.

xin em, xin em đừng chịu đựng vết thương nơi đáy lòng một mình. xin em hãy để tiếng nức nở bị chôn giấu trong lặng thầm ấy được con tim anh lắng nghe. 






nếu quá đỗi đau đớn, tôi sẽ cùng với em rơi nước mắt, xin hãy để nước mắt tuôn rơi khi đối mặt với tôi. đừng gượng mình nén đi đau thương, cứ nức nở với tôi. tôi sẽ ôm lấy em, xin em hãy tựa vào tôi, để người anh này đưa em ra khỏi đau đớn sâu thẳm mơi đáy lòng ấy. tôi rõ biết em chỉ cần những lời an ủi, đôi khi chỉ là những cái ôm và một bờ vai để em dựa dẫm. vậy cớ sao em lại mỉm cười che đậy những đau buồn ấy? nhưng sẽ ổn cả thôi, vì tôi sẽ ở đây với em.


"làm ơn để trái tim này nghe những tiếng nức nở trong thầm lặng của em nữa được không? hãy để anh ôm lấy em, để em không còn cô độc nơi tâm can khô cằn."

ngang qua vết nứt nơi trái tim em, bước tới nơi u buồn nhất bên trong em, là những giọt lệ thầm lặng rơi mà chỉ riêng tôi thấu hiểu, là những giọt lệ thầm rơi khiến tôi nhói lên vì đau lòng. em có thể dựa vào bờ vai này mà không cần chịu đựng riêng em nữa. hãy để tôi gạt đi thứ nước nóng hổi này. em có thể nói hết cho tôi về những đớn đau mà em đã phải một mình vượt qua. 

chỉ xin em đừng lẳng lặng che đi vết thương từ tận tâm can một mình.



khi con tim tôi chỉ còn những giọt mưa vô hình lạnh lẽo, anh sẽ nắm lấy tay tôi cùng đứng dưới mưa. 

"xin em đừng chịu đừng một mình, đã có anh ở đây che chở em bằng mái ô từ trái tim anh. khi khóe mi dâng trào mớ cảm xúc hỗn độn đã kìm nén bấy lâu nay, cơn mưa xối xả mang cả những niềm đau, em nhất định không được chịu đựng nó trong đơn độc. hãy để anh thấy khóe môi sầu bi sau chiếc vỏ tươi sáng tựa ánh dương mà em treo lên."

"sẽ ổn chứ, nếu anh gỡ bỏ lớp vỏ ấy, và được nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi của em?"








tôi muốn nghe tiếng nức nở tự tận tâm can của em, có được không? tiếng khóc khiến lòng tôi quặn lên vì em đã kìm nén bấy lâu. 

em có thể gục xuống đôi vai này mà khóc nức lên, tôi sẽ không để em phải chịu đựng một mình. làm ơn hãy để bàn tay này gạt đi dòng nước mắt đau thương ấy. em có thể than thở với tôi về những đau thương mà em đã tự thân chịu đựng. 

làm ơn, xin em đừng che dấu vết thương lòng của mình trong im lặng. xin em hãy để tiếng nức nở ấy tan vào tâm can tôi nữa.



















1.32 p.m - 0708










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro