Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôi Thắng Triệt được an bài tại một bệnh viện cao cấp ở Bắc Kinh. Lần đầu tiên đến thăm hắn, trong mắt Doãn Tịnh Hàn chỉ toàn hình ảnh người kia, hoàn toàn không để ý nơi khác. Đợi đến ngày hôm sau tỉnh lại, đánh giá một vòng, Doãn Tịnh Hàn mới giật mình nói: "Sao lại là gian phòng này?"

Thôi Thắng Triệt có chút kinh ngạc: "Cái gì?"

"Lúc trước sau khi anh cường bạo em, em dưỡng thương tại chính phòng bệnh này đây."

Thôi Thắng Triệt: "..."

Những phòng bệnh thuộc tầng cao nhất này là phòng bệnh đặc biệt, không giống như các phòng bệnh thông thường khác. Những phòng ở đây đều do Bộ Quốc Phòng bao trọn, cho dù có bị thương chỗ nào thì chỉ cần là người đặc biệt trong quân đội là có thể ở lại đây chữa thương. Cho nên Thôi Thắng Triệt cũng trùng hợp ở tại phòng bệnh này.

Doãn Tịnh Hàn nhìn chung quanh một vòng, có chút cảm khái: "Lúc trước em ở tại nơi này một mình, người nhà cũng không biết, ngoài Tiểu Vũ thì không ai đến thăm... Ngược lại là có y tá xinh đẹp chăm sóc, nhưng cô ta đã cho em là gay, đừng nói đến ôm, ngay cả tay cũng chưa cho em sờ qua. Những ngày đó trôi qua thực thê lương..."

"..." Thôi Thắng Triệt bỗng nhiên có loại dự cảm không lành: "Tịnh Hàn, em đi đâu vậy?"

Doãn Tịnh Hàn tội nghiệp đi ra ngoài: "Anh tự mình nằm đó đi, em không tiếp. Dù sao thì người đến thăm anh không phải là ít, thiếu đi em cũng chẳng sao."

"Tịnh Hàn... Tịnh Hàn..."

Cửa phòng "cạch" một tiếng đóng lại.

"..."

Thôi Thắng Triệt trở về còn chưa đến 24 giờ, lần thứ hai chính mắt thấy người yêu của mình bỏ đi mà không thể ngăn cản. Cái này gọi là cái gì? Không phải là không gặp báo ứng mà là thời điểm còn chưa tới sao?

Doãn Tịnh Hàn biết dịch vụ nơi này cực kì cao cấp, đương nhiên không cần lo Thôi Thắng Triệt không có người chăm sóc, hơn nữa người của Thôi gia hôm nay chắc chắn muốn tới, cậu cũng không lo lắng hắn không có người bên cạnh. Cậu xuống tầng dưới mĩ mĩ mãn mãn ăn bữa cơm, nghĩ đến hình như từ hồi trở về còn chưa ghé qua căn cứ lần nào nên lái xe đi thẳng tới đó.

Tân binh đang huấn luyện, nhìn thấy cậu nhất thời 'xoạt' một tiếng nhìn qua, hai mắt đều đỏ ửng, cả người run run, Doãn Tịnh Hàn vốn định đi vào phòng thì nhận thấy ánh mắt mọi người, không khỏi run lên: "Nhìn tôi như thế làm gì? Các cậu..." Cậu vuốt cằm đánh giá những người này, chần chờ hỏi: "Sao tôi có cảm giác các cậu gầy đi vậy? Còn thê thảm thế này? Phát sinh chuyện gì sao?"

Một đám người chỉ vào cậu, thanh âm phát run, bi phẫn nói: "Anh không phải sống rất tốt sao, chúng tôi còn tưởng rằng anh đã chết. Mấy ngày nay anh đi đâu vậy?"

Doãn Tịnh Hàn nháy mắt mấy cái, vẻ mặt thành thật nói: "Tâm Can nhà tôi rất nhớ tôi, cô đơn quạnh quẽ không có người chăm sóc, cho nên tôi đã tự cho phép mình nghỉ mấy ngày để chăm sóc nó."

"..." Mọi người hồng hộc suyễn khí, trầm mặc một lát. Sau có người cẩn thận hỏi: "Đội... Đội trưởng đâu? Còn sống? Hay đã chết?"

Nếu là ngày hôm có người hỏi như vậy, Doãn Tịnh Hàn chắc chắn sẽ cực kỳ khó chịu, nhưng hiện tại tâm tình của cậu cực kì tốt, cao hứng gật đầu: "Vẫn còn sống, không có chuyện gì hết!"

Còn sống, chuyện này chỉ cần ngẫm lại thôi đã khiến cho người ta nhịn không được mà rưng rưng nước mắt. Cậu nhìn mọi người nói: "Anh ta đến Kuala Lumpur một chuyến, rốt cuộc là làm sao? Các cậu còn chưa nói vì sao mà các cậu trở nên thảm như vậy."

Mọi người lau mặt, run giọng nói: "Sau khi cùng huấn luyện viên hoàn thành nhiệm vụ trở về, cả một đám mặt mày đầy sát khí như La Sát. Cả ngày mặt hằm hằm như mặt cá chết, chúng tôi còn không biết làm sao. Chỉ nghe nói có hai người nằm viện, trong đó không có anh và đội trưởng. Chúng tôi suy nghĩ nửa ngày, nhất trí cho rằng có người gặp nạn ngoài ý muốn cho nên các giáo quan mới như vậy. Nếu anh và đội trưởng không có việc gì thì bản mặt của họ là sao? Trước khi chết cũng phải biết nguyên do vì sao phải chết chứ!"

Doãn Tịnh Hàn vội ho một tiếng, cảm giác chính mình vừa rồi đem sự việc nói ra quá nhanh. Sớm biết như thế cậu phải nói Thôi Thắng Triệt bị thương. Cậu im lặng sau một lúc lâu mới yếu ớt nói: "Thật ra đây là bởi vì thất tình. Các cậu cũng nên biết không thể cùng người đang thất tình phân rõ phải trái đúng không? Có lẽ họ đang tại thời điểm thiếu tình yêu. Thật khó mới có thể yêu một người, kết quả người nọ bỗng nhiên đem mình bỏ lại. Rất thương tâm đúng không? Nhưng mà mọi người yên tâm." Cậu kiên nhẫn mà thành khẩn an ủi: "Bọn họ sau đó sẽ tốt thôi, sẽ không sao đâu. Tin tôi đi."

Mọi người hoài nghi nhìn cậu: "Thật sao?"

Doãn Tịnh Hàn gật đầu, nháy con ngươi xinh đẹp, vẻ mặt vô cùng chân thành.

Mọi người quan sát nửa ngày, đành phải cố tin tưởng.

Vì thế hôm nay khi Từ Minh Hạo đến huấn luyện bọn họ, chỉ thấy mọi người yên lặng nhìn cậu ta, bộ dạng muốn nói lại thôi.

"..." Từ Minh Hạo nói: "Ánh mắt đó là sao hả? Tôi đây chẳng lẽ có chỗ nào cần các cậu đồng cảm sao?"

Mọi người im lặng một lát, lần lượt tiến lên vỗ vai: "Huấn luyện viên, chân trời nơi nào chả có hoa cỏ. Cần gì phải vì một đoá hoa mà buông thả bản thân."

"Đúng vậy huấn luyện viên, anh lớn lên đẹp trai như vậy, chắc chắn cuối cùng sẽ gặp gỡ người yêu anh thôi."

"Là nam hay là nữ đều không quan trọng, chúng tôi sẽ không kì thị, chỉ cần hợp đôi là đồng ý tác hợp ngay."

Từ Minh Hạo nổi giận: "Đừng nói giống như tôi đây không có người nào thích!" Cậu ta nhất thời ngửa đầu, lầm rầm: "Nhớ ngày đó tôi còn ở trong quân ngũ chính quy, có rất nhiều người muốn giới thiệu người coi mắt, coi trọng tôi nhưng tôi không thích mà thôi. Hiểu hay không?"

Mọi người yên lặng lặp lại: "Bộ đội chính quy..."

Từ Minh Hạo phảng phất bị dội một gáo nước lạnh, bả vai run lên, lăn lộn trên mặt đất khóc lóc: "Tôi từ khi đến đây một bông hoa đào cũng không có. Nhân phẩm của tôi kém đến vậy sao?"

Mọi người âm thầm gật đầu, Doãn Tịnh Hàn quả nhiên không gạt người. Người này đúng là thiếu yêu.

Từ Minh Hạo lầm bà lầm bầm một trận, sau khi tỉnh táo lại thì giận quá hóa thẹn: "Con mẹ nó, việc tư của tôi đây các cậu có thể quản sao? Tôi nếu không có hoa đào thì các cậu cũng không được phép có. Hôm nay huấn luyện gấp đôi!"

Mọi người: "..."

Mọi người nhìn hạng mục cần huấn luyện mà lưng chừng nước mắt. Doãn Tịnh Hàn, đồ vương bát đản aaa!!!



Trong khoảng thời gian Thôi Thắng Triệt không chút tin tức, phòng làm việc không biết chồng chất bao nhiêu văn kiện cần xử lí. Doãn Tịnh Hàn chậm rãi đi trên hành lang, định hỗ trợ giải quyết một số việc. Kết quả, cậu vừa mới đẩy cửa ra thì đã cứng người, vội vã quay đầu chạy

"Đứng lại." Người ở bên trong trầm giọng nói.

Doãn Tịnh Hàn theo phản xạ run lên, run rẩy lết trở về, hai tay bám vào khung cửa, lộ ra hai ánh mắt: "Trung đoàn..."

Trịnh Kỳ Dũng gật đầu: "Vào đây."

Doãn Tịnh Hàn vì thế chậm chạp lê người qua: "Trung đoàn, sao ngài lại ở đây?"

Trịnh Kỳ Dũng sắp xếp lại văn kiện: "Vậy con nghĩ trong khoảng thời gian này ai là người xử lí văn kiện?"

Doãn Tịnh Hàn không trả lời. Nếu cậu biết quỷ súc ở quân doanh thì cho dù có đánh chết cậu cũng sẽ không trở về. Cậu đứng yên, đang nghĩ tới việc tìm cơ hội chạy trốn thì đột nhiên một văn kiện bay tới, sét đánh không kịp bưng tai đập vào mặt cậu. Doãn Tịnh Hàn nhất thời kêu lên một tiếng, bất chấp đau đớn nhanh chóng vươn hai tay tiếp nhận văn kiện, run rẩy đặt lên bàn, sau đó lập tức lui về phía sau, kinh sợ nhìn Trịnh Kỳ Dũng, phòng ngừa lại bị đánh.

Trịnh Kỳ Dũng cũng không ngẩng đầu lên: "Đừng ngẩn người, lại đây giúp đi."

Doãn Tịnh Hàn khóc thút thít một tiếng rồi tìm một chỗ, giống như cô vợ nhỏ bị ức hiếp mà ngồi xuống. Cậu liếc mắt nhìn Trịnh Kỳ Dũng, quả thực hoảng sợ vô cùng bởi cậu còn chưa từng cùng quỷ súc an ổn cùng nhau ngồi làm việc như vậy. Thời gian chậm rãi trôi qua đến giữa trưa, Trịnh Kỳ Dũng nhìn đồng hồ, buông văn kiện liếc cậu một cái. Học trò đáng thương của ông rõ ràng gầy đi rất nhiều, cũng vừa phải trải qua một cơn ác mộng thêm lần nữa, chắc chắn rất thương tâm. Nhưng dù cho có thế nào thì cậu vẫn còn sống, cho dù rơi vào đường cùng không lối thoát thì vẫn ương ngạnh sống. Cậu là một người có lý chí, có khí phách, có nghị lực, đủ để ông phải tự hào.

Doãn Tịnh Hàn có thể cảm nhận thấy được ánh mắt đang đặt trên người mình, chỉ cảm thấy sởn gai ốc, âm thầm hướng bên cạnh lùi dần lùi dần.

"Tiểu Nhị tử."

Doãn Tịnh Hàn lập tức đứng lên: "Có!"

Trịnh Kỳ Dũng nhìn nhìn tài liệu trên bàn, vỗ vỗ vai cậu: "Làm không tồi! Đi thôi, đi ăn cơm."

Doãn Tịnh Hàn: "..."



Từ Minh Hạo vừa mới huấn luyện xong đám tân binh, vừa hứng hết con mắt ai oán của mọi người, vừa thảnh thơi đi tới căn tin. Đúng lúc nhìn thấy Doãn Tịnh Hàn và trung đoàn đi tới. Hơn nữa người nào đó hai mắt đỏ lên, cả người thẳng tắp, ánh mắt mờ mịt giãy dụa. Từ Minh Hạo đảo mắt, hai con ngươi lập tức sáng tỏ, tiến lên tiếp đón trung đoàn rồi đem Doãn Tịnh Hàn kéo sang một bên: "Anh... hít sâu, anh... bình tĩnh, anh... anh vẫn ổn chứ?"

Doãn Tịnh Hàn bắt lấy tay cậu ta, kích động nói: "Ông ấy khen anh, thật sự khen anh! Lần này không phải qua loa!"

Từ Minh Hạo trầm mặc, thấy người này tiếp tục kích động, vội vàng phụ họa theo: "Phải đó, ông ấy khen anh, thật sự là anh. Được rồi, anh bình tĩnh đi, có muốn ăn cơm không?"

"Ăn!" Doãn Tịnh Hàn đi nhanh về phía trước, dừng một chút bỗng nhiên lộn ngược trở lại: "Anh và em đi cùng nhau. Cho dù quỷ súc có khen anh, anh cũng không dám ngồi cùng một bàn ăn với ông ta."

Từ Minh Hạo giật giật khóe miệng: "Ông ấy lúc trước rốt cuộc là đối xử với anh thế nào vậy?"

"Miễn bàn đến quá khứ đen tối của anh đi." Doãn Tịnh Hàn lôi kéo cậu ta rảo bước đến căn tin, nhìn chung quanh một vòng: "Sao lại không thấy Tiểu Vũ và Mẫn Khuê? Bọn họ đâu rồi?"

"Kim Mẫn Khuê không phải vẫn nằm viện sao? Đại ca chăm sóc anh ta."

"Còn ở bệnh viện sao?" Doãn Tịnh Hàn kinh ngạc, cậu nhớ rõ lần trước rời đi vết thương của Kim Mẫn Khuê đã ổn rồi, theo lý mà nói thì đã có thể xuất viện rồi chứ? Cậu nghĩ một hồi rồi cười tủm tỉm hỏi: "Anh nhớ cậu ta ở phòng đơn phải không?"

Từ Minh Hạo gật đầu: "Em có cảm giác anh ta muốn nửa đời sau đều nằm tại bệnh viện."

Doãn Tịnh Hàn xoa cằm: "Tiểu Vũ có thể theo Mẫn Khuê không?"

Từ Minh Hạo cắn ngón tay trả lời: "Anh, em cũng từng nghĩ đến vấn đề này."

"... Em nhìn anh như vậy là có ý gì?"

"Chuyện của đại ca em không dám hỏi thăm, cho dù có đi thì cũng sẽ bị anh ấy ném ra." Từ Minh Hạo lấy lòng: "Nhưng mà chỉ cần có anh thì em không sợ nữa."

Doãn Tịnh Hàn: "..."



Sau bữa cơm, Doãn Tịnh Hàn lại bị Trịnh Kỳ Dũng gọi đi hỗ trợ, bận rộn đến gần sáng. Cậu nhìn đồng hồ, đang tự hỏi rốt cuộc muốn đi đâu thì điện thoại đột nhiên vang lên. Cậu nhìn dãy số xa lạ trước mặt rồi ấn nút nghe máy: "Alo, ai vậy?"

Đầu dây truyền đến một thanh âm quen thuộc: "Em đang ở đâu? Khi nào thì trở về?"

Doãn Tịnh Hàn nhướng mày: "Ở quân doanh, làm sao? Hôm nay không có người ở cùng anh à?"

"Có, nhưng bọn họ đều không phải là em." Thôi Thắng Triệt yếu ớt nói: "Vậy nên anh cũng không có tâm trạng ăn cơm."

"..."

"Tịnh Hàn, em trở về đi."

Doãn Tịnh Hàn không trả lời, tắt điện thoại đi rồi chậm rãi leo lên xe việt dã. Tuy rằng cậu chỉ vừa mới rời đi buổi sáng, cậu có cảm giác một ngày trôi qua không chân thật, tựa như hết thảy đều chỉ là một giấc mơ. Trừ khi chính mắt nhìn thấy người kia, nếu không trong lòng cậu vẫn vẫn luôn cảm thấy bất an.

Từ Minh Hạo mắt sắc nhìn thấy, lập tức chạy lại: "Anh, anh đi đâu vậy?"

"Bệnh viện." Doãn Tịnh Hàn mở cửa bước lên xe, nhìn cậu ta một cái: "Đi không?"

Từ Minh Hạo hai mắt sáng lên: "Đi!"



Quân doanh ở vùng ngoại thành nên khi hai người tới bệnh viện thì trời đã về đêm. Doãn Tịnh Hàn không lập tức đi tìm Thôi Thắng Triệt mà bị Từ Minh Hạo kéo đi thăm Kim Mẫn Khuê trước. Hai người đi thang máy lên, đang đứng trước định mở cửa đi vào nhưng lại không mở được. Doãn Tịnh Hàn cười tủm tỉm nhìn về phía Từ Minh Hạo nhỏ giọng nói: "Khóa trái."

Từ Minh Hạo mặt đầy trong sáng nói: "Bây giờ làm sao đây?" Cậu dừng một chút: "Lần này tiền chữa bệnh là cấp trên trả, em cảm thấy bọn họ không ngại tiêu tiền của người khác đâu."

Doãn Tịnh Hàn tán thưởng sờ đầu cậu ta: "Không sai, không hổ là học trò của anh." Cậu nói xong liền xoay người, dùng sức đá văng cửa, lập tức chạy như điên vào. Từ Minh Hạo vội vàng theo sau, dùng tay đóng cửa lại chặn hết tầm nhìn bên ngoài.

Gần cửa là phòng tắm, bên trong mới là giường, Doãn Tịnh Hàn nhanh chóng đi qua chỉ thấy Kim Mẫn Khuê đem Điền Nguyên Vũ đặt ở trên giường. Vừa nghe được tiếng động lập tức phủ chăn lên cả hai người. Cậu chậc chậc nói : "Phấn khích quá, cậu đã khỏi hẳn chưa? Cẩn thận miệt mài quá độ."

Kim Mẫn Khuê: "..."

Điền Nguyên Vũ: "..."

Từ Minh Hạo không dám công khai xem, liền ngồi xổm ở một góc thật cẩn thận đục vách tường liếc mắt một cái. Có thể nhìn đến đại ca nhà mình đang xấu mặt, cậu cảm thấy vô cùng thỏa mãn, không khỏi cười một trận, ánh mắt sáng ngời tiếp tục nhìn, nhưng nhận được ánh mắt liếc xéo của đại ca đảo qua, trong lòng không khỏi run lên, vội vàng quay đầu rời đi tìm huấn luyện viên.

Doãn Tịnh Hàn đứng không nhúc nhích, hai tay để trong túi quần, mỉm cười nhìn.

Cả hai người đều trần trụi, biểu cảm cứng ngắc, hô hấp vẫn chưa bình phục lại, hiển nhiên chính là đang làm được một nửa. Kim Mẫn Khuê vẫn còn chôn ở trong cơ thể Điền Nguyên Vũ, gân xanh trên trán giật giật. Hắn thật vất vả mới đem được Điền Nguyên Vũ lừa tới tay, khó khăn lắm mới có thể quang minh chính đại ăn tới miệng, ai ngờ lại gặp vị tổ tông này! Hiện tại hắn quả thực không dám nhìn biểu cảm của Tiểu Vũ, lỡ như cậu tức giận thì công sức cố gắng của hắn sẽ đổ sông đổ bể hết.Vẻ mặt Kim Mẫn Khuê bi đát, đang muốn mời người kia rời đi, chỉ nghe người trong lòng thở hổn hển nói giọng khàn khàn: "Lão đại, anh có thể đi ra ngoài trước được không? Cái này mà nghẹn là chết người đấy."

Kim Mẫn Khuê: "..." Giờ mới nhớ ra hai người này căn bản không có chút tự trọng nào cả.

Doãn Tịnh Hàn thoáng nhướng mày, gật gật đầu: "Anh chờ em bên ngoài." Cậu nói cong xoay người rời đi, Điền Nguyên Vũ quay lại tầm mắt, giật giật eo: "Tiếp tục."

Kim Mẫn Khuê hô hấp căng thẳng, hơi rời khỏi một chút rồi lại nắm chặt eo vệ Tiểu Vũ, hung hăng đụng vào chỗ sâu nhất, bên tai thoáng chốc nghe tiếng người trong lòng khó nhịn hừ nhẹ. Hắn vươn người hôn xuống hỏi: "Biểu cảm của em là ý gì vậy?"

Trên trán Điền Nguyên Vũ đọng một tầng mồ hôi, da mặt đỏ ửng. Cậu cảm nhận được sự va chạm, khàn giọng nói: "Chuyện lần này... Ưm... Nhất định có liên quan tới Tiểu Từ..."

Kim Mẫn Khuê ôm chặt cậu: "Em muốn như thế nào?"

"Lão đại lúc trước đối phó em thế nào?"

"Kê đơn..." Kim Mẫn Khuê dừng lại cảm thán. Ba người này không hổ là đồng môn, thủ đoạn 'hạ sát' nhau không ai kém ai. Hắn lại thẳng thắt lưng tiến vào trong, cảm thụ được tư vị, thay Từ Minh Hạo bi ai một giây rồi tiếp tục tận hưởng mỹ thực.



Vừa mới rời khỏi phòng, Doãn Tịnh Hàn đã gập bụng cười, đuổi vị y tá chuẩn bị vào khám đi. Cậu đứng ở bên ngoài đợi, rốt cuộc nửa tiếng sau Điền Nguyên Vũ đi ra, cậu cười tủm tỉm: "Đã xong rồi sao?"

Điền Nguyên Vũ vừa mới tắm rửa xong, tóc còn chưa lau khô, vệt nước theo hai má chảy xuống, đôi mắt vẫn còn phủ một tầng hơi nước, cực kì gợi cảm, cậu gật đầu: "Tiểu Từ đâu?"

"Có lẽ đã đi tìm Thôi Thắng Triệt rồi."

"Đúng rồi, em cũng đi xem. Đi thôi!"

Doãn Tịnh Hàn ôm lấy cổ cậu ta, bát quái hỏi: "Kĩ thuật Kim Mẫn Khuê thế nào? Anh thấy em rất hưởng thụ nha."

"Rất tốt!" Điền Nguyên Vũ sắc mặt không đổi. "Kĩ thuật loại này luyện dần trên giường sẽ có."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thân ảnh nhanh chóng biến mất. Kim Mẫn Khuê đứng ở cửa, vốn định đi ra lên tiếng tiếp đón, ai ngờ trong lúc vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, đành phải dừng lại, biểu tình vặn vẹo cứng ngắc nhìn bọn họ đi xa. Lương tâm hai người này đều bị chó ăn rồi sao?

Doãn Tịnh Hàn cùng Điền Nguyên Vũ chậm rãi rảo bước đến phòng bệnh của Thôi Thắng Triệt. Nữ y tá vừa mới thay thuốc cho hắn, nhìn thấy bọn họ lập tức "a" một tiếng: "Là hai người à, cảm tình vẫn tốt như vậy thật khiến cho mọi người hâm mộ. Hai người và bọn họ là bạn bè sao?" Ánh mắt hưng phấn của cô nhìn Từ Minh Hạo và Thôi Thắng Triệt, thầm nghĩ hai người này cũng là một đôi?

Mọi người: "..."

Thôi Thắng Triệt bất mãn nhắc nhở: "Tịnh Hàn là người của tôi."

Nữ y tá nhìn thẳng Doãn Tịnh Hàn, thấy cậu gật đầu, ánh mắt sợ hãi trắng trợn đảo qua đảo lại giữa bốn người, sau đó cố gắng bình tĩnh, run rẩy đẩy xe ra ngoài.

Thôi Thắng Triệt: "..."

Từ Minh Hạo xoa cằm: "Cô ấy chắc chắn nghĩ chúng ta chơi 4P..." Cậu nói được một nửa, lập tức nhận thấy được ánh mắt người nào đó, nhất thời chạy như điên tới cửa ngồi co rúm. Điền Nguyên Vũ cũng thức thời tránh xa lão đại: "...Huấn luyện viên, anh nghỉ ngơi đi. Tôi không... không quấy rầy." Cậu nói xong, tóm cổ áo Từ Minh Hạo 'vèo' một tiếng vội vàng bỏ chạy, còn không quên thay bọn họ đóng cửa.

Thôi Thắng Triệt nhìn về phía Doãn Tịnh Hàn, bắt lấy tay cậu. Doãn Tịnh Hàn nhìn Thôi Thắng Triệt một lượt. Trải qua một ngày một đêm dưỡng thương, sắc mặt hắn tuy rằng vẫn là không tốt lắm, nhưng so với lúc vừa xuống phi cơ thì tốt hơn nhiều. Cậu hỏi: "Anh thấy thế nào rồi?"

"Tốt hơn nhiều rồi." Thôi Thắng Triệt tựa vào đầu giường, đưa Doãn Tịnh Hàn kéo đến trước mặt, chăm chú theo dõi. Vừa rồi Từ Minh Hạo có nói cho hắn biết khi hắn mất tích, Doãn Tịnh Hàn điên cuồng như thế nào khiến hắn đau lòng nhưng cũng rất thỏa mãn. Trong lòng Doãn Tịnh Hàn có hắn, những cố gắng của hắn trước giờ cũng không phải là uổng phí.

Doãn Tịnh Hàn chớp mắt mấy cái: "Sao thế?"

"Anh rất nhớ em." Thôi Thắng Triệt nói rồi kéo cậu lên giường. Doãn Tịnh Hàn hiểu được ý của hắn, chủ động tiến lên cùng hắn hôn môi. Thôi Thắng Triệt ghì chặt gáy khiến cho nụ hôn càng thêm sâu, cẩn thận đảo quanh khoang miệng, cuối cùng bắt lấy đầu lưỡi của cậu. Hương vị quen thuộc khiến Thôi Thắng Triệt không thể ngừng lại, cảm giác dù thế nào cũng đều thấy không đủ.

Từ nhỏ đến lớn hắn không đặc biệt thích bất cứ thứ gì. Duy chỉ có người này khiến hắn hận không thể đem khảm sâu vào linh hồn, mãi mãi không rời bỏ.

Doãn Tịnh Hàn chỉ cảm thấy hô hấp ngày càng nặng nề. Cậu lập tức lui về phía sau, thở dốc nói: "Đừng, vết thương của anh..."

Ánh mắt Thôi Thắng Triệt thâm thúy, bàn tay chậm rãi di chuyển xuống dưới, chạm vào khóa quần hắn: "Anh bị thương nhưng em không bị thương."

Doãn Tịnh Hàn không khỏi thở dốc một tiếng, ánh nắt bắt đầu mang theo dục vọng.

Thôi Thắng Triệt mở khóa kéo, bàn tay lần vào trong, nắm lấy dục vọng hưng phấn phía dưới. Trực tiếp va chạm khiến Doãn Tịnh Hàn lại thở dốc, bắt lấy tay cổ tay hắn: "Anh..."

Thôi Thắng Triệt vuốt ve lên xuống, cảm thụ được sự nóng rực: "Anh chỉ cử động mỗi cánh tay này thôi. Không sao cả."

Doãn Tịnh Hàn liếc mắt một cái, một bên người của Thôi Thắng Triệt bị bỏng nhưng bên còn lại không sao cả. Cậu không do dự quá lâu, lập tức buông tay rồi nhích lại gần. Thôi Thắng Triệt hôn cậu, chuyên tâm vào động tác trên tay. Doãn Tịnh Hàn nghiêng đầu cùng hắn hôn môi, hô hấp ngày càng loạn. Nhiệt lượng không ngừng theo chỗ đó khuếch tán, lan đến khắp cơ thể. Cậu không khỏi rên rỉ, nhắm mắt lại hưởng thụ.

Thôi Thắng Triệt nhận thấy vật nắm trong tay chảy ra chất lỏng, động tác lại càng nhanh hơn, khàn giọng nói: "Tịnh Hàn, anh yêu em."

Đáy lòng Doãn Tịnh Hàn thắt lại, cảm giác sung sướng như thủy triều đổ ập đến. Cậu không nhịn được mà nhanh chóng siết chặt bắp đùi, sau đó thân thể cứng đờ, nhanh chóng tiết ra. Cậu dựa trên vai hắn thở hổn hển.

Thôi Thắng Triệt hôn lên tai cậu: "Thích không?"

"Thích..." Doãn Tịnh Hàn điều chỉnh lại hô hấp rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt có chút ươn ướt, tràn đầy thoải mái và lười nhác.

Thôi Thắng Triệt cực kì thích bộ dáng hiện tại của cậu, không nhịn được mà cúi xuống hôn.

Doãn Tịnh Hàn rút giấy lau tay rồi đứng dậy đi phòng tắm tắm rửa, sau đó mặc quần áo, chậm rãi bước ra ngoài. Giường trong phòng bệnh cũng đủ lớn, nên cậu cũng không bạc đãi bản thân, nhanh chóng trèo lên giường nằm ngủ.

Cậu từ đó liền ở lại chăm sóc Thôi Thắng Triệt. Trong lúc đó người của Thôi gia cũng thường xuyên đến đây, nhưng sau khi nhìn thấy hình thức ở chung của họ cũng không hề tỏ ra chán ghét, dường như đã ngầm đồng ý quan hệ của bọn họ. Vết thương của Thôi Thắng Triệt lành rất nhanh, đã có thể tháo băng ra được rồi. Doãn Tịnh Hàn nhìn lồng ngực bóng loáng sau khi trải qua phẫu thuật của hắn, cười tủm tỉm nói: "Vết roi mất rồi. Nếu sau này Phù Sơn Minh nhìn thấy chắc chắn sẽ không vui."

"Vậy càng tốt. Khi nào anh sẽ tìm thuốc để xóa hẳn những vết roi ở đấy."

Doãn Tịnh Hàn rửa hoa quả rồi đặt ở tủ đầu giường: "Kiểm tra tân binh sắp tới, em phải đi quân doanh một chuyến. Lần trước quỷ súc khen em, ông ấy nói em làm tốt lắm." Doãn Tịnh Hàn nháy ánh mắt sáng ngời nhìn hắn: "Thật sự khen em đó."

Thôi Thắng Triệt sờ đầu của cậu, bất đắc dĩ nói: "Đi thôi, anh muốn đi ngủ."

Vì thế Doãn Tịnh Hàn vui vẻ đi ra ngoài, trở lại quân doanh vài ngày, đem sự việc thuận lợi giải quyết sau đó chạy về nội thành. Khi cậu trở về đã là đêm khuya, trong phòng bệnh ngoài Thôi Thắng Triệt còn có một người phụ nữ. Cô ta nói: "Anh đừng nói nữa, em tuyệt đối sẽ không buông tha, duyên phận của chúng ta là trời định!"

Doãn Tịnh Hàn vừa mới mở cửa, cả hai người trong phòng cùng một lúc quay ra nhìn cậu, chớp mắt mấy cái: "Hay là... Tôi ra ngoài trước vậy?"

"Không cần." Thôi Thắng Triệt ngoắc cậu lại: "Lại đây."

Doãn Tịnh Hàn liền ngoan ngoãn đi tới, nhìn hoa quả trên tủ đầu giường, không khách khí lấy một miếng bỏ vào trong miệng rồi đưa mắt lướt một lượt đánh giá người phụ nữ này: "Chuyện gì vậy? Cô là..."

"Tôi là bạn gái anh ấy."

Doãn Tịnh Hàn im lặng chớp mắt, thành thật nói: "Không xứng."

Người nọ biến sắc: "Cái gì?"

"Cô không cần kích động." Doãn Tịnh Hàn kiên nhẫn nói: "Tôi không biết anh ta thích loại phụ nữ nào. Nhưng theo tôi, ngực của cô tuy rằng nhìn qua không nhỏ, nhưng tôi dám chắc là cô độn ngực. Cô cũng chỉ có 75A, eo của cô rất thô, tôi cũng không thích. Chiều cao của cô cũng không tồi, nhưng chân lại không dài, cho nên chắc chắn là đôi giày này đã tăng chiều cao cho cô không ít. Theo tôi thấy, người đã không ngực không eo không mông, chiều cao lại khiêm tốn như cô thì ngay ở vòng gửi xe đã bị loại rồi. Chẳng cần nói đâu xa, cứ nhìn cô y tá kia đi, vóc người nhỏ nhắn bộ dạng lại xinh đẹp."

Sắc mặt người phụ nữa kia hết trắng lại xanh, tựa như muốn chém cậu ra thành từng mảnh. Nhưng cô ta lại quan tâm đến hình tượng nên chỉ dám trừng mắt nhìn cậu.

"Lại nói đến vẻ ngoài." Doãn Tịnh Hàn đánh giá: "Lông mi của cô chắc là thưa lắm đi nên mới phải dùng mascara chuốt cho dài, mũi thì không cao, miệng lại quá lớn. Trời, đấy là còn trang điểm rồi chứ còn nếu là mặt mộc thì... Aa, đừng đi a..." Cậu nhìn thân ảnh chạy trối chết ra ngoài cửa: "Sao chưa nói xong đã bỏ chạy thế?"

Thôi Thắng Triệt: "..."

Vẻ mặt vạn năm không đổi của Thôi Thắng Triệt hơi vặn vẹo. Nguyên cả một ngày, cho dù hắn có nói thế nào thì người phụ nữ kia vẫn cứ bám lấy, không nghĩ tới chỉ vài câu của Doãn Tịnh Hàn mà đã... giải quyết dễ dàng?!

"Em còn chưa nói xong đâu." Doãn Tịnh Hàn xoay người, tay cầm một quả trái cây mà hứng thú hỏi: "Nói. Cô ta là ai? Đang làm gì? Em họ bà con xa của anh sao?"

"..." Thôi Thắng Triệt nói: "Em không cần biết, lại đây."

"Um."

Thôi Thắng Triệt chỉ còn một chân quấn băng vải, những chỗ khác đã sớm khỏi và có thể xuất viện từ lâu, nhưng Thôi gia muốn hắn bình phục hoàn toàn nên hắn vẫn ở viện. Hắn đem Doãn Tịnh Hàn ôm chặt vào lòng, thấp giọng nói: "Anh còn chưa tắm rửa, em thì sao"

Doãn Tịnh Hàn cảm thấy trên người có một bàn tay đang mò trong quần áo, cậu nghiêng đầu hôn khóe môi Thôi Thắng Triệt: "Cũng chưa."

Thôi Thắng Triệt cởi áo phông, đang muốn cởi dây lưng thì đột nhiên dừng lại, khẽ cắn lên vành tai cậu: "Khóa cửa vào đi."

Hô hấp Doãn Tịnh Hàn dồn dập, ngoan ngoãn làm theo, sau đó lộn trở lại nhìn vào chân hắn: "Anh tắm thế nào?"

"Em giúp anh tắm." Thôi Thắng Triệt bước xuống giường, Doãn Tịnh Hàn lập tức đỡ lấy hắn vào phòng tắm.

Hai người thật lâu không có làm qua, giờ phút này không khỏi khoả thân. Vừa mới bước vào phòng tắm liền bắt đầu quấn lấy nhau, vài lần thiếu chút nữa không kiềm chế được, kết quả đều bị Doãn Tịnh Hàn ngăn lại, cậu thở hổn hển: "Đừng... Đừng ở chỗ này..."

Thôi Thắng Triệt đi đứng không tiện, đương nhiên nghe theo cậu, nhưng tay vẫn không ngừng châm lửa: "Chúng ta đi ra ngoài."

Doãn Tịnh Hàn không ý kiến, rút khăn tắm lau khô người, giúp hắn trở lại phòng ngủ. Thôi Thắng Triệt tùy tay cầm bình sữa tắm, đưa tay về phía cậu: "Lại đây."

Đáy mắt Doãn Tịnh Hàn tràn ngập nước, cậu tách hai chân ra, ôm lấy Thôi Thắng Triệt rồi quỳ gối trên giường, cúi đầu cùng hắn hôn triền miên, sau đó chậm rãi trượt xuống ngực.

Thôi Thắng Triệt cúi đầu nhìn cậu: "... Tịnh Hàn?"

Doãn Tịnh Hàn không trả lời, vươn đầu lưỡi liếm lấy dục vọng cương cứng.

Hô hấp của Thôi Thắng Triệt lập tức trở nên nặng nề, hắn mơ hồ không thể chịu đựng được loại cảm giác này, vội vàng nắm lấy cằm Doãn Tịnh Hàn, khiến cậu mở miệng. Doãn Tịnh Hàn không có phản kháng, chậm rãi ngậm vào, Thôi Thắng Triệt nhất thời thở hổn hển, tư vị thoải mái như thủy triều trào lên khiến hắn kích động đến đầu ngón tay đều run rẩy. Hắn cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, dùng sức kéo Doãn Tịnh Hàn đến trước người, giữ chặt lấy gáy, hung hăng hôn cậu. Ngón tay cũng không nhàn rỗi, thuận tiện tìm đến tiểu huyệt phía sau cắm vào.

Doãn Tịnh Hàn khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Nhẹ nhàng một chút..."

Thôi Thắng Triệt đáp lại, động tác dần dần chậm lại, sau đó nhanh chóng rút tay ra, nắm chặt eo cậu ấn xuống. Doãn Tịnh Hàn ngẩng đầu thở dốc, cảm giác từng bức tường bên trong từng chút bị phá ra, thẳng đến khi toàn bộ đều tiến vào mà không khỏi rên rỉ một tiếng. Thôi Thắng Triệt đỡ cậu, bên hông dùng sức thúc lên, toàn bộ cơ thể Doãn Tịnh Hàn nằm trên người hắn, hung khí trong cơ thể tiến vào một chiều sâu đáng sợ khiến cậu kêu lên: "Đừng..."

"Đừng như thế nào?" Thôi Thắng Triệt thở hổn hển, động tác không có chút nào chậm lại mà không ngừng giữ lấy cậu, mỗi lần ôn nhu ấn lên cơ thể cậu kí hiệu của riêng mình.

Toàn thân Doãn Tịnh Hàn nhanh chóng đỏ ửng, mồ hôi chảy theo cổ xuống đến lồng ngực. Cậu hơi hơi nhíu mày nhưng trong ánh mắt tràn đầy thích thú. Thôi Thắng Triệt nhìn đến mê mẩn, ôm vào trong lòng, hôn lên khóe miệng của cậu: "Thoải mái không?"

Doãn Tịnh Hàn bám lấy bờ vai của hắn, hô hấp cực kì hỗn độn, cúi đầu "ưm" một tiếng rồi rướn lên hôn môi. Thôi Thắng Triệt nâng cậu lên rồi lại dùng sức ấn xuống, ma sát khiến hô hấp hai người lập tức trở nên ngày càng loạn hơn.

Lâu như vậy mới làm một lần khiến cả hai người đều có chút mất kiểm soát, đợi đến khi mọi thứ chấm dứt đã là đêm khuya. Lồng ngực Doãn Tịnh Hàn toàn là dấu hôn, cố gắng chống đỡ bước tới phòng tắm, sau đó lười biếng đi ra nằm trên giường rồi lập tức bất động.

Thôi Thắng Triệt đưa cậu ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn môi: "Tịnh Hàn, anh yêu em."

Doãn Tịnh Hàn ôm cơ thể hắn cọ cọ, tìm tư thế thoải mái nằm mà lười biếng nói: "Ưm, em cũng yêu anh."

Thôi Thắng Triệt nắm lấy cằm cậu: "Thật lòng sao?"

Doãn Tịnh Hàn ngửa đầu đối diện hắn: "Ừm, là thật lòng."

Thôi Thắng Triệt chỉ cảm thấy giờ phút này vô cùng thỏa mãn, hôn lên trán cậu: "Tịnh Hàn, ngủ ngon."

Doãn Tịnh Hàn "ưm" một tiếng rồi rúc vào lòng Thôi Thắng Triệt, yên bình chìm vào giấc ngủ.



TOÀN VĂN HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro