Chương 22: Đặc chủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông nói cái gì?! Ngày nghỉ của tôi đâu? Ông ăn hết rồi à?!"

Ông chủ nói: "Người đó trả giá gấp ba. Doãn, tôi hứa với cậu, sau lần này nhất định sẽ cho cậu nghỉ. Quyết định vậy đi."

Doãn Tịnh Hàn nhìn điện thoại bị ngắt: "Đồ chủ nghĩa tư bản ác độc!"

Nhiệm vụ còn chưa kết thúc, công ty đã ký tiếp hợp đồng mới. Doãn Tịnh Hàn lại phải đối mặt với Phù Sơn Minh, cậu hi vọng đến lúc đó mình vẫn còn toàn mạng trở về. Tối hôm đó, Doãn Tịnh Hàn quay về phòng thay quần áo, tuy phải chịu trách nhiệm bảo vệ tòa nhà này, nhưng cậu cảm thấy ra ngoài một tiếng chắc cũng không thành vấn đề. Cậu rón rén mở cửa, trèo tường đi ra ngoài rồi phóng thẳng tới quán bar, ai ngờ còn chưa nói được hai câu với người đẹp, điện thoại đột nhiên vang lên. Doãn Tịnh Hàn nhìn màn hình, nghẹn ngào nói: "Ông chủ..."

"Cậu đang ở đâu?"

"Quán bar..."

Thiệu Tu Kiệt rất bình tĩnh: "Ồ, khó trách trong nhà có một tên sát thủ lẻn vào cũng không ai quan tâm."

Doãn Tịnh Hàn kinh ngạc: "Sát... sát thủ?"

"Đúng vậy, vừa rồi một viên đạn bay sượt qua đầu tôi. Tôi cảm thấy..."

Doãn Tịnh Hàn cúp điện thoại, vội vàng chạy trở về, cả tòa nhà không bị tổn thất gì, chỉ có phòng ngủ của chủ nhà bị tập kích. Doãn Tịnh Hàn nghiên cứu vết nứt trên tường, suy đoán phương hướng của sát thủ: "Hắn vào đây bằng cách nào?"

"Không biết."

"Người đâu hết rồi?"

"Không biết." Thiệu Tu Kiệt nhìn Doãn Tịnh Hàn: "Trễ như vậy mà cậu còn ra ngoài làm gì?"

Doãn Tịnh Hàn im lặng vài giây, sau đó bổ nhào qua sám hối: "Ông chủ, tôi biết sai rồi. Sau này tôi sẽ không tự ý rời khỏi cương vị công tác nữa..."

Thiệu Tu Kiệt sờ đầu cậu, thở dài: "Bỏ đi, may là Tiểu Song không về nhà nên mới tránh được một kiếp. Sau này cậu đừng ham chơi như vậy nữa."

Doãn Tịnh Hàn gật đầu, dừng một chút rồi hỏi: "Camera theo dõi có quay được sát thủ không?"

"Bọn họ đang kiểm tra." Thiệu Tu Kiệt nhìn phòng ngủ của mình: "Tôi không thể ngủ một mình."

Doãn Tịnh Hàn áy náy vươn tay: "Vậy... Ngủ chung phòng với tôi không?"

"Ừm."

Cuối cùng chuyện sát thủ cũng không được điều tra rõ, từ nay về sau Doãn Tịnh Hàn bắt đầu chăm chỉ làm việc. Thỉnh thoảng ra quảng trường tản bộ với ông chủ, ra biển câu cá, ăn thức ăn ngon, mỗi ngày đều thoải mái như thế. Thấm thoát đã qua hai tháng, Doãn Tịnh Hàn nghẹn ngào thu dọn đồ đạc rời khỏi biệt thự, run rẩy đi tìm Phù Sơn Minh. Sau khi đến nơi, hai mắt Doãn Tịnh Hàn lập tức sáng lên, có lẽ do ở Thiệu gia không thấy người giúp việc nữ nào nên bây giờ cậu cảm thấy người giúp việc nữ ở đây rất xinh đẹp. Phù Sơn Minh nhìn cậu nói chuyện hăng say với người giúp việc, tươi cười bước qua: "Vô ích thôi, bảo bối."

Doãn Tịnh Hàn quay đầu lại: "Vô ích cái gì?"

"Tao là gay."

Doãn Tịnh Hàn lùi lại hai thước: "Tao biết."

"Thỉnh thoảng tao cũng tham gia vài hoạt động công ích xã hội của giới đồng tính... Đừng nhìn tao như vậy, tao nói thật." Phù Sơn Minh sung sướng nói: "Vì thế bảo bối à, người giúp việc mà tao thuê đều là người đồng tính."

"..."

Từ đó trở đi Doãn Tịnh Hàn bắt đầu chịu đựng sự độc hại của Phù Sơn Minh. Sống chung với biến thái rất hao tâm tổn sức, nhưng thật ra cũng không đến nỗi nào. Điều làm cho Doãn Tịnh Hàn rối rắm là một chuyện khác.

"Tao muốn xin phép về nhà đón năm mới."

Phù Sơn Minh nhắc nhở: "Năm mới qua lâu rồi."

"Đó là năm mới của mày. Tao đón tết âm lịch."

Phù Sơn Minh ngẩng đầu lên: "Có gì khác nhau sao?"

"Đương nhiên là có. Dù sao thì tao cũng phải về."

"Vậy tao làm sao bây giờ?"

"Kệ mày chứ."

Phù Sơn Minh nhìn Doãn Tịnh Hàn bằng ánh mắt nguy hiểm: "Bảo bối, bây giờ tao là ông chủ của mày."

Doãn Tịnh Hàn nghẹo ngào chui vào trong góc oán giận, đến khi cậu dọa "sau này ông đây sẽ rời khỏi giới lính đánh thuê", Phù Sơn Minh mới miễn cưỡng đồng ý yêu cầu của cậu, nhưng chỉ cho nghỉ đúng một ngày. Vì thế Doãn Tịnh Hàn phải chạy suốt đêm về nhà, đón giao thừa với gia đình. Năm giờ sáng hôm sau đã bị điện thoại đánh thức, Phù Sơn Minh ở đầu bên kia ra lệnh: "Lập tức trở về, hôm nay tao phải đi bàn chuyện làm ăn."

Doãn Tịnh Hàn thật sự muốn cào tường, cậu cúp điện thoại rồi gọi sang Mỹ: "Tôi muốn từ chức. Từ chức!"

Ông chủ buông hợp đồng chuẩn bị ký xuống, tiếc nuối nhìn giá trên đó, khuyên nhủ: "Doãn, bình tĩnh một chút. Tôi sẽ không đưa thêm việc cho cậu làm nữa, cậu sẽ có ngày nghỉ. Tôi hứa." Ông chủ khuyên nhủ một hồi, sau đó cúp điện thoại nhìn Thiệu Tu Kiệt: "Xin lỗi, cậu ấy muốn nghỉ... Thật ra ngài có thể mời cậu ấy đến nhà làm khách, như vậy cậu ấy cũng sẽ có thể bảo vệ ngài."

Thiệu Tu Kiệt bất đắc dĩ, đành phải quay về.



Ngày tết, Tứ Cửu Thành nhộn nhịp, Thôi Thắng Triệt đến nhà người quen chúc tết theo thường lệ. Doãn tư lệnh nhìn hắn, người này giống như đã thay da đổi thịt, biến thành một người hoàn toàn khác. Ông đưa Thôi Thắng Triệt đến phòng làm việc: "Tôi đã xem đơn xin của cậu. Cậu nói muốn bộ đội học theo lính đánh thuê?"

Thôi Thắng Triệt chậm rãi nói: "Trước kia tôi có chấp hành vài nhiệm vụ cần dùng lính đánh thuê, ban đầu đều là bộ đội đặc chủng ngụy trang. Tuy bộ đội đặc chủng đã từng được huấn luyện cách ngụy trang, chỉ nhìn ngôn hành cử chỉ khó mà phân biệt được, nhưng lính đánh thuê chân chính là người biết hưởng thụ cuộc sống vui vẻ và hòa thuận. Bộ đội đặc chủng chỉ làm theo lý thuyết, sau một thời gian chắc chắn sẽ bại lộ."

"Bộ đội đặc chủng vẫn ở doanh trại, nhiệm vụ của bọn họ không cần ngụy trang. Nhưng tôi cho rằng không thể chờ gặp chuyện rồi mới bắt đầu giải quyết, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Nhiệm vụ mà bộ đội phải chấp hành là nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao, cấp trên đang lên kế hoạch thành lập hai đội, tôi cảm thấy có thể đưa thêm yếu tố này vào. Bọn họ là đặc chủng, nhưng ở ngoài cũng có thể là lính đánh thuê."

"Có lẽ sẽ có người cho rằng binh lính sẽ bị cuộc sống của lính đánh thuê hấp dẫn, sau đó trở nên hoang mang. Nhưng việc đổi góc độ suy nghĩ cũng có thể xem là một dạng thử thách." Thôi Thắng Triệt tiếp tục nói, suy nghĩ bắt đầu bay xa. Lúc cõng Doãn Tịnh Hàn ở Thái Lan, hai người đã thảo luận vấn đề này, Thôi Thắng Triệt còn nhớ rất rõ ràng: "Bộ đội đặc chủng là lực lượng vũ trang chấp hành nhiệm vụ chính trị, vì vậy bọn họ phải tuyệt đối trung thành với quốc gia và dân tộc. Tinh thần của họ phải thật mạnh mẽ, nhưng sự mạnh mẽ này không phải do bộ đội tẩy não mà là do ý chí mạnh mẽ của chính họ. Nói cách khác, cho dù bên ngoài gặp bất công thế nào, cho dù biết tổ quốc có nhiều khuyết điểm và thiếu sót thế nào, bọn họ vẫn yêu tổ quốc và đồng bào của mình. Không bao giờ cảm thấy dao động."

Thôi Thắng Triệt dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Đoạn cuối cùng là học từ miệng một người."

Doãn tư lệnh cười cười: "A Hàn sao?"

"Phải, cậu ấy nói cái này là do thầy của cậu ấy dạy." Thôi Thắng Triệt gật đầu, im lặng vài giây rồi lơ đãng hỏi: "Tịnh Hàn đâu? Sao không thấy cậu ấy?"

"Nó phải làm việc, đã đi từ sớm rồi." Doãn tư lệnh nói: "Suy nghĩ của cậu rất tốt. Người trẻ tuổi phải nhiệt tình thế này mới được."

Thôi Thắng Triệt thầm nghĩ, nếu Doãn tư lệnh đã nói vậy, năm sau đơn xin của mình nhất định sẽ được thông qua. Hắn thở ra một hơi, lễ phép nói chuyện với ông một lúc, sau đó đứng dậy chào tạm biệt.



Doãn Tịnh Hàn trở lại Malaysia một lần nữa, thay áo thun ngắn tay, hưởng thụ ánh mặt trời và sự độc hại của người nào đó. Cậu rầu rĩ đếm ngón tay, cuối cùng cũng chờ đến ngày hợp đồng chấm dứt. Phù Sơn Minh ngồi trên giường nhìn Doãn Tịnh Hàn thu dọn đồ đạc: "Mày đi thật à? Tao cảm thấy ở chung với mày rất thú vị."

Doãn Tịnh Hàn nhếch khóe miệng: "Tại sao?"

Phù Sơn Minh ngẫm nghĩ: "Đại khái là do tao không có người thân cũng không có bạn bè. Những người quen biết tao đều vì lợi ích, tất cả bọn chúng đều sợ tao, chỉ có mày không quen biết tao vì lợi ích, chỉ đơn thuần là ân oán cá nhân. Hơn nữa mày không sợ tao, còn có thể ở chung với tao lâu như vậy."

Hiếm khi tên biến thái này mới nói được một câu bình thường, Doãn Tịnh Hàn dừng lại động tác: "Tin tao đi, mày cảm thấy vậy là do những người có ân oán với mày đều bị mày giết chết. Chỉ có tao với Thôi Thành ngoan cường còn sống. Nếu tao bị mày giết từ sớm, mày sẽ không có loại cảm giác này."

Phù Sơn Minh híp mắt: "Nói cũng đúng."

"..."

Sợ tên này đột nhiên nổi điên muốn giết mình, Doãn Tịnh Hàn vội vàng chạy về Bắc Kinh. Thời tiết ở đây rất ấm áp, cậu đứng ở sân bay hít một hơi, chuẩn bị đi hưởng thụ ngày nghỉ. Lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cậu liếc mắt nhìn, nghẹn ngào bắt máy: "Sếp, không lẽ có nhiệm vụ?"

"Không phải." Vương Nhất Trung nói: "Tiền của cậu đã tới."

Hai mắt Doãn Tịnh Hàn lập tức sáng lên: "Tôi tới ngay!" Cậu phấn khởi chạy tới Quốc An, sau đó ngẩn ra: "Tiểu Vũ?"

Điền Nguyên Vũ ngồi trong văn phòng, vui mừng nói: "Lão đại!"

"Sao em lại ở đây?"

"Em cũng không biết, nghe nói có việc."

Hai người nhìn Vương Nhất Trung ngồi bên bàn làm việc. Vương Nhất Trung cho người châm trà, cười hề hề đi tới khóa trái cửa, sau đó ngồi xuống bên cạnh bọn họ: "Thật ra chuyện là như vầy..."

Vẻ mặt của Doãn Tịnh Hàn và Điền Nguyên Vũ cứng đờ: "Đặc chủng?"

Vương Nhất Trung gật đầu.

"... Đặc chủng?"

"..." Vương Nhất Trung nói: "Đừng giả bộ không nghe thấy."

Doãn Tịnh Hàn khóc: "Một đống quy củ, không tự do không gái gú, cái gì cũng không có... Tôi từ chối."

Điền Nguyên Vũ gật đầu theo.

"Thật ra tôi chỉ thông báo cho hai cậu biết mà thôi."

Doãn Tịnh Hàn nhào qua: "Sếp, sếp suy nghĩ kỹ lại đi aaa!"

Vương Nhất Trung vội vàng né tránh: "Phục tùng mệnh lệnh đi. Đến doanh trại đừng làm xấu mặt Quốc An, cũng đừng làm xấu mặt giới lính đánh thuê. Biết chưa?"

Doãn Tịnh Hàn: "..."

Điền Nguyên Vũ: "..."



Vương Nhất Trung biết rõ tính tình hai người này. Để đề phòng trường hợp bọn họ trốn tới công ty nhận nhiệm vụ ở những nơi quỷ dị như địa cực, sa mạc, rừng nhiệt đới. Hôm đó ông đưa cả hai đến quân khu, sáng hôm sau lên trực thăng bay về phía rừng núi sâu thẳm. Tới nơi, Vương Nhất Trung mở cửa đá bọn họ xuống, sau đó quay đầu chạy lấy người.

Binh lính ở nơi này đã tập hợp xong, cả đám nhìn hai người đột nhiên rơi xuống. Hai người mặc quần áo thoải mái, tóc hơi dài, một người còn nhuộm màu, biểu tình lập tức thay đổi. Hai người này đang làm trò gì?

"Này này này, làm gì vậy!" Doãn Tịnh Hàn tức giận rống.

Điền Nguyên Vũ bò dậy: "Lão đại, nói nhỏ chút. Nếu không phải nửa đêm anh lẻn ra ngoài, chúng ta đã không bị ép lên máy bay, nếu có ý kiến cũng nên..." Người nào đó liếc mắt một cái, Điền Nguyên Vũ lập tức ngậm miệng.

"Không phải anh muốn tìm gái hẹn hò. Mẹ nó, quần áo còn chưa cởi một nửa đã bị lôi đầu về." Doãn Tịnh Hàn càng nghĩ càng tức: "Quá là vô nhân đạo!"

Điền Nguyên Vũ hùa theo: "Vô nhân đạo!"

"Thiếu chút nữa anh đã thành công rồi. Khốn nạn!"

Điền Nguyên Vũ: "Khốn nạn!"

"Lỡ sau này anh bất lực thì phải làm thế nào?"

Điền Nguyên Vũ: "Bất lực rồi!"

"..." Doãn Tịnh Hàn quay đầu lại: "Không cần lặp lại câu này. Cảm ơn!"

"Ồ."

Doãn Tịnh Hàn liếc mắt nhìn sang bên cạnh – đàn ông, nhìn tiếp xung quanh – đàn ông. Cậu nhất thời nghẹn ngào, trước kia cậu không tin có báo ứng, bây giờ cậu cảm thấy đây chính là báo ứng cho cuộc sống phong lưu trong quá khứ. Doãn Tịnh Hàn hít một hơi, thầm nghĩ dù sao mình cũng không ăn kiêng, cùng lắm thì tìm đàn ông. Điền Nguyên Vũ nhìn ánh mắt của Doãn Tịnh Hàn, lập tức đưa tay che mông: "Anh đừng nghĩ lung tung! Nằm mơ đi!"

Binh lính: "..."

Doãn Tịnh Hàn vừa định mở miệng, đột nhiên cảm giác được gì đó, cậu lập tức quay đầu lại. Người trước mắt mặc quân phục và giày quân đội chỉnh tề, hình dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ, con ngươi trầm ổn mang theo khí chất lạnh lùng khó tả.

"Tịnh Hàn, đã lâu không gặp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro