Chương 12: Long Việt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

46.

Máy bay đáp xuống Vạn Xuân thì đã gần sang trưa. Nằm sát vùng núi cao nên dù đang giữa mùa hè nóng nực nhưng nhiệt độ ngoài trời vẫn chỉ khoảng trên dưới 30 độ C. Ngoài sân bay gió thổi mát rượi. Đây đó xa xa, những ngọn núi đã thấp thoáng in dấu vào trong mây, mờ ảo như tranh vẽ.

Long Việt cách sân bay hơn một giờ chạy xe. Cả khuôn viên nằm tách biệt trên một quả đồi gần trăm héc-ta ngoại ô phía Bắc thành phố. Học sinh muốn đi vào trung tâm Vạn Xuân chỉ được phép sử dụng một loại phương tiện duy nhất là xe bus của nhà trường, mỗi ngày đều có hai chuyến sáng và trưa. Riêng cuối tuần thì chạy cả ngày. Vì là trường nội trú nên dù nhà gần hay xa, tất cả học sinh đều được yêu cầu dọn đến ở trong khu ký túc xá để yên tâm rèn luyện và học tập.

Nghe đến đây, An Hạ mặt mũi từ hớn hở dần chuyển sang xám xịt. Gì chứ? Vậy khác gì tù nhân giam lỏng, ban ngày vục mặt vào học hành, đến cả ngày nghỉ cũng phải chờ xin lệnh đặc xá?

- Không đến nỗi vậy đâu cô bé! Kỷ luật khắt khe nhưng cơ sở vật chất rất tiện nghi. Không thiếu thứ gì.

Anh tài xế taxi cười ha hả rồi đánh tay lái ngoặt vào một con đường thật lớn. Càng gần đến nơi, trên đường càng xuất hiện nhiều những chiếc taxi khác chở những cô cậu nhóc và các vị phụ huynh đưa con đi tựu trường. Cuối cùng, anh xế đỗ xịch trước một tấm biển khổng lồ với mũi tên chỉ sang ngang đỏ rực:

"Trường Phổ thông trung học Long Việt – Cách 200 mét."

An Hạ mau chóng mở cửa xe nhảy xuống. Đập vào mắt cô là cả một con dốc rất dài, thoai thoải dẫn lên cổng với hai hàng hoa sim và mua tới kì trổ hoa tím ngắt. Là dân thành phố, ít khi nào An Hạ được thấy nhiều cây cối hoa cỏ của vùng đất đồi như vậy nên khoái chí lắm! Vừa đi vừa luôn miệng xoa xuýt hít hà.

Chú Thành dẫn hai đứa nhóc hòa vào dòng người, đi lên con dốc nọ. Chẳng mấy chốc, một cánh cổng vòm khổng lồ với tấm biển cao vút như muốn chọc thủng trời đã sừng sững hiện ra, chắn ngang cả tầm mắt nhỏ bé:

"Chào đón các em học sinh Long Việt về tựu trường, mừng năm học mới."

An Hạ ngẩn người, nhìn muốn gãy cổ cánh cổng bằng đồng đen khổng lồ được chạm khắc hết sức tinh xảo kia. Ở chính giữa gắn hình một con rồng vàng lớn, uốn lượn như đang bao bọc cả tấm bản đồ Việt Nam được tạc nổi. Nhìn kĩ hơn còn trông thấy rõ những địa danh chính yếu được điêu khắc tỉ mỉ trên đó, như thủ đô Hà Nội, Thành phố Hồ Chí Minh, Huế v.v... Sống động vô cùng! Đúng là so với những tấm ảnh chụp trôi nổi ở trên mạng cô nhóc từng lượm được, thì nhìn tận mắt thế này vẫn cứ là quá - mức - hoành - tráng.

Bên kia cổng trường như là cả một thế giới khác. An Hạ nãy giờ còn chưa hết choáng ngợp, giờ càng như không thể nào thở nổi. Trước mắt cô là những dãy nhà với mái ngói đỏ và cổng vòm theo lối kiến trúc cổ của Pháp, đứng cạnh nhau trông rất trang nghiêm. Dưới sân là từng ô cỏ xanh vuông vức được cắt tỉa gọn gàng, làm cho quang cảnh trở nên vừa quý tộc lại vừa cổ kính. Thật không thể tin nổi! Những tòa nhà sang trọng thế này lại là nơi dành cho lũ học trò ngày đêm mài đũng quần thôi sao?

- Giang! Nhìn kìa... - Cô nhóc rốt cuộc đã không nhịn nổi, bắt đầu nhấp nhổm kéo tay áo Trường Giang. - Đẹp quá đi thôi! Thi vào đây đúng là không uổng phí cuộc đời mà...

Trường Giang chưa kịp đáp lời, điện thoại chú Thành lại rối rít reo lên. Từ lúc còn ngồi trên máy bay, chú đã nhấp nhổm không yên. Suốt cả đường đi cũng gọi tới gọi lui trao đổi liên tục. Và đến giờ thì không còn chờ được nữa.

- Bố xin lỗi hai đứa. Việc gấp quá... - Chú Thành vỗ vai hai con, cười hề hề. - Thôi cũng đã đến nơi rồi, mau mau, đứng xích vào cùng chụp một kiểu ảnh. Xích nữa! Thế... thế...

Chú Thành rút ngay điện thoại ra, nhanh chóng ấn An Hạ vào tay Trường Giang, nói cười lên rồi bấm tách tách mấy hồi. Xong xuôi, ông bố bận rộn vội vàng ngó đồng hồ:

- Giờ hai đứa tự mang đồ lên nhận phòng nhé? Giang dẫn Hạ lên tận nơi đấy! Bố phải đi luôn đây!

Chớp mắt một cái đã chẳng thấy bóng dáng chú Thành đâu, chỉ còn nghe tiếng léo nhéo bay vọng lại:

"Nhớ đừng mách mẹ!"

Trường Giang: "..."

An Hạ: "..."

47.

An Hạ lúc này đang ngồi ngẩn ngơ trong một căn phòng rộng khoảng hai mươi mét vuông, trên tầng bốn của một trong số những tòa nhà nguy nga tráng lệ vừa thấy. Cô đã giữ bộ mặt cứng ngắc này suốt cả chục phút rồi, kể từ lúc được anh quản lý kí túc dẫn đến.

Phòng riêng sao? An Hạ thiếu điều đập đầu vào tường để xem mình đang mơ hay tỉnh. Cô nhóc cứ tưởng ký túc xá ở đây có xịn đến mấy cũng phải cỡ ba bốn người một phòng, cả giường tầng như trong phim ảnh thường thấy nữa. Nào ngờ lại được ở hẳn phòng riêng, đầy đủ nhà tắm bồn cầu, giường tủ bàn ghế. Còn có cả giá sách rất lớn nữa. Đi ở trọ mà chẳng kém gì so với ở khách sạn. Học sinh ngoài việc học ra cũng chỉ cần học thôi. Tất cả những thứ khác đều đã được lo tới tận răng rồi!

Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, An Hạ mở điện thoại ra định gọi cho Trường Giang thì đã thấy điện thoại rung lên báo tin nhắn:

"Dọn đồ xong chưa? Tôi chờ dưới sảnh. Đi ăn cơm!"

An Hạ cười tít mắt. Còn thầm nhủ sao Trường Giang không biến thành con gái hay mình được biến thành con trai để có thể nói bố mẹ xin với nhà trường cho hai đứa được ở cùng phòng nhỉ? Đến môi trường mới mà vẫn có bạn thân bên cạnh thế này thì còn gì bằng! Cô nhóc vội gửi tin trả lời rồi khóa cửa, nhảy chân sáo xuống lầu. Tâm trạng dường như chưa bao giờ tốt đến thế.

Nhưng người cô đụng mặt đầu tiên dưới chân cầu thang không phải là Trường Giang.

- Ơ... An Hạ!

Cô nhỏ giật bắn mình. Không hiểu tại sao ở cái nơi xứ người này lại có người thứ hai ngoài Trường Giang biết tên cô? Còn đang cứng ngắc quay đầu lại, Hoàng Hải đã nhảy tới trước mặt An Hạ, cười tươi roi rói:

- Đúng là bạn rồi! Tôi đã nói mà... Bọn mình rất có duyên!

Ra là anh chàng đồng hương đầy oan gia ngồi cùng bàn hôm thi tốt nghiệp. An Hạ dở cười dở mếu nhìn vẻ vui mừng của Hoàng Hải. Sau ngày đó, bận ôn thi nên cô đã quên béng mất cậu ta. Giờ mặt đối mặt ở cự li gần thế này, tự dưng lại nhớ đến khoảnh khắc trái bóng kia bay tới và hai người đã kề sát nhau ra sao. Thoắt cái hai má đã nóng rực.

- Bạn học lớp chuyên nào thế? - Hoàng Hải hớn hở hỏi. - Biết đâu lại...

Chưa dứt câu, một giọng nam trầm lạnh đã vọng tới, cắt ngang sự vồ vập của cậu:

- An Hạ học lớp Lý với tôi!

Trường Giang chống nạnh đứng giữa sảnh, đôi mày cau lại đầy bực dọc khiến cho An Hạ không rét mà run. Chẳng nói chẳng rằng, gã bạn thân của cô hầm hầm bước tới, cầm tay An Hạ giằng mạnh lại. Thái độ trẻ con vô cùng!

- Anh bạn cũng học đây hả?

Hoàng Hải cười trừ nhìn cái người - mà theo cậu là - cực kì thô lỗ kia. Nhớ lại vụ đụng độ nhau cuối buổi thi tốt nghiệp hôm trước, vẻ hào hứng trên mặt cậu cũng nguội đi chút ít.

- ...

Trường Giang vẫn giả điếc như mọi khi, không thèm đáp lại mà chỉ hậm hực lôi An Hạ đi mất, chẳng để cô kịp nói thêm điều gì. Hoàng Hải thấy vậy chỉ nhún vai, đưa hai ngón tay lên trán làm dấu tạm biệt theo thói quen rồi xoay người bỏ đi.

Xem chừng, những ngày tiếp theo ở nơi đây sẽ còn nhiều thú vị đây...!

48.

Nhà ăn Long Việt nằm ngay cạnh khu ký túc xá, nằm chếch phía sau thư viện trường. Mặt sàn rất rộng, tứ phía đều ốp gạch men trắng tinh, sạch sẽ đến mức nhìn vào cũng có thể soi gương được. Bên trong, bàn ghế đều được làm bằng inox sáng lóa, sắp xếp rất gọn gàng. Không những vậy, không khí nơi đây cũng gây cho người ta cảm giác ổn định và trật tự. Mọi người trò chuyện không quá to, ăn xong đều tự giác đứng lên, thu dọn bát đũa. Ngoài những bộ mặt ngơ ngác hớn hở của đám nhóc lớp 10 ra, những người còn lại đều tỏ ra khá bình thản, tựa như đã quen lắm với việc được rèn cho vào nếp này rồi.

- Nhìn gì? - Trường Giang không thèm liếc An Hạ lấy một cái, cất giọng giận dỗi.

- Không...

An Hạ cuống quít cúi xuống, phồng mang trợn mắt nuốt miếng cá kho tộ cô đã nhai trong miệng hơn một phút - bằng với thời gian nhướng mắt lên, lấm lét quan sát người đối diện kia - xuống bụng. Sao kiểu gì cũng vẫn thấy gã bạn cô ăn cơm mà như đang xẻ thịt lột da uống máu quân thù, chẳng có chút gì giống với dáng điệu từ tốn thường ngày vậy?

Chắc hắn ta không vui khi bắt gặp Hoàng Hải. Mà tại sao lại không vui? Anh chàng đó thi đỗ vào đây cũng có phải lỗi của mình đâu? Mắc gì giận cá chém thớt!

An Hạ lập tức đen mặt. Chẳng nhẽ hắn tức vì Hoàng Hải cũng bon chen được vào đây hay sao? Cả trường lớn như vậy, chắc gì không gặp thêm bóng dáng người quen nào khác nữa? Nghĩ đến đây, cô nhóc bắt đầu ngó nghiêng xung quanh, ra sức tìm tòi xem còn bạn nào mình biết nữa không, nhưng mỏi mắt vẫn chẳng thấy mống nào. Dường như tin đồn cả trường Ngô Sĩ Liên chỉ có Trường Giang đặt nổi chân vào Long Việt, còn An Hạ nhờ vận cứt chó mà bỗng dưng thi đỗ cũng không phải là không có cơ sở của nó.

Mà nói vậy chứ, cô nhóc cũng không phải chỉ ngồi chơi không để chờ vận may đến gõ cửa thôi đâu! Ngay sau hôm vỗ ngực đồng ý "thi thì thi" kia, An Hạ đã bị Trường Giang ép xác vào bàn học. Ngày ba buổi đều như vắt chanh cắp vở sang phòng hắn.

Ai chưa có vinh hạnh được gã mọt sách này phụ đạo thì sao mà hiểu được sự khủng bố của thứ gọi là "phụ đạo" ấy? Đem so với những màn tra tấn tinh thần khốc liệt nhất trong lịch sử An Hạ từng nghe đến, chắc cũng chẳng sai khác là nhiêu đâu. Tưởng tượng mà xem, khối lượng kiến thức lẽ ra nên được tiếp thu trong một tháng, thì hắn ngang nhiên nhồi vào đầu cô trong một ngày, không từ thủ đoạn. Đủ thấy các nơ-ron thần kinh đáng thương đã bị bạo hành đến mức nào...

Nhớ lại quãng ngày đen tối ấy, An Hạ bất giác đi lùi lại sau Trường Giang một quãng. Trăm nghìn lần đừng tưởng dưới cặp kính thư sinh vô lại... à, vô hại kia, cũng là một con người nho nhã như vậy nhé! Hắn không biết phun lửa, cũng chẳng thể gầm lên một tiếng mà rung chuyển khắp non sông, nhưng xét về mức độ đáng sợ thì bạn Giang này chẳng thua kém con quái vật kia chút nào đâu.

Thật!

49.

Ăn xong, An Hạ trở về kí túc xá. Định bụng ngả lưng chút đỉnh rồi chiều sẽ rủ Trường Giang đi thăm thú quanh trường. Nhưng vừa đặt lưng xuống giường, An Hạ đã lăn ra ngủ thẳng cẳng. Cái gọi là "chút đỉnh" của cô dài đến 3 giờ chiều.

Trong lúc ấy, Trường Giang ở dưới lầu đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong tay mình, cuộc gọi thứ năm vừa được chuyển đi. Tiếng nhạc vang lên chờ réo rắt.

"Mùa xuân đến, xinh tươi trời mây, nhà nhà đều sum vầy. Đào tươi thắm, hoa vàng khoe sắc dáng xuân. Nhiều quà Tết..."

- A... nhô....

Cuối cùng, con nhỏ cũng chịu bắt máy. Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng chép chép miệng quen thuộc, rồi sau đó là một tràng dài những âm thanh du dương:

- Khò... khò... khò...

Trường Giang: "..."

Cậu trai trẻ bực bội dập điện thoại đánh cộp rồi quay ngoắt người ra khỏi sảnh chính. Chỉ hận đây không phải căn nhà màu xanh kia, hắn thề sẽ đạp ngay qua hàng rào, một bước xông thẳng tới trước giường của con nhóc mà xách tai kéo dậy!

Buổi chiều đầu tiên được đặt chân tới đây, xem ra chỉ có thể đi một mình rồi...

Mùa hè phương Bắc không quá oi nồng như phía Nam. Dù đang giữa tháng 8 nhưng những vệt nắng cuối chiều đã nhợt nhạt hơn hẳn, chỉ đủ để nhuộm vàng những tán sấu non phơ phất. Trường Giang vừa ra khỏi thư viện trường, nét mặt tràn ngập sự thỏa mãn. Quả nhiên, hệ thống lưu trữ của Long Việt quá tuyệt vời, khổng lồ và tiện dụng. Chắc hẳn đây sẽ là một trong những điểm dừng chân thường xuyên của hắn trong những ngày sắp tới.

Tiếc thật! Thứ hay ho thế này mà An Hạ vẫn chưa được xem qua...

(An Hạ: "...")

Mặt trời dần xuống núi cũng là lúc Trường Giang kết thúc chuyến tham quan trường mới của mình. Thư viện, giảng đường, nhà thể chất, thậm chí cả khu mua sắm và quảng trường lớn hắn đều đã ngó qua. Quả như lời anh tài xế taxi quảng cáo, Long Việt giống như một xã hội thu nhỏ thật. Khuôn viên rộng hút tầm mắt, điều kiện vô cùng đầy đủ, chẳng hiểu học sinh còn muốn lắc lư ngồi bus cả tiếng đồng hồ để chen chúc vào trung tâm thành phố làm cái gì nữa không biết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro