Chương 16: First kiss? ​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

63.

Cú cộc đầu bất ngờ khiến An Hạ ngồi thụp ngay xuống. Trên trán cô là một vết tím bầm, đau chảy cả nước mắt.

- Trời ạ!

Trường Giang xót ruột kêu trời. Hắn vội vã quỳ một gối xuống, hai tay nâng mặt An Hạ lên cẩn thận xem xét vết thương. Cục u sưng vù, hơi rớm xước. Nhìn con nhỏ như muốn mếu tới nơi, hắn cuống cuồng áp môi lên chỗ đau kia, vừa hôn vừa thổi nhẹ.

- Đau lắm à?

An Hạ lịm người không nói nổi, chỉ cố lắc lắc. Trường Giang lại càng thêm rối ruột. Mới chuyển đến đây chưa đầy hai tuần đã bao chuyện xảy ra. Riêng việc không được học chung lớp với nhau hắn đã buồn bực lắm rồi, nay lại chẳng hiểu con nhóc này mắc cái chứng gì mà cứ thẫn thẫn thờ thờ suốt.

Ngày một ngày hai thì không nói, đây lại kéo dài tới tuần trời, làm sao mà hắn lại không lo lắng được? Chuyện hồi đó trôi qua đã lâu nhưng vẫn như một vết sẹo, đêm ngày ám ảnh tâm trí hắn. Cảnh cô bé ôm chú chó chết chẹt trong lòng, cả người loang đầy máu, hay lúc cô đứng trước lùm đất mới vun, nước mắt tuôn đầm đìa, thi thoảng vẫn hiện ra trong những giấc mơ vụn vặt của Trường Giang. Ở nơi xa lạ này, hắn chỉ sợ An Hạ lại gặp phải chuyện gì khi hắn không ở cạnh. Nhiều lúc chỉ ước sao có thể thu nhỏ cô nàng lại, đút vào túi áo mà mang theo bên mình cho yên tâm!

An Hạ không hề hay biết những tâm sự đang chồng chất trong lòng cậu bạn mình. Tận khi cơn đau đã dịu đi, cô nhóc mới nhận ra hình như hai đứa... hơi gần gũi. Trường Giang vẫn đang dịu giọng dỗ dành, vừa vén tóc mái của An Hạ lên vừa hôn khắp trán cô, khiến An Hạ cảm thấy vết bầm vừa mới xẹp đi đã nóng bừng trở lại.

- Không sao. - Cô nhỏ đỏ mặt lùi ngay lại. - Đỡ đau rồi...

- Ra phòng y tế, tôi sát trùng lại cho. - Trường Giang quan tâm. - Rớm máu rồi đây này.

- Xước tí tẹo thôi, không cần thật mà!

Nói rồi An Hạ cuống quít phủi váy đứng dậy. Lòng hoang mang tột độ trước vẻ ân cần bất chợt của gã bạn thân từ nhỏ. Thực ra thì, trước giờ Trường Giang vẫn luôn để ý đến chân tay sức khỏe của cô. Bản thân An Hạ cũng quen với điều đó rồi. Nhưng sao hôm nay cứ cảm thấy có gì đó... là lạ, không giống như trước nữa.

Cùng một hành động xoa xuýt đó, giữa một cậu bé sáu tuổi và một chàng trai mười sáu tuổi, lại khác thế này sao?

Nghĩ đến đây, tim cô nhóc lại đập lên liên hồi. Mặt nóng ran, và trên trán vẫn còn nguyên cảm giác đôi môi của hắn vừa in xuống. Thế rồi chẳng đợi Trường Giang nói gì, An Hạ đã cắm mặt lủi đi.

Nhưng tất nhiên, đâu có dễ thế.

- Chờ đã! - Trường Giang lập tức chống tay lên tường, chặn đứng đường đi của cô nhỏ.

- Có chuyện gì vậy? - An Hạ rúm người.

- Tôi mới là người phải hỏi Hạ câu đó! - Trường Giang cúi xuống, nhìn sâu vào mắt cô. - Nói cho tôi biết. Có chuyện gì?

- Chuyện gì... Là chuyện gì?

- Cả tuần nay bà không qua tìm tôi. Tôi đến tìm cũng không chịu ra gặp. - Hắn dịu giọng. - Vậy là bị làm sao? Khó chịu ở đâu? Hay bị ai bắt nạt?

Cái nhìn đầy vẻ quan tâm của Trường Giang khiến An Hạ mềm lòng, bỗng dưng lại thấy như mình là người có lỗi. "Có chuyện gì"? Thực ra là có chuyện gì nhỉ? Chính cô cũng chẳng sao hiểu nổi. Chỉ biết mình cứ buồn buồn kiểu gì. Còn bụng thì quanh quẩn, nghĩ mãi tới... chuyện kia.

Hoàng Hải nói rằng, chiều hôm đó, Trường Giang đã cứu một bạn gái bị đuối nước lên bờ. Còn... hô hấp nhân tạo nữa! Tim cô vô thức nhói lên. Vậy chẳng phải là... môi chạm môi rồi còn gì? "First kiss" đó!

Nghĩ đến đây, An Hạ đờ đẫn ngước nhìn Trường Giang. Hắn cũng đang nhìn cô. Trên mặt ngoài sự băn khoăn và lo lắng ra, hoàn toàn không lộ ra biểu cảm gì khác.

Liệu... có nên hỏi hắn một câu không nhỉ? An Hạ nghĩ thầm. Nhưng... biết hỏi thế nào? Chẳng lẽ là, hôm đó có thật là hắn đã "kiss" cô bạn kia không? Không tính đến trường hợp hắn sẽ phát khùng lên mà bóp cổ mình ra, thì sẽ trả lời rằng, thật. Rồi sao nữa? Chẳng nhẽ lại hỏi tiếp, có thích không, cảm giác thế nào?

Trời đất! Mình điên rồi! An Hạ ngửa cổ kêu trời, chỉ hận ban nãy không đập đầu vào tường mạnh hơn chút xíu, biết đâu có thể quên phắt cái chuyện ngớ ngẩn này đi!

64.

Đầu tiên là xấu hổ.

Sau đó là ngẩn ngơ.

Cuối cùng là hoang mang đờ đẫn.

Chứng kiến từ đầu đến cuối chuỗi thái độ vô cùng không liên quan này của An Hạ, Trường Giang chẳng biết nên phản ứng thế nào bây giờ. Mẹ hắn từng nói, ở tuổi dậy thì, con trai con gái bắt đầu thay đổi tâm sinh lý, vui buồn bất chợt, đôi lúc lại mơ mộng thẫn thờ, và nhất là hay nghĩ đến bạn khác phái. Nhìn cái mặt ngu ngu này, không phải con nhỏ đang... tơ tưởng đến thằng nào thật đấy chứ? Ở Long Việt thì đúng nhiều trai thật. Riêng lớp hắn con trai đã chiếm chín phần mười, chưa kể những khối chuyên tự nhiên sĩ số áp đảo khối chuyên xã hội nữa.

Đông như thế, ai mà biết An Hạ thích thằng nào?

Mà, nó có thích thằng nào thì liên quan quái gì hắn? Cũng có phải là hắn đâu mà quan tâm?

Trong tích tắc, mặt Trường Giang đã trở nên đen sì. Hắn cố gắng hạ giọng một lần nữa, hỏi An Hạ:

- Thật tình là không có chuyện gì?

- Thật! - An Hạ gật mạnh. Thì đúng là thế mà. Cái vụ first kiss gì đó kia, xét cho cùng cũng chỉ là khúc mắc của riêng mình cô thôi. Không được tính là "chuyện"!

- Chỉ là đang nghĩ đến ai đó?

Đang nghĩ đến ai đó? Ờ, đúng. Mấy ngày trời, lúc nào cô cũng chỉ nghĩ đến hắn, với... với... cái cảnh hô hấp nhân tạo đáng ghét ấy. An Hạ liền ngoảnh đi, nhăn mày hờn dỗi.

Rốt cuộc, bạn Giang cũng phải dẹp quách cái vai "bạn trai dịu dàng" hắn vẫn cố diễn nãy giờ sang một bên. Cũng quên luôn cả tự ái mà lồng lộn hỏi một câu mang đậm tính truyền thống trong những tình huống tương tự:

- Thằng nào?

Thằng... thằng nào á? Ngón tay còn chưa kịp chỉ vào Trường Giang, cô nhóc đã giật mình thon thót. Chả nhẽ lại nói là... thằng này? Không đời nào mình nói thế. Mất mặt lắm! Mà cho dù hắn có không để ý đến vụ đó, thì kiểu gì hắn cũng sẽ hỏi, nghĩ cái gì. Cùng với khả năng ép cung thiên bẩm của bạn Giang, chắc chắn hắn sẽ bắt mình nói ra chuyện kia.

Và sau đó, bóp - chết!

65.

Mặt An Hạ chuyển từ trắng sang đỏ, rồi từ đỏ sang xanh, cuối cùng quyết tâm ngậm chặt miệng. Cái kia... ừ thì... hô hấp nhân tạo đó... Làm thì cũng làm rồi. Đó là tình huống bất khả kháng, cứu người, việc tốt thôi. Thậm chí có là "first kiss" đi chăng nữa thì cũng là của hắn chứ có phải của cô đâu, mắc cái chứng gì mà đi sốc hở trời?

Bằng tất cả sự dũng cảm tích góp được trong mười sáu năm, An Hạ đứng thẳng dậy, tay chống nạnh đầy thách thức:

- Tôi nghĩ tới...

Nửa câu tiếp theo: "...ai thì liên quan gì tới ông chứ?" còn chưa kịp bật ra, thì chàng trai luôn xuất hiện rất đúng lúc nào đó đã lên tiếng phá bĩnh:

- An Hạ!

Có ai muốn biết Hoàng Hải đến thế giới này với mục đích gì không?

Chắc chắn sẽ không thể có câu trả lời nào hoàn hảo hơn được: Để phá đám cậu hai nhà chúng ta đó!

Vốn dĩ làm lễ khai giảng xong, Hoàng Hải cùng mấy cậu con trai trong lớp đã hẹn nhau ở nhà ăn để làm quen giao lưu. Nhưng nửa chừng, An Hạ đột nhiên biến mất khỏi hàng, tìm đâu cũng không thấy. Nào ngờ vừa mới đi qua đây, thứ thu hoạch được không chỉ có người cần tìm mà còn thêm cả một màn hôn hít đầy ám muội.

An Hạ chột dạ quay phắt lại. Vừa thấy người quen, vội thở phào một tiếng. Chứ sao nữa! Những ánh mắt lấp lánh hâm mộ của mấy bạn gái bàn bên hôm ở nhà ăn lần trước, An Hạ vẫn còn nhớ như in. Dù gì bạn Giang cũng trở thành nhân vật nổi tiếng rồi. Nếu để ai biết hắn có một "cái đuôi" trung thành là cô, khéo chừng sau này lại rắc rối.

- Xin lỗi... Hình như tôi vừa làm phiền hai người... - Hoàng Hải vừa nhìn mấy sợi gân xanh nổi lên to tướng trên trán anh chàng xấu tính nào đó vừa gãi đầu gãi tai, ra vẻ bất đắc dĩ.

- Không, có phiền gì đâu?

An Hạ thật thà trả lời. Giờ mới nhớ ra hình như Hoàng Hải từng nói với cô về vụ họp mặt làm quen gì đó. Vậy mà từ lúc gặp Trường Giang, cô đã quên bẵng luôn.

- Mấy đứa lớp mình cứ hỏi An Hạ suốt. - Hoàng Hải vội vàng giải thích, như sợ người đang khoanh tay trước ngực, dáng vẻ lầm lì kia cho rằng mình đang cố tình phá đám thật. - Nhưng nếu bạn có việc thì không sao, mai lên lớp gặp cũng được.

Hai người nói qua lại vài câu, từ "lớp mình" lặp đi lặp lại tới chục lần. Trường Giang đứng cạnh, từ đầu đến cuối dỏng tai nghe không sót một chữ. Tưởng như hai người kia đang cố ý dựng lên một hàng rào bao quanh "lớp 10 Chọn". Tất cả những gì không thuộc về nó đều bị cho ra rìa hết, bao gồm cả hắn.

"Lớp mình" cái con khỉ! Không nói ra thôi chứ vụ con nhóc ngốc nghếch thi trượt lớp Lý đã đã khiến Trường Giang tức lắm rồi. Nhưng nghĩ tới khuôn mặt như sắp khóc của nó lúc không tìm thấy tên mình trong danh sách là hắn lại mềm lòng, nên cũng thôi, không muốn chì chiết gì thêm nữa. Đằng nào cũng được ở lại đây, hàng ngày nếu muốn đều có thể thấy mặt, vẫn tốt hơn nhiều so với việc hai đứa ở cách nhau hai nghìn cây số.

Ấy thế mà, cái con ếch kia lại không thèm hiểu cho nỗi lòng hắn chút gì. Nhìn cái mặt hớn hở của nó khi đứng vào hàng lớp Chọn, sao mà... ghét thế không biết! Phải rồi, "có chuyện" cái con cóc khô! Vừa thấy trai mắt đã sáng rực như đèn pha, uổng công mình lo sốt vó vì nó.

Trường Giang càng nghĩ lại càng tức lồng lộn. Rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà chen vào giữa đôi chim cu đang ríu rít kia, cất giọng thô lỗ:

- Đi thì đi đi! Nói nhiều thế làm gì?

- Ừ thế tôi đi nhé... - An Hạ gật đầu cười. Nhưng rồi chợt nhận ra hình như có gì đó không đúng lắm, liền quay sang nhìn Trường Giang. - Chẳng nhẽ ông cũng...?

Đáp lại cô không còn là bạn Giang với sự quan tâm tràn đầy dịu dàng như cách đây mấy chục phút nữa, mà là một khối đá tảng được tạc thành hình người.

- Tôi cũng đi! "Khối đá" rít lên. - Không được hả?

An Hạ: "Được... được!"

Hoàng Hải: "Rất... rất vui lòng!"

Trường Giang nghênh mặt nhìn An Hạ rồi đút một tay vào túi, ngoắt người đi trước. An Hạ và Hoàng Hải liếc nhìn nhau trong một phần mười giây, rồi cùng tặc lưỡi tấp tểnh bước theo.

Một buổi trưa cuối mùa hạ, có ba bạn trẻ thẳng hàng một đều đặn đi dưới sân trường. Mặt trời đã lên cao vút, lặng lẽ nhả xuống ba chiếc bóng xinh xinh theo sát họ từng bước chân.

Một chiếc bóng lớn nhất, dứt khoát di chuyển đầy tự tin và ngạo nghễ. Chiếc bóng thứ hai lọt thỏm ở giữa, nghiêng nghiêng ngả ngả đuổi theo. Và chiếc bóng cuối cùng, nửa ngập ngừng, nửa bất lực, như chẳng còn cách nào khác mà buộc phải tiến lên phía trước.

Chẳng mấy chốc, căng-tin đã hiện ra trước mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro