Chương 25: Iphone Hay Nokia (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

98.

Lúc An Hạ tỉnh dậy thì trời đã sáng bảnh. Cô ngây ngô nhìn những tia nắng vàng ruộm đang lọt qua khe cửa sổ mà rọi thẳng vào đầu giường mình nằm, mất một lúc lâu mới xác định được bây giờ là... buổi sáng, chứ không phải buổi trưa hay buổi chiều gì đó. Cùng với sự nhức mỏi lan dọc qua hai đầu gối, cộng thêm tiếng bụng kêu mỗi lúc một réo rắt, rốt cuộc An Hạ cũng nhớ ra hôm qua đã xảy ra những gì.

Thật là một ngày ra thành phố quá sức sóng gió! Đầy đủ các yếu tố tâm lý tình cảm lẫn hành động, y như trên phim vậy. An Hạ vừa bò lê bò càng xuống giường vừa mơ mơ màng màng cố nhớ nốt xem hôm qua mình có ăn cơm tối không, rồi trở về phòng bằng cách nào. Thế nhưng những kí ức về chuyện đó trong đầu cô lúc này cứ mơ mơ hồ hồ sao đó. Thế nhưng An Hạ lại nhớ như in giấc mơ đêm qua. Cô nằm trên lưng một con heo đen khổng lồ, một tấm lưng rất lớn, rất êm, và cũng rất ấm, khiến cô chỉ muốn vùi mặt xuống đó thiu thiu ngủ. Ngờ đâu, con heo bất thần lồng lên, phi nhanh đến mức cô không tài nào thở nổi. Thế là phải tét vào mông nó vài phát, nó mới chịu chạy chậm lại một chút (!)

Đúng là kì cục...

Rửa mặt mũi cho tỉnh táo xong, An Hạ mới phát hiện ra một đĩa cơm với toàn món cô thích được bao kín trong màng bọc nilon, đặt ngay ngắn trên bàn học. Bên cạnh xếp đầy đủ thìa, đũa cùng mẩu giấy ghi nhớ nho nhỏ và một hàng chữ rất đẹp được ghi bằng bút dạ. Cứng cáp phóng khoáng, nhưng cộc lốc:

"Dậy thì ăn!"

An Hạ đen mặt nhìn xuống bộ đồ nhàu nhĩ dưới thân. Đừng nói là mình đã ngủ suốt từ lúc trên xe cho đến khi về trường, xuyên cả tối, bỏ cả cơm, đến tận giờ mới tỉnh đó chứ?

Lại còn để tên kia nhìn thấy hết cái tướng ngủ xấu xí của mình nữa? Không biết mình có... ngáy hay không? Có... chảy nước miếng không? Có... biết khép chân vào hay không?

Giờ thì cô lại tự thấy rất may là mình đã không tỉnh lại nửa chừng rồi...

99.

Sau khi méo mặt tự khinh bỉ cái thói mê ngủ ghê gớm của chính mình, An Hạ mới nửa đi nửa bò ra đến tủ đồ, dốc mọi thứ trong túi xách của mình ra soạn lại. Vừa nhìn thấy cái hộp xinh xinh in chữ Nokia màu xanh, tim cô bỗng đập nhanh hơn một chút.

Không biết Giang có thích nó không nhỉ? So với con BlackBerry cũ của hắn thì chiếc Nokia này không thể sánh bằng rồi. Nhưng An Hạ vẫn nhớ là từ trước tới giờ, món quà sinh nhật nào cô tặng, hắn cũng đều sử dụng mà?

Ví như năm lớp 3 là một cục tẩy hình quả dâu màu hồng có cái núm xanh xanh. Khi đem tặng, chính An Hạ còn phải thèm rỏ dãi, tiếc tiếc mà ghi lên thân nó một chữ Hạ to tướng. Lúc ấy, cậu nhóc Trường Giang chỉ hơi giật khóe miệng, nhón lấy cục tẩy bằng hai ngón tay, không bình luận thêm câu gì cả. Nhưng rồi sau đó, cô vẫn thường xuyên thấy hắn mang cục tẩy đó tới lớp, khiến cô giờ học nào cũng kiếm cớ mà vươn tay sang phía hắn "mượn xài".

Năm lớp 5, là cái thước kẻ màu hồng in hình một chùm dâu chín mọng. An Hạ nhìn thấy thứ này bày trong quầy kính trước cổng trường đã thích ngay, liền mua nó làm quà cho cậu nhóc hàng xóm. Trước khi đem tặng còn tỉ mẩn ngồi cả buổi, tự cầm compa mà vụng dại khắc lên một chữ Giang nguệch ngoạc ở mặt trước. Đến lúc cô úp úp mở mở đưa nó ra, hình như biểu cảm trên mặt cậu chàng kia cũng không có khá hơn lúc nhận cục tẩy lần trước là bao nhiêu. Nếu không muốn nói là, tệ - hơn - rất - nhiều! Thực tình, cô cũng không hiểu tại sao được nhận quà mà hắn chỉ toàn phơi ra mấy bộ dạng kì cục như vậy? Cô thề là mình đã dốc lòng dốc sức để tặng cho hắn thứ cô thích nhất rồi mà?

Tất nhiên, sau đó hắn vẫn nhét cái thước kẻ sặc sỡ ấy vào trong hộp bút mà mang đi khắp nơi. Và cũng rõ ràng, cô nhóc cùng bàn với hắn là cô, lại có khối dịp để mượn ké.

Năm lớp 7, lúc này thì An Hạ đã có chút ít nhận thức về văn hóa tặng quà. Có vẻ như không nên tặng cho người khác thứ mình thích, mà nên tặng cho họ thứ họ thích thì phải. Thực ra cô không có đồng tình về vấn đề này cho lắm! Tặng thứ mà người ta thích thì ai mà chả tặng được? Chỉ cần biết họ thích gì là xong. Phải tặng thứ mình thích, thì mới chứng tỏ là mình hết sức coi trọng họ, đến mức sẵn sàng dâng cho họ những gì mình yêu quý nhất chứ!

Nhưng thôi, lần này An Hạ đã quyết định tặng gã bạn thân của cô một hộp bút bằng vải dù mua ngoài hàng văn phòng phẩm rồi. Cô đã phải đấu tranh tư tưởng vô cùng mãnh liệt để ngăn cái tay hư hỏng của mình không vồ lấy màu hồng, mà chọn màu xanh. Không không... Lần này thì cô không viết gì lên đó đâu, mà... thêu. Đợt ấy An Hạ mới đi học nghề thêu được vài buổi, không khỏi ngứa ngáy tay chân. Thế là cô hì hục làm ra một quả dâu bằng chỉ đỏ. Bên cạnh là hai chữ Trường Giang cũng bằng chỉ đỏ, xấu vô biên. Cái này không phải lỗi của cô. Ai bảo thêu chữ khó hơn thêu hình chứ!

Sinh nhật Trường Giang, An Hạ cẩn thận dùng hai tay dâng "lễ vật" của mình cho hắn một cách thành tâm và cung kính. Quả nhiên, thái độ Trường Giang khi ấy khá hơn hẳn mấy lần trước. Thậm chí còn gật gù mà xoa đầu cô đầy hài lòng. Cho đến khi hắn xoay mặt sau của món đồ lại, thì nụ cười nãy giờ vẫn treo trên môi liền tắt phụt. Hết nhìn "món quà", rồi lại quay ra nhìn cô đầy kinh hãi.

Nhưng rồi, hắn vẫn cứ thay cái hộp bút cũ của mình bằng hộp bút cô mới tặng. Thành thử mỗi lần đến lớp, hắn lại đặt hộp bút – cô tặng – lên mặt bàn. Mở ra, lấy thước kẻ - cô tặng – để dùng, rồi lấy cục tẩy – cô tặng – để xóa. Còn An Hạ không khỏi cảm thán và tự hào về khả năng "chọn quà" vô cùng cao siêu của mình.

Duy có một điều cô không bao giờ biết, vì ba món quà cô tặng mà hắn vẫn đem dùng thường xuyên đó, Trường Giang đã bị bạn bè cùng lớp cũng như cùng đội tuyển lén lút đặt cho biệt danh hết sức dễ thương: "Giang Strawberry", rồi "Hoàng tử dâu tây", "Quả dâu đỏ băng giá". Tất nhiên, chỉ lén lút thôi, chứ để cho hắn nghe được, không chừng phải đổi thành "Quái vật dâu tây", "Quả dâu đen sì".

100.

Yên tâm với ý nghĩ bạn Giang luôn sử dụng những gì bạn Hạ đã tinh tế lựa chọn và cung kính dâng tặng, cô nhóc vui vẻ bỏ điện thoại mới mua vào trong túi. Nhác thấy hai chiếc móc gỗ vì va đụng mà đang xoắn chặt lại với nhau ở dưới cùng, mặt cô thoáng đỏ lên, vội vội vàng vàng tách bọn chúng ra xa. Tưởng tượng đến cảnh mình và hắn mỗi người đeo một cái này... Trời ơi xấu hổ chết mất! Ai mà dám thò ra chứ?

Nghĩ vậy nhưng tay An Hạ vẫn cứ cầm lấy nửa cái móc có chữ L bỏ vào trong hộp cùng chiếc điện thoại mới nọ. Nếu hắn hỏi: "đây là cái gì", mình cứ bảo: "là hàng khuyến mãi". Nếu hắn hỏi: "nửa kia đâu", mình sẽ nói rằng: "không có". Còn khi hắn hỏi, trên đó có chữ gì, mình liền trả lời: "không biết". Khà khà, đằng nào thì nửa này cũng chỉ có một chữ L lơ lửng, có tài thánh cũng chẳng đoán nổi lại là L-over được. Mà chữ L – lại vừa vặn là chữ cái đầu tiên trong nick chat của hắn: Light. Lúc đầu, An Hạ cứ tưởng hắn lấy tên của nhân vật chính trong truyện "Death Note" để làm danh xưng. Dù gì thì Yagami Light cũng là một nhân vật có tính cách khá giống với Trường Giang, cực kì thông minh nhưng lại luôn cảm thấy cuộc sống của mình thật buồn chán và tẻ nhạt. Hồi đó, cô còn dành hẳn một phút vô ích trong cuộc đời mình để thầm ngưỡng mộ hắn nữa chứ!

Cho tới một hôm, hắn vui miệng mà nói với cô về ý nghĩa tên nick của mình. Light, theo hắn là ám chỉ một sự sáng sủa, nhẹ nhàng và tốt đẹp. Cái gì sáng sủa? Bề ngoài. Cái gì nhẹ nhàng? Tâm hồn. Cái gì tốt đẹp? Nhân cách.

Lần đó, nghe xong "tâm sự thầm kín" của hắn về cái nick, "trái tim non nớt" của An Hạ đã bị tổn thương nặng nề. Nhưng cô vẫn kịp thều thào hỏi, thế ông có biết Yagami Light là ai không? Có biết "Death Note" không?

Hắn trả lời: "Không!"

An Hạ: "..."

Light cái nỗi gì? Có mà Lemon, chanh chua đanh đá thì đúng hơn đấy!

An Hạ tủm tỉm xách túi ra khỏi cửa, đem theo cả suất cơm đã nguội ngắt kia đi xuống nhà ăn, định bụng sẽ nhờ hâm nóng lại một chút. Tên đó đã để cơm lại cho cô, lại toàn món ngon như vậy, xét cả về động cơ lẫn chất lượng, không thể nào bỏ phí được rồi.

Mới có 6 rưỡi sáng, vẫn còn rất sớm. Cô không muốn mò sang khu toàn đàn ông con trai đó mà dòm ngó rủ rê hắn đi cùng đâu. Để lát cơm no rượu say rồi thì tìm hắn rồi nghĩ cách đưa ra cũng được. Có điều, dự định đó của An Hạ đã không thể nào thành sự thực, khi mà vừa ra khỏi cửa, cô đã bất ngờ gặp một người...

101.

- Chào bạn! - Một giọng nói trong trẻo cao vút cất lên. - Bạn là An Hạ ở phòng 102 phải không?

Đứng trước căn phòng sát vách với phòng An Hạ lúc này là một cô gái trong bộ đồng phục áo trắng váy xanh của trường. Mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ rủ xuống lưng trông rất hiện đại.

- Đúng rồi... - An Hạ gật đầu đáp lễ. - Bạn là...?

- Mình là Mi! Lê Trương Huyền Mi. Mình mới chuyển tới đây ngày hôm qua. Sau này là hàng xóm, có gì xin được nhờ bạn giúp đỡ!

Huyền Mi nhẹ cười khoe ra một chiếc răng khểnh duyên dáng. Khuôn mặt trái xoan mịn màng khẽ hồng lên khiến cho đôi mắt ướt của cô càng trở nên sinh động hơn. Dưới ánh nắng ban mai giống như một nàng công chúa khả ái bước ra từ trong tranh vẽ. Nào giờ An Hạ cứ tưởng Long Việt là nơi chỉ toàn các bạn đầu to kính cận. Ngoài bạn Giang của cô ra không ngờ cũng có những nhân vật khác diện mạo xinh đẹp đến nhường này.

Suốt những năm cấp một và cấp hai, An Hạ gần như không có bạn gái nào thân thiết. Ngoài lý do tất cả thời gian rảnh trên trường và ở nhà đều đã dành cho cậu bạn nhà bên của mình rồi, thì một phần cũng vì sự khó gần của Trường Giang khiến cô rất khó kết bạn mới. Tất cả đều mặc nhiên công nhận cô và hắn là một đôi thanh mai trúc mã bám dính lấy nhau, đừng dại mà xen vào. Bất kể trai hay gái, cứ thử kéo cô ra khỏi tầm mắt của hắn xem? Sẽ biết ba chữ "ngươi - phải - chết" được viết như thế nào ngay lập tức!

Đến khi vào Long Việt, An Hạ lại ngồi trúng lớp chỉ toàn con trai. Những cậu bạn ngoài trò chơi điện tử và thể thao ra chẳng được cái nết gì để qua lại với cô cả. Đã vậy, "sự nghiệp kết bạn" ở kí túc của An Hạ cũng tan tành mây khói khi mà cô nhỏ thường xuyên ngủ sớm dậy trễ. Chính vì lẽ đó, lúc Huyền Mi mang một dáng vẻ đầy thiện cảm mà bắt chuyện với cô, An Hạ không khỏi cảm thấy có gì đó không thực, nhưng lại rất mới mẻ. Bạn cạnh phòng à? Giả như, có thể cùng cô gái này nói chuyện, thi thoảng rủ nhau đi đâu đó, nghe cũng hay lắm...

An Hạ vui vẻ sánh bước bên cô bạn mới quen xuyên qua những vệ cỏ xanh mướt hai bên đường. Huyền Mi vừa cười nói, vừa nhẹ nhàng khoác lấy tay cô. Cảm giác mềm mại từ nơi tiếp xúc, khác hẳn với sự cứng cáp và mạnh mẽ của người trước giờ vẫn là thân thiết duy nhất nào kia khiến An Hạ cảm thấy đôi chút lạ lẫm, mà cũng thật nhiều hứng khởi. Có khi nào, đây sẽ là người bạn đầu tiên của cô ở ngôi trường này không?

Hai người cứ thế sóng đôi bước đi dưới sân trường. Hòa lẫn trong từng cơn gió heo may đang khẽ khàng vuốt ve những làn áo...

--------

Yagami Raito/ Kira/ Light: nhân vật chính trong truyện tranh "Death Note" của tác giả Tsugumi Ohba (kịch bản) và Takeshi Obata (tranh). Là một học sinh cấp ba rất thông minh, tình cờ có trong tay cuốn sổ thiên mệnh có thể định đoạt sống chết của mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro