Chương 4: Tôi muốn một lần, thử làm điều mình thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14.

Lần này thì An Hạ biết sợ thật rồi.

Cô nhỏ đang ngồi trong rạp chiếu phim 3D khi nãy, bên cạnh là Trường Giang, trên... ghế đôi tình nhân.

Những thước phim đầu tiên đã bắt đầu. Âm thanh từ bốn phía vang vọng lại, vô cùng sống động. Trường Giang vẫn ngồi theo tư thế tựa lưng ra sau quen thuộc của mình. Một tay tì cằm, tay kia lười biếng hơn, duỗi thẳng theo thành ghế sau lưng An Hạ.

Mở đầu phim là hình ảnh một thiên thạch nào đó đang dần dần tăng tốc, như một vệt sáng vút nhanh trên bầu trời vũ trụ, lao thẳng vào Trái Đất đánh ầm. An Hạ tưởng như nền đất dưới chân cũng đang rung chuyển, trước mắt là hằng hà sa số những mảnh vỡ lao thẳng vào người mình. Cô nhỏ hết hồn kêu loạn lên làm Trường Giang cũng giật mình. Hắn vừa đưa tay bịt miệng An Hạ lại đã bị con nhóc túm chặt lấy, ôm dính như Koala.

Có định luật nào chứng mình rằng người có đầu óc chậm chạp thì tay chân sẽ rất nhanh nhẹn hay chưa nhỉ? Mà thôi, khỏi tìm. Chẳng phải nhân chứng vật chứng, còn sống hẳn hoi, đang sờ sờ ngay trước mắt hắn hay sao?

Trường Giang ném một cái nhìn "hết cách" xuống đầu con chuột trũi đang sấp ngửa đào hang trên đùi mình rồi mới tóm cổ nó, ấn trở lại ghế.

- Ngồi yên đi nào! - Hắn gắt thầm. - Lần nào đi xem phim bà cũng ở trong cái bộ dạng chưa tiến hóa hết này sao?

Là do thằng bạn thối nhà cậu tự tiện lôi xềnh xệch tôi đến đây, rồi cũng chẳng thèm hỏi tôi lấy một lời đã chọn lấy một bộ phim chỉ vì "nó đập vào mắt đầu tiên" đấy chứ!

An Hạ đang định hung hăng đáp trả thì một trận long trời lở đất nữa lại xảy đến. Trên màn ảnh bỗng chốc chớp tắt liên tục, rồi đột ngột sáng lòa. Sau đó, cô nhóc không nhìn thấy gì nữa. Vì bàn tay quen thuộc của Trường Giang đã đưa lên.

Phải, người ta xem phim 3D bằng mắt. Còn bạn Giang của chúng ta thì phải xem bằng... tay. Hết bịt miệng, lại tới bịt mắt con nhỏ ngồi bên cạnh.

15.

Thời xưa, các cụ có câu: "Nghèo vượt khó". Ngày nay, bọn trẻ đáp lại: "Giàu vượt sướng". Dù mặt chữ khác biệt nhưng bản chất của hai câu này là như nhau, ám chỉ hoàn cảnh hết mức khó khăn hay quá sức đầy đủ đều thuận lợi tạo ra những trở ngại cho con người ta tiến về phía trước.

Đúng là như vậy! An Hạ còn nhớ rất rõ, cách đây mới vài ba phút (!) gì đó thôi, mình vẫn đang ngáp ngắn ngáp dài trước cảnh mấy nhà khoa học già sọm trên phim cứ đi đi lại lại, suy suy tính tính gì đó. Ấy thế mà chớp mắt một cái đã thấy cả phòng chiếu đèn đuốc sáng trưng, còn màn ảnh đang liên tục đùn lên những hàng chữ lít nhít rồi?

- Ngủ đủ chưa?

Từ trên đầu cô, một giọng nói quen thuộc đang nặng nề rơi xuống.

Trong tích tắc, bạn Hạ đã tỉnh như sáo sậu. Đưa tay lên dụi mắt mới thấy cái kính 3D của mình đã không cánh mà bay.

Trường Giang vẫn tư thế chống cằm vắt chân như cũ, chỉ có nét mặt là cau có không thôi. Cái con quỷ này, vào rạp được năm phút đã làm loạn. Thêm năm phút nữa thì lăn ra ngáy khò khò. Suốt gần hai tiếng gà bay chó sủa trên màn hình ngủ không vẫy tai. Báo hại hắn không làm sao đổi được tư thế ngồi nào khác cho thoải mái hơn. Giờ cả cánh tay lẫn bả vai đều tê dại đi, được tự do rồi vẫn không co duỗi nổi.

Bằng tốc độ còn đuối hơn sên bò, hắn sè sẹ đứng dậy. Đứng dậy rồi lại thuỗn ra một lúc, mặt trông khó ở cực kì.

- Ông sao thế?

An Hạ nhìn điệu bộ của Trường Giang, từ thấp thỏm dần chuyển sang lo lắng. Sao thế nhỉ? Phòng VIP ghế ngồi rất êm, đến mức cô đã không cưỡng lại nổi cái sự thoải mái ấy mà lăn ra ngáy tại trận mà? Sao hắn ta cũng ngồi cái ghế giống cô mà cứ như vừa rời khỏi bàn chông sắc nhọn vậy?

Trường Giang không đáp lời. Hắn trầm mặc một lúc rồi cũng quay sang An Hạ, liếc xéo một cái trước khi ngúc ngắc chân tay mà bước đi.

Phòng VIP cái con khỉ! Chẳng mang lại cho người ta tí sung sướng nào. Lần sau, hắn sẽ chuyển thẳng sang phòng hạng bét mà ngồi ghế gỗ xem con nhỏ kia còn lấy thịt đè người được nữa không.

16.

Trong một quán trà, An Hạ đang nằm bò ra bàn, lười nhác cầm thìa khuấy ly sinh tố của mình kêu lách cách. Còn tại sao lại vào quán trà mà lại gọi sinh tố ư? Đơn giản thôi, vì nó... bự hơn.

Trường Giang ngồi đối diện An Hạ, cầm cốc trà hoa cúc lên nhẹ nhấp một ngụm. Ánh đèn vàng nhàn nhạt, mùi trầm hương nhẹ nhàng bay bổng, cảnh sắc bốn mùa được vẽ sống động trên tường... Ừm, cũng không tệ. Ra là trên đời cũng có những điều thú vị như vậy. Một ngày thử xếp bài vở qua một bên, sống cuộc sống của một học sinh trung học bình thường, xem chừng cũng không vô ích lắm. Suốt từ lúc ra khỏi rạp chiếu phim đến giờ, hắn đều lơ đãng nghĩ về những thứ vừa diễn ra trên màn ảnh. Đó là một bộ phim khoa học viễn tưởng giả thiết về ngày tận thế trong tương lai, Trái Đất sẽ bị hủy diệt bởi tiểu hành tinh khác va trúng.

Trước đây, Trường Giang rất ít khi xem phim. Hắn luôn cho rằng chỉ có đọc mới giúp tư duy mình hoạt động. Không ngờ phim ảnh cũng khiến trí não chạy nhảy không ngừng. Suốt hai tiếng đồng hồ, màn ảnh rộng kia đã gợi lên trong hắn một niềm hứng thú kì lạ.

Mười lăm năm nay, Trường Giang chưa từng hỏi bản thân xem mình thực sự yêu thích điều gì. Hắn không phủ nhận mình rất hiếu thắng. Việc thua kém ai hay bất lực trước một vấn đề gì đó luôn khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Nhất là khi cuộc đời hắn còn luôn bị che phủ bởi cái bóng rất lớn của anh trai đang làm tiến sĩ bên Anh. Trường Giang đã luôn tự nhủ phải xuất sắc đủ mọi lĩnh vực. Để thỏa mãn tự tôn cá nhân, không thua kém anh Hoàng, và cảm giác được đứng trên tất cả. Cho đến khi có người đến và nói cho hắn nghe về những điều hắn chưa hề nghĩ tới...

- Này!

Một tiếng gọi lanh lảnh cất lên, đẩy Trường Giang trôi tuột ra khỏi dòng tâm tưởng. An Hạ chồm hẳn sang bên kia bàn trà, huơ huơ tay:

- Ông nghĩ gì mà cứ ngẩn người ra thế?

- Không có gì...

Cô nhỏ lại nhíu mày, không giấu vẻ đa nghi tiếp tục quan sát gã hàng xóm. Vẫn khuôn mặt góc cạnh trắng trẻo, vẫn kiểu tóc hai mái ngắn lơ thơ, vẫn ánh mắt đen lành lạnh. Nhưng vẫn có gì đó không đúng lắm.

- Có chuyện gì nói ra tôi xem nào. - An Hạ chẹp miệng. - Chắc chắn tôi... không giúp được gì đâu! Nhưng hùa theo ông vài lời thì cũng được.

Trường Giang cười nhạt một tiếng trước cái vẻ nhiều chuyện rất điển hình này của An Hạ. Hắn vô thức đưa tay lên sờ sờ chiếc khuyên nụ bạch kim trên tai trái của mình, rồi lại cười cười hướng mắt về phía tai phải của cô – nơi tọa lạc thứ lấp lánh y hệt. Cũng như An Hạ, chiếc khuyên tai này là một trong những thứ ít ỏi Trường Giang chịu giữ lại bên mình.

An Hạ thấy vậy thì chột dạ. Cô vội đưa tay lên, úp kín tai của mình rồi cất giọng vô cùng cảnh giác:

- Cười cái gì?

- An Hạ...

- Sao?

- Nếu như sau này tôi không làm bác sĩ, cũng chẳng làm kinh doanh...

Trường Giang cười mà như không cười, ánh mắt tiếp tục rơi xuống vành tai tròn trịa trước mặt:

- ... nếu như tôi không bì được với anh Hoàng, thì có sao không?

17.

- Vâng, con đang đi cùng cậu ấy... Không, không đâu ạ! Mọi chuyện vẫn bình thường, lát nữa bọn con về!

An Hạ vừa tắt điện thoại đã ái ngại quay sang nhìn Trường Giang:

- Mẹ Hạnh vừa gọi!

- Ừ.

- Sáng nay ông ra ngoài không nhắn gì lại à? Cũng không mang điện thoại theo nữa?

- Tôi trốn học thêm đấy!

- À. Ừ nhỉ...

An Hạ tắc tị, gục đầu xuống gối mà thở dài. Phạm trù mà Trường Giang vừa đề cập, đối với đầu óc đơn giản của cô sao mà xa xôi quá! Ngay cả việc "nói hùa vào đôi câu" như cũng chẳng dễ dàng gì.

Thực tình, khi đem những điều này nói với An Hạ, Trường Giang cũng không mong chờ phản ứng gì quá đặc biệt từ phía cô. Đó đơn giản chỉ là thói quen thôi. Vui - gọi An Hạ. Buồn - gọi An Hạ. Chán - gọi An Hạ. Thậm chí, kể cả khi không có tâm trạng gì - cũng sẽ gọi cô nhóc đó. Đây chính là một dạng mặc định mà từ nhỏ tới giờ Trường Giang đã quen thói lưu vào trong trí nhớ của mình.

Nhưng An Hạ thì khác. Đối với gã bạn thân nghìn năm không mở miệng được một lần tử tế này, trái tim của hắn như một cánh cửa luôn đóng chặt, khước từ mọi sự thăm hỏi của người khác. Thậm chí cô còn nghi ngờ rằng, hay là cậu ta không hề có trái tim? Mà cho dù là có, thì trên đời này có chiếc chìa nào mở nổi?

Thế nên, khi Trường Giang đang ngồi cạnh cô trên bậc thềm nở rộ những luống tóc tiên tím hồng này mà hé mở những suy nghĩ trong lòng hắn, An Hạ ngoài thở dài ra cũng chẳng biết nói gì. Bên cạnh sự xuất sắc ưu tú số một kia, đâu ai ngờ lại là một cuộc sống nặng nề như vậy. Tựa như một cầu thủ đứng trên chấm phạt đền mười một mét, đá trúng gôn là điều đương nhiên. Còn sút ra ngoài, sẽ lập tức trở thành kẻ vô dụng.

Đằng sau một con người bất thường, chắc chắn không thể là một hoàn cảnh bình thường được...

- Thế bây giờ ông định thế nào? - An Hạ cuối cùng cũng lên tiếng, với một vẻ quan tâm chân thành.

- Như tôi đã nói với bà thôi.

- Bố Thành mẹ Hạnh liệu có đồng ý không? Khéo lại cho rằng ông đang náo loạn tuổi dậy thì đấy!

Trường Giang im lặng một lúc lâu. Mãi đến khi những tia nắng vàng đậu trên vai hắn đã dịu hẳn mới chầm chậm lên tiếng:

- Thế bà có cho rằng tôi đang náo loạn tuổi dậy thì, chỉ muốn chứng tỏ bản thân và phản kháng lại sự áp đặt của người lớn không?

- Giang à. - An Hạ nghiêm túc nhìn hắn. - Tôi nghĩ nếu ông thực sự có tuổi dậy thì để mà náo loạn, thì ắt hẳn nó đã trải dài từ chục năm trước đây rồi...

Trường Giang: "..."

Cô nhỏ ngừng một lúc như ngẫm nghĩ, không hề nhận thấy vẻ mặt đang xấu dần của người bên cạnh.

- Thay vì nói ông muốn náo loạn tuổi dậy thì, thì tôi tin rằng ông đang thực sự suy nghĩ về những gì mình muốn thì đúng hơn. Còn chuyện kia... anh Hoàng ấy... chẳng phải mỗi người đều có một tên riêng để phân biệt với người khác hay sao? Anh ấy là Thiên Hoàng, còn ông là Trường Giang. Ngay từ trong tên gọi đã khác nhau, hà cớ gì ông phải ép mình giống anh ấy? Anh Hoàng là anh Hoàng, còn Giang là Giang, dù cả thế giới này có nhầm lẫn, thì chắc chắn tôi cũng... Ờ... Không nhầm lẫn...

An Hạ mỗi lúc một cúi đầu thật thấp. Giọng cô nhóc lúc này chỉ còn vo ve như muỗi kêu. Trời ơi, sao mà ngốc thế nhỉ? Những điều này thì có liên quan gì đến câu chuyện của hắn đâu? Kiểu gì tên này cũng sẽ nhìn mình khinh bỉ, ra vẻ "biết vậy khỏi hỏi" cho coi. Mà... ai bảo hỏi làm gì? Đâu phải hắn không biết mình rất tệ trong khoản an ủi người khác chứ?

Mãi chẳng thấy người kia phản ứng gì, An Hạ thấy "quê" đành nhấc mình đứng dậy, thất thểu đi tiếp. Đến tận lúc này Trường Giang mới lên giọng gọi với theo:

- Hạ!

Trong làn gió heo may chớm đông, cậu thiếu niên đứng thẳng người dậy. Hắn cúi nhìn cô bạn nhỏ của mình bằng ánh mắt chất đầy những cảm xúc không phân rõ. Rồi trên khuôn mặt khôi ngô ấy, một nụ cười dễ chịu nhất mà An Hạ từng thấy nhè nhẹ đáp xuống cánh môi hắn, ấm áp và dịu dàng:

"Cảm ơn..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro